Yêu Trong Yên Lặng

Chương thứ chín
Cầu thang bằng gỗ hồng dẫn tôi trở lại lầu một, nhìn thấy bố mẹ anh đang ngồi đợi trên sofa, nhưng không thấy anh đâu.
“Hiểu Toàn, cháu xuống rồi! Mau ngồi đi!”
“Tới đây, uống chén trà đi. Có trà hoa hồng, trà bá tước, trà sữa, cháu thích uống loại nào?”
“Có chỗ nào khó chịu không?”
“Ai nha, thằng con khốn nhà cô chú, sao lại có thể làm ra chuyện vô lễ như vậy chứ! Cô chú nhất định sẽ dạy dỗ nó nghiêm chỉnh, sao có thể bắt nạt con gái như vậy! Thật là…”
Bố mẹ anh vô cùng khách sáo với tôi, quả thật là tràn đầy hổ thẹn, không ngừng xin lỗi tôi, bố anh tức giận đến mức giọng nói cũng run run. Tuy rằng tôi liên tục giải thích thật ra chúng tôi còn chưa làm gì, không cần để ý như vậy. Nhưng dường như bố mẹ anh cho rằng, “chưa làm” hay “đã làm” cũng không khác nhau là mấy, chưa cho anh ăn mấy roi thì chưa hết giận. Khó trách tính cách anh nề nếp như thế, thì ra là di truyền.
Một lúc lâu mới mới trấn an được hai người xuống, tôi ngồi xem TV cùng bọn họ, cuối cùng cũng có thể dời lực chú ý của bọn họ đi một chút, nhưng tất cả các kênh đều bằng tiếng Anh, tôi chỉ ngây ngốc nghe chứ hoàn toàn không hiểu. Thật sự uổng phí mười một năm ngậm đắng nuốt cay học tiếng Anh của tôi, tôi thuần túy chỉ là người ngồi cùng = người nhìn mà không hiểu, nhìn một đống hình ảnh trên màn hình, rốt cuộc tôi không nhịn được nữa, “Cô, anh ấy… ở đâu ạ?”
Cô ấy quả thật là phụ nữ trung niên hiền lành, hoàn toàn khác với mẹ tôi, cô cười cười nói với tôi anh đang nấu cơm trong bếp.
Hắc hắc! Anh còn biết nấu cơm? Cái này thú vị!
Tôi lập tức nhằm thẳng hướng phòng bếp.
Từ xa đã nhìn thấy anh đưa lưng về phía cửa bếp, tôi đi lên trước, dùng ngón trỏ gõ gõ vào anh, anh vừa quay đầu lại đã nở nụ cười gian xảo như trộm.
* Dáng vẻ vừa rồi rất buồn cười nha! Nam sinh nhỏ ngây thơ!
Anh liếc tôi một cái, không để ý tới tôi.
* Sao trước mặt bố mẹ, anh lại giống một bé cưng ngoan vậy nha? Bình thường ai đó không phải rất kiêu ngạo sao? Luôn luôn dạy dỗ em, nói em là trẻ con!
Tôi còn làm động tác “ha hả” cười gian với anh.
Anh vẫn không để ý tới tôi, tiếp tục thái thịt.
* Anh đang làm gì vậy? Em có thể giúp không?
Tôi đang viết, đột nhiên anh vỗ một cái lên đầu tôi từ phía sau, tôi gần như che gáy theo bản năng, quay đầu kêu to: “Anh làm gì!”
Hỏng bét!
Từ lâu tôi đã quyết định khi một mình ở cùng anh sẽ tuyệt đối không nói lời nào, kết quả lại phun ra theo thói quen rồi!
Mặt tôi trắng bệch nghiêm túc nhìn về phía anh, nhưng dường như anh không hề để ý, còn đắc ý cười.
Thật may! Anh căn bản không để trong lòng! Xoa dịu hoảng hốt trong lòng, tôi giả bộ tức giận. Bên dưới câu trước bỏ thêm một mũi tên: * Anh rất quá đáng! Em còn tốt bụng muốn giúp anh!
Anh lau lau tay, nhận lấy bút.
- Quên đi, em càng giúp chỉ càng rối.
* Làm gì có, bình thường ở nhà cũng là em nấu cơm.
- Vậy dạ dày người nhà em chắc phải mua mới thường xuyên lắm nhỉ!
* Anh nói bậy! Tuy em nấu không ngon nhưng cũng không đến mức hỏng dạ dày! Cháo lần trước là một lần thất thủ của em thôi, anh không thể phủ nhận hoàn toàn kỹ thuật nấu ăn của em như thế!
Tôi quyết định phải rửa sạch sự sỉ nhục này! Nhưng kỳ quái, vì sao tay vừa viết lại vừa run rẩy vậy, tuy sự kiện nấu cháo lần trước làm anh ốm thêm một ngày một đêm nhưng tôi cũng không đến mức chột dạ chứ! Đó là ngoài ý muốn mà!
Ai ngờ anh dám dùng vẻ mặt xanh lét, lại gì nữa, chỉ cần nhớ lại cháo tôi nấu mà sắc mặt đã biến đổi vậy sao?! Anh dùng vẻ mặt đau khổ nhìn tôi lắc đầu.
- Chuyện nồi cháo ấy quên đi, cũng may người gặp họa chỉ có mình anh. Nhưng hiện tại anh rất nghi ngờ có phải người nhà em ăn đồ ăn em nấu quá nhiều nên dạ dày đều đã tiến hóa thành sắt thép rồi, đáng tiếc là người nhà anh còn chưa luyện ra công lực này.
Tôi hung hăng trừng mắt lườm anh, giơ nắm tay lên — Hừ! Nắm tay đấy, thấy không? Đừng tưởng mình không nghe không nói được thì có thể giả ngu, tôi vẫn có thể uýnh chết như thường!
Nhưng đột nhiên anh không nhịn được mà cười rộ lên, giống như tôi vừa làm một chuyện gì đó rất khôi hài, rất ngu ngốc, sau đó dùng một bàn tay to chùm lấy nắm tay tôi. Đáng ghét! Người này không có việc gì lại có bàn tay lớn như vậy làm chi, lại có thể bọc lấy toàn bộ nắm tay tôi! Sự uy hiếp của tôi lập tức hoàn toàn mất tác dụng, hoàn toàn bị “kẻ thù” bắt thành tù binh. Bởi vì tên nhóc này nắm chặt tay tôi không buông!
Anh cười cười, buông tay, đưa bó rau trên bàn cho tôi, tay phải làm động tác thái rau.
A! Thái sao, đương nhiên tôi biết!
Tôi ước lượng một chiều dài cho anh xem, sau khi anh gật đầu tôi mới giơ dao lên, dứt khoát mạnh mẽ, bắt đầu sảng khoái phanh thây rau xanh đại ca — sai, là băm thây mới đúng. Tôi vừa thái vừa len lén nhìn anh ở bên cạnh, anh đang dùng một cái muôi khuấy nồi canh trên bếp, còn múc một chút để nếm. Hắc hắc, nóng chứ gì? Em biết anh trời sinh như lưỡi mèo, sợ nhất là nóng, đáng đời! Không được, sao tôi lại cười rồi? Không được, không thể cười! Không nên cười một mình như đồ ngốc như thế! Giống như tâm thần phát bệnh!
Nhưng tôi thật sự không cách nào nhịn cười được.
Bởi vì bộ dạng này của chúng tôi giống như… giống như… một đôi vợ chồng mới cưới.

Rõ ràng chỉ là thái rau, nấu canh, nhưng ấm áp đến mức làm tôi suýt nữa rơi nước mắt.
Không lâu trước, tôi còn cho rằng tôi vĩnh viễn không thể gặp lại anh được nữa, nào dám mơ tưởng xa vời sẽ có thể đúng cùng anh như thế này?
Đột nhiên có người nhẹ gõ đầu vai tôi từ phía sau, tôi quay đầu lại, nhìn thấy anh vẻ mặt đau khổ cầm cái muôi, đầu lưỡi hơi ửng đỏ. Tôi suýt nữa bật cười, bỏ dao trong tay xuống. Ha ha ha, bỏng lưỡi rồi chứ gì! Đại ngu ngốc!
Anh có chút buồn bực xấu hổ, chìa cái muôi về phía tôi. Tôi nhịn cười, đỡ lấy cái muôi nếm một chút, được, canh rất ngon, rong biển hạt sen hầm nhừ, xem ra đã đun mấy tiếng. Thì ra tên nhóc này một mình ở nhà hầm canh nha.
Nhưng hình như hơi nhạt. Tôi lục lọi tìm được lọ gia vị, đang định giả dạng đầu bếp chuyên nghiệp, hào phóng thả vào trong nồi canh thì bố anh bước vào.
“Hiểu Toàn, sao cháu lại vào đây? Đừng để ý đến thằng nhóc hư hỏng này, ra ngoài kia ngồi với chú! Lập tức sẽ có cơm ăn!” Bố anh vô cùng hiền lành nói với tôi, ngược lại lại rất hung dữ dùng thủ ngữ nói với anh, ra vẻ gấu trúc bảo vệ con lôi tôi ra ngoài.
Tôi nhét lọ gia vị trong tay vào lòng anh, trước khi ra ngoài còn liếc mắt nhìn anh một cái, anh cũng đang liếc mắt nhìn tôi, vẻ mặt rất bất đắc dĩ.
Thật đáng thương!
Đây là cảm thán duy nhất của tôi.
Cuối cùng cũng tới giờ ăn cơm, nhìn một bàn toàn món ngon, tôi không nói thành lời. Thật sự không thể tin được tất cả chỗ này đều là một mình anh làm! Không phải trong sách thường nói muốn giữ một người đàn ông trước hết phải giữ được dạ dày của anh ta sao? Nhìn một bàn đồ ăn chói mắt này đi, khóe miệng tôi giật giật, aiz, xem ra gã đàn ông này không phải người tôi nó thể nắm giữ nha.
Nhưng ngược lại tôi cũng không ngại anh nắm cái dạ dày của tôi nha… Mẹ ơi, bát miến này quả thật quyến rũ mê người, nước miếng toát ra ầm ầm, suýt nữa chảy xuống, thật quá thất lễ…
- Nhìn cái gì, đồ ăn dùng để ăn, em có nhìn đến mức tròng mắt rơi xuống thì nó cũng không tự chạy vào trong bụng được.
Tôi liếc nhìn tờ giấy trước mặt, dùng cằm để nghĩ cũng biết là ai đưa sang.
Tôi trừng mắt, lại tặng kèm một cái mặt quỷ, sau đó mới ngồi xuống nói chuyện với bố anh. Hai bên của bàn ăn nhỏ, anh ngồi bên phải tôi, đối diện là bố mẹ anh.
Tôi nếm thử một miếng cá, oa~, hương vị thật sự thơm ngon, không nhịn được thốt ra: “Thật ngon nha!”
Anh vừa ngồi xuống lại thấy tôi mở miệng, nghi hoặc nhướng mày, buông đũa xuống, cầm lấy bút và vở bên cạnh, lại bị bố anh ngăn lại.
“Khi ăn không được viết.” Bố anh vừa dùng thủ ngữ, vừa dùng lời để nói.
Anh lại bất đắc dĩ cầm bát lên, nhưng dường như anh thật sự rất muốn biết tôi nói gì, nhìn tôi chằm chằm.
Tôi chỉ chỉ cá, lại chỉ chỉ miệng mình, sau đó cười hì hì giơ ngón cái lên lắc lắc.
Anh hiểu ra! Nhưng lại chỉ chỉ chính mình, làm động tác cầm nồi, sau đó nhướng mày, cũng giơ ngón cái lên lắc lắc.
Nhìn thế nào cũng có ý là: Anh làm, đương nhiên phải ngon.
Tôi nhăn mũi, khinh thường lắc đầu. Hừ, bà già họ Vương bán dưa, đồ đắc ý vênh váo!
Nhìn đi, cho dù không biết thủ ngữ, cho dù không có bút, chũng tôi cũng có thể hiểu nhau.
Đại khái là hai chúng tôi đều có cùng suy nghĩ như vậy, kết quả không nhịn được nhìn nhau cười. Tôi nhìn thấy vẻ mặt bố mẹ anh rất hoang mang.
Ăn xong tôi còn uống liên tục ba bát canh lớn. Ha ha! Canh xương ống hạt sen này thật sự quá ngon, tôi không nhịn được mà! Khi tôi ngẩng đầu lên sau bát canh thứ hai, tôi nhìn thấy anh chỉ chỉ nồi canh. Thừa lời, đương nhiên còn muốn nữa! Canh ngon như vậy! Canh ngon như vậy! Canh ngon như vậy! Tôi thật sự cảm động đến mức đôi mắt cũng hơi ướt ướt!
* Em rất thích canh anh làm nha! Không bằng anh gả cho em, làm vợ em đi!
Tôi nháy mắt với anh, nhét tờ giấy tới trước mặt anh.
Anh nhận lấy rồi nhìn, chỉ sợ con mắt thiếu chút nữa thì phá cửa sổ rơi ra ngoài, nhìn vẻ mặt vừa cảm động vừa “ngưỡng mộ” của tôi, lập tức xấu hổ đến mức mặt đỏ lên. Hắc, anh lại giả bộ không nhìn thấy gì, cúi đầu bắt đầu dọn dẹp đống bừa bãi trên bàn, mang theo chút tàn canh chạy về phía phòng bếp.
Hừ! Thích trốn thì cứ trốn, sao lại mang cả canh của em đi?! Không phải vừa rồi còn muốn hỏi em có ăn nữa không sao? Này, ít nhất cũng phải để lại cho em một bát chứ?
Tôi vội vàng cướp lại bát canh. Canh thơm như vậy, được, lại thêm một bát nữa!
Sau cơm tối, bố mẹ anh ngồi trong phòng khách xem TV, tôi và anh ngồi trong nhà bếp nói chuyện phiếm.
- Chuyện hôm nay, anh xin lỗi, là anh quá xúc động.
* Sợ? Không cần xin lỗi. Dù sao lúc đó em cũng không hoàn toàn từ chối, không hoàn toàn là lỗi của anh.
- Không phải con gái đều rất chú ý đến lần đầu tiên sao?
Khiếp! Sao anh có thể nhìn ra tôi là lần đầu tiên? Anh không thể có kinh nghiệm hơn tôi chứ?
Tôi có chút bực bội, híp mắt nghi ngờ nhìn anh, nhìn đến mức anh cảm thấy không thoải mái: - Sao em lại nhìn anh như vậy?
Tôi lộ ra nụ cười gian, bắt đầu bẻ các khớp ngón tay… A, không được rồi, anh không nghe được tiếng bẻ đốt tay, vậy không có hiệu quả uy hiếp! Được rồi, không nghe được cũng có thể nhìn ra được, hiệu quả tuy giảm một nửa cũng không phải hoàn toàn không có!
Tôi như hung thần ác sát hạ mấy chữ rồng bay phượng múa, anh vừa nhìn thấy, sắc mặt lập tức đỏ lên. Bên trên viết: * Mau khai thật cho em: đây có phải lần đầu tiên của anh không? Thẳng thắn được khoan hồng, chống cự bị nghiêm trị, đừng hy vọng có chuyện mà không khai báo! Nếu không… Hừ!

Hừ, tên nhóc này lại dám làm bộ không nhìn thấy, còn muốn vo viên trang giấy tôi vừa viết, sau đó lần thứ hai bày ra vẻ mặt lạnh te mà viết xuống: - Loại vấn đề này không phải chuyện mà con gái nên hỏi!
Tên nhóc thối, anh chơi em sao! Tôi đạp một cước lên bàn chân anh, đau đến mức anh lập tức liều mạng xoa xoa, đáng thương hơn là anh không kêu được, căn bản là chẳng có ai đồng cảm với anh.
* Đừng có giở chiêu này ra! Mau trả lời em, xử nam!
Anh nhìn dòng chữ mới của tôi một chút, lại trừng mắt lườm tôi, sau đó mới chậm rãi cử động tay phải: - Có đôi khi anh hoài nghi chính mình có phải có xu hướng tự ngược hay không, vậy mới có thể
Anh không viết hết mà chỉ nghiêng đầu liếc tôi một cái, dù có là đầu heo cũng biết phía dưới anh muốn viết cái gì.
Tôi giả bộ bĩu môi, liếc mắt, cười nhạt: * Xử nam thì là xử nam, dù có là chuyên gia thì cũng thừa nhận đi, cần gì phải trốn tránh quanh co như vậy!
Kỳ quái, là cảm giác sai sao? Vì sao tôi lại nghĩ khóe mắt anh lóe ra tia sáng nguy hiểm? Tôi thấy anh vươn tay — nhưng không phải cầm bút, mà là chỉ về câu anh đã viết phía trên “không phải con gái đều rất chú ý đến lần đầu tiên sao?” Câu hỏi này, vẻ mặt này, nhìn thế nào cũng có ý nghĩa: dù sao em cũng là xử nữ, em nghĩ anh không biết sao?
* Em
Tôi nhìn câu “không phải con gái đều rất chú ý đến lần đầu tiên sao?” của anh, viết một chữ rồi ngừng lại, một lúc lâu sau mới viết tiếp được.
* rất chú ý, nhưng nếu là anh
Tôi không viết xong, mặt đỏ ửng, không biết nên viết tiếp thế nào. Anh nhìn thấy vẻ mặt của tôi lập tức hiểu rõ, tôi nhanh chóng nói sang chuyện khác.
* Em chỉ để ý sẽ rất đau.
Anh nhíu mày.
- Sẽ rất đau sao? Là nhà trai đau hay nhà gái đau?
* Thừa lời! Đương nhiên là nhà gái đau rồi! Nếu anh đau thì em đã chẳng ngại!
- À.
* Đồ ngốc! “À” thôi thì viết làm gì.
- À.
Tôi hơi nghiêng đầu nhìn anh, anh lại quay đầu nhìn sang chỗ khác. Tôi trợn mắt, người này, nhất định là cố ý! Tất cả mọi người đều bị vẻ ngoài nhã nhặn yên tĩnh lừa rồi! Tên nhóc này thật ra là một tên siêu cấp nham hiểm! Nham hiểm đến mức nào sao? Đại khác không khác tôi là mấy, không, thậm chí còn lợi hại hơn cả tôi, cho nên mới luôn luôn nắm chặt tôi như thế!
Anh lại viết.
- Em ở New York bao nhiêu ngày?
* Hai ngày.
- Có lịch trình không? Cho anh xem.
Tôi lấy lịch trình trong ba lô đưa cho anh.
Đoàn du lịch tôi tham gia sẽ đi sáu địa điểm: New York, Philadelphia, Washington, Los Angeles, Las Vegas, San Francisco. Bốn giờ chiều nay đã tới New York, buổi tối nghỉ tại khách sạn. Sau hai ngày ngắm cảnh ở New York, buổi tối sáu giờ sẽ ngồi ô tô tới Philadelphia. Dừng lại ở Philadelphia một ngày một đêm, ở Washington một ngày nửa đêm nữa, sau đó trong buổi tối sẽ chạy tới Los Angeles. Dừng lại ở Los Angeles hai ngày, Las Vegas một ngày, San Francisco hai ngày, cuối cùng quay về Los Angeles để đón máy bay về Quảng Châu. Toàn bộ hành trình tổng cộng lại mười hai ngày.
Sau khi tỉ mỉ xem qua lịch trình, anh hạ quyết định.
- Sáng sớm ngày em sẽ tập hợp với đoàn à?
* Vâng. Hướng dẫn viên chỉ cho em đi một đêm.
- Sáng mai anh và em cùng đi.
* Anh đi cùng em?
Anh gật đầu.
* Nhưng, đoàn du lịch có thể như vậy sao?
- Ngày mai giải thích rõ ràng với hướng dẫn viên chắc cũng không có vấn đề gì. Em đi máy bay từ Washington tới Los Angeles?
* Em không biết, vé máy bay có lẽ lấy từ chỗ hướng dẫn viên.
- Em có điện thoại của anh ta không?

* Có, hôm nay anh ta đưa cho em.
- Vậy em gọi điện hỏi anh ta một chút, anh muốn đi cùng chuyến bay với em tới Los Angeles.
* Vì sao? Tới Los Angeles phải đi máy bay mất mấy tiếng, rất xa!
Anh nhìn tôi, là cái nhìn dịu dàng mà tôi quen thuộc, nhưng nay có thêm vài phần yên lặng, dường như ngay cả không khí cũng bị lây nhiễm, cũng biến thành ôn hòa đến kỳ lạ.
- Em có thể vì anh ngồi mười sáu tiếng máy bay tới bên kia địa cầu, anh chỉ vì em mà đi có mấy tiếng thì có được coi là gì.
Tôi không biết chính mình còn có thể nói điều gì. Tuy anh là người vô cùng ôn hòa, nhưng tôi biết, thật ra anh có chủ nghĩa đàn ông rất lớn. Những chuyện anh đã quyết định thì không cách nào thay đổi. Vì vậy tôi đành phải gọi điện thoại, hỏi số hiệu máy bay, sau đó lại nhờ vả giúp anh đặt vé máy bay cùng chuyến.
* Xin lỗi, còn làm anh hao phí vì em.
Tôi có chút áy náy. Tới đây là sự tùy hứng của một mình tôi, thật sự tôi không muốn làm cuộc sống của anh thêm phiền phức.
- So với ba vạn tệ của em, đây chỉ là số tiền nhỏ.
Tôi ngẩng đầu, thở sâu, sau đó đắc ý dạt dào cười viết.
* Nhưng may mà em tới, em luôn lo lắng anh xảy ra chuyện nên mới không hồi âm cho em.
- Xin lỗi.
* Nhưng sau khi tới đây, nhìn thấy nhiều biểu hiện của anh như vậy, rất đáng giá.
- Cái gì mà nhiều biểu hiện?
* Chính là anh đấy, trước đây chỉ có ba loại vẻ mặt. Thông thường nhất chính là không có biểu hiện gì, căn bản là không nhìn ra anh đang nghĩ cái gì. Thứ hai là mỉm cười, khi chào hỏi hoặc khi tâm tình anh không tệ sẽ mỉm cười. Cuối cùng là cười, cười lộ cả hàm răng, bình thường khi anh tâm tình tốt, trêu đùa em thành công thì sẽ cười như vậy. Nhưng lần này em nhìn thấy rất nhiều vẻ mặt của anh, thì ra anh cũng biết giật mình, biết tức giận, nhất là lại để cho bố mẹ anh gõ đầu, thật sự là chuyện trăm năm khó gặp nha! Anh nên tự soi gương mà xem, vẻ mặt của anh thật sự rất buồn cười!
Tôi vừa viết vừa diễn tả vẻ mặt lạnh tanh kinh điển của anh, viết đến cuối cùng, chính tôi cũng không nhịn được mà vỗ bàn cười lớn. Kết quả vẻ mặt anh có chút xấu hổ, không biết làm thế nào, đành bĩu môi lườm tôi.
* Tính toán lại, em còn chưa nhìn thấy khi anh cười to là thế nào. Anh cười to có bộ dạng thế nào?
Anh lại không để ý tới tôi, mỗi lần bị tôi nắm được chỗ hiểm là sẽ không để ý tới tôi, giả bộ như không nhìn thấy chữ tôi viết.
* Này, nam tử hán đại trượng phu, không nên vì bị nắm điểm yếu mà không để ý tới người ta như thế, rất mất phong độ.
Vẫn không để ý tới tôi.
* Aiz, là ai đó luôn đối đãi với em như trẻ con. Em thấy chính người đó mới là trẻ con nha.
Anh trừng mắt lườm tôi, đứng dậy đi tới sofa xem TV.
Cho dù tôi vừa đấm vừa xoa, anh vẫn ngồi im bất động, hoàn toàn coi tôi như trong suốt, không thèm nhìn tôi. Thật sự không còn cách nào khác, tôi đành ôm cổ anh làm nũng.
* Xin lỗi, em không nói nữa là được, quỷ hẹp hòi.
- Em đang xin lỗi hay đang cười anh.
* Là đang xin lỗi mà. Anh đừng bơ em.
Thấy tôi bĩu môi, dáng vẻ rất uất ức, anh lại cười cười, chính là nụ cười khi tâm trạng tốt, sau đó ôm lấy tôi, để tôi ngồi trên đùi anh. Nhưng động tác này chỉ được có ba giây đã bị một tiếng ho của bố anh tuyên án tử hình. Suy đoán từ thủ ngữ, có vẻ ông đang bảo anh không được lợi dụng tôi, chỗ trống còn nhiều. Bố anh còn vô cùng thân thiết mời tôi ngồi lên sofa.
Tôi ngồi bên cạnh anh, dựa vào vai anh, cố gắng nén cười.
* Mỗi ngày bố anh đều cốc đầu anh như vậy sao?
- Đúng vậy. Từ nhỏ đã vậy, hơn nữa lần nào cũng đánh từ phía sau. Kết quả ngay cả mẹ anh cũng học theo. Khi còn bé anh còn oán giận, nếu cứ đánh mãi như vậy sẽ thành thằng ngốc, ông lại hùng hổ trả lời, đó là để kích hoạt tế bào não của anh, nếu thật sự một ngày anh biến thành thằng ngốc cũng nhất định không phải tại ông.
Tôi không nhịn nổi nữa, túm tay áo anh cười lớn. Có lẽ anh thấy vẻ mặt nhịn cười của tôi cũng rất buồn cười, kết quả hai chúng tôi dựa vào nhau len lén cười.
* Đúng rồi, em mang đặc sản Quảng Đông tới cho anh.
Tôi vô cùng thích thú lấy gói quà trong túi ra, nhét vào tay anh, vẻ mặt đang tươi cười của anh lập tức lạnh xuống một nửa, mắt trừng lớn đến mức hai con mắt cũng sắp rơi ra.
Đó là hai mươi bốn vị trà lạnh mà anh sợ nhất.
Tôi còn mang theo bốn hộp tất cả.
“Cô chú, cháu nghĩ ở đây chắc không có cái này, vì vậy mới mang tới. Cái này dù sao cũng là đặc sản Quảng Đông, thanh nhiệt giải độc, rất tốt với thân thể ạ.”
Ha ha, đỡ đi! Bốn hộp, có thể làm anh uống đến phát điên!
Buổi tối anh nhường giường mình cho tôi, anh đi ngủ ở phòng khách. Tôi sống chết cũng mặc kệ, không chịu ngủ, túm lấy anh nói chuyện phiếm.
- Muộn rồi, ngày mai em còn phải dậy sớm.
* Em mặc kệ. Anh phải nói chuyện với em.
- Không được, em nhất định phải ngủ, nếu không ngày mai sẽ không có sức.
* Vậy anh ngủ cùng em.
Tôi lại bắt đầu giở trò, còn định giả dạng điềm đạm đáng yêu, tôi biết anh rất dễ mềm lòng. Tôi chỉ muốn anh ở bên cạnh tôi, nằm trong lòng anh tôi mới yên tâm. Lâu như vậy không gặp anh, gặp được lại phải xa nhau, tôi không cam lòng. Cho dù hiện tại anh muốn, tôi cũng sẽ cam tâm tình nguyện trao tất cả cho anh.
- Không được. Em muốn hại anh sao?

* Em mặc kệ, mặc kệ, mặc kệ, anh không ở cùng em, em không ngủ được.
Lần này tôi thật sự dùng đến tính xấu của trẻ con ba tuổi, thề không thỏa hiệp.
Anh hết cách, vò vò tóc.
- Được rồi. Nhưng chỉ là ngủ cùng thôi đấy.
Anh lại có thể đoán được tôi sẽ hiểu sai, thật lợi hại!
Tôi thay quần áo ngủ nằm trên giường, anh ngồi dựa vào đầu giường. Tôi chịu mới lạ: * Anh mau đi tắm rồi thay áo ngủ đi! Đừng tưởng chuồn được!
Hừ! Tôi chơi xấu giống trẻ con nhưng đừng nghĩ trí khôn của tôi cũng giống trẻ con, nhìn không ra anh muốn chuồn sau khi tôi ngủ!
Thật vất vả mới kéo được anh lên giường, anh tâm không cam tình không nguyện mà vỗ vỗ đầu tôi, muốn tôi ngủ cho nhanh. Tôi lại cười hì hì, rút ra bút và sổ trong túi áo anh.
* Anh bắt đầu học nấu cơm từ lúc nào?
- Nhanh ngủ đi, đã mười hai giờ rồi! Ngày mai còn phải dậy sớm nữa!
Tôi làm mặt quỷ với anh, được lắm, anh lại chỉ lo lắng nhìn ra cửa, làm bộ không nhìn thấy! Tôi cười hắc hắc hai tiếng, đột nhiên sờ lên lưng anh — wow! Lần đầu tiên tôi thấy anh sợ đến mức suýt nữa rơi ra khỏi giường.
Rốt cuộc anh cũng chịu quay sang bên này nhìn tôi. Nhưng chỉ liều mạng thở dốc, đôi mắt trừng lớn nhìn tôi không có chút ý tốt, bàn tay to đột nhiên duỗi ra, vươn về phía tôi, chọc lét, đồ đểu! Tôi hoảng loạn đưa tay tạm thời ngăn cản công kích của anh.
* Đàn ông tốt không đấu với phụ nữ! Đạo lý đơn giản như vậy anh có hiểu hay không?
Không xong rồi! “Phạm nhân” nhìn tôi xong hoàn toàn không có ý hối cải, ngược lại còn cười càng gian trá.
- Chính em nói anh là đồ đểu mà, đồ đểu sao có thể là đàn ông tốt được!
Tôi sợ đến mức suýt nữa nhảy dựng lên: * Sao anh biết em chửi anh là đồ đểu?
- Em quên mất anh có thể đọc được môi ngữ đơn giản sao. Đừng tưởng có thể nói bậy sau lưng anh mà anh không biết, hừ!
Nguy rồi! Ngựa mất móng, đại ý mất Kinh Châu* rồi! Chuyện quan trọng như vậy mà tôi lại quên mất, sám hối thôi!
(*) Một tích xưa của thời Tam Quốc: Chư Cát Lượng phái Quan Vũ trấn giữ Kinh Châu, Quan Vũ xuất binh tấn công Tào Tháo, Tôn Quyền thừa cơ tập kích Kinh Châu, Kinh Châu bị chiếm đóng. Hiện dùng để so sánh những người bởi vì sơ sẩy, lơ là mà thất bại hoặc tạo thành tổn thất, còn ý chỉ kiêu ngạo khinh địch. (Via Cesia’s Blog)
* Anh, anh, anh, anh lừa em, anh rõ ràng biết lại không nói cho em biết, còn cố ý
Không đợi tôi viết xong, anh lại bắt đầu liên tục công kích tôi, tôi cười đến mức nước mắt cũng tuôn ra, ngã vào đệm lông mềm mại, hoàn toàn không phải đối thủ của anh. Thân thể tôi lại trượt xuống, suýt nữa cùng chăn trượt ra khỏi giường, lại được một bàn tay lớn nắm được, nhẹ nhàng kéo lại. Anh lo lắng kéo tôi vào lòng.
Tôi bĩu môi.
* Anh bắt nạt em, người xấu.
- Anh đâu có, là em…
Anh hơi nghiêng đầu, thấy mắt tôi hồng hồng ngập nước, lại không viết tiếp nữa, ôm chặt lấy tôi, rồi nhìn vẻ mặt hồng hồng đầy uất ức của tôi.
- Xin lỗi, là anh không tốt.
* Đúng vậy! Chính là anh không tốt! Chính anh bắt nạt người ta!
Đạt được mục đích, tôi đắc ý cười.
Thấy vẻ mặt tôi biến đổi nhanh như vậy, anh hết cách mà cười cười, vừa nhấc bút lên, đột nhiên ngoài cửa có bóng người lay động, anh trốn vào trong chăn theo phản xạ, hoàn toàn vùi thân hình ột mét tám vào trong. Tôi nghi hoặc nhìn anh, anh khoát khoát khoát tay, bảo tôi đừng nhúc nhích, sau đó căng thẳng nhìn chằm chằm ra cửa. Một lúc lâu, sau khi xác định không có ai, anh mới thở phào chui ra khỏi chăn.
Tôi thấy anh như chim sẻ sợ cành cong, thì ra anh thật sự sợ bị bố mẹ phát hiện như vậy! Lúc này nhìn anh thật sự giống một đứa bé lớn. Nhưng anh lại lập tức biến trở lại thành một ông anh trai nghiêm túc, giục tôi mau đi ngủ, Aiz, đàn ông đều là thế này sao?
Bôn ba cả một ngày, tôi cũng rất mệt mỏi. Tôi cười, ôm lấy cánh tay trái của anh rồi nằm xuống, hơn nữa ôm rất chặt, đừng mơ có thể chờ tôi ngủ rồi bỏ đi.
Tựa trên vai anh, tâm tình mới bình tĩnh lại, nhưng cánh tay không hề thả lỏng dù chỉ một chút, cứ như vậy ngủ mất!
Khi vừa mở mắt ra trong nắng sớm, thấy anh còn ở bên cạnh, điều này làm tôi vô cùng vui vẻ.
Anh ngủ như một con mèo nhỏ, hình dung một người đàn ông cao 181cm mà lại như một con mèo nhỏ có vẻ có chút kỳ quái, nhưng anh thật sự đáng yêu giống một con mèo nhỏ. Nửa đêm, anh muốn giãy khỏi tay tôi, nhưng tất nhiên là thất bại, bởi vì tôi ôm rất chặt.
Nhìn vẻ mặt ngủ rất điềm tĩnh của anh, tôi nghĩ chỉ có lúc này, dù anh có thể nghe hay không, dù anh có thể nói hay không, anh đều giống những bé trai lớn xác khác, ngủ rất yên bình. Tôi nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt anh. Tôi yêu đứa bé trai này, yêu đến mức không cách nào có thể buông tay, tôi cũng mong muốn sau này mỗi ngày tỉnh lại đều có thể nhìn thấy vẻ mặt chọc người yêu mến này.
Mái tóc anh làm tôi không nhìn rõ gương mặt anh. Tóc anh dài hơn trước rất nhiều, có lẽ căn bản là chưa từng cắt, anh luôn luôn quên phải cắt tóc, tóc đã dài đến mức chạm vào áo. Tôi nhẹ nhàng đẩy những sợi tóc trên trán anh, nhìn lông mi dài và mảnh của anh, lông mày thô đậm của anh, cái mũi thẳng của anh, đôi môi đáng yêu của anh, cái cổ trắng nõn của anh. Tôi thật sự không nghĩ ra lý do gì có thể không thích đứa bé này.
Quen biết anh chín tháng, rời xa nhau cũng đã chín tháng, hiện tại, cuối cùng tôi vẫn trở lại bên cạnh anh.
Tóc mái của anh lại trượt xuống, tôi lại đẩy ra. Lần này anh cảm giác được, nhăn mặt, thay đổi tư thế khác. Tôi vốn không muốn làm phiền anh ngủ, nhưng nhìn anh như vậy, tính tình thích đùa cợt của tôi lại không nhịn được mà nổi lên. Tôi nhẹ nhàng thổi khí bên tai anh, anh cảm giác được, lại khó chịu thay đổi một tư thế, nhưng mặc kệ anh đổi thế nào, tôi vẫn đuổi theo thổi vào tai anh. Rốt cuộc, anh mở mắt, nhìn thấy nụ cười gian của tôi.
Anh liếc mắt nhìn tôi một cái, lại chẫm rãi nhắm mắt lại. Chưa được ba giây, anh mở mắt ra, ngồi bật dậy. Anh cầm lấy đồng hồ trên đầu giường, nhìn thấy kim chỉ vào sáu giờ ba mươi mới thở phào. Thì ra anh vẫn đang lo bố mẹ anh nhìn thấy sẽ mắng anh!
Anh đứng dậy, nhìn tôi một cái, rồi lại khẽ hôn tôi. Đây là lần thứ ba anh hôn tôi, đôi môi mềm nhẹ giống như đang hôn một bảo bối mà anh trân trọng nhất. Sau đó, anh sờ sờ đầu tóc rối bời, chỉ chỉ xuống dưới, ý bảo anh phải xuống lầu, chờ tôi gật đầu rồi anh mới ra khỏi phòng.
May mà bố mẹ anh còn chưa dậy, sau khi rửa mặt chải đầu, tôi xuống lầu. Anh đang làm bữa sáng, được, mỳ xào và cháo ngô đều rất thơm! Dù sao tôi cũng không phải đứa con gái am hiểu chuyện bếp núc nên cũng không khách khí mà tận hưởng thành quả lao động của anh! Hắc hắc, rất ngon, lại thêm một bát nữa đi!
Sau khi ăn xong, anh để lại bữa sáng cho bố mẹ ở trên bàn, viết một tờ giấy nhắn. Sau đó thay quần áo, cầm lấy hành lý đơn giản của tôi, đi cùng tôi tới khách sạn mà đoàn du lịch đã đặt sẵn.
~*~Hết chương 9


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui