Câu nói này của Kiều Trạch có đủ lực sát thương, trong lúc nhất thời người ở trong phòng qua một lúc lâu vẫn không có phản ứng, ngay cả Tả Á cũng sững sờ, anh ta thẳng thắn thừa nhận như vậy, còn nói muốn cưới mình? Mình có nói muốn lấy anh ta sao? Tả Á bực bội muốn bỏ đi, lại bị Kiều Trạch giữ lại trong ngực, cánh tay anh ôm rất chặt, cô có giãy giụa thế nào anh vẫn không nhúc nhích.
Người trong nhà vốn cũng thấy lạ không hiểu tại sao Tả Á lại hủy bỏ đám cưới với Chung Dương. Dường như bây giờ đã hiểu ra, mà giống như cũng không chắc chắn lắm, dù thế nào cũng nhìn không ra giữa Tả Á và Kiều Trạch có quan hệ gì, bởi vì bình thường Kiều Trạch đối xử với Tả Á cũng đâu có biểu lộ điều gì, dưa theo vai vế có thể nói là chú của Tả Á.
Kiều Vân và Điền Văn Lệ nghe vậy cũng hỏi thăm nguồn cơn, Tả Á không nói gì, còn Kiều Trạch thì trả lời từng việc một, mà cũng chỉ trả lời đơn giản vắn tắt, đủ để cho người khác tin rằng đứa nhỏ này là của anh, hơn nữa anh còn muốn cưới Tả Á.
Tả Á tức giận không nhẹ, bởi vì người trong nhà vừa mới bắt đầu thì khiếp sợ, ngay sau đó cũng không phản đối, dĩ nhiên cuối cùng là bàn bạc ngày cưới. Nhưng mà, nếu kết hôn, quan hệ dường như có chút lộn xộn, dường như Điền Văn Lệ cũng rất quan tâm tới mối quan hệ rối ren này. Thế nhưng, Kiều Trạch chỉ nói mấy câu thì không hề phản đối nữa, dù sao cô và Kiều Trạch cũng chẳng có liên hệ máu mủ gì, hơn nữa con cũng đã có, còn có thể làm gì đây? Hình như chỉ còn cách là cô phải kết hôn với Kiều Trạch.
Cơm tất niên cứ như vậy trôi qua, Kiều Trạch đưa Tả Á về nhà, dọc theo đường đi Tả Á không thèm nhìn anh, khuôn mặt nhỏ nhắn sầm sì lặng im không nói gì, nhìn ra được cô đang tức giận, hơn nữa còn vô cùng tức giận. Xe dừng lại ở dưới lầu chung cư, lúc Tả Á xuống xe, Kiều Trạch muốn đưa cô đi lên, nhưng Tả Á lại xoay người tức giận nói: “Kiều Trạch, tôi cho anh biết, anh không có quyền quyết định cuộc đời của tôi, tôi sẽ không lấy anh đâu!”
Nói muốn xoay người bước đi, Kiều Trạch vẫn điềm tĩnh bước theo sau đi lên lầu, lúc Tả Á đang muốn mở cửa Kiều Trạch lại nắm bả vai cô, dáng người cao lớn rắn rỏi bao vây cô giữa thân thể mình và cánh cửa.
“Lấy anh nha, được không?”
Thân mình nhỏ nhắn dán sát vào anh, anh khẽ khom lưng, cánh tay vòng chắc eo thon của cô, từ trên cao nhìn xuống cô, tròng mắt đen lành lạn nhưng chan chứa tình cảm thắm thiết, giọng nói trầm ấm mang theo yêu thương vô hạn, cùng với sóng mắt của anh như đang tấn công về phía Tả Á.
Tả Á lạnh lùng nói: “Kiều Trạch, anh cho rằng tôi sẽ đồng ý lấy một kẻ đã cưỡng bức tôi mặc kệ tôi có bằng lòng hay chưa, phá hủy hạnh phúc của tôi, phá hủy tình yêu cùng với đám cưới của tôi sao?”
Thân thể Kiều Trạch cứng ngắc, thấy được hận ý trong mắt Tả Á mà tim anh như bị ai bóp nghẹn, “Nói cho anh biết suy nghĩ của em đi?”
Tả Á lặng im không nói thêm gì nữa, cô không có hứng thú nói chuyện phiếm với anh, càng không muốn nói lời trong lòng gì đó với anh. Kiều Trạch thấy Tả Á lặng im, anh từ từ buông Tả Á ra, bàn tay theo thân thể cô từ từ đưa lên nâng lấy khuôn mặt cô, cúi đầu hôn nhẹ lên trán Tả Á một cái, “Vào nhà đi!”
Kiều Trạch nói xong buông Tả Á ra, còn Tả Á thì chán ghét lau lia lia lên trán, xoay người mở cửa đi vào.
Sau tiếng đóng cửa rầm nặng nề, Kiều Trạch chống tay ở ngưỡng cửa một hồi lâu mới xoay người bỏ đi
Tả Á vào phòng, tức giận ngồi xuống ghế sofa, rồi sau đó lại đi phòng tắm, sau khi tắm rửa sạch sẽ ra ngoài cảm thấy vẫn còn tức giận, Kiều Trạch, Kiều Trạch, Tả Á hận ko thể làm tiểu nhân, ngày ngày dùng đế giày đạp đạp cho giải hận.
***
Chớp mắt đã đến thời gian khai giảng, lòng dạ Tả Á vẫn rối bời và đau khổ, có lẽ bởi vì liên quan tới việc mang thai, người của cô gầy đi rất nhiều. Bọn chị em trong kí túc xá cũng biết cô sắp đám cưới, vốn định là đi uống rượu chúc mừng của cô, đáng tiếc.....
Trước tiên Tả Á thuê một phòng ở gần trường học, không muốn nhìn thấy ánh mắt tò mò hay đồng tình của mấy chị em, cũng muốn bản thân yên lặng một chút. Hơn nữa, bây giờ trong bụng cô còn có đứa bé, nếu ở chung với mấy chị em, khó tránh khỏi sẽ bị phát hiện, cô không muốn cho người khác biết, cô chưa kết hôn mà đã có con.
Mọi việc dường như đều bình thường, vì sắp tới bận bịu việc tốt nghiệp, mà mỗi ngày Tả Á đều nhận được điện thoại người trong nhà thúc giục cô mau chóng kết hôn, cuối cùng cô tắt điện thoại di động, ném vào trong hộc tủ. Hiếm khi được người trong nhà quan tâm mình như vậy, nhưng sao một chút cũng không vui nổi.
Sau một tuần lễ nhập học, Tả Á từ trường học trở về chỗ ở của mình, đã là buổi tối, cô chỗ ở là một chung cư cũ kỹ, trị an coi như cũng được, nhưng mà cũng có chút u ám.
Phòng cô thuê ở lầu ba, thời điểm khi cô leo lên lại thấy một bóng đen ở cửa, tim nhảy đập thình thịch, cô không nhịn được kêu lên: “Ai? Ai đang ở đó vậy?”
Vừa mới nói xong, trước mắt có một luồng sáng, người đàn ông đứng ở cửa mở bật lửa, Tả Á thấy rõ là Kiều Trạch, làm sao anh ta biết mình ở chỗ này, tức giận hỏi: “Anh đến đây làm gì?”
Kiều Trạch đi tới, cướp đi chồng sách từ trong tay cô, cố chấp nói: “Đi vào rồi nói!”
Tả Á tức giận muốn đoạt lại sách của mình, nhưng thân hình Kiều Trạch rất cao lớn, lại còn cố ý giơ tay lên, cô với thế nào cũng không tới nên thôi không giành nữa, giận giữ mở cửa đi vào, Kiều Trạch không mời cũng tự đi vào, anh nhìn chung quanh bốn phía rồi chau mày đặt sách lên bàn trà.
Tả Á đứng xa xa không khách khí nói: “Nói đi, có chuyện gì, nói xong làm phiền anh đi mau cho, tôi còn phải nghỉ ngơi!”
Kiều Trạch đi tới bên cạnh Tả Á, đưa tay kéo cô ngồi xuống, “Ngày mai chúng ta đi đăng ký, đám cưới thì chờ em tốt nghiệp mới tổ chức.”
Tả Á hất tay Kiều Trạch ra, cực kỳ tức giận quát: “Kiều Trạch, anh đừng khinh người quá đáng!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...