“Thuê thuê thuê… thuê
phòng?” Chu Thanh Thanh hoàn toàn bị hai từ này làm cho vô cùng chấn động!
Đôi mắt hẹp dài đẹp đẽ
của Lâm Diễn, ánh sáng trong con ngươi đen nhánh giữa đem tối trở nên đẹp đến
lay động lòng người, dáng vẻ tươi cười nhẹ nhàng mà mê hoặc: “Không phải cô vừa
mới nói muốn tóm lấy tôi sao, chẳng lẽ cô chỉ tùy tiện nói chơi? Hay là, cô cảm
thấy tôi không đủ phù hợp với yêu cầu của cô?”
Chu Thanh Thanh cảm giác
như bị chèn ép dưới “sóng điện mỹ nam”, vốn đầu óc đã không sáng sủa lắm giờ
lại càng trở nên trì độn: “Không, không phải, anh thực sự quá quá quá phù hợp
với yêu cầu của tôi!… Đến bây giờ tôi vẫn có một loại cảm giác rất không chân
thực, còn tưởng là mình đang nằm mơ!”
“Đúng vậy, cô chính là
đang nằm mơ! Vậy thì, cô có muốn tỉnh lại ngay bây giờ không? Cô muốn đi cùng
tôi đến khách sạn thuê phòng, kéo dài thêm giấc mộng đẹp này, hay là lập tức
gọi xe về nhà, tắm rửa rồi đi ngủ hả?”
Đi thuê phòng cùng mỹ nam
là tình huống kiểu gì? Ánh đèn mập mờ, giường lớn KINGSIZE, tranh mỹ nam tắm,
sau đó cái kia màu đỏ… Khụ khụ, Chu Thanh Thanh chỉ tưởng tượng thôi đã thấy
muốn chảy máu mũi. Bây giờ gọi xe về nhà?... Cô chỉ có thể nghĩ đến bát mỳ tôm
tối nay ăn xong vẫn còn bày trên bàn chưa rửa. >_
Cái ổ cũ nát + bát mỳ ăn
xong chưa rửa PK khách sạn năm sao cao cấp + mỹ nam cao cấp, ai thắng ai thua?
Nói thừa, còn phải hỏi.
Nhưng cô thật sự không
nghĩ ra mình có chỗ nào đáng giá để cho mỹ nam này phải “chịu thiệt”, cô muốn tài
không có tài, muốn sắc không có sắc. Chính vì thế mới càng kì lạ! Lý trí còn
sót lại nói cho cô: trái đất này làm gì có mỹ nam miễn phí đưa tới cửa! o(╯□╰)o
Nhìn ra được Chu Thanh
Thanh đang đấu tranh, Lâm Diễn cảm thấy cần thiết phải cho thêm một liều thuốc
mạnh nữa, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng đã mất kiên nhẫn: “Chu Thanh
Thanh, có sắc tâm mà không có can đảm là không được, sư phụ của cô đã từng nói
với cô, lúc cần ra tay thì phải ra tay chưa?”
Sư phụ có từng nói như
vậy hay không cô cũng không nhớ rõ, nhưng mà, những lời này lại rất giống phong
cách nói chuyện của sư phụ!
Sư phụ trong lòng Chu
Thanh Thanh tồn tại giống như một thần tượng, cô luôn luôn cho rằng: một, sư
phụ nói gì, đều đúng; hai, nếu sư phụ sai, mời xem lại điều thứ nhất. =_=
Quan niệm này đã ăn sâu
bén rễ, khiến Chu Thanh Thanh không chút do dự nghiêng về xu hướng “sắc tâm”.
Chu Thanh Thanh hoàn toàn không chú ý tại sao mỹ nam không biết tên này lại
biết được cô có một “sư phụ”, ngữ khí mất kiên nhẫn và thần thái hờ hững đó,
như thể nói như vậy là chuyện đương nhiên.
Thế nhưng, Chu Thanh
Thanh cảm thấy cô vẫn cần phải nói rõ một chút: “Tôi tôi tôi, tôi cho anh biết,
tôi không có tiền! Anh đừng tưởng lừa được tôi! Đến ngay cả phí trọ tôi cũng
không trả nổi đâu!”
Lâm Diễn mặt đầy vạch
đen… -_-||| không ngờ ngay tại lúc này, cô gái kia lại lo lắng vấn đề nhàm chán
đó, mà không phải là chuyện mình sắp bị ăn sạch…
Cô thật ngu ngốc, sớm
muộn sẽ bị người ta lừa gạt, vậy thì anh cũng không cần khách khí! So với bị
người khác lừa gạt, không bằng bị anh lừa gạt! Vất vả lắm mới gặp được một cô
gái có thể khiến anh một lần nữa nhắc tới “ham muốn”, sao có thể không lừa gạt
lên giường thử!
(khụ khụ, về phần
nguyên nhân Lâm mỹ nam không “ham muốn” nổi với các cô gái khác, sau này từ từ
sẽ nói tới)
Vì vậy, Lâm Diễn cũng bất
chấp lại phóng ra sóng điện mỹ nam gì đó, kéo phắt cổ tay Chu Thanh Thanh, đi
thẳng vào cổng lớn tráng lệ của khách sạn Kim Thái.
***
Khách sạn Kim Thái, trước
bàn tiếp tân.
“Á, nhìn kìa, bên kia có
phải là điện hạ không?” Mỹ nữ lễ tân Giáp trước bàn tiếp tân ra hiệu cho bạn
đồng nghiệp nhìn đôi nam nữ vừa đi vào cửa lớn.
Mỹ nữ lễ tân Ất trước bàn
tiếp tân: “Ở đâu ở đâu? Á, giống thật đấy, ôi!...”
Sau khi đôi nam nữ đã đến
gần hơn một chút, mỹ nữ lễ tân Ất kinh ngạc hô lên: “Không phải, kia căn bản
chính là điện…”
Lâm Diễn bước thêm vài
bước dường như đã nghe được gì đó, ngẩng đầu, một ánh mắt như phi đao cảnh cáo
bay tới. Mỹ nữ lễ tân Ất lập tức ngậm miệng, sau đó bày ra dáng vẻ tươi cười
ngọt ngào: “Tiên sinh, tiểu thư, buổi tối tốt lành. Xin hỏi hai vị cần phục vụ
gì?”
Lâm Diễn cũng hé ra nụ
cười mê người, móc từ trong ví tiền ra chiếc thẻ VIP khách quý: “Một phòng tốt
nhất, cảm ơn.”
Lâm Diễn nhận thẻ phòng
xong lập tức kéo Chu Thanh Thanh quay người rời đi. Mỹ nữ lễ tân Giáp vẫn còn
đang thất thần, miệng không hiểu sao lại thều thào: “Điện điện điện… điện hạ!
Tôi lại có thể gặp được điện hạ ở khoảng cách gần như vậy aaa!”
Tiến vào thang máy, Chu
Thanh Thanh vẫn nắm chặt ống tay áo Lâm Diễn không chịu buông ra, dân đen chưa
từng thấy nơi xa hoa cùng với bản tính mù đường khiến cô cảm thấy bỡ ngỡ trong
không gian tráng lệ này, trong lòng tràn ngập bất an. Nhớ tới vẻ mặt quái dị
của cô gái lễ tân ban nãy, Chu Thanh Thanh khó hiểu hỏi: “Tại sao cô lễ tân ở
dưới đại sảnh lúc nãy lại nhìn chúng ta bằng ánh mắt kì quái như thế? Giống như
gặp quỷ vậy…”
Lâm Diễn thản nhiên nói:
“Đại khái là cô ấy quá kinh ngạc khi thấy người đẹp trai như tôi mà lại vừa mắt
cô gái chẳng có gì thu hút như cô.”
Hả? Chu Thanh Thanh xấu
hổ đỏ mặt, cúi đầu: “Thật xin lỗi, hại anh bị người ta khinh bỉ…”
Lâm Diễn tâm tình đang
rất tốt, khóe miệng khẽ cong lên, đây đại khái là lời xin lỗi kỳ quái nhất mà
anh đã từng nhận. Đưa tay vò rối cái đầu đang cúi thấp: “… Không sao.”
Trong lòng bỗng bắt đầu
có chút áy náy, anh vốn định đến “cứu” cô, định mắng cho cái đầu đần độn của cô
tỉnh ra, không ngờ chính anh lại thành kẻ xấu xa lừa cô lên giường… Dùng cô một
lần, để thử nghiệm xem anh thực ra không phải ngoài cô gái kia thì “không
được”, có phải hơi quá đáng hay không…
Anh biết rõ, anh không
yêu cô. Chỉ là… không cảm thấy chán ghét mà thôi. Đàn ông trước giờ cũng không
phải vì yêu mà chỉ vì bản tính động vật.
Ding, cửa thang máy mở
ra, lúc này Chu Thanh Thanh mới để ý gian phòng của bọn họ là ở tầng trên cùng.
Hình như, tầng cao nhất đều là các loại phòng tổng thống gì đó? Mỹ nam thật
đúng là có tiền!
Đêm nay vốn là đêm tân
hôn của cô, không thể cùng Hàn Duệ đi mua sắm chiếc giường cưới xa hoa, trong
lòng cô đã từng một lần nửa chờ mong nửa lo sợ, giường KINGSIZE trong phòng
tổng thống cũng không tệ, tuy đối tượng cùng cô lên giường lại không phải người
mà cô chờ mong.
Dù cho là giường hay là
người, chất lượng so ra vẫn tốt hơn cái mà cô đã mất đi, đây có được coi là tái
ông mất ngựa chưa biết họa hay phúc không? Chu Thanh Thanh châm biếm nghĩ.
Đang nghĩ ngợi lung tung,
giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng hờ hững của mỹ nam lại vang lên: “Chu
Thanh Thanh, cô xác định cô thật sự không hối hận? Đây chỉ là tình một đêm, qua
đêm nay, tôi không thể cho cô bất cứ cái gì. Cuộc sống sẽ không giống như trong
tiểu thuyết, chỉ vì là lần đầu tiên của cô gái mà người đàn ông nhất định sẽ
yêu đối tượng tình một đêm của anh ta. Tôi có thể vô cùng khẳng định với cô,
tôi sẽ không.”
“Tôi sẽ không hối hận.
Tôi xác định, hiện giờ tôi đang rất tỉnh táo. Tuy không biết tại sao anh lại
quen tôi, nhưng tôi rất khẳng định tôi không quen anh. Thậm chí tôi có thể
đoán, anh có khi nào là do bạn xấu nào đó của tôi thuê đến để quyến rũ tôi, ha
ha… Nhưng mà, nếu không phải thì cũng chẳng sao, tôi cũng chỉ cần một đêm nay
thôi. Tình yêu gì chứ… Trước nay tôi chưa từng tin vào thứ đồ chơi đó, kết hôn
với người kia, chẳng qua là cảm thấy anh ấy rất tốt với tôi, rất hợp với tôi mà
thôi, tôi rất thích anh ấy, có lẽ nếu sau này thật sự ở bên nhau, tôi sẽ yêu
anh ấy. Nhưng mà, không có cái gọi là có lẽ. Tôi cũng không đến mức không phải
anh ấy thì không thể. Tác dụng của anh chính là giúp tôi chứng minh, không có
chuyện tôi không phải anh ấy thì không thể.”
Tôi muốn thông qua cô để
chứng minh không có chuyện tôi không phải cô ấy thì không thể.
Ai ngờ, cô cũng chỉ là
muốn thông qua tôi để chứng minh, không có chuyện cô không phải hắn thì không
thể.
Tốt lắm, bọn họ thật ăn
ý, ngay cả động cơ cũng giống nhau, anh có muốn tốt bụng buông tha cô cũng
không thể.
***
Ngày hôm sau… Buổi tối.
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó… Thì làm thật chứ
sao.”
“Ơ kìa, nói mau! Tớ muốn
nghe phần quan trọng, quan trọng! Dáng người của mỹ nam kia thế nào? Cái đó to
không? Hai người làm bao nhiêu lần? Cậu có lén dùng điện thoại chụp lại hình mỹ
nam khỏa thân không?” Dương Tư Tư không chịu buông tha cô, tiếp tục truy hỏi.
Chu Thanh Thanh đỏ mặt
xấu hổ, vùi mặt vào gối ôm: “… Từ chối tiết lộ.”
“Xí! Làm cũng làm rồi,
còn giả vờ ngây thơ cái gì, con ranh chết tiệt kia, mau báo cáo chi tiết nhanh
lên! Nếu không thì, cút ngay trở về ổ chó của ngươi, bà đây cũng ‘từ chối’ tiếp
nhận ngươi!”
“Đừng! Ổ chó kia cũng bị
người ta cướp đi rồi được chưa? Tớ có chết cũng không đi!” >_
Chủ thuê nhà biết cô kết
hôn, cho rằng cô sẽ không quay lại ở nữa, thế nên đã sớm cho người khác thuê
phòng rồi! Người thuê mới tối nay sẽ chuyển vào!
Tuy cô có lý do, nhưng
vẫn ngại không dám mặt dày đi xin chủ thuê nhà cho ở thêm một hai ngày. Cho
nên, cô chỉ có thể tạm thời mặt dày đi ở nhờ nhà bạn tốt Dương Tư Tư.
Dương Tư Tư làm bộ như nữ
hoàng: “Đầu Heo Thanh, cậu thật không có tiền đồ! Sao lúc trước trong hôn lễ
cậu không nói những lời này với Hàn Duệ? Sau khi tình một đêm tại sao không nói
với cái người mà mới nghe cũng biết là đồ lừa đảo kia hả?”
Vậy cũng phải thức dậy
mới được chứ!... Hơn một giờ sau, khi cô tỉnh lại đã chẳng còn thấy bóng dáng
mỹ nam kia đâu. Hại cô nghĩ đến lại thấy uất ức, trò đùa còn hơn cả máu chó,
sau cái đêm diễn ra tình một đêm đó, cô gái một mình rón ra rón rén mặc quần
áo, lén lút chạy đi.
Hơn nữa, nhìn mức độ tả
tơi của bộ quần áo đã bị anh ta xâu xé, cộng với dấu vết của tình hình chiến
đấu kịch liệt trên người cô… Căn bản không thể nào ra cửa gặp người khác.
Tuy mỹ nam đã đi rồi,
nhưng bên giường có để lại một bộ đồ thể thao quần dài áo cộc tay mới mua, cùng
với một tờ giấy nhỏ, trên đó viết: “Thật đúng là heo, ngủ giỏi như vậy, gọi mãi
cũng vẫn bất tỉnh nhân sự! Tôi có việc, đi trước! Có chuyện gì có thể gọi điện
cho tôi.”
Chu Thanh Thanh:
>_
Sau đó kèm theo một dãy
số mới nhìn đã biết thuộc dạng trâu bò: 13888880308. (nhắc
nhở: dãy số này hoàn toàn là bịa ra theo yêu cầu của nội dung truyện, không có
nghĩa đây thật sự là số của mỹ nam cao cấp, xin chớ gọi!)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...