Yêu Trong Đau Khổ

Chớp mắt đã đến mùa đông, Tả Á vẫn tiếp tục cuộc sống như thế với Kiều Trạch, nhưng có vẻ như cô đang bắt đầu thay đổi. Cô không thích nói chuyện, cũng lười tranh cãi với Kiều Trạch, chứ đừng nói đến việc trò chuyện cùng anh.

Giống như cô đang đi lạc trong một mê cung, bị một cái kén trói buộc, không cách nào thoát ra được. Cứ vào ban đêm, cô lại nằm mơ thấy những thứ kì quái, như hình ảnh Chung Dương vẫy tay với cô, sau đó mỉm cười mở rộng vòng tay chờ đợi cô nhào vào lồng ngực anh, nhưng cô lại luôn do dự, cho đến khi cô quyết định chạy đến bên anh thì Kiều Trạch lại đột ngột xuất hiện, vẻ mặt lạnh lùng vòng tay ôm lấy cô, ngăn cản cô chạy về phía Chung Dương, rồi cuối cùng Kiều Trạch biến mất, Chung Dương cũng không thấy đâu, chỉ còn lại một mình cô giữa biển hoa hướng dương, nhìn ánh mặt trời sáng chói phía trước, không có tình yêu, cũng không có đàn ông, nhưng có một con đường khác, để cho cô tự do chạy nhảy.

Trong mơ, cô được giải thoát, nhưng thực tế thì cô vẫn phải sống cuộc sống đầy áp lực như cũ, không tìm thấy sự vui vẻ trong cuộc sống, không thể quên đi nỗi đau xót khi phải chia tay với Chung Dương, không thể quên hôn lễ đã tan thành bọt biển với Chung Dương. Mỗi ngày đều không có việc gì làm khiến cô càng buồn bã uể oải, hơn nữa buổi tối cô còn không ngủ được, cứ như vậy một ngày lại một ngày trôi qua, thân thể cô cũng càng ngày càng trở nên tiều tụy.

Một buổi sáng, cô bị Kiều Trạch lôi từ trong chăn ra, rồi bị anh đẩy vào phòng tắm rửa mặt chải đầu, sau đó lại lôi cô đi ăn sáng, nhưng mà thật sự cô không muốn ăn, cô chỉ cầm đũa ngẩn người nhìn thức ăn trên bàn.

Kiều Trạch nhìn dáng vẻ ngơ ngẩn của Tả Á, có chút lo lắng hiện lên trên khuôn mặt lạnh lùng, anh trầm giọng hỏi: “Sao thế? Không hợp khẩu vị em à?”

Tả Á mệt mỏi lắc đầu: “Anh ăn đi, tôi không đói.”

Kiều Trạch đưa tay sờ lên trán cô: “Ăn một chút thôi, lát nữa anh đưa em đi khám bác sĩ.”

“Cô chủ, bây giờ cô muốn ăn cái gì tôi đi làm cho cô, không ăn cơm sao được.” Dì Lâm vừa nói xong đã quay người định đi làm, Tả Á vội hô: “Dì Lâm, không cần đâu, chỉ là do cháu không muốn ăn thôi, dì không cần phải làm đi làm lại như vậy.”

Thời gian gần đây, Kiều Trạch cũng phát hiện ra tinh thần của Tả Á không được ổn định, ban đêm cô thường ngủ không được yên ổn, hình như còn luôn nằm mơ, ăn cơm cũng chỉ ăn một chút xíu, trước kia khi ăn cơm có khi cô còn ầm ỹ tranh cãi với anh mấy câu, nhưng bây giờ đến nói chuyện cô cũng không muốn nói với anh, cả người giống như trái cà héo, phờ phạc rũ rượi.

Kiều Trạch vươn tay ôm lấy eo của Tả Á, kéo cô ngồi lên trên đùi mình, dùng muỗng nhỏ múc cháo đưa tới miệng Tả Á. Gần đây cô rất ngoan, không ầm ĩ, không làm khó anh, cũng không hề đối đầu gay gắt với anh nữa. Trước kia, nếu anh chỉ cho cô hướng đông thì cô nhất định phải đi hướng tây, nhưng bây giờ bất kể anh nói gì cô đều không hề cãi lại, giống như giờ phút này vậy, anh đút cháo cho cô, cô đều không kháng cự, cũng không giãy giụa, bộ dạng giống như tượng gỗ vậy.

Anh tình nguyện chịu bị đâm bởi gai nhọn trên người cô, chịu việc cô giương nanh múa vuốt đối đầu với anh, chứ không muốn thấy cô như vậy. Cảm giác không quen khiến anh cảm thấy rất lo lắng, anh không biết được trong lòng cô đang nghĩ cái gì, không biết cô muốn thế nào.

Tả Á ngoan ngoãn ăn cháo, đôi mắt ngơ ngác nhìn xung quanh, muỗng cháo tiếp theo còn chưa kịp đưa đến bên miệng cô, thì Tả Á đã máy móc há hốc miệng ra. Lòng Kiều Trạch căng thẳng, buông cái muỗng xuống, tròng mắt đen nhìn Tả Á chằm chằm, sau đó anh đưa tay nâng mặt cô lên, lo lắng hỏi: “Tả Á, em làm sao vậy?”

Tả Á hoàn hồn nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Kiều Trạch, trong mắt anh hiện đầy vẻ lo lắng bất an, cô ngơ ngác lắc đầu: “Làm sao cái gì?” Nói xong, đột nhiên Tả Á cảm thấy buồn nôn, vội vàng nhảy từ trên đùi Kiều Trạch xuống, bụm miệng chạy vào toilet, nôn mửa liên tục.

Kiều Trạch vội vàng đi theo cô, nhìn Tả Á khổ sở như vậy, trái tim của anh cũng rất đau đớn, anh đưa tay vỗ lưng cho cô, anh rất muốn có thể thay cô chịu đựng sự khó chịu này. Dì Lâm cũng bưng nước đến cho Tả Á súc miệng, trong ánh mắt lo lắng mang theo sự nghi ngờ quan sát Tả Á.

“Chúng ta đi bệnh viện thôi!” Vẻ mặt vốn lạnh nhạt của Kiều Trạch thoáng một chút hoảng hốt, anh không biết Tả Á bị làm sao nữa.

“Cô chủ.....cô bị như vậy bao lâu rồi?” Dì Lâm hỏi.

Mặt Tả Á tái nhợt, đầu đầy mồ hôi, mệt mỏi dựa vào ngực Kiều Trạch, cô đang không hiểu dì Lâm tại sao muốn hỏi như vậy, thì trong nháy mắt cô nhớ lại chuyện ngày trước, sau đó chỉ cảm thấy đầu óc ầm ầm một tiếng, giống như bị sấm sét đánh trúng.

Đột nhiên vẻ mặt dì Lâm trở nên thần bí, vui mừng nói: “Cô chủ, tám phần là cô có thai rồi! Kỳ sinh lý của cô chưa tới bao lâu rồi? Có phải cô luôn cảm thấy buồn nôn, muốn ói không?”

Trong đầu Tả Á bắt đầu rối loạn, lời nói của dì Lâm giống như sét đánh bên tai. Đúng là kỳ sinh lý của cô hình như nửa tháng rồi chưa tới, nhưng những triệu chứng này cũng chưa hẳn là do mang thai. Thời gian gần đây cô rất rối rắm, cho nên cô cũng không nhớ mình có uống thuốc tránh thai hay không nữa.

Tả Á cảm giác thân thể mình trở nên lạnh toát, cô.....có con với Kiều Trạch sao? Không! Sao lại có thể như vậy được? Không thể, cô không muốn có đứa bé này, cô hoàn toàn chưa chuẩn bị trước tâm lí, cô hoàn toàn không biết nên làm gì bây giờ.

Kiều Trạch nhìn vẻ mặt sững sờ của Tả Á, anh ôm lấy thân thể mềm mại yếu ớt của cô vào trong ngực. Tả Á có con của anh rồi sao? Kích động, vui sướng khiến cho anh càng ôm chặt Tả Á hơn. Nhưng nghĩ đến lần trước Tả Á không cần đứa con của anh, trái tim anh lại bị lo lắng lấp đầy, lần này anh tuyệt đối không cho phép xảy ra chuyện giống như lần trước, anh muốn Tiểu Á, muốn đứa bé.....


Kiều Trạch giúp Tả Á thay quần áo, sau đó vội vàng đưa cô đến bệnh viện.

Sau khi kiểm tra, Kiều Trạch ngồi cạnh Tả Á chờ đợi kết quả, anh ôm Tả Á vào lòng. Giờ phút này sự ấm áp đã thay thế cho sự lạnh lẽo trong lòng anh. Anh đã mất đi sự bình tĩnh vốn có, lo lắng thấp thỏm đợi kết quả từ bác sĩ, chờ đợi ông ấy nói cho anh biết rằng Tả Á đang mang thai, anh sắp có con rồi. Nhưng Tả Á lại đờ đẫn ngồi một chỗ, thân thể cứng ngắc giống như đang phải đối mặt với một cơn ác mộng khủng khiếp.

Rốt cuộc cũng đợi được kết quả, bác sĩ nhìn hai bọn họ, sau đó mới nói: “Ông Kiều, bà Kiều hai người còn trẻ, chuyện mang thai không cần vội vàng, bà Kiều không mang thai.....”

Trong mắt Kiều Trạch thoáng qua sự mất mát, cuối cùng lạnh nhạt nói, “Vậy sức khỏe vợ tôi như thế nào? Tại sao lại có những triệu chứng như vậy?”

Bác sĩ đẩy mắt kính trên mũi nói: “Trước mắt có lẽ bà Kiều bị rối loạn do chứng trầm cảm, vì vậy mới xuất hiện hiện tượng nôn mửa, nếu muốn có chuẩn đoán chính xác hơn thì hãy đưa bà Kiều đến khoa tâm lý.”

Kiều Trạch ngẩn người, ba chữ ‘chứng trầm cảm’ làm  lòng anh co rút đau đớn, anh ôm Tả Á đứng dậy, nói cám ơn với bác sĩ rồi rời đi. Dù thế nào Kiều Trạch cũng không thể ngờ được kết quả sẽ là như vậy.

Không phải Tả Á có bầu, mà là cô bị trầm cảm.

Về đến nhà, Tả Á vẫn không có phản ứng gì, giống như không hề xảy ra chuyện gì vậy. Cô ngồi ngẩn người trên ghế sofa trong phòng khách. Nhìn Tả Á như vậy Kiều Trạch rất hận bản thân mình, tất cả đều do anh ép buộc cô, dùng tình yêu của mình mà ép buộc cô.

Ngày hôm sau, Kiều Trạch đưa Tả Á đến bệnh viện lần nữa, sau đó anh nhờ người tìm bác sĩ tâm lý nổi tiếng ở đây để khám cho cô, cuối cùng vị bác sĩ kia đã chẩn đoán chính xác là Tả Á bị chứng trầm cảm.

Sau khi Kiều Trạch đưa Tả Á ra khỏi bệnh viện, trong đầu anh không ngừng lặp đi lặp lại lời nói của bác sĩ, hậu quả nghiêm trọng là có thể bệnh nhân sẽ tự sát, còn nếu như có thể giải quyết được nỗi lo lắng trong lòng của cô ấy, thì dần dần bệnh nhân sẽ tốt lên.

Chính anh đã khiến Tả Á buồn phiền lo âu, chính anh là thủ phạm khiến Tả Á bị trầm cảm như bây giờ.....Anh nhớ tới lời của Tả Á nói với anh, cô sống không vui vẻ gì, rất khổ sở, muốn anh thả cô đi, trái tim Kiều Trạch đau đớn vô cùng, xe đang chạy chợt dừng lại bên đường, anh khổ sở gục mặt trên tay lái rất lâu không nhúc nhích, cho đến khi nhớ đến quá khứ đau lòng kia, anh mới lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn sang Tả Á vẫn im lặng ngồi bên cạnh, anh khởi động xe chạy về nhà.

Nguyên một đêm, Tả Á không ngủ, trong đầu cô luôn nhớ tới lời của bác sĩ, cô bị trầm cảm. Đó là căn bệnh gì? Cô cảm thấy mình rất khỏe mà, không sinh bệnh, chỉ cảm thấy không vui mà thôi. Không vui, chính là chứng trầm cảm sao? Cô thật sự không hiểu, nhưng mà có vẻ như bệnh này rất nghiêm trọng.

Kiều Trạch cũng cả đêm không chợp mắt, anh không dám đối mặt với Tả Á, ngồi một mình trong trong phòng làm việc đến sáng, trong phòng tàn thuốc rơi đầy trên mặt đất, khói mù lượn lờ, ánh nắng ban mai chiếu đến nhưng lại giống như bị mây mù che phủ.Trên khuôn mặt lạnh nhạt anh tuấn là vẻ mệt mỏi, hai mắt đầy tơ máu, anh dập tắt điếu thuốc cuối cùng trên tay, cầm điện thoại gọi cho luật sư, khi bên kia điện thoại có người bắt máy, anh im lặng hồi lâu mới nói: “Tôi.....cần một tờ giấy thỏa thuận li hôn!”

Có lẽ nên để tất cả mọi chuyện trở lại vị trí xuất phát.

“Ký tên đi!” Kiều Trạch đem giấy thỏa thuận li hôn đặt trước mặt Tả Á, gương mặt góc cạnh lạnh nhạt mang theo vẻ âm u, mỗi lần hít thở là một lần trái tim đau nhói, anh hi vọng Tả Á sẽ do dự, dù chỉ một chút thôi, hi vọng cô sẽ nói không, nhưng mà chuyện đó là không thể nào, cô nhất định sẽ không do dự mà ký tên vào, sau đó rời khỏi anh.

Tả Á ngơ ngác nhìn chằm chằm tờ giấy trước mặt, dòng chữ to trên cùng rơi ngay vào trong mắt cô: “Giấy thỏa thuận li hôn”, cô không khỏi ngước đầu lên nhìn Kiều Trạch, ý anh là anh và cô ly hôn sao? Thật thế sao? Anh muốn buông tay thật sao?

Kiều Trạch lạnh lùng liếc nhìn Tả Á, giọng điệu không vui nói: “Trước khi anh đổi ý, thì nhanh ký tên đi!”

Tả Á bị anh quát nhẹ một tiếng, cuống quít cầm bút lên muốn ký tên, nhưng vừa nhìn thấy nội dung bản thỏa thuận ly hôn, cô đã sợ hết hồn, Kiều Trạch đem cổ phần khu biệt thự nghỉ mát chuyển  lại cho cô, nhà cửa cũng để lại cho cô, thậm chí còn có một chuỗi rất dài rất dài các con số khác.

Tất cả đều không phải những thứ cô muốn, cô chỉ muốn một tờ giấy chứng thực ly hôn thôi. Cô không yêu Kiều Trạch, cũng không đối xử tốt với anh, nên càng không có lý do gì để nhận tất cả những thứ Kiều Trạch để lại cho cô. Không phải cô cao thượng, cũng không phải cô giả bộ cao quý, chẳng qua là cô cảm thấy mình có tay có chân, có thể dùng đôi bàn tay của mình tự kiếm tiền, tự mang đến cho mình một cuộc sống như mình mong muốn, và cô cũng không muốn thiếu nợ Kiều Trạch cái gì cả.

Tả Á nhìn Kiều Trạch, chỉ vào từng mục một trong nội dung giấy thỏa thuận nói: “Kiều Trạch, những thứ này tôi không cần, nhà cửa, cổ phần công ty, còn cả số tiền này nữa, tôi không thể nhận.”

Kiều Trạch lạnh lùng nhìn cô: “Lẽ nào em không muốn ly hôn sao?”


“Kiều Trạch, nếu như anh thật lòng muốn thả tôi đi thì không nên làm khó tôi như vậy, những thứ này tôi không cần.” Tả Á biết nếu hai người không thể nhất trí trong việc phân chia tài sản thì bọn họ không thể ly hôn, cô không ký tên thì chính là cô muốn ở lại, không muốn rời đi.

Có vẻ như Kiều Trạch đang cố gắng kìm nén cái gì đó, bực dọc vươn tay lấy lại tờ giấy thỏa thuận, lật đi lật lại ở trong lòng bàn tay sau đó vứt trên mặt đất, lạnh mặt nói: “Anh sẽ bảo luật sư soạn lại một bản thỏa thuận khác!”

Cuối cùng hai người đều lùi một bước, Tả Á chỉ cần anh cho cô ở lại căn nhà này, mặc dù cô cũng không hề nghĩ tới việc sẽ ở đó, nhưng mà đó đã là giới hạn cuối cùng của Kiều Trạch, cô phải lấy căn nhà Kiều Trạch mới chịu bỏ đi những điều khoản khác, hai người nhất trí tán thành điều kiện trong đơn thỏa thuận, sau đó ký tên ly hôn.

Khi hai người đã đi đến thỏa thuận chung, cùng nhau ký tên ly hôn. Lúc Kiều Trạch kí hết các mục chữ kí của mình, ngòi bút máy đã gãy từ lúc nào. Ngày trước, khi ký tên vào giấy đăng ký kết hôn, trái tim anh vui sướng vô cùng, cuộc sống của anh như có thêm nhiều hy vọng mới, nhưng giờ phút này trái tim anh đã bị tổn thương sâu sắc, đối với cuộc sống anh càng thêm thất vọng.

Làm xong tất cả các thủ tục li hôn, lúc hai người đổi tờ giấy hôn thú màu đỏ thành giấy chứng thực ly hôn, trong lòng hai người mang hai tâm trạng khác nhau. Tả Á nhìn giấy thỏa thuận ly hôn trong tay, cô cảm thấy giống như mình đang nằm mơ vậy, cô kết hôn rồi cũng đã ly hôn, cuối cùng cô cũng thoát khỏi cuộc sống hôn nhân bị giam cầm suốt hai năm qua, không còn phải chung sống với Kiều Trạch nữa, bây giờ cô đã có cuộc sống mới thuộc về mình.

Giống như gánh nặng trên người đột nhiên mất đi, cảm thấy cả người thỏa mái hơn, cô ngẩng đầu lên nhìn lên bầu trời, cô sẽ cố gắng, nhất định sẽ cố gắng sống tốt!

“Bây giờ muốn đi đâu, anh đưa em đi.” Không nhận ra được bất kì cảm xúc nào trên khuôn mặt lạnh nhạt của Kiều Trạch, không nhận ra được anh có buồn bã, đau lòng không, mặc dù giọng điệu nói chuyện là câu hỏi, nhưng lại mang theo ý mệnh lệnh, không được từ chối. Nhưng chỉ có anh mới biết được,  trên nét mặt Tả Á bây giờ sự nhẹ nhõm vì được giải thoát, vẻ mặt đó như mũi dao đâm thật sâu vào trái tim anh, đau nhói.

Đi đâu? Đúng vậy, cô có thể đi đâu bây giờ? Tả Á đang mơ màng, chợt nghe thấy câu hỏi của Kiều Trạch liền hoàn hồn, vội vàng lắc đầu nói: “Không.....không cần.”

Tả Á vừa dứt lời, chuông điện thoại của cô đột nhiên vang lên, cô lấy điện thoại di động ra nhìn, là mẹ gọi tới, cô cảm thấy có chút hoảng sợ, cô và Kiều Trạch không hề báo với người nhà về việc ly hôn của hai người. Cô không dám tưởng tượng mẹ cô, dượng Kiều, và cả ông nội nữa sẽ phản ứng thế nào khi biết được tin này.

Tả Á hoảng hốt do dự không  nghe điện thoại, lo lắng đến nỗi lòng bàn tay cô ướt đẫm mồ hôi, sau đó rốt cuộc chuông điện thoại di động cũng tắt, nhưng điện thoại của Kiều Trạch lại vang lên. Trái lại với cô, anh rất nhanh chóng bắt điện thoại, động tác lưu loát tự nhiên không chút do dự nào, cũng không có chút lo lắng.

Chỉ nghe Kiều Trạch nói đơn giản, “Vâng, con hiểu rồi, con sẽ lập tức về.”

Kiều Trạch cúp điện thoại, quay đầu nhìn nheo mắt nhìn Tả Á, như muốn nói điều gì đó, tròng mắt đen thâm trầm không nhìn thấy đáy càng khiến Tả Á thêm lo lắng, “Mẹ tôi nói gì, có chuyện gì sao?”

“Gọi chúng ta về nhà ăn cơm.”

Tay Tả Á nắm thật chặt giấy chứng thực ly hôn, mẹ cô đã biết rồi sao? Biết chuyện cô và Kiều Trạch đã ly hôn? Mẹ tức giận lắm ư? Hiện tại sức khỏe của mẹ không được tốt, ngộ nhỡ tức giận quá thì làm thế nào? Lần trước mẹ đã bị cô làm cho tức giận đến té xỉu.....Lần này, Tả Á thật không dám tưởng tượng… Không! Cô không muốn về nhà.....Nghĩ tới đây thân thể cô không tự chủ đã lùi về phía sau, muốn chạy đi nhưng lại bị Kiều Trạch giữ lại, bóng dáng cao lớn của anh chặn đường đi của cô, từ trên cao nhìn cô: “Phải đối mặt, không được trốn tránh.”

Tả Á bị Kiều Trạch túm lên xe, lái xe đi về nhà. Trên đường đi, tâm trạng anh cũng thấp thỏm không yên. Bản thân anh còn chưa chấp nhận được sự thực anh và Tả Á đã ly hôn thì mẹ cô lại chợt gọi điện thoại tới, thời gian sao lại có thể trùng hợp đến vậy. Tả Á liếc mắt Kiều Trạch một cái, lo lắng hỏi: “Sao đột nhiên mẹ tôi sao lại bảo chúng ta về nhà ăn cơm?”

Kiều Trạch không quay đầu lại, mắt vẫn nhìn về phía trước, ngón tay thon dài ưu nhã gõ nhịp trên tay lái, lạnh lùng nói: “Ăn mừng chúng ta ly hôn.”

Tả Á hung hăng trợn mắt nhìn Kiều Trạch, quay đầu không nói thêm gì nữa, kế sách lúc này chỉ có thể là binh đến tướng chặn mà thôi. Về đến nhà, quả nhiên không ngoài dự đoán của Tả Á, mọi người trong nhà đều ở đây, bao gồm cả Tả Quốc Cường. Người giúp việc làm một bàn thức ăn, chỉ chờ cô và Kiều Trạch tới.

Có vẻ như mọi người không có gì khác lạ cả, gặp mặt nhau vẫn chào hỏi như bình thường, có lẽ bọn họ vẫn chưa biết chuyện cô và Kiều Trạch ly hôn, như vậy tạm thời cô vẫn được an toàn, giả làm một con đà điểu*.

Trong bữa ăn mọi người vẫn nói chuyện nhà như cũ, Tả Á vẫn ngồi cạnh Kiều Trạch, anh vẫn theo thói quen gắp thức ăn cho cô, bóc tôm, lạn xương cá, người đàn ông vốn  lạnh lùng mà giờ đây lại trở nên vô cùng dịu dàng, trong mắt mọi người Kiều Trạch là một người chồng tốt, người đàn ông tốt, có thể vì người phụ nữ của mình mà chống trời, mà có thể yêu đến đánh đổi cả mạng sống, nhưng ở trong mắt Tả Á anh làm gì cũng xấu xa.

“Tiểu Á, con đã ly hôn với Kiều Trạch rồi, về sau con có tính toán gì chưa, có muốn đến sống cùng mẹ không?”


Đột nhiên Điền Văn Lệ mở miệng, một câu nói của bà làm Tả Á đang ăn canh liền bị sặc, nước canh trong miệng cô phun hết lên người, lên mặt Kiều Trạch, Kiều Trạch khẽ cau mày, một tay vỗ lưng cho Tả Á, một tay rút ra khăn giấy lau miệng cho cô.

Tả Á bị sặc nên ho khan, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, cô uống cốc nước Kiều Trạch đưa đến mới đỡ hơn một chút, lo lắng nhìn mọi người, đau lòng nói: “Thật xin lỗi, cuối cùng con vẫn khiến cho mọi người phải lo lắng, con.....”

Tả Quốc Cường khoát khoát tay ngắt lời Tả Á, hàm ý nói: “Tiểu Á, đừng suy nghĩ nhiều như vậy, quan trọng nhất vẫn là con cảm thấy vui vẻ, con phải tự chịu trách nhiệm cho lựa chọn của con, nhưng cũng không cần tạo cho mình áp lực quá lớn như vậy, thả lỏng mình đi, muốn làm cái gì thì nói với ba mẹ, nhất định chúng ta sẽ ủng hộ con, không nên giấu kín trong lòng.”

Kiều Vân cười hòa nhã, an ủi Tả Á: “Ba con nói rất đúng, mặc dù con và Kiều Trạch ly hôn, nhưng chúng ta vẫn là người một nhà, Kiều Trạch không hiểu chuyện, nó đã khiến con chịu không ít khổ sở, cho nên dượng Kiều thay nó nói lời xin lỗi con, nhưng mà con hãy suy nghĩ cho thật kỹ, cuộc sống tương lai vẫn đang đợi con, phải cố gắng lên, biết không?”

Lòng Tả Á chua xót đau đớn, hốc mắt ửng hồng, nước mắt rơi xuống, mắt đỏ lên, nhưng vẫn mỉm cười nói: “Cám ơn ba mẹ, con hiểu rồi, con sẽ cố gắng.”

Kiều Vân lại nói: “Tốt lắm, tốt lắm! Mau ăn cơm thôi. À, nếu như Tiểu Á ở một mình không quen, con có thể tới đây ở cùng với dượng Kiều và mẹ con, hai người già chúng ta cũng cần người bầu bạn, nếu như con chê chúng ta phiền, thì ra ở một mình, nhưng con phải thường xuyên tới đây thăm hai người già này đó nhé, như vậy chúng ta mới yên tâm được, ý con thế nào?”

“Dượng Kiều, mẹ, hai người vẫn chưa già mà.”

Lời nói của Tả Á khiến cho mọi người trong nhà đều cười ồ lên. Trước khi đến đây, cô vẫn nghĩ là sẽ có bão táp, nhưng ngược lại, mọi người trong gia đình lại an ủi cô, không nhắc đến chuyện quá khứ, cô biết nhất định là Kiều Trạch đã làm công tác tư tưởng cho mọi người trước rồi, trong lòng cô thầm biết ơn nhưng không cách nào nói ra khỏi miệng. Tả Á tự nói với mình, nhất định phải cố gắng lên, nhất định phải sống thật vui vẻ, không để cho mọi người buồn phiền vì mình.

Ăn cơm xong, Tả Quốc Cường đi về, còn Điền Văn Lệ bảo Kiều Trạch và Tả Á ở lại đến chiều hãy về, nhưng Kiều Trạch lại nói phải về dọn dẹp một ít đồ đạc, để Tả Á ở lại với mẹ một đêm, ngày mai hãy trở về thu dọn đồ đạc. Căn nhà kia quá lớn, cô không muốn ở đó, trong lòng cô cũng đã có ý định sẽ trở về cái ổ nhỏ của mình, bắt đầu cuộc sống mới.

Kiều Trạch về đến nhà, tâm trạng của anh đã sớm xuống dốc. Anh quét mắt nhìn từng góc nhà, trái tim cũng theo đó mà đau đớn từng đợt. Hai năm qua, căn nhà này đã là gia đình của anh, nhưng kể từ hôm nay anh sẽ không còn được nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé của vợ anh hiện diện nơi này nữa rồi.

Trống rỗng, đau đớn, mất mát, anh chán nản ngồi xuống chiếc ghế sofa trong phòng khách, trái tim đau đớn khổ sở. Anh cố nén nỗi đau trong lòng, từ sofa đứng lên, cởi ra áo khoác ra tiện tay ném xuống đất, buồn bã giơ tay kéo cà vạt vứt đi, rồi đi tới phòng ngủ, đẩy cửa ra. Trong căn phòng này dường như vẫn còn lưu lại hương thơm của Tả Á, trên chiếc giường kia vẫn còn lưu lại dấu vết cô đã từng nằm.

Cuộc sống sau này, anh sẽ không còn được nhìn thấy cô mọi lúc mọi nơi nữa, không còn được ôm thân thể mềm mại của cô đi vào giấc ngủ nữa, không còn có thể thực sự có cô được nữa. Anh không chiếm được trái tim cô, nhưng hôm nay, đến cả thể xác cô anh cũng đánh mất.

Trái tim co rút đau đớn, tất cả nỗi đau dồn nén ở trong lòng bấy lâu giờ khắc này đều đồng loạt trào hết ra, đau đớn như đang tách linh hồn của anh ra khỏi thể xác vậy, đau đến không thở được, đau đến cả người đều run rẩy, anh tựa người vào tường, từ từ trượt người ngồi xuống trên sàn nhà, nước mắt từng giọt lại từng giọt dọc theo gương mặt luôn lạnh nhạt của anh mà rơi xuống.

Tại chính anh đã cướp lấy cô, cho nên đây chính là hậu quả.

“Cậu chủ.....Cậu đã về rồi!.....Cậu làm sao vậy?” Giọng nói của dì Lâm vang lên bên tai Kiều Trạch, anh quay đầu đi không muốn để cho người khác thấy mình rơi nước mắt, lạnh lùng nói: “Dì hãy đi thu dọn đồ đạc của tôi đi.”

“Cậu đi công tác sao? Tôi sẽ chuẩn bị ngay.”

Kiều Trạch vẫn ngồi yên ở đó không nhúc nhích, nhỏ giọng nói: “Không, thu dọn toàn bộ!”

Dì Lâm chưa từng thấy Kiều Trạch như thế bao giờ, tinh thần sa sút, chán nản, giống như một cái xác không hồn vậy: “Cậu....Sao lại phải thu dọn toàn bộ? Cậu không ở đây nữa sao?”

Kiều Trạch đứng dậy, dần bình tĩnh trở lại, chỉ còn hốc mắt hơi đỏ, anh đi đến cạnh dì Lâm, dặn dò: “Cứ làm theo lời tôi nói đi, dọn dẹp một chút. Mà dì cũng phải đi thôi, về sau không cần đến làm việc nữa.”

Dì Lâm lo lắng nói: “Cậu chủ.....Có phải do tôi đã làm sai điều gì hay không? Tôi..... Ông chồng của tôi vẫn chờ tiền lương mỗi tháng của tôi, cậu đừng đuổi tôi đi mà!”

“Nhà này đã không có người ở, dì còn ở lại làm gì!” Kiều Trạch rút ra một tờ chi phiếu đưa cho dì Lâm, sau đó không nói gì nữa, xoay người đi ra khỏi nhà, dì Lâm cầm chi phiếu gọi lớn: “Cậu…cậu.....”

Nhưng Kiều Trạch đã đi rồi, dì Lâm đứng ở đó nhìn tờ chi phiếu có giá trị rất lớn mà Kiều Trạch vừa đưa cho, nhà không có người ở sao? Ý cậu ấy là gì? Kiều Trạch bảo mình dọn dẹp đồ đạc của cậu ấy, có lẽ nào giữa cậu Kiều Trạch và cô Tả Á đã xảy ra chuyện gì rồi không? Dì Lâm kinh ngạc đứng sững người tại đó, sau cùng vẫn cất tờ chi phiếu đi, lẩm bẩm tự nói rồi lại tiếc nuối lắc đầu. Trong lúc thu dọn đồ đạc cho Kiều Trạch, bà đột nhiên nghĩ ra, có lẽ nào cậu Kiều Trạch và cô Tả Á đã li hôn rồi không?

Kiều Trạch lái xe đi trên đường chẳng có mục đích, ánh đèn ban đêm leo lét, nhưng dù không có anh cũng có thể đi. Trái tim anh đang đắm chím trong nỗi đau vô bờ không thể kìm nén, nhưng cũng không biết phải phát tiết thế nào.

Điện thoại di động chợt vang lên, là bạn thân của anh gọi, Kiều Trạch bắt máy liền nghe được tiếng ồn ào phía bên kia, còn có giọng nói của Trương Chính, “Kiều, nghe nói cậu vừa ly hôn, anh em chúc mừng cậu cuối cùng được giải thoát, về sau không cần phải  làm ông xã đảm đang ở thế kỷ 20 nữa, tất cả mọi người đều ở chỗ này chờ cậu đấy.”


Phòng KTV

“Nhìn xem, đại anh hùng của chúng ta, Kiều Trạch, vốn luôn được xưng là người đàn ông sắt thép không ngờ được lại cũng có ngày không có tinh thần như vậy, lúc bị gãy chân cậu ta cũng không hề rên một tiếng, vậy mà khi ly hôn cậu ta lại như người mất hồn ý.”

Trương Chính là người lắm mồm  nhất trong bọn, Kiều Trạch lạnh lùng quét mắt nhìn anh ta một cái, ánh mắt kia như đang cảnh cáo Trương Chính, cậu dám nói thêm một câu nữa đi, tôi liền đá cậu bay ra ngoài.

Trương Chính đưa cho Kiều Trạch một ly rượu nói: “Được rồi, mình sợ cậu rồi, mình có đánh cũng không lại với cậu, nhưng mà hôm nay Đường Lăng cũng tới đây rồi, nếu cậu có tức giận, thì cứ thỏa mái đánh với Đường Lăng ấy, phát tiết hết ra đi.”

Từ Bân cũng thêm dầu vào lửa mà nói: “Kiều, hôm nay cậu cứ uống cho thoải mái đi..., lần này không có ai quản cậu nữa rồi, nếu say đã có Văn Văn chăm sóc cho cậu, đúng không Văn Văn?”

Thư ký Văn Văn của Kiều Trạch không vui liếc mắt nhìn Từ Bân cùng Trương Chính, “Được rồi đấy, sao mà miệng của mấy người chả tha cho ai hết vậy.”

Đường Lăng đặt ly rượu xuống, cười gian xảo, bóng gió nói: “Kiều Trạch, có được tất có mất, có mất tất có được, họa phúc khôn lường, làm sao biết được đây không phải là phúc, cậu cần gì phải buồn bã như thế chứ.”

Kiều Trạch cầm ly rượu ngửa đầu một hơi uống cạn, gương mặt lạnh nhạt lúc ẩn lúc hiện dưới ánh đèn.

Trương Chính cười vỗ bả vai Kiều Trạch nói: “Cậu ấy nói đúng, người cũ đã đi rồi, bây giờ chúng ta có Văn Văn cũng không hề thua kém, phải không?”

Ánh mắt Kiều Trạch lạnh lẽo không vui nhìn Trương Chính: “Uống nhiều nên nói nhảm phải không, cậu mau lăn đi chỗ khác chơi đi!”

Trương Chính cười hì hì, cầm một ly rượu lên nói: “Được rồi, là mình nói nhảm, mình tự phạt một ly.”

Vẻ mặt của Văn Văn trong nháy mắt chợt trầm xuống, vẻ mặt xinh đẹp rạng rỡ thoáng hiện vẻ cô đơn, nhưng cô lại cố cười cười, giơ ly rượu lên nói: “Anh Kiều, em uống cùng anh một ly.”

Một nhóm người chơi vui vẻ, không để ý đến sự đau đớn trong lòng Kiều Trạch, bọn họ là đàn ông, hơn nữa Kiều Trạch cũng được mệnh danh là người đàn ông sắt thép, anh không cần người khác đồng cảm với mình, cũng không cần người khác an ủi mình, thứ anh cần chính là sự thoải mái như vậy, anh đã chơi cùng bọn họ nhiều năm nên quá hiểu nhau rồi.

Chơi đến khuya, Trương Chính và Từ Bân đã say đến đi đứng không vững, phải gọi taxi đưa về, Đường Lăng đã bị một cuộc điện thoại bí mật nào đó gọi đi mất, Kiều Trạch cũng đã hơi say, còn Văn Văn nằm trên ghế sofa ngủ thiếp đi.

Kiều Trạch uống xong  ly rượu cuối cùng, đứng dậy muốn rời đi, thì Văn Văn lại bất ngờ ngồi dậy, ôm lấy cổ anh.

Văn Văn nũng nịu nói: “Anh, tại sao trái tim của anh lại sắt đá như vậy, em đã uống say mà anh vẫn mặc kệ em!”

Kiều Trạch cau mày, tách tay Văn Văn ra, khẽ mắng: “Đừng nghịch nữa, về sau không cho phép em tới nơi này nữa, bây giờ mau về nhà đi!”

Văn Văn không chịu để Kiều Trạch kéo tay mình ra: “Không...không muốn! Anh..anh đưa em về nhà nha, có được không, một mình em đi về rất sợ!”

Đôi mắt lành lạnh của Kiều Trạch mang theo cảm giác hơi say nhìn Văn Văn, “Gọi điện thoại bảo Kha Kiệt đến đón em đi.”

Vành mắt Văn Văn liền đỏ lên, cười khổ nói: “Anh và cô ấy đã không còn chung sống với nhau nữa, vậy mà em vẫn không thể được sao? Hai người đã ly hôn rồi mà, tại sao anh vẫn muốn đẩy em cho người đàn ông khác?”

Kiều Trạch kiên quyết gạt tay Văn Văn ra, mặt không chút cảm xúc: “Anh đưa em về nhà, đừng nói lung tung nữa!”

Kiều Trạch nói xong liền đi ra ngoài, Văn Văn cũng chạy theo ôm lấy hông của anh, khổ sở nói: “Em không hề nói lung tung, em biết anh đã yêu cô ấy rất lâu rồi, nhưng mà đối với anh, em có chỗ nào không tốt sao? Tại sao trong mắt anh chỉ có cô ấy. Cô ấy được chỗ nào, tốt chỗ nào chứ?”

Kiều Trạch đứng ở đó, im lặng hồi lâu, sau đó cười khổ sở nói: “Có lẽ cô ấy không phải người tốt nhất, nhưng đó là người anh yêu nhất.”

*Đà điểu có tập tính khi gặp nguy hiểm thì sẽ vùi mình trong cát; ở đây dùng với hàm ý Tả Á muốn lờ đi, không nhắc đến, tìm cách trốn tránh, coi như không có chuyện gì xảy ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui