Dưới sự xung phong nhận
việc của Chu Thanh Thanh, Lâm Diễn đành miễn cưỡng đồng ý để cô giúp đỡ, rửa
rau hay rửa bát đĩa gì đó.
Lâm Diễn nhìn bóng dáng
nhỏ nhắn của Chu Thanh Thanh đi qua đi lại như thoi đưa giữa căn phòng bếp, một
nơi mềm mại nào đó ở sâu trong lòng anh vô tình bị đâm trúng. Cô gái kia tuy
tay chân có hơi vụng về, nhưng mà… Cảm giác có người làm bạn rất tuyệt.
Một mình nấu nướng, một
mình ăn, nhiều món ăn ngon thì cũng có ý nghĩa gì?
Còn Chu Thanh Thanh thì
vừa chảy nước miếng vừa cảm thán: mỹ nam không hổ là mỹ nam, dáng dấp khi nấu
ăn mà cũng tao nhã, đẹp mắt như vậy! Quan trọng hơn là ~ thơm quá! Hấp dẫn
những phân tử thèm ăn trong bụng cô.
Khoảng bốn mươi phút sau,
ba món ăn, một bát canh lục tục được dọn lên bàn. Chu Thanh Thanh đói bụng,
ngực đã sớm dính vào lưng, cuối cùng cũng được nghe Lâm đầu bếp hắng giọng, nói
ra câu mà cô mong đợi nhất: “Ăn được rồi!”
Chu Thanh Thanh “A” một
tiếng, lập tức bắt đầu ăn, mục tiêu là món ớt xanh xào thịt bò mà cô yêu nhất.
Vừa đưa vào miệng lập tức có một loại cảm giác “Cuộc sống thật quá tuyệt vời”!
Thực sự quá quá quá… quá ngon!
Chu Thanh Thanh trước giờ
không hề kén ăn, dễ nuôi dễ sống. Không có đồ ăn thơm ngào ngạt? Vậy các loại
mì ăn liền cũng không tệ! Mì ăn liền cũng không có? Vậy bánh quy với nước lọc
cũng có thể nhét đầy bao tử… Tóm lại, không để cô bị đói là được!
Cho nên, thật ra từ đầu
Chu Thanh Thanh không ôm hi vọng gì với tài nghệ nấu nướng của Lâm Diễn, kì
vọng của cô chỉ dừng lại ở “Có thể nấu chín thức ăn” là được rồi, nhưng cuối
cùng, trình độ nấu nướng của Lâm Diễn lại ngang với đầu bếp khách sạn năm sao!
Anh lúc nào cũng vượt quá
dự đoán của cô!
Chu Thanh Thanh vừa ăn
như hổ đói vừa mơ hồ thể hiện mức độ thỏa mãn của mình đối với bữa ăn này: “Nếu
sau này ngày nào cũng được ăn đồ ăn ngon như vậy, có chết sớm mười năm tôi cũng
cam lòng!”
Lâm Diễn cảm thấy buồn
cười, mở miệng định nói gì đó, nhưng nghĩ nghĩ, lại tao nhã cúi đầu, uống một
ngụm canh mới chậm rãi nói: “Ăn từ từ thôi, không ai cướp của cô đâu. Không
phải nói muốn ăn cá sao? Nếu không ăn thì tôi để lại cho Meo Meo…”
“Không được! Ai nói tôi
không ăn? Chỉ là, chỉ là tôi ngại ăn cá có xương, hơi phiền phức…”
Lâm Diễn cười giễu: “Tôi
xem cô có vẻ như hồi bé ăn cá bị hóc xương phải không?” Nói xong, gắp một miếng
cá vào trong bát của mình, dùng đũa gỡ hết xương ra, sau đó… Gắp thịt cá bỏ vào
trong bát của Chu Thanh Thanh.
Làm xong một loạt các
động tác này, Lâm Diễn mới nhận thức được sự bất thường – thực sự anh có hơi
thích sạch sẽ, nếu như không phải người rất thân thiết, trước giờ chưa bao giờ
anh chấp nhận dùng chung bộ đồ ăn, mà ngay cả cô ấy… cũng thích sạch sẽ giống
như vậy.
Chỉ trừ mẹ anh, hai người
sống nương tựa vào nhau từ khi anh còn bé…
Trong trí nhớ, mẹ thích
ăn nhất là cá. Lúc còn rất nhỏ, mẹ vẫn hay gỡ xương cá như vậy cho anh ăn, về
sau, mẹ lâm bệnh nặng, nằm trên giường, sinh hoạt bất tiện, đổi thành anh gỡ
xương cá cho mẹ ăn…
Chu Thanh Thanh, cô ấy có
khi nào cũng thích sạch sẽ không? Lâm Diễn vẫn giữ nguyên vẻ mặt dửng dưng,
nhưng ánh mắt lại không nén được nhìn chăm chú phản ứng của người đối diện.
Chu Thanh Thanh thì không
suy nghĩ nhiều, lập tức bỏ hết mấy đồ ăn khác đang gắp, ăn món cá Lâm Diễn vừa
gỡ cho cô trước – khỏi cần nói, mùi vị của thịt cá ngon vô cùng, trên mặt Chu
Thanh Thanh hé ra biểu lộ rất sung sướng thỏa mãn, không keo kiệt lời khen:
“Ngon quá! Ừm, không thể để cho Meo Meo một chút nào hết!”
Khóe môi hơi nhếch lên,
tạo thành một nụ cười nhẹ nhàng, Lâm Diễn tiếp tục gắp một miếng cá, gỡ xương.
Nhìn thấy Chu Thanh Thanh
ăn miệng dính đầy dầu mỡ, chẳng có dáng vẻ thục nữ, bất chợt anh lại cảm thấy
cô thật đáng yêu.
“Còn muốn chuyển đi nữa
không?” Lâm Diễn ra vẻ lạnh nhạt hỏi.
“Không, đừng nói là Meo
Meo đuổi, anh đuổi tôi cũng không đi!” Chu Thanh Thanh vuốt ve cái bụng tròn
vo, vô cùng kiên định.
Nhưng trong lòng vẫn âm
thầm gia thời hạn: Trước khi tôi tìm được công việc, kinh tế độc lập… Sư phụ đã
từng nói, ăn chực gì gì đó, là cần thiết! Nhưng mà, làm người không thể mặt dày
quá! Nếu không sẽ bị người ta ghét… Cô không muốn bị Lâm Diễn ghét.
Thế nhưng, vì hòa khí gia
đình, Lâm Diễn vẫn phải tiến hành một phen khai thông tư tưởng giữa Chu Thanh
Thanh và Meo Meo.
Không biết Lâm mỹ nam đã
có biện pháp gì cao tay, tóm lại, cuối cùng Chu Thanh Thanh và Meo Meo, hai
người? Được rồi, hai vật cưng (?)… Tóm lại, dưới cái nhìn soi mói “dịu dàng”
của Lâm mỹ nam, đã bắt tay giảng hòa!
***
Ngày hôm sau, dưới sự
oanh tạc của ba cái đồng hồ báo thức, cuối cùng Chu Thanh Thanh cũng rời giường
được vào lúc chín giờ!
Tối qua trước khi đi ngủ,
Chu Thanh Thanh lại lên mạng tìm rất nhiều thông báo tuyển dụng. Hễ là chức vụ
mà cô vừa ý, mặc kệ điều kiện của bản thân có phù hợp hay không, cô đều gửi hồ
sơ lí lịch. Sau đó còn lên Q nói rõ tình hình kinh tế của mình với Tư Tư, hỏi
mượn ít tiền. Trước nay Tư Tư cũng là dân làm công ăn lương, không thể cho cô
vay nhiều, nhưng vẫn còn tốt hơn là không có đồng nào.
Tuy tạm thời đã có chốn
dung thân, nhưng Chu Thanh Thanh là một người phụ nữ độc lập của thời đại mới,
luôn tích cực tiến về phía trước, tìm việc là cần thiết!
Cô và Hàn Duệ vốn định đi
Châu Âu hưởng tuần trăng mật, công việc của cô cũng đã sớm bàn giao xong, tất
cả đồ dùng cá nhân cũng đã gói ghém, muốn tạm nghỉ việc thì chỉ cần gọi thẳng
cho lãnh đạo trực tiếp của cô là Hàn Duệ là được.
Giờ thì sao?! Tư Tư còn
nói: “Không bằng cậu cố gắng dính lấy Lâm Diễn mỹ nam là đã kiếm được một khoản
lớn!”
Làm sao thế được! Sẽ bị
người ta chê cười cóc mà đòi ăn thịt thiên nga! Ngày trước khi cô ở bên Hàn
Duệ, trong công ty đã có rất nhiều người đỏ mắt, huống hồ bây giờ điều kiện của
Lâm Diễn còn tốt hơn! >00
Cuối cùng cô bị cướp hôn,
đa phần các cô gái đó đều có chút hả hê… Meo cái con mèo, rõ ràng trước khi cô
với Hàn Duệ yêu nhau, quan hệ với các cô ấy đều không tệ mà? Đôi khi cái gọi là
tình bạn thật đúng là bạc bẽo, một chút lòng ganh tị đã có thể phá hủy, haiz!
Bởi vậy, tuy hiện giờ cô có thể thản nhiên đối mặt với Hàn Duệ, nhưng cũng
không muốn trở lại cái hoàn cảnh công tác suốt ngày bị mọi người xa lánh hoặc
chỉ trỏ đó nữa.
Hơn nữa, điều kiện của
Lâm mỹ nam người ta tốt như vậy, cô còn chướng mắt hơn cả bình thường. Cho nên,
tránh để bản thân tạo ra phiền phức vô tận, vẫn nên sớm cắt đứt những tơ tưởng
không thực tế này!
Hôm nay lúc Chu Thanh
Thanh thức dậy, Lâm Diễn như thường lệ không có ở nhà, để lại bữa sáng cho cô,
dặn dò cô cho Meo Meo ăn. =_=!
Cũng không biết Lâm mỹ
nam làm nghề gì? Khi nào về phải hỏi xem.
Hết buổi sáng, quả nhiên
Chu Thanh Thanh nhận được hai, ba cuộc điện thoại gọi cô đi phỏng vấn, trong đó
còn có điện thoại của một công ty truyền thông văn hóa nổi tiếng của thành phố
T! Nghe nói những người có thể vào đó làm việc đều là những người xuất sắc ~ phúc
lợi tốt có tiếng! Mặc dù chỉ gọi đi phỏng vấn, không có nghĩa là cô sẽ được vào
đó làm việc, nhưng Chu Thanh Thanh vẫn rất vui vẻ.
Vì vậy, Chu Thanh Thanh
rất tốt bụng đi cho Meo Meo ăn cơm trưa, không so đo vấn đề thái độ với nó nữa.
Meo Meo: Rõ ràng là tôi
khinh thường, không thèm so đo với cô được không? Nếu không phải chủ nhân nói
với tôi là không được ỷ mạnh hiếp yếu, cậy già lên mặt… Còn nữa, nếu tôi lại
cãi nhau với cô thì sẽ không cho tôi ăn cá, tôi đây mới không thèm để ý đến cô
ấy, hừ!
(Quần chúng: đổ mồ hôi
cái, hóa ra Lâm mỹ nam đã đe dọa như thế này đó…)
***
Ba giờ chiều, theo địa
chỉ thông báo qua điện thoại, Chu Thanh Thanh đi tới nơi tuyển dụng của công ty
truyền thông Tinh Hoa ở tầng hai mươi ba tòa cao ốc Ngân Thịnh.
Đại sảnh toàn người là
người! Ước chừng có khoảng trăm người.
Chu Thanh Thanh không
khỏi nhỏ giọng thì thầm: “Ôi trời, chẳng phải chỉ tuyển một trợ lý nho nhỏ à,
sao có nhiều người đến ứng tuyển vậy?”
Một cô gái ăn mặc rất
diễm lệ ở bên cạnh nghe được, quay đầu lại ném cho Chu Thanh Thanh một cái lừ
mắt: “Cô cũng không nhìn xem là ai tuyển trợ lý à!”
Ặc, cô chỉ biết là muốn
tuyển trợ lý, làm sao biết là ai muốn tuyển? Ngoại trừ làm việc thì cô thích
nhất là ở nhà, sở thích lớn nhất là đọc tiểu thuyết, xem hoạt hình, đi dạo diễn
đàn, tin tức quảng cáo gì đó, trước nay cô rất ít khi chú ý… Nếu không phải
Tinh Hoa thực sự rất có tên tuổi ở thành phố T thì chưa chắc cô đã biết.
Mỹ nữ trang điểm kỹ càng
kia nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt không hiểu của Chu Thanh Thanh thì lại lườm cô một
cái nữa, hừ một tiếng, ra vẻ khinh thường loại người thiếu hiểu biết xã hội như
Chu Thanh Thanh.
Chu Thanh Thanh đành phải
sờ sờ mũi, nhìn số báo danh vừa nhận… 101, bây giờ hình như mới đến số 27, tuy
nhìn tốc độ phỏng vấn phía trước khá nhanh – không đến ba phút một người, nhưng
đến lượt cô cũng phải một, hai tiếng sau đấy!
Ặc, cô phải vào WC một
chuyến đã! Ai bảo nước trái cây Lâm mỹ nam làm lại ngon hơn cả bên ngoài như
thế, không ngờ cô đã uống nhiều quá, vì vậy… Khụ khụ.
Sau khi hỏi đường, Chu
Thanh Thanh vất vả xuyên qua đám người… Tìm thấy một WC ở gần đầu cầu thang,
Chu Thanh Thanh lại phát hiện có quá nhiều người ở cửa nhà vệ sinh nữ! – Không
còn cách nào khác, ai bảo toàn là nữ đến ứng tuyển chứ?
Mà cô thực sự đang gấp vô
cùng…
Chu Thanh Thanh nghĩ, hay
là lên tầng trên hoặc xuống tầng dưới! Thấy cô thông minh chưa, biết lựa theo
tình hình! Ha ha ha!
Bịch bịch bịch! Chu Thanh
Thanh bò lên tầng hai mươi tư! Quả nhiên, WC ở đây không có một ai! Chu Thanh
Thanh rất sung sướng vọt vào…
“Ưm… A… Đáng ghét! Đừng
sờ chỗ đó của người ta chứ…” Đây là một giọng nữ ỏn ẻn khiến Chu Thanh Thanh
toàn thân nổi cả da gà.
“Hừm, đừng sờ chỗ nào,
đây à… Hay là đây?” Dù là lời thoại vô cùng buồn nôn, nhưng do một giọng nam dễ
nghe, ngả ngớn nói ra, lại chứa đựng sự mập mờ vô hạn.
Hình ảnh phối hợp với
những âm thanh này là: Một cô gái đi giày cao gót khoảng mười phân, mặc váy
ngắn khoảng gần hai mươi phân, đùi trắng nõn nà nâng lên cao quấn quanh lưng
một người đàn ông cao gầy, hai tay ôm cổ người đàn ông đó – nói đúng ra là cả
người treo trên người của người đàn ông kia, áo vải thoạt nhìn rất mỏng manh
còn bị người đàn ông kia dùng tay kéo lên, lộ ra một mảng da thịt trắng như
tuyết, thân hình như một con rắn nước, khóa móc nội y bị cởi ra…
Mà người đàn ông kia đang
hôn hít cái cổ trắng nõn của cô gái đó, cho nên mặt tạm thời bị che mất, nhưng
từ quần áo và dáng người có thể đoán được tướng mạo chắc chắn không tồi – mấy
khuy áo sơ mi màu sợi đay trước ngực bị mở ra, lộ ra làn da màu lúa mạch, lồng
ngực cường tráng nửa che nửa hở, vòng eo bằng phẳng, làn da sạch sẽ trơn láng…
Khụ khụ, không còn cách
nào khác, ai bảo thị lực của Chu Thanh Thanh lại tốt phi thường như thế chứ?
Chu Thanh Thanh tay vẫn
đang để ở cúc quần ngây ngẩn cả người, đứng ở cửa, nhất thời vào không được, ra
cũng không xong, vẻ mặt 囧: đây
là tình huống gì, hả Lôi Đế ca ca?! >_
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...