Chương thứ tám
Từ Hương Cảng bay thẳng tới New York, hai giờ chiều lên máy bay, bay đủ mười sáu tiếng. Bởi vì bay qua đường chuyển ngày quốc tế, khi tôi đến New York đã là năm giờ chiều. Khi bay qua đường chuyển ngày, tôi lờ mờ mình thấy cảnh tượng mỹ lệ như trên phim ảnh, nhưng tôi lại không hề cảm thấy cảm động, thì ra khi không có anh ở cạnh, tất cả mọi thứ không còn hấp dẫn nữa.
Sau khi đến New York tôi mới biết tất cả các đoàn du lịch đều không cho du khách tự do đi lại, tôi cầu xin người hướng dẫn cả vạn lần, còn thiếu chút nữa là nâng anh ta lên vũ trũ làm vệ tinh nhân tạo, cuối cùng cũng có thể thuyết phục anh ta đồng ý để tôi một mình đi tìm bạn. Hướng dẫn viên muốn tôi viết lại lịch trình cụ thể, để lại cách liên lạc và địa chỉ khách sạn, rồi giúp tôi gọi xe taxi.
Tôi đưa địa chỉ cho người lái xe da đen mập mạp, ông ta nhìn tôi một cái rồi nhe hàm răng trắng tinh cười nói với tôi cái gì đó, mà người nào đó rất đáng thương, ngoại trừ “OK” và “bye bye” thì những từ khác giống như ngôn ngữ ngoài hành tinh. May mà ông tài xế đen xì cũng thành thật quay đầu lái xe, tôi chỉ có thể nhìn bóng lưng to lớn của ông ta, yên lặng khẩn cầu: tôi van ông, ông chú, nghìn vạn lần đừng có đem tôi đi bán, tôi gầy như thế này, bán cũng chẳng được mấy tiền! Tựa lưng trến ghế sau, tôi nhìn cảnh sắc xa lạ không ngừng thay đổi ngoài cửa kính, tôi thở sâu, vẫn khó có thể tin mình đã thật sự tới Mỹ. Trên đường đều là người da trắng và da đen, tóc đỏ, tóc vàng, tóc trắng, tóc nâu, màu tóc đen thuần khiết đều biến thành những màu sắc hiếm thấy.
Cảm giác giống như Alice lạc vào xứ sở thần tiên, như người từ trên trời rơi xuống, không xác định được phương hướng, tất cả đều phó mặc vào số phận.
Nhưng, cuối cùng tôi cũng đã tới đây.
Một tổ hợp của kiến trúc thời thượng và truyền thống tạo cho New York một vẻ quái dị, liên tục vụt qua ngoài cửa sổ, giống như một bộ phim bị tua nhanh, phát ra những hình ảnh ngoại quốc. Tôi không cách nào kiềm chế đôi chân run rẩy của mình, bàn tay nắm lấy túi xách cũng thấm mồ hôi lạnh.
Cái gọi là khoảng cách một nửa địa cầu thì ra chỉ là một trò xiếc để lừa gạt lòng người.
Tôi hiểu rất rõ bản thân mình đang làm gì.
Cũng chưa bao giờ cảm thấy hối hận.
Xe chạy thẳng tới một nơi giống vùng ngoại thành, tài xế dừng xe. Tôi rút tiền ra trả, xách hành lý rồi xuống xe. Trước khi đi còn dùng tiếng anh đơn giản hỏi tài xế căn nhà tôi cần tìm, tài xế chỉ một hướng ở phía trước. Sau khi nói lời cảm ơn, tôi vác túi hành lý duy nhất của mình — một cái ba lô, rồi đi về phía trước.
Đây là một căn biệt thự hai tầng đơn độc, tường trắng mái đỏ, có thảm cỏ xanh miết đáng yêu, có bầu trời xanh lam làm nền. Trí tưởng tượng của tôi lại tái phát, tôi nghĩ đây là căn nhà nhỏ trong truyện cổ tích, còn tôi, đang tới tìm hoàng tử của tôi.
Một căn nhà xinh đẹp như không có thật, tôi chậm rãi bước tới, đi qua bãi cỏ tươi mát, từng bước từng bước tới gần.
Đừng sợ.
Mình đã tới, vì vậy, đừng sợ.
Cánh cửa màu đỏ đứng thẳng trước mặt tôi, chuông cửa ở ngay phía trên, vươn tay là có thể ấn. Những điều này đều rất đơn giản, cũng rất tự nhiên.
Nhưng, vì sao anh không hồi âm cho tôi?
Vì sao không trả lời tôi, hoàn toàn bặt vô âm tín?
Cúi đầu, đầu ngón chân khẽ chạm đến thềm cửa bằng đá, tôi biết thật ra tôi đang sợ — có lẽ, anh đã thích người khác chăng?
Đương nhiên tôi biết mình không đẹp, cũng không đáng yêu, chỉ là một cô gái rất bình thường, thiếu những tính chất có thể hấp dẫn người khác. Mà những người con gái tốt hơn tôi lại nhiều như sao trên trời.
Hít hít mũi, tôi cười cười tự giễu, miên man suy nghĩ về một vấn đề không thể giải quyết. Tôi thật sự rất sợ, cũng lo lắng anh xảy ra việc gì ngoài ý muốn.
Cho em xin đi! Anh rõ ràng là một người dịu dàng như vậy, từ khi nào đã học được cách tàn nhẫn!
Ngay cả một bức thư hồi âm cũng không có, thật sự làm người ta nóng ruột nóng gan!
Tôi dùng sức ấn chuông cửa. Lùi lại một bước, thở sâu, bắt đầu suy nghĩ nên chào hỏi bố mẹ anh thế nào, sau đó, tôi nghe được có tiếng bước chân đang tới.
Tôi nhìn cánh cửa chằm chằm, chuẩn bị chào hỏi bố mẹ anh.
Cánh cửa màu đó nhẹ nhàng mở ra, thong thả như đang đọc diễn văn tuyên bố tử hình.
Tôi ngẩng đầu, người tôi nhìn thấy — là anh!
Tất cả đều ngoài dự đoán, tôi sửng sốt, nhưng hiển nhiên là anh lại càng không dám tin. Sai rồi, vẻ mặt của anh khi đó không phải đơn giản là không dám tin, mà thật sự kinh hoàng đến mức tròng mắt sắp rơi xuống. May mà anh không nói được, nếu không nhất định sẽ hét lên, “Gặp ma giữa ban ngày”, trong thư tôi vẫn chưa đề cập đến chuyện tôi sẽ đến.
Bị anh dùng ánh mắt như vậy để nhìn, tôi cũng không biết nên làm thế nào mới phải, chỉ cảm thấy mồ hôi hột trên trán ầm ầm chảy ra, đổ xuống ào ào như thác nước. Đúng là tôi chưa nói một tiếng đã chạy tới nên cảm thấy có tật giật mình, nhìn chằm chằm nhau nửa ngày, tôi đột nhiên xoay người nhấc chân muốn chạy khỏi hiện trường phạm tội.
Nhưng tôi hoàn toàn trốn không thoát, ngay khi tôi vừa xoay người, thợ săn GG cao to đã đưa tay kéo ba lô của tôi lại.
*GG = ca ca
Tôi như một con thỏ nhỏ, vểnh tai, tay chân giãy dụa, nhưng không cách nào chạy thoát.
Đầu năm nay, nếu vân rủi đã nổi lên thì dù có chạy tới nước ngoài cũng chạy không được. Tôi đành phải cúi đầu cùng anh đi vào nhà, còn anh vẫn dùng vẻ mặt xem ra rất tức giận trừng mắt nhìn tôi. Từ trước đến giờ tôi chưa từng nhìn thấy anh tức giận, vì vậy chỉ có thể dùng từ “xem ra”, bởi vì ngoại trừ nhíu mày, những thứ khác cũng giống như lúc anh không cười thôi, thì tôi đã sớm nói vẻ mặt anh là vẻ mặt tú-lơ-khơ tiêu chuẩn mà.
Anh mặc một chiếc áo len dài tay màu đen, làm cho làn da của anh vốn đã trắng nay lại càng trắng. Xem ra anh hơi gầy đi một chút, là vì nhớ tôi sao? Hay vì chưa quen với khí hậu bên này? Tuy gầy hơn nhưng màu da tốt hơn trước đây rất nhiều. Nghe nói khí hậu nước ngoài rất dễ chịu, làm cho khí sắc người ta cũng tốt hơn, thì ra là thật.
Quan trọng nhất là anh vẫn bình an vô sự, trước đây tôi cứ lo anh sẽ xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn. Trong tiểu thuyết “rất yêu, rất yêu anh”, nữ chính vừa tới nước ngoài đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vì vậy mới từ bỏ nam chính. Rất nhiều truyện đều có tình tiết như vậy.
May mà đây không phải tiểu thuyết, may mà chúng tôi đang sống trong hiện thực.
Tôi vừa len lén quan sát anh, vừa giả dạng một đứa bé mắc lỗi, cúi đầu đáng thương nhìn anh, cầu xin thầy giáo đại nhân khoan hồng độ lượng tha thứ, lần sau sẽ không dám tái phạm nữa.
Ánh sáng trong phòng bếp màu trắng rất ôn hòa, chúng tôi ngồi bên bàn ăn màu xanh thẫm, anh ở ngay bên cạnh tôi. Không nhìn thấy bố mẹ anh, có lẽ đã ra ngoài rồi. Tôi bĩu môi rồi nhẹ nhàng kéo ống tay áo anh, hy vọng anh đừng tức giận nữa.
Anh thởi dài, đành phải rút từ ống đựng bút giữa bàn ăn ra một chiếc bút chì và một quyển sổ.
- Em tới bằng cách nào?
Anh không hỏi tôi vì sao tới, mà là tới bằng cách nào, xem ra anh cũng đại khái đoán được lý do tôi tới đây. Còn hơn cả lý do, anh nghĩ một cô gái một mình tới một đất nước xa xôi như vậy rất khó tin.
* Đi cùng đoàn du lịch.
- Vậy vì sao không đi cùng đoàn lại chạy tới đây một mình?
* Em tới tìm anh, không phải tới ngắm cảnh.
Anh lại thở dài, có chút bất đắc dĩ nhìn tôi.
- Bố mẹ em biết không?
* Em nói với bọn họ em đi Quảng Tây với bạn học.
- Em tới đây cùng bạn học?
* Không, một mình em đi cùng đoàn du lịch.
Tôi nhìn lông mày anh càng nhíu chặt hơn, rất muốn nhắc nhở anh nếu còn nhăn nữa sẽ biến thành ông già, tiếc là nhìn sắc mặt anh lúc này, A-men, tôi quyết định muốn sống thêm vài năm nữa.
- Tham gia đoàn du lịch hết bao nhiêu tiền?
* Khoảng ba vạn.
- Từ bố mẹ em
Anh viết xong lại tự xóa đi, xem ra anh cũng hiểu tôi không thể xin bố mẹ nhiều tiền như vậy.
- Tiền từ đâu ra?
* Làm thêm kiếm được.
Anh vỗ bàn một cái rất mạnh, dọa tôi suýt nữa nhảy dựng lên. Vẻ mặt hiện tại của anh không còn là “xem ra” rất tức giận nữa, mà là nghìn lần, vạn lần, tuyệt đối là rất tức giận! Nếu anh có thể nói được, nhất định sẽ rít gào với cái lỗ tai đáng thương của tôi. Nhất định là anh không tin một sinh viên chưa tốt nghiệp như tôi có thể kiếm được nhiều tiền như vậy trong một năm.
- Rốt cuộc là ở đâu ra?
* Thật sự là làm thêm kiếm được, em không lừa anh.
Nếu vẻ mặt anh lúc này không kinh khủng như vậy, tôi nhất định sẽ hung hăng sút cho anh hai phát! Tên thối, dám không tin tôi!
Anh nhìn vào mắt tôi một lúc lâu mới lại cúi đầu.
- Làm cái gì?
Tay anh có chút run run, anh sẽ không nghĩ là tôi làm công việc gì phạm pháp đấy chứ?
* Em viết truyện dài cho tạp chí, còn được người ta thưởng. Tiền thưởng cộng tiền nhuận bút, xin một ít từ bố mẹ em, ngoài ra trước đó em cũng tiết kiệm được mấy nghìn.
Anh chống cằm nhìn tôi, giữa hai lông mày cuối cùng cũng giãn ra. Sau đó anh dùng một tay kéo tôi vào lòng, dùng sức ôm tôi, tôi nghe được cả âm thanh hít thở thật sâu của anh.
Có phải anh bị tôi cảm động rồi?
Một cô gái hai mươi tuổi cực khổ làm thêm gần một năm, kiếm ba vạn tệ tới một quốc gia xa lạ, chỉ vì nhìn thấy anh.
Tôi nhắm mắt lại tựa vào lòng anh, để nỗi nhớ suốt chín tháng dòng dã của tôi hòa tan trong nhiệt độ cơ thể anh. Thế giới giống như dừng lại trong thời khắc này, thời gian chia lìa giống như biến mất, tất cả lại trở về cái ôm thật sâu ngày chia tay ở sân bay. Thì ra, tất cả những gì tôi hy vọng chỉ có như vậy. Cho dù phải tiêu phí ba vạn, tôi cũng sẽ can tâm tình nguyện giao ra, chỉ mong đổi lại một chốc lát được ở trong vòng tay anh.
Sau khi ôm tôi thật lâu, rốt cuộc anh cũng buông tay nhìn chằm chằm gương mặt tôi. Sau đó anh lại cầm bút.
- Em gầy.
Tôi gầy? Tôi còn chưa mắng anh gầy đâu! Vì tiết kiệm tiền tới Mỹ, mỗi ngày tôi chỉ ăn một bữa cơm, đi học, làm thêm, viết văn, trước ba giờ sáng chưa đi ngủ, gầy là đương nhiên.
Tôi tránh khỏi đề tài đó, hiện tại là lúc tôi được phép hung hăng tra hỏi anh.
* Bưu phẩm và thư em gửi, anh có nhận không không?
- Nhận được.
Hừ! Tên nhóc này nhận lỗi thật sảng khoái ha! Nhưng lại càng làm tôi giận hơn!
* Nếu nhận được, vì sao không hồi âm cho em?
Hiện tại đến lượt tôi nhíu mày, dùng một vẻ mặt hận không thể băm thây vạn đoạn để trừng anh. Càng đáng trách hơn là, anh lại không nhìn vẻ mặt uy hiếp của tôi, chỉ cúi đầu suy nghĩ rất lâu. Tôi cũng lẳng lặng chờ vẻ nhận lỗi của anh.
- Anh
Anh cũng viết một chữ, rồi lại suy nghĩ một lúc mới viết tiếp.
- Khi nhận được bức thư đầu tiên của em, em nói em có bạn trai mới. Anh vốn muốn chúc phúc em, nhưng viết mấy lần đều không được. Lúc đó anh mới phát hiện bản thân mình không dễ dàng buông tay như vậy. Thật ra anh không hề muốn em có bạn trai, dù chỉ một chút, không muốn thấy em quen biết một người con trai khác, không muốn em bị người con trai khác ôm, không muốn em được người con trai khác chăm sóc, không muốn có người con trai khác ở bên cạnh em. Anh thật sự rất ích kỷ, bản thân không thể làm em hạnh phúc nhưng lại muốn giữ em không buông. Anh cũng biết, tính khí ích kỷ này của anh sẽ chỉ hại em. Anh vốn muốn viết ra những lời quá phận làm em ghét anh, nhưng anh lại không muốn làm em tổn thương. Anh nghĩ rằng em đã quên anh, vì vậy anh không cho em bất cứ hồi âm nào, không để em có bất cứ liên hệ gì với anh, hy vọng em có thể hoàn toàn quên anh, tìm hạnh phúc ở một nơi khác.
Anh viết viết rồi dừng dừng, suy nghĩ nên biểu đạt với tôi thế nào.
- Nếu biết em sẽ chạy tới, anh nên hạ quyết tâm, trả lời bảo em đi tìm người khác.
Chưa đợi anh viết xong, tôi đã ôm lấy anh thật chặt. Nước mắt bắt đầu tràn ra, tôi biết khóc chỉ là một hành động yếu đuối, nhưng tôi không kiềm chế được.
Không sao!
Dù sao nước mắt này cũng chỉ rơi vì người phía trước — yếu đuối cũng được, bi thương cũng được, tan vỡ cũng được — tôi đều vui vẻ chịu đựng.
Tôi nhớ tới những động tác tỉ mỉ của anh khi cắt bánh cho tôi đêm trung thu, tôi nhớ tới vẻ cúi đầu trầm tư của anh khi ngồi trong nhà hàng cơm Tây, tôi nhớ tới bàn tay ấm áp của anh khi dắt tôi khỏi hiện trường tai nạn, tôi nhớ tới ánh mắt ấm áp không kiềm chế được của anh trong sân bay… Tôi nên nói gì với người con trai vừa lương thiện, dịu dàng, lại vừa tự ti này đây, nói rằng tôi yêu anh, mặc kệ anh có nghe thấy hay không, mặc kệ anh có nói được hay không!
Tôi sẽ không bao giờ có thể tìm được người nào yêu tôi hơn anh, cũng giống như anh nhất định sẽ không tìm được người nào khác yêu anh hơn tôi.
Cuộc sống không thể tách biệt với “nghe” và “nói”, nhưng tình yêu không nhất định phải nói ra những lời hứa hẹn, nghe được những lời ân ái mới gọi là tình yêu.
Tình yêu giống như tuyết hòa tan trong lòng.
Nó là một chút đường ngọt ngào thấm vào cổ họng, trộn chung với một ít chất độc, vẽ trên trái tim gập ghềnh, phủ lên nỗi chờ mong nhưng vẫn chưa được trọn vẹn, phải chậm rãi chờ người kia đến bù lấp.
Sau đó gặp mặt, quen biết, va chạm, mỉm cười, giao ước, mất đi, khóc lóc.
Tất cả vì biết, người đó chính là anh.
Chỉ có anh.
Tôi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt anh, anh lại muốn dời mắt sang hướng khác. Tôi ôm đầu anh, không cho anh nhìn về nơi khác, không cho anh trốn tránh. Bởi vì tôi hiểu rõ hơn ai hết, nếu chỉ trốn tránh sẽ không giành được thứ gì, thậm chí sẽ mất đi.
Em xin anh, xin hãy cho em một chút dũng khí.
Để đối mặt với đoạn tình chạm không tới, bắt không được, tan nhanh hơn tuyết này.
Nhắm mắt lại, tôi nhẹ nhàng, nhẹ nhàng, rồi lại nhẹ nhàng hơn chút nữa, dùng đôi môi của mình, chạm vào đôi môi ấm áp của anh.
Mở mắt ra, tôi nhìn thấy đôi mắt kinh ngạc của anh đang ngây ngốc nhìn tôi chằm chằm. Anh có cảm giác được không? Tình yêu tôi muốn nói mà không cách nào nói ra miệng, muốn bày tỏ mà vĩnh viễn không cách nào có thể định nghĩa.
Anh nhìn tôi, rồi lại nhìn xuống dưới, cuối cùng như hạ quyết tâm rất lớn, ôm tôi thật chặt, nhắm mắt lại, hôn tôi.
Đây là lần đầu tiên anh hôn tôi. Khi ấm áp từ đôi môi tràn ngập con tim, anh rốt cuộc cũng đã hiểu tôi yêu anh nhiều thế nào rồi sao? Tôi không tìm người con trai khác, bởi vì trong toàn bộ vũ trụ, tôi chỉ yêu một người, yêu mãnh liệt.
Nụ hôn của anh rất ngây ngô, cảm giác thế nào cũng thấy cùng trình độ với bạn trai trước đây của tôi, gần như lập tức tôi có thể khẳng định bản cô nương là bạn gái đầu tiên của anh. Tôi mở lớn hai mắt, lần đầu tiên nhìn lông mi của anh gần như thế, phát hiện lông mi của anh siêu dài. Thật đáng ghét! Một người đàn ông, lông mi còn dài còn đẹp hơn cả tôi.
Đôi mi đẹp đột nhiên chuyển động. Anh mở mắt, thấy tôi đang nhìn anh, hơi nhíu mày, dùng tay trái che lên mắt tôi.
A! Thì là anh có chủ nghĩa đàn ông lớn như vậy, còn muốn khi hôn con gái nhất định phải nhắm mắt lại!
Chúng tôi như hai đứa ngốc lần đầu tiên hôn nồng nhiệt, lưu luyến không rời, giống như cả thế kỷ trôi qua, cuối cùng mới không cam lòng rời khỏi nhau. Tôi nhìn thấy anh có chút xấu hổ, lại muốn đùa cợt.
Tôi cầm bút “xoẹt xoẹt xoẹt” viết hai hàng chữ lớn, sau đó giơ lên cho anh nhìn.
Phía trên viết: chàng trai nhỏ ngây thơ, đây là nụ hôn đầu tiên của anh sao? Thật ngại quá, để tiểu thư đây cướp mất rồi! Ha ha! P/s. Kỹ thuật của anh vẫn quá kém, rảnh rỗi thì luyện tập đầu lưỡi nhiều một chút đi!
Bản cô nương còn vô cùng phối hợp với bầu không khí, lè lưỡi với anh, đắc ý dào dạt mà cười gian, muốn nói bao nhiêu gian ác thì có bấy nhiêu, Hoàng Thế Nhân nhìn thấy còn phải quỳ xuống sung bái, tự thấy không bằng…
*Hoàng Thế Nhân: thuộc giai cấp bóc lột thời xưa, vô cùng tham lam gian ác.
Hừ!
Tôi cứ cố ý chọc giận anh đấy! Ai bảo anh dựa vào việc lớn hơn tôi ba tuổi, lại chủ nghĩa đàn ông, coi tôi như trẻ con!
Sau khi anh nhìn thấy, gương mặt lập tức ửng hồng, giống như quả táo chín đỏ, quả thật là kỳ quan thế giới nha! Tôi cười tên hay đắc ý kia, tên kiêu ngạo kia, tên được một tấc lại muốn tiến thêm một thước kia… Tôi đang định nở nụ cười như người dày dặn kinh nghiệm thì anh đột nhiên nhìn tôi, người đang cười đắc ý một cách quá đáng, rồi đứng dậy, hại tôi suýt nữa lăn từ trên ghế xuống đất. Còn đang nghi hoặc người kia muốn làm gì, bỗng nhiên tôi bị anh ôm lên. Cũng không thèm nhìn vẻ mặt mờ mịt của tôi, anh trực tiếp ra khỏi phòng bếp, lên lầu hai, quẹo vào căn phòng bên trái.
Tôi vừa nhìn đã biết đây nhất định là phòng anh.
Bởi vì dưới chân bốn bức tường vẽ những bụi cỏ cao đến eo, thảm cũng màu xanh lá mạ. Còn trên tường ở đầu giường vẽ một gốc cây rất lớn, cành lá của cây lan hết một nửa bức tường, cả căn phòng như một góc rừng trong ngày hè ấm áp. Từ giường đến bàn học, bàn máy tính, … đều là một màu trắng thuần khiết, tôi biết, bởi vì anh thích những màu sắc đơn giản.
Tôi còn đang khen ngợi căn phòng đặc biệt này, toàn thân đã bị nhét lên chăn lông màu trắng trên giường.
Hiện tại, cho dù tôi thật sự là đứa trẻ ba tuổi cũng biết anh muốn làm gì.
Vậy nên tục ngữ nói thật là đúng, cái này gọi là vui quá hóa buồn? Nhìn đi, tên nhóc này muốn tạo phản này!
Anh cười tà ác, vẻ mặt hoàn toàn hả dạ, nhất định là anh muốn trả thù tôi vừa trêu chọc anh. Quá đáng nhất là anh vẫn rất dịu dàng ôm tôi, dịu dàng đến mức tôi không cách nào chống cự. Lần này anh có chút tiến bộ, bắt đầu dùng đầu lưỡi, ừ, trẻ nhỏ đúng là dễ dạy.
Không đúng!
Hiện tại căn bản không phải lúc nghĩ những thứ này! Tay anh đột nhiên với vào trong quần áo tôi! Áo khoác vừa vào đến cửa đã bị quăng, hiện tại anh cũng đang cởi áo len!
Tôi căng thẳng đến mức toàn thân cứng nhắc, tuy hôn môi thì bản cô nương không phải lần đầu tiên, nhưng làm tình thì, đúng vậy! Mặc dù rất sợ, nhưng tôi cũng không muốn từ chối, anh đang chạm vào tôi, tôi cũng muốn chạm vào anh.
Nghe nói lần đầu tiên rất đau, hy vọng anh dịu dàng với tôi một chút. Nhưng cái mong muốn này quả thật dư thừa, trên thực tế, tôi chưa từng gặp ai có thể dịu dàng hơn anh. Nếu cùng anh sẽ đau đớn, vậy với người khác nhất định sẽ càng đau. Tôi cố gắng làm mình tin tưởng anh sẽ đối tốt với tôi, lại quên mất chính cảm giác căng thẳng của mình.
Anh vẫn đang hôn cổ tôi, cảm giác mềm nhẹ, ngứa ngáy kia thoải mái đến mức làm người ta say mê. Nụ hôn trượt dọc theo cổ, rơi vào vai, rơi vào xương quai xanh, lại xuống thêm chút nữa là nguy rồi! Tôi liều mạng hò hét trong lòng, tim cũng đập càng lúc càng nhanh, nhưng cánh tay vẫn ôm chặt cổ anh, không hy vọng anh dừng lại. Cơ thể anh rất ấm áp, ấm áp đến mức sắp hòa tan tôi, chuốc tôi say trong lòng anh.
Ngay trong thời khắc mấu chốt, tôi đang vừa say mê vừa căng thẳng, tôi nghe được dưới lầu hình như có tiếng mở cửa… Tiếng mở cửa?
Lại nghe cẩn thận một chút, không sai, thật sự có tiếng bước chân đi vào, còn có tiếng nói chuyện.
Xong rồi! Bố mẹ anh về!
Bắt… Bắt gian tại giường…Phi! Cái vớ vẩn gì chứ! Là việc lớn không thành mới đúng!
Tôi hoang mang khoa tay múa chân ra dấu cho anh, nhưng anh khó hiểu nhìn tôi. Đồ ngốc! Anh nghĩ là em điên đến mức diễn hài kịch trên giường cho anh xem sao?!
Vội vàng nhìn về phía đầu giường, quá nhiên có giấy bút, tôi nhào tới, cầm bút vung lên mấy chữ to đùng: em nghe thấy dưới nhà có tiếng mở cửa, bố mẹ anh về!
Cuối cùng cũng nhìn thấy anh có chút phản ứng, nhưng lúc này không phải là lúc để thực hiện một cú nhảy tự do ra khỏi giường! Lúc này hai chúng tôi không mặc quần áo, mà dù có mặc quần áo hoàn chỉnh thì tình trạng này cũng đủ để toi mạng rồi!
Anh lập tức bắn người lên, dùng áo sơ-mi vừa cởi từ trên người để quấn lấy tôi, sau đó đặt áo lông vào lòng tôi. Khi chính anh cũng đang tìm áo len thì bố mẹ anh đã lên lầu và nhìn thấy chúng tôi.
Tôi nên phản ứng thế nào đây?
“Hi! Cô, chú, chào cô chú! Cô chú thấy nụ cười của cháu đủ chân chó chưa? Vâng, nếu đã đủ, mời cô chú quá bộ ra khỏi phòng một lúc, để đôi “cẩu nam nữ” trong phòng — cháu và người nào đó — mặc quần áo vào, vậy có tiện không ạ?”
Tôi không biết bố mẹ anh có nghe được tiếng hò hét trong lòng tôi hay không, nhưng nhìn vẻ mặt dại ra của bọn họ, có vẻ cũng không nhốn nháo cho xong việc dễ như vậy. Bố mẹ anh đứng ở cửa phòng, đứng hình, đầu tiên nhìn tôi ngồi trên giường, rồi nhìn sang anh còn chưa mặc quần áo chỉnh tề, sau đó lại nhìn tôi kéo chăn che người, lại nhìn sang anh đã mặc xong quần áo, giả bộ không có gì xảy ra, thản nhiên mơ tưởng định tháo chạy xuống lầu… Đại khái đã hiểu được có chuyện gì, chỉ thấy bố anh lùi về sau ba bước, nhảy lên không trung, dùng quyển báo trong tay hạ xuống môt tuyệt chiêu thiên hạ vô song xuống cái gáy của anh.
Tôi ước chừng cú đáng đó sẽ rất đau, vô cùng đau — bởi vì người nào đó đặt tay lên gáy, liều mạng xoa nắn, đau đến mức méo miệng nghiến răng muốn kêu lên thảm thiết. Lầm đầu tiên tôi nhìn thấy vẻ mặt tức tối, uất ức của anh như vậy, cho tới giờ anh chỉ trưng ra hai bộ mặt là mỉm cười ôn hòa và ngây ngô.
“Xin lỗi! Thằng con khốn kiếp nhà cô chú lại dám làm chuyện có lỗi với cháu như vậy!”
Bố mẹ anh không ngừng xin lỗi tôi, thái độ tràn ngập áy náy đó lại càng làm tôi ngượng ngùng. Nói thật lòng, chuyện vừa rồi tôi cũng không cự tuyệt, vì vậy tôi cũng bị xem như đồng phạm mới đúng chứ?
Bố anh dùng một chuỗi thủ ngữ, từ biểu hiện của họ tôi có thể đoán là đang mắng anh xối xả, sau đó nổi giận đùng đùng đuổi anh xuống lầu, cái này chỉ cần nhìn tôi cũng hiểu. Sau khi bố anh thở ra một hơi thật dài, tôi nghĩ đã xong rồi, không ngờ lại đến lượt mẹ anh bắt đầu dùng thủ ngữ mắng anh. Dù sao tôi nhìn không hiểu, nhưng vẻ mặt của bố anh thì tương đối tức giận, vẻ mặt mẹ anh lại giống như đang tận tình khuyên bảo, đại khái là đang bênh vực cho tôi.
Sau đó mẹ anh lại đánh một cái cùng một vị trí vừa rồi vào đầu anh rồi mới đuổi anh xuống lầu, nhìn anh lần thứ hai ấm ức xoa đầu, tôi sờ sờ mặt mình, aiz~, thì ra nhịn cười cũng có thể là một bài kiểm tra thể lực nha.
“Xin lỗi, con trai nhà cô chú! Aiz~… Hiểu Toàn, cháu mặc quần áo vào trước đi, chúng ta ở dưới lầu chờ cháu.” Nói xong, bà lại như nghĩ tới cái gì đó: “Quần áo… không có rách chứ?”
“Không có, cô không cần lo lắng.”
Mẹ anh đại khái đã tưởng tượng anh thành cầm thú, tôi đã có thể tưởng tượng khi anh xuống lầu sợ là sẽ có bài vị tổ tông & gia pháp đang chờ anh nha.
Chờ mẹ anh đón cửa phòng lại, cuối cùng tôi không nhịn được nữa, ôm chăn lăn một vòng cười điên cuồng. Lén nhìn dáng dấp vừa rồi của anh, thật sự là kỳ cảnh nghìn năm khó gặp mà! Cái tên chuyên ra vẻ người lớm như vậy, luôn dạy dỗ tôi như trẻ con, thì ra trước mặt bố mẹ cũng chỉ là một đứa trẻ không cách nào chống cự nha!
Ha ha! Cô gái thông minh phải nhớ kỹ một lần hiếm có này, sau này cả đời có thể lấy ra làm nhược điểm chọc cười những lúc rỗi rãi.
Tôi nằm trên giường, chăn lông mềm mại vây lấy tôi, giống như có thể cảm nhận được sự ấm áp của anh mỗi tối khi anh ngủ ở nơi này. Khi anh nằm trên chiếc giường này anh sẽ nghĩ đến cái gì? Có nghĩ tới tôi không, giống như tôi đã nghĩ đến anh? Trên giường tràn ngập một mùi thơm say lòng người, giống như khi anh ôm lấy tôi.
Là mùi vị thuộc về anh.
Thở sâu, tôi nhảy người lên, mặc quần áo. Trước khi đi ra, tôi nhìn lại căn phòng này một lần nữa, ngoại từ những đồ vật đơn giản cũng không có gì, vậy những bức tranh của anh đâu? Có lẽ là có một phòng khác để vẽ tranh chăng.~Hết chương 8 ~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...