Sáng thứ sáu.
Chu Thanh Thanh ngồi
trong xe ô tô của Lâm Diễn trên đường đi làm, vô cùng lo lắng hỏi: “Sư phụ, anh
bảo bạn anh tối nay đến nhà chúng ta, hình như còn rất đông, liệu có đủ thời
gian nấu cơm cho bọn họ không? Có cần chiều nay em xin nghỉ sớm hai tiếng
không? Sao không hẹn họ ngày mai hãy đến…”
Lâm Diễn điềm tĩnh giải
thích: “Thứ bảy hình như bọn họ đều có việc rồi.” Thực ra là anh không muốn để
họ chiếm dụng quá nhiều thời gian, quấy rầy ngày cuối tuần của anh.
Nghĩ lại, Lâm Diễn thấy
tốt hơn vẫn nên nói vơi heo cưng nhà mình một tiếng là hôm nay Lam Lan cũng
đến. “Đúng rồi, ừm, tối nay Lam Lan cũng sẽ đến.”
Chu Thanh Thanh gật gật
đầu: “Vâng, đến thì đến… Cái gì? Anh nói ai sẽ đến, nhắc lại lần nữa?”
Lâm Diễn vô cùng kiên
nhẫn nhắc lại: “Lam Lan.” Ngừng một lát lại bày ra gương mặt lạnh lùng dạy dỗ
người khác, “Đừng lúc nào cũng giật mình thon thót thế, anh đang lái xe.”
Chu Thanh Thanh thè lưỡi,
thở dài một tiếng.
Trong xe yên lặng hồi
lâu.
Lâm Diễn buồn cười nhìn
heo cưng nhà mình đang xoắn xuýt: “Sao không nói nữa? Chỉ bảo em đừng đột nhiên
kêu to, không phải là không cho em nói chuyện.”
Chu Thanh Thanh nhỏ giọng
hỏi: “Em đánh không lại cô ấy thì làm thế nào?”
Lâm Diễn mặt đầy vạch
đen: “Em lại nghĩ đi đâu thế?”
Đã đến nơi Chu Thanh
Thanh xuống xe, chủ đề này đành phải dừng lại – chỗ này cách cổng lớn công ty
cô một con phố. Chu Thanh Thanh xuống rồi còn phải đi bộ mấy phút nữa.
Từ sau một lần anh đi đón
Chu Thanh Thanh bị đồng nghiệp của cô nhìn thấy, Chu Thanh Thanh kiên quyết bắt
anh phải dừng xe ở chỗ này. Lý do của cô là: “Hằng ngày đi làm trên chiếc xe
hơn trăm vạn, tiền lương lại chỉ có hai ba ngàn, còn ra thể thống gì nữa.”
Lâm Diễn bật cười: “Vậy
em có thể không làm công việc này nữa, cũng không phải anh không nuôi nổi em.”
Chu Thanh Thanh: “Không
được, làm người phải có nguyên tắc, em không phải là vật cưng của nhà anh, tại
sao anh phải nuôi! Người mà không làm việc là đáng xấu hổ!” Nhóc con này, quen
bị tư bản bóc lột, bây giờ cho cô nhàn rỗi cô cũng không chịu được.
Khi đó Lâm Diễn im lặng
quay đầu, nghĩ, may mà cô không biết rằng anh luôn coi cô là heo cưng để nuôi.
Lần trước Đường Thiếu
Trác gọi điện cho anh thông báo về hành tung của Chu Thanh Thanh, Lâm Diễn miễn
cưỡng coi như anh ta đã từ bỏ ý đồ với heo cưng nhà mình, hơn nữa Chu Thanh
Thanh cũng rất thích hợp với công việc ở đây, tạm thời cứ để cô tiếp tục làm
việc vậy.
Tuy anh muốn dứt khoát
trói cô vào người mình – cho cô đến công ty anh làm việc, nhưng xét thấy sức
chống cự của anh đối với cô là có hạn… Chỉ sợ cô ở gần quá sẽ làm ảnh hưởng đến
hiệu suất công việc của anh, hay là thôi đi. = =
Theo thói quen xoa đầu
Chu Thanh Thanh, Lâm Diễn dặn dò: “Chuyện liên hoan chiều nay em không cần phải
lo, anh có thể gọi điện bảo dì Lâm ở nhà chiều qua sớm làm cơm là được. Chiều
hết giờ làm anh sẽ đón em ở đây. Còn nữa, đừng suy nghĩ lung tung những chuyện
không đâu.”
Chu Thanh Thanh gật gật
đầu, ghé sát lại hôn “chụt” một cái lên mặt Lâm Diễn, vui vẻ nói: “Biết rồi
biết rồi, anh dài dòng quá! Em đi làm đây, chiều gặp lại! ~”, sau đó xuống xe.
Lâm Diễn nhìn Chu Thanh
Thanh qua đường an toàn rồi mới khởi động xe – trong tình yêu, luôn có một
người ở nguyên tại chỗ đưa mắt nhìn theo bóng lưng của người kia, miễn là trong
lòng người ở nguyên tại chỗ đó cũng cảm thấy rất hạnh phúc, trả giá nhiều một
chút thì có sao?
Ánh mắt Lâm Diễn lơ đãng
đảo quanh, phát hiện điện thoại của Chu Thanh Thanh rơi trên ghế ngồi. Chắc là
vừa rồi ở trên xe cô lấy di động ra chơi, xuống xe lại quên không cầm.
Nhóc con kia quen thói
vứt đồ bừa bãi! May là rơi trên xe anh, Lâm Diễn bất đắc dĩ lắc đầu. Dù sao cô
vẫn nhớ số di động của anh, anh cũng biết số điện thoại công ty cô, di động của
cô tạm thời cứ để đây vậy.
*
Hơn sáu giờ chiều, vẫn ở
chỗ đó, Lâm Diễn ngồi trên chiếc Lamborghini chờ Chu Thanh Thanh tan tầm.
Lúc ba giờ hơn, Chu Thanh
Thanh đã dùng điện thoại cơ quan gọi báo với anh, hôm nay cô hơi nhiều việc, có
thể tan muộn khoảng nửa tiếng đến một tiếng.
Cảm nhận thấy điện thoại
đang rung, Lâm Diễn tưởng Chu Thanh Thanh gọi tới, quen tay mở di động của mình
ra xem, nhưng lại phát hiện không phải tiếng chuông điện thoại của anh, lúc này
mới nhớ ra điện thoại của Chu Thanh Thanh cũng để ở đây, mở ra, đập vào mắt là
một cái tên hoàn toàn lạ lẫm, “Trần sư huynh”, đây là ai? = =
Lâm Diễn nhấn phím nghe.
Bên kia truyền tới một
giọng nam: “Thanh Thanh à? Là anh đây, Trần Dật Văn. Gần đây em bận nhiều việc
lắm sao? Lâu rồi không thấy tới chỗ sư huynh, dạo này cửa hàng mới ra vài loại
bánh mới, toàn những vị em thích đấy.”
Bên kia nói một thôi một
hồi không thấy ai đáp lại, bèn lên tiếng gọi: “Thanh Thanh? Em có đang nghe
không?”
Lúc này Lâm Diễn mới chậm
rãi mở miệng: “… Thật xin lỗi, hôm nay Thanh Thanh đi làm để quên điện thoại ở
nhà, xin hỏi anh có việc gì không?”
Bên kia trầm mặc hồi lâu,
hỏi: “À, vậy anh là gì của Thanh Thanh?” Thanh âm của người đàn ông đó rõ ràng
đã kém phần sôi nổi.
Nhìn thấy đằng xa xa, Chu
Thanh Thanh đang đi về phía mình, Lâm Diễn khẽ nhếch môi, ẩn chứa vài phần
khiêu khích: “Ông xã của cô ấy.”
Bên kia lại trầm mặc.
Chu Thanh Thanh nhanh
chóng đi đến nơi, Lâm Diễn không rảnh tiếp tục phí lời, “Nếu Trần tiên sinh
không có việc gì, vậy tôi cúp máy trước. Còn nữa, sau này Chu Thanh Thanh cũng
sẽ không tới cửa hàng bánh nữa, cô ấy thích bánh ngọt tôi làm.”
Sau đó, cúp điện thoại.
Thực ra anh không biết
làm bánh ngọt, lần trước Chu Thanh Thanh đi học về đã làm thử cho anh ăn một
lần, trình độ thật sự là… Khụ khụ, dù sao anh cũng đã ăn một miếng, sau đó đành
bỏ đi không thể ăn tiếp. Lúc ấy vẻ mặt Chu Thanh Thanh rất buồn, nhưng sau khi
tự mình nếm thử một miếng, cô quyết định mang chỗ bánh ngọt đó đi hại Meo Meo.
Kết quả, Meo Meo tiến lại
gần ngửi ngửi rồi ném cho cô một ánh mắt khinh bỉ. Haizz… chó cũng không ăn.
Chu Thanh Thanh vô cùng buồn rầu, từ đó về sau không nhắc đến việc mình biết
làm bánh ngọt nữa.(Meo Meo thực ra là chó, mọi người còn
nhớ chứ?)
Nhưng giờ biết cô thích
ăn bánh ngọt như vậy, sau này anh sẽ học cách làm.
Chu Thanh Thanh lên xe,
cả người lao về phía trước, lại hung hăng “chụt” một cái lên mặt Lâm Diễn, cười
hì hì nói: “Sư phụ thân yêu, anh đợi em lâu chưa? Cả ngày không gặp, anh có nhớ
em không?”
Lâm Diễn đưa tay đặt Chu
Thanh Thanh ngồi trở lại ghế lái phụ, thắt dây an toàn cho cô. Biểu lộ trên
gương mặt anh tuấn nói dễ nghe thì là điềm tĩnh lạnh lùng, nói khó nghe thì là
nhăn nhó, cất giọng nghiêm nghị: “Ngồi xuống, dì Lâm vừa gọi điện báo, những
người khác đã đến hết rồi, chỉ còn thiếu chúng ta.”
Chu Thanh Thanh kêu lên:
“Ôi trời, sao có thể để khách khứa đợi chủ nhà được, chúng ta mau về thôi!”
Khóe miệng Lâm Diễn cong
lên: “Không sao, cứ để bọn họ từ từ đợi.”
Chu Thanh Thanh lẩm bẩm:
“Được, dù sao đó cũng là bạn anh chứ không phải bạn em.”
Lâm Diễn khởi động xe,
giả vờ thờ ơ nhắc: “Đúng rồi, vừa nãy em có điện thoại, một người tên là Trần
sư huynh… Anh ta là ai? Sao chưa từng thấy em nhắc đến?”
Khẽ nhíu đôi mày thanh
tú, Chu Thanh Thanh dường như đang cố nhớ xem là ai, một lúc mới ngộ ra: “À, đó
là một sư huynh hồi đại học, lần trước em học làm bánh ngọt ở tiệm của anh ấy.
Anh ấy có nói gì không?”
Mặc dù đối phương có ý
với Chu Thanh Thanh nhưng ấn tượng anh ta để lại trong cô có vẻ không sâu sắc.
Lâm Diễn yên tâm, bình tĩnh trở lại: “Không nói gì. Không cần để ý.”
Chu Thanh Thanh ngoan
ngoãn gật đầu, sư phụ nói không cần thì hẳn là không cần.
*
Hơn mười giờ tối, sau khi
Lâm Diễn và Chu Thanh Thanh tống khứ người khách cuối cùng ra khỏi cửa, nhìn
căn phòng bừa bộn, không khỏi thở dài: “Năng lực sản sinh ra rác của bọn họ còn
lợi hại hơn cả Meo Meo!”
Meo Meo nghe thấy Chu
Thanh Thanh nhắc tên nó, bèn dừng móng vuốt đang đùa nghịch quả cầu bông, kêu
meo meo hai tiếng kháng nghị.
Chu Thanh Thanh sờ đầu
Meo Meo: “Ngoan ~ mang cầu bông về ổ của mi mà chơi đi ~” sau đó bắt đầu dọn
dẹp.
Nhớ tới đám bạn bè quý
hóa của sư phụ nhà mình, ai cũng khiến người khác dở khóc dở cười, nhưng mà
cũng vui, có vẻ họ đã thật lòng tiếp nhận cô. Kể cả Lam Lan, người luôn bị cô cho
là tình địch giả tưởng, cũng rất hòa nhã với cô, không hề mang dáng vẻ của nhân
vật nữ phản diện độc ác trong phim ảnh hay tiểu thuyết.
Hại cô lo lắng không đâu
cả một buổi sáng với buổi chiều, suýt nữa làm không hết việc hôm nay, cho nên
mới phải tăng ca thêm nửa tiếng. = =
Lâm Diễn đi tới ôm lấy cô
từ sau lưng, đầu tựa vào vai cô cọ cọ: “Không cần dọn, ngày mai dì Lâm sẽ tới
làm. Ngoan nào ~ chúng ta lên lầu đi…”
Lại nói, cái giọng điệu
này của sư phụ đại nhân, sao giống vừa rồi cô nói chuyện với Meo Meo vậy? = =
Chu Thanh Thanh kéo hai
cánh tay to đang ôm eo cô: “Sao phải chờ dì Lâm đến dọn? Đây là nhà của em… À,
ý em là, em sống ở đây, em muốn dọn dẹp gọn gàng cũng không được à?”
Lâm Diễn vui vẻ: “Đương
nhiên là được! ~”
Xem ra mấy tên kia ngoại
trừ phiền phức ra thì cũng có ích, ít nhất bọn họ luôn miệng gọi Chu Thanh
Thanh là chị dâu, rất có hiệu quả, trước giờ Chu Thanh Thanh vẫn lười gấp chăn
sau khi ngủ dậy, sau lần chiêu đãi khách này, cô bắt đầu ý thức mình là nữ chủ
nhân, chứ không còn coi mình là người khách tạm thời có thể đi bất cứ lúc nào.
Cánh tay Lâm Diễn vừa bị
Chu Thanh Thanh kéo ra lại vòng lại, còn sờ soạng cái bụng hơi lớn do ăn quá no
của cô, thì thầm: “Ừm, hơi nhô lên rồi… Mới có một tuần mà? Không biết có hay
không…”
Chu Thanh Thanh lại kéo
tay anh, anh cứ như vậy cô làm việc thế nào được? “Cái gì một tuần, cái gì có
hay không? Chắc anh chán cái bụng ngấn này của em rồi chứ gì?”
Lâm Diễn chịu thua cô,
đành nói thẳng: “Em cái đó, khụ khụ, đã chậm một tuần rồi… Có khả năng trong
này thật sự đang có cục cưng của chúng ta.”
Nghe Lâm Diễn nhắc đến,
Chu Thanh Thanh mới nhẩm tính, bắt đầu hoảng loạn: “Hình như đúng vậy, ôi, làm
sao bây giờ? Đều tại anh, toàn quên mang bao…”
Sắc mặt Lâm Diễn trầm
xuống, “Thế nào, em không muốn có con à?”
Chu Thanh Thanh: “Không
phải… Chỉ là, em vẫn chưa sẵn sàng tâm lý để làm mẹ. Sư phụ anh cũng biết đấy,
bản thân em còn chưa đủ chín chắn… Em, em sợ dạy con không tốt…”
Ngón tay Lâm Diễn nhẹ
nhàng vuốt ve bụng dưới của cô, giọng nói dần dần mất đi sự trong trẻo lạnh
lùng mà thay vào đó là hơi khàn khàn: “Em cứ sinh ra là được rồi, con có thể
ném cho mẹ nuôi, đằng nào mẹ cũng rất rảnh rỗi…”
Chu Thanh Thanh thở hổn
hển, “Không, không được… Em, em còn phải dọn phòng!”
“Đã bảo cứ để dì Lâm dọn
rồi mà… Hừm, sinh cục cưng quan trọng hơn… Bây giờ chưa có thật thì phải làm
cho thành thật.”
Chu Thanh Thanh kháng
nghị: “Không được, em vẫn chưa kết hôn mà, em không muốn làm mẹ khi chưa lập
gia đình!”
Lâm Diễn mỉm cười, anh đã
đợi câu nói này của cô. “Muốn kết hôn thì dễ thôi, ngày mai chúng ta đến cục
dân chính đăng ký ~!”
Chu Thanh Thanh bực mình,
ý cô rõ ràng không phải như vậy!
>_
Nhưng mà… Đây coi như là
cách thức cầu hôn của sư phụ lạnh lùng cao quý quyến rũ độc miệng sao? Đừng
tưởng rằng cô ngốc như vậy nhé, là ai lừa ai còn chưa chắc đâu, ha ha ha ha ~!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...