Đám người đó dẫn Mỹ Hà tới một căn biệt thự bị bỏ hoang, nằm gần trung tâm thành phố.
-Con gái, nhớ ta không nào, haha._Ông Mẫn ngồi trên một cái ghế tay cầm điếu thuốc, miệng cười hiểm độc.
-Thả con ra, sao ba lại làm vậy?_Mỹ Hà lo sợ rưng rưng đôi mắt nhìn người ba mà mình từng yêu thương.
-Tao sẽ lấy mày là con mồi dụ họ vào đây, haha, rồi tao sẽ cho tụi mày cùng xuống dưới đó mà hội tụ._Vừa nói ông ta vừa móc điện thoại ra gọi.
-Alô, ông đem Mỹ Hà đi đâu hả?_giọng nói tức giận của Thiên Bảo bên kia vang lên.
-Haha, mày và em gái mày tới căn biệt thự hoang số 320 đi rồi tao sẽ trả con bé này cho mày, nhưng nhớ chỉ hai người thôi nhé, haha, tao chờ.
Mỹ Hà cảm thấy sợ, rất sợ, sợ hơn những lúc cô bị đánh đập dã man. Nếu cô có điều ước, cô sẽ ước rằng Phương Trúc và những người anh trai của cô không yêu thương mình để họ sẽ không đến đây cứu cô.
-Đem nó lên đây cho tao._Ông Mẫn ra hiệu cho người của mình dẫn cô theo.
Tới một căn phòng dù đã cũ nhưng cửa còn tốt, ông ta đẩy cô vào, rồi bước ra, đóng cửa lại.
Tạch.
Cửa đã bị khóa trái.
-Ba, ba làm gì vậy, sao lại nhốt con, ba, mở cửa ra, ba ơi, mở cửa...
Tiếng đập cửa liên tiếp vang lên, cánh tay bị trúng con dao lúc nãy của Hồng Mai bây giờ sưng tấy lên và chảy máu. Những tiếng nấc nghèn nghẹn lẫn tiếng khóc như xé nát lòng.
Mỹ Hà khuỵu chân quỳ xuống mặt sàn lãnh lẽo, nước mắt ước nhòe cả gương mặt.
Cô đưa tay lên ôm lấy lồng ngực, cô đang sợ những chuyện không hay xảy ra cho Phương Trúc và cả Thiên Bảo.
...
Tại chỗ Phương Trúc.
-Em và Thiên Bảo tới đó trước đi, em cố gắng kéo dài cuộc trò chuyện giữa 2 bên, anh sẽ dò tìm chỗ của Mỹ Hà, khi nào anh cứu được em ấy, anh sẽ thông báo qua bộ đàm đeo trên tai. Ok chứ?
-Được._Nó và Thiên Bảo lên xe phóng đi tới căn biệt thự đó.
...
5 phút sau. nó và Thiên Bảo có mặt, bước vào cánh cổng, một đám người áo đen bước ra xông đến tấn công hai người, Thiên Bảo và nó hạ gục từng tên một. Chỉ trong 3 phút nó và anh qua khỏi cửa chính.
-Màn chào đón như vậy có thú vị không 2 đứa. haha._Ông Mẫn từ trên lầu bước xuống.
-Thú vị nhưng ông nên mướn thêm máy trăm người nữa đi, chưa chắc họ có thể đấu lại chúng tôi._Thiên Bảo cười khẩy.
-Mỹ Hà đâu?_Nó gằn giọng.
-Haha. chị em 17 năm mới gặp nhưng mày thương nó quá nhỉ?, cảm động thật?
Nó nghiêng sang một bên đưa tay chạm nhẹ bộ đàm trên tai.
"Sao rồi, tìm được chưa?"
"Phòng số 3, Mỹ Hà đang ở đó, anh đang tìm cách vào, em yên tâm, người của anh cũng đã đến nhưng chưa vào được, khi nào anh cứu được anh sẽ cho họ vào giúp em, nhưng hãy nghe đây, nếu phát hiện có biến phải lập tức tìm cách thoát thân"
"Được"
Nó lấy lại phong độ, lên tiếng:
-Ông muốn gì?
-Muốn lấy mạng của 2 đứa mày. Nhưng chưa đến lúc, xem này.
-Vào đi.
Dứt lời nó và Thiên Bảo ngạc nhiên, bất ngờ, Anh Khang, Quế Chi, Hồng Mai, và ông Khương ba của hắn bước vào.
Hắn nhìn nó trong 3 giây rồi đi ngang qua nó như chưa từng quen biết, có lẽ mối thù hận đã lên tới đỉnh điểm.
-Tao không ngờ mày lại muốn đối đầu với tao đấy, Hoàng Anh Khang._Thiên Bảo nhếch môi khinh bỉ nhìn người bạn đã từng thân với mình.
-Đừng nói nhiều, Anh Khang con muốn trả thù cho mẹ của con thì hãy nhắm súng vào người gây ra mọi chuyện, con đừng thất hứa với bà ấy.
Anh Khang từ từ nâng súng lên nhắm vào Phương Trúc, thời gian như lắng động lại. Khẩu súng trên tay được nạp đạn trong tích tắc.
Thiên Bảo rút súng ra nhưng đã bị nó cản lại, Thiên Bảo khó hiểu nhìn nó, nó muốn chết hay sao mà lại như vậy.
"Rầm" cánh cửa mở tung ra cùng dáng người cao cao có khuôn mặt tựa hắn.
-Khang, nếu anh không muốn hối hận thì dừng lại đi._Anh Huy với khuôn mặt giận dữ quát lớn.
Mặc kệ lời nói của cậu, hắn vẫn nhắm vào nó.
Đoàng.
Mùi máu tanh phả vào không trung, quyện vào bầu không khí, căn nhà tràn ngập hương tanh của máu. màu đỏ loan trên nền nhà.
"Phương Trúc, anh vừa cứu được Mỹ Hà, anh nghe tiếng súng, chuyện gì vậy, Phương Trúc trả lời anh"_Trên tai, chất giọng lo lắng của Thái Danh vang lên đều đều, nhưng vẫn không hồi âm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...