Yêu Trong Đau Khổ

Tả Á có chút sửng sốt, trong đầu không nhịn được nghĩ đến Kiều Trạch, nhớ lại anh đang đau lòng, cũng nhớ đến tình cảnh của mình và Chung Dương hiện tại.

“Tiểu Á, em đang nghe đó chứ?” Giọng nói của Chung Dương lộ ra sự khẩn trương cùng lo lắng, lại có chút mong đợi.

Tả Á chợt hoàn hồn, đặt cuốn album ảnh trong tay vào trong ngăn kéo, có chút do dự, muốn nói đồng ý đi ăn cơm với anh, nhưng lời nói thốt ra lại thành: “Thật xin lỗi, Chung Dương.... Hôm nay em có chút việc bận.”

Chung Dương thoáng khựng lại, rồi lại khẽ cười, nói: “Được, anh hiểu.Vậy để lần khác.....”

Tả Á vừa mới cúp điện thoại, Kiều Trạch đã liền gọi đến, hỏi cô đang ở nơi nào, muốn tới đón cô về nhà.

Giọng nói lạnh lùng đặc trưng của anh lại có thể khiến Tả Á cảm nhận một cách rõ ràng sự lo lắng vô cùng trong đó, đây chính là Kiều Trạch, một người trong ngoài mâu thuẫn.

Tả Á nhíu mày, đứng lên nhìn bầu trời đang dần tối lại bên ngoài cửa sổ, đưa tay day day trán, “Không cần đâu, tôi tự về được.”

Kết thúc cuộc gọi với Kiều Trạch, Tả Á liền đi xuống lầu, nhìn ngoài trời mưa rơi lất phất, trong lòng không khỏi phiền muộn.

Tả Á vừa mới ra khỏi cửa, chợt thấy trước mắt mình có một luồng ánh sáng mạnh, không biết đèn xe của ai ở phía trước đang bật, chiếu rọi khiến cô không mở mắt ra được, cô không nhịn được nheo mắt lại, quay đầu tránh đi ánh đèn chói mắt ấy, đang lúc định chuyển hướng khác để đi, tay của cô lại bị người khác bắt được.

Trong lòng Tả Á chợt kinh ngạc, nhanh chóng quay đầu lại, mở mắt ra đã thấy Chung Dương đang đứng trước mặt cô, ánh mắt sâu lắng, khuôn mặt đẹp trai, nụ cười quen thuộc, ánh mắt quen thuộc, đang cúi đầu nhìn cô, bóng dáng cao lớn phủ lên một bóng đen trên người cô. 

“Sao anh lại ở đây?” Tả Á kinh ngạc nhìn anh, trong lòng có cảm giác không nói nên lời, chỉ cảm thấy khi nhìn gương mặt này, trong lòng cô sẽ có một cảm giác rất đặc biệt.

Chung Dương nhếch môi cười như có như không: “Lái xe đi lung tung, không biết tại sao lại đi tới đây. Không ngờ vận may của anh cũng không đến nỗi tệ.”

Tả Á không nói gì chỉ nhìn Chung Dương, nhẹ nhàng rút tay ra khỏi tay anh, ánh mắt nghi ngờ nhìn anh.

Chung Dương cười ngượng ngùng “Thế nào? Bây giờ em có rảnh không, đi ăn cơm tối với anh, coi như đón tiếp bạn bè từ xa về cũng được.....”

Trong lúc Tả Á đang do dự, Chung Dương đã kéo tay cô, đi lên xe, khởi động, rồi rời đi. Tả Á chợt nhận ra, chiếc xe này vẫn là chiếc Land Rover mà Chung Dương lái khi hai người mới quen.

Xe chạy được một lát rồi ngừng lại, lúc này trời đã tối hẳn, ánh đèn neon bên đường phát ra ánh sáng rực rỡ.

Khi Tả Á xuống xe mới phát hiện ra Chung Dương đã đưa cô tới một nơi rất quen thuộc, trong lòng cô chợt trở nên hỗn loạn, chân đứng nguyên tại chỗ không sao di chuyển được.

Chung Dương hài hước nói: “Làm sao vậy? Đều là người trưởng thành cả rồi lại không dám đi vào trong à?”


Tả Á hoàn hồn, nhíu mày nói: “Hiện tại em không có việc làm, anh lại đưa em tới nơi này mời khách, anh bảo em làm sao yên tâm được?”

“Em có tiến bộ đấy! Đi thôi, có anh đây, sợ cái gì chứ!” Chung Dương nói xong liền kéo Tả Á đi vào trong.

“Đế Đô” vẫn xa hoa như cũ, hai người vào đại sảnh được mấy bước, đột nhiên có người gọi lại, “Đây không phải là Chung Dương sao?”

Nghe thấy tiếng gọi Chung Dương và Tả Á quay lại, liền thấy một người đàn ông mặc áo sơmi hoa, vẻ mặt ngạc nhiên mà tươi cười đi về phía này, cầm lấy tay của Chung Dương, “Thằng này, trở về lúc nào mà không thông báo một tiếng, để anh em còn tiếp đón chứ.”

Chung Dương đưa tay vỗ vào bả vai người đàn ông kia, cười nói: “Mới hai năm không gặp mà cậu đã phát tướng lên rồi.”

Người đàn ông kia tỏ vẻ tiếc nuối nói: “Người sau khi kết hôn thân hình cũng thay đổi thành ra như vậy đấy, thật không biết là cái loại chuyện gì nữa. Cậu lại chẳng thay đổi gì cả. Cậu ra nước ngoài kết hôn khiến cho anh em ngay cả rượu mừng cũng không được uống. Thật không xứng làm bạn bè gì hết. Hai năm nay cũng không thèm tin tức liên lạc gì. Món nợ này nhất định cậu phải nhớ đấy, hôm khác mang chị dâu theo, mọi người cùng nhau tụ họp.”

Chung Dương sảng khoái nói: “Được, hôm nào mặc cho các cậu phạt, tôi mời!”

“ Chính cậu nói đó nha!” Người đàn ông nói xong mới phát hiện ra Tả Á vẫn đang đứng sau lưng Chung Dương, nghi ngại quan sát cô, rồi do dự nói: “Cô gái này.....không phải là.....”

Thấy rõ khuôn mặt của Tả Á ở phía sau, anh đang nói chợt im bặt, trên mặt thoáng qua cái gì đó, nói với Chung Dương: “Chung Dương, cậu vào trước đi nhé, chút nữa tôi tìm cậu uống rượu, giờ tôi còn phải đón tiếp một người bạn làm ăn ở dưới kia một chút.”

Chung Dương liền gật đầu để người đàn ông kia rời đi, sau đó cùng Tả Á đi tới một căn phòng, hai người gọi thức ăn, ngồi đối diện với nhau.

Tả Á bưng chén trà trong tay hướng về Chung Dương nói: “Em lấy trà thay rượu, hoan nghênh anh trở về nước.”

Chung Dương giơ ly rượu lên, đôi mắt sâu lắng nhìn Tả Á, một hơi uống cạn, cổ họng bị rượu làm phỏng, chạy thẳng xuống tim, khiến tim anh dường như cũng bị phỏng theo.

Hai người nói những chuyện không đầu không cuối, có lúc thì bật cười, có lúc trêu chọc nhau, nhưng không một ai đề cập đến quá khứ,cũng không hỏi thăm đến cuộc sống hiện tại của mỗi người.

Không khí nhìn có vẻ hài hòa, sôi nổi, không có sự xa cách, lạnh lẽo, cũng có vẻ rất thoải mái. Cửa phòng đột nhiên mở ra, một người đàn ông chợt đi vào, khuôn mặt đỏ bừng, bước chân có chút không vững.

Tả Á nhìn sang, chính là người đàn ông khi nãy đã gặp hai người ở ngoài đại sảnh, anh ta đi vào trong, say khướt nói: “Chung Dương à, hôm nay tôi phải uống với anh, nào, đến đây cạn ly, cạn ly!”

Nói xong anh ta liền cầm bình rượu rót vào ly của mình, sau đó có chút loạng choạng rót vào ly của Chung Dương, “Tới! Tôi cạn trước hai chén, hoan nghênh cậu trở lại.....”

Chung Dương ngăn ly rượu đang đưa đến miệng của anh ta lại, “Đại Thế, hôm nay cậu say rồi, để hôm khác uống tiếp.”


“Sao thế? Sợ tôi uống rượu say hả? Tửu lượng của tôi đâu phải cậu không biết.” Đại Thế say nghiêng ngả đi đến bên cạnh Tả Á,  rồi giơ tay chỉ vào Chung Dương nói: “Thằng này là người rộng lượng, có năng lực, đối với anh em không có gì để nói, đối với cô lại càng.....Con mẹ nó, cậu ấy đối với cô rất tốt, tốt đến nỗi chúng tôi không nhận ra được cậu ta.....”

“Đại Thế!” Chung Dương quát một tiếng, ý bảo cho anh đừng có nói tiếp, nhưng  Đại Thế lại ‘cạch’ một tiếng, đặt ly rượu lên bàn, đỏ mắt nhìn Tả Á nói: “Lời người anh em tôi nói đều thật lòng, cô nói xem, Chung Dương có điều gì không tốt, hả?..... Lúc trước là cô vứt bỏ cậu ấy.....là sai lầm của cô, hiện tại cậu ấy đã có vợ rồi.....cô lại.....”

“Đại Thế!” Trên mặt Chung Dương hiện lên sự phẫn nộ hiếm thấy, Đại Thế nhìn thấy bộ mặt tức giận của Chung Dương, bước vài bước ra cửa, giọng nói không rõ: “Được..... được, là người anh em như tôi nhiều chuyện. Tôi đi ngay bây giờ đây, các người cứ nói chuyện đi..... nói chuyện đi.” Đại Thế nói xong,  xoay người loạng choạng đi ra ngoài, ở bên ngoài liền có người đỡ lấy anh ta.

Sau khi Đại Thế loạng choạng rời đi, Tả Á vẫn ngồi tại chỗ, đôi đũa trong tay suýt bị cô bẻ gãy, chuyện hai người cố tránh né không đề cập tới cứ như vậy mà bị khơi ra rồi.

Dưới ánh đèn, Chung Dương nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Tả Á, chợt nói: “Em không hỏi anh tại sao lại trở về à?”

Di động của Tả Á bỗng nhiên reo lên, cô móc điện thoại ra thấy Kiều Trạch gọi tới, vội vàng đứng dậy, cầm túi xách của mình, có chút bối rối lúng túng nói: “Em có việc, xin đi trước.....”

Nói xong liền đi về phía cửa, nhưng Chung Dương bước một bước thật dài, chặn lối ra của Tả Á, hai cánh tay túm lấy eo cô, ôm cô vào trong ngực anh, thân thể cao lớn dồn cô vào vách tường, giật lấy điện thoại trong tay cô, tự mình tắt máy, đặt lên trên bàn.

“Chung Dương, anh đừng như vậy!”

Con ngươi sâu lắng của Chung Dương nhìn cô, cô đơn nói: “Vì sao anh lại đột nhiên đính hôn, đột nhiên ra nước ngoài, tại sao quay trở lại, đối với em, không quan trọng chút nào sao?”

Lồng ngực quen thuộc, ánh mắt quen thuộc, vẻ rối bời, đau khổ này Tả Á đã nhìn từng nhìn thấy mấy lần trong mắt Chung Dương, đều là vì cô.

Lòng Tả Á quặn thắt,nhưng cô vẫn không lên tiếng trả lời, bởi vì cô không biết phải trả lời thế nào. Ngày đó, khi cô biết mình đã có thai với Kiều Trạch, cô cũng không biết mình nên làm gì.

Khi Chung Dương phát hiện cô mang thai, một khoảng thời gian sau đó anh dường như không hề quan tâm đến cô. Thái độ không rõ ràng của Chung Dương khiến cô hiểu được, cô và Chung Dương không thể ở bên nhau được nữa, bởi vì Chung Dương không thể nào chấp nhận được người phụ nữ của mình lại mang thai với người đàn ông khác.

Cô không trách Chung Dương không thể chấp nhận được chuyện này, bởi vì chính bản thân cô cũng không thể chấp nhận được, huống chi là Chung Dương. Cô đã không còn trong trắng để có thể trở thành vợ của anh nữa.

Cho dù hai người bọn họ có ở bên nhau, chuyện của cô với Kiều Trạch cũng sẽ là quả bom hẹn giờ đặt giữa cô và Chung Dương, cuối cùng sẽ có một ngày nó phát nổ.

Lúc đó cô rất rối loạn, không có chút lý trí nào cả, chỉ cố gắng kìm nén sự kích động của bản thân.

Bị Kiều Trạch bức đi đăng ký, lúc ký tên cô mới nhận ra rằng, bản thân đang trả thù Kiều Trạch, cũng đang làm việc rất tàn nhẫn với mình và Chung Dương.

Anh đính hôn, anh rời đi, cô vô cùng đau khổ. Anh quay trở lại, khiến cho trái tim đã chết lặng của cô bỗng lại nổi sóng.


Cô làm sao không quan tâm được cơ chứ, nhưng, đó là chuyện đã qua rồi, hiện giờ cô đã gả cho Kiều Trạch, anh cũng đã có gia đình của mình, còn quan hệ gì nữa đâu, tại sao nhất định phải gợi lại quá khứ?

Không thể làm người yêu thì có thể trở thành bạn được sao?

“Được rồi, em không hỏi anh, anh lại có lời muốn hỏi em.”Chung Dương ôm thật chặt lấy cơ thể của cô, sợ cô chạy trốn, “Anh hỏi em, vì sao em và Kiều Trạch lại kết hôn? Em đã lựa chọn bỏ đi đứa bé, nhưng tại sao lại không quay về bên anh?”

“Đừng hỏi nữa! Chẳng tại sao cả! Mọi chuyện đã qua rồi, không nên nhắc lại nữa. Cứ giống như vừa nãy không phải tốt hơn sao? Tại sao lại muốn khơi dậy những chuyện này, tại sao cứ nhất định phải xé rách vết thương đã đóng vảy này.....” Lòng Tả Á cực kỳ khó chịu, cũng đau đớn vô cùng, cô mệt mỏi rũ mắt xuống, che giấu đi nét đau thương trong mắt.

Chung Dương nâng mặt Tả Á lên, để cô ngẩng đầu nhìn anh, gằn từng chữ một: “Tiểu Á, anh trờ về chính là tìm một đáp án ở em, cho dù đáp án này có làm anh tổn thương, anh cũng chấp nhận.Cho nên em nhất định phải trả lời anh. Trả lời anh đi!”

“Nhất định phải trả lời sao?”

“Đúng, nhất định phải trả lời!”

Tả Á cười đau khổ, ánh mắt tha thiết nhìn Chung Dương, mày nhíu lại tựa như đang suy nghĩ xem nên trả lời thế nào.

Cô nói phải thế nào đây, cô có nên nói với Chung Dương rằng: Chung Dương, thật ra em thật sự vô cùng xin lỗi anh, là em tùy hứng, là em ích kỷ, hành động không suy nghĩ của em đã khiến em mất đi rất nhiều thứ, mất đi anh, mất đi tình yêu, làm cho bản thân mình khổ sở, cũng khiến cho anh đau lòng. Chuyện của em với Kiều Trạch khiến cho lòng em mỗi ngày đều cảm thấy áy náy, em hận bản thân mình, tại sao lại làm chuyện như thế.

Sau khi sự việc kia xảy ra, em đã rất đau khổ, em không biết phải đối mặt với anh như thế nào, em cảm thấy mình rất có lỗi với anh. Nhưng anh lại bao dung em, khiến cho em ngoài yêu anh ra còn có cả sự cảm kích. Lúc lòng em đã yên ổn trở lại, đã chấp nhận mọi việc, chuẩn bị ở cùng với anh thì em lại có thai.

Em không thể cứ im lặng mà đi phá thai, làm như không có chuyện gì mà lừa dối anh được. Mỗi khi nghĩ đến việc mình đã có thai với anh ta, đối với anh, em lại càng cảm thấy áy náy và tự trách, em càng thêm khổ sở, em thật sự không biết mình nên làm cái gì.

Em tin anh vẫn yêu em. Nếu như chuyện em lên giường với Kiều Trạch và có thai với anh ta có xảy ra trước khi quen anh, anh có lẽ sẽ vẫn bao dung với cái quá khứ này của em, anh sẽ không quan tâm đến những chuyện đã xảy ra, anh vẫn luôn yêu em, chỉ suy nghĩ đến tương lai phía trước, bởi vì đó đều là những quá khứ đã qua rồi.

Thế nhưng, trên thực tế, những việc trong quá khứ lại quá đỗi chân thật, từng việc xảy ra, mỗi một việc khiến em thêm đau khổ cũng đều có sự tham gia của anh.

Quá khứ của em cũng là quá khứ của anh, nỗi đau của em cũng là nỗi đau của anh. Quá khứ của chúng ta vốn rất đẹp đẽ. Nhung bỗng nhiên, mọi thứ đẹp đẽ ấy lại bị sự đau đớn giày xéo, anh không thể nào chấp nhận được, đúng không?

Em cho anh thời gian, cũng cho chính bản thân mình thời gian, nhưng anh không hề xuất hiện. Chờ đến khi anh xuất hiện, em đã cùng Kiều Trạch kết hôn rồi. Đúng vậy, em đã kết hôn, bị Kiều Trạch ép đi đăng kí kết hôn, Kều Trạch đã thay chúng ta lựa chọn, chuyện của em và anh cũng hoàn toàn chấm dứt.

Những lời này, cô không thể thốt ra miệng, cũng không muốn để cho Chung Dương biết, trong lòng suy nghĩ nhưng chỉ thản nhiên nói: “Chung Dương, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, chuyện xảy ra cũng đã xảy ra rồi, không có cách nào có thể thay đổi được, cần gì phải cố níu kéo như vậy?”

Chung Dương đau đớn thì thầm: “Tiểu Á, thật xin lỗi, tha thứ cho anh ngày trước đã lùi bước. Chẳng lẽ chỉ vì bỏ lỡ hai năm mà chúng ta phải bỏ lỡ cả đời hay sao? Chúng ta..... bắt đầu lại một lần nữa, có được không?”

Tả Á ngẩn cả người ra, trợn to hai mắt nhìn Chung Dương, vùng vẫy cố thoát ra khỏi lồng ngực anh, mặt tái đi, lắc đầu nói: “Không, không thể.....!”

“Tại sao lại không thể?” Lòng Chung Dương vốn cũng chưa dám chắc chắn, nhưng sau khi nghe Tả Á từ chối, trái tim vẫn chợt quặn thắt đau đớn, “Em…không còn yêu anh nữa, đúng không?”

Mặt Tả Á tái nhợt,  trong mắt lộ ra vẻ cô đơn, từ từ lui về phía sau, nặng nề đi đến trước cửa, đè nén sự đau lòng, cúi đầu nói: “Chung Dương,  có lẽ tình yêu là một phần của sinh mạng, nhưng không phải là tất cả.....Có những thứ không bao giờ có thể bắt đầu lại được.....”


Nói xong Tả Á quay lưng đi, Chung Dương nghe cô từ chối vội ôm lấy cô từ phía sau, vùi đầu ở trên vai cô, đau đớn mà thì thầm nói với cô: “Tiểu Á, anh yêu em, chưa bao giờ anh hết yêu em..... Chúng ta hãy bắt đầu lại lần nữa, chỉ cần em vẫn yêu anh, chỉ cần em đồng ý, chúng ta có thể bắt đầu lần nữa!”

Nước mắt Tả Á từ hốc mắt chảy xuống, cô đứng sững người ở đó, lòng co rút đau đớn, cô và Chung Dương còn có thể bắt đầu lần nữa sao? Có thể sao?

“Thật xin lỗi.....Chung Dương, buông em ra đi, để cho em đi, được không?”

Cánh tay của Chương Dương càng thêm siết chặt, anh thì thầm bên tai Tả Á: “Tả Á, anh không có kết hôn, anh vẫn là anh, vẫn luôn ở nơi này chờ em. Chỉ cần em đồng ý quay đầu lại, chúng ta vẫn có thể làm lại từ đầu.”

**

Kiều Trạch ở trong nhà chờ Tả Á trở về, nhưng đợi rất lâu mà người vẫn chưa trở lại,  gọi cho Tả Á bao lần cũng đều không ai bắt máy, cuối cùng là thông báo tắt máy.

Lòng Kiều Trạch không khỏi lo lắng, khuôn mặt lạnh nhạt cành thêm âm trầm, con mắt đen lạnh lùng cũng bị sự lo lắng thay thế.

Anh biết Tả Á thường trở về căn nhà nhỏ của cô, nhưng khi anh tới thì không có người ở đây, theo lời của bảo vệ mới biết được, quả thật Tả Á có tới đây, nhưng lại không thấy cô đi ra khỏi.

Di động vẫn ở chế độ tắt máy, Kiều Trạch đi từ trên lầu xuống, tiếng bước chân dồn dập hoảng loạn vang lên trong đêm tối.

Anh xuống bãi đậu xe dưới lầu, vừa ngồi lên xe chuẩn bị khởi động xe rời đi, lại chợt nhìn thấy một chiếc xe từ từ tiến vào.

Không hiểu sao Kiều Trạch lại đột nhiên ngừng động tác khởi động xe lại, mà nhìn chiếc xe kia, thấy một người đàn ông bước xuống xe, mở cánh cửa bên phía đối diện, bóng dáng một người phụ nữ rất quen thuộc từ trên xe bước xuống.

Ánh đèn màu vàng nhạt của khu chung cư chiếu sáng rõ khuôn mặt điển trai, vóc người cao lớn của người đàn ông, cũng soi rõ khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của người phụ nữ kia.

Cô cúi đầu, mái tóc đen che khuất một nửa khuôn mặt cô, hai người đang nói cái gì đó, hình như cô đang do dự, nhưng đến phút cuối chợt ngẩng đầu lên cười, ngọn đèn chiếu khắp khuôn mặt cô, sáng ngời đến động lòng người.

Ánh mắt cô chưa từng nhìn anh dịu dàng như vậy, nhìn khuôn mặt nghiêng của cô, lỗ mũi cô cũng phồng lên như đang cười.

Bao lâu cô đã không cười, cô không vui vẻ như vậy. Cô và anh sống chung với nhau, dường như lúc nào cũng chỉ có giận dỗi, cãi vã, nét ngây thơ, vẻ hồn nhiên, mọi nét đẹp của cô dường như đều bị mất đi.

Mà những khoảnh khắc đẹp đẽ này chỉ hiện ra trọn vẹn trước mặt Chung Dương. Thì ra, Tả Á chỉ dành cho anh sự thờ ơ và đối chọi gay gắt, những thứ tốt đẹp kia, cô không bao giờ dành cho anh.

Trái tim của Kiều Trạch đau nhức như bị kim đâm, vẻ lo lắng trên khuôn mặt lạnh nhạt, trong con ngươi trong trẻo lạnh lùng  đều chỉ còn lại nỗi đau đớn. Anh mở cửa, xuống xe, đi về phía trước hai bước, rồi lại chợt dừng lại.

Anh yêu cô, nhưng tại sao lại luôn khiến cô đau khổ, tại sao lại muốn cướp đi những thứ tốt đẹp của cô cơ chứ?

Kiều Trạch từ từ lui về phía chiếc xe, nếu như bọn họ đến với nhau, vậy anh sẽ buông tay. Anh im lặng ngồi trong xe, trái tim đau đớn chết lặng, cả cơ thể dường như cũng bị đông cứng, thậm chí không thể khởi động xe được.

_________________


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui