Chương 1:
Đời Tấn, Hằng Ôn đánh chiếm Tứ Xuyên, lấy em gái của Lý Thế làm vợ lẽ.
Lý cô nương dịu hiền xinh đẹp, suối tóc đen óng mượt dài chấm đất khiến người ta yêu mến.
Vợ cả của Hằng Ôn là công chúa Nam Khang, con trưởng của Tần Minh đế, đầu tiên không biết phu quân nạp thiếp, sau khi biết bà lập tức đem hơn mười tỳ nữ, người nào cũng mang dao sắc xông thẳng đến khu nhà Lý cô nương đang ở.
Lúc đó, Lý cô nương đang chải đầu bên cửa sổ, thấy đám người đằng đằng sát khí kéo đến nhưng không hề hoảng loạn, tiếp tục ung dung chải mái tóc dài, rồi hướng về phía công chúa nhún mình chào, thần thái buồn thảm nói: "Nước mất nhà tan, lòng đau vô hạn, hôm nay có thể chết, đúng là thỏa nguyện bấy lâu!".
Công chúa ngây người ra một lát, ném đao đi, tiến lên ôm Lý cô nương nói: "Ta thấy em vừa đáng yêu vừa đáng thương, làm sao có thể trách phu quân ta yêu em cơ chứ?”
Tuyên Nhụy nói với tôi, ngụ ý lớn nhất của câu chuyện này cho chúng ta biết: Thứ nhất, người đàn ông đi tìm phụ nữ ở ngoài cũng không sao, điều quan trọng là phải nghĩ làm sao để không làm đảo lộn, không để vợ cảm thấy địa vị của mình bị uy hiếp; Thứ hai, người phụ nữ bị người đàn ông quan hệ lén lút ở bên ngoài cũng không sao, điều quan trọng là thừa nhận bổn phận, không để người vợ cảm thấy cô ta uy hiếp đến địa vị của mình; Thứ ba, nếu vợ phát hiện thấy địa vị của mình bị uy hiếp, gây lộn với chồng luôn luôn không có tác dụng gì, đầu tiên nhất định phải thu phục tiểu yêu tinh[1] đó, sau đó quay về tính sổ ở nhà, tìm cơ hội cắt đứt quan hệ của chồng mình và tiểu yêu tinh.
[1] Yêu tinh là từ chỉ người phụ nữ đẹp nhưng lẳng lơ, chuyên mê hoặc đàn ông.
[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại . - gác nhỏ cho người yêu sách.]
Trong phòng làm việc chỉ còn ba đứa con gái chúng tôi, cho nên lời nói của Tuyên Nhụy không ai phản bác cũng không ai hưởng ứng.
Sau khi ăn cơm chiêu đãi buổi chìêu ở cơ quan, Phán Phán đột nhiên chêm vào một câu: "Tuyên Nhụy, ba điểm đó của chị rút ra từ đâu đấy?"
Người phụ nữ thông minh cũng như người phụ nữ không thông minh luôn phản ứng chậm chạp, chẳng qua khác nhau ở chỗ một người giả bộ, còn một người là thật.
Lúc đó tôi và Tuyên Nhụy đều cho rằng Phán Phán thuộc loại sau.
Tuyên Nhụy nói: "Bởi vì tôi lật giở chính sử, dã sử đều không thấy kết cục của câu chuyện này, tôi không mấy tin rằng Lý cô nương đó có kết cục gì tốt đẹp, nếu như không có, chứng tỏ rằng tám mươi phần trăm cô ta bị công chúa tìm cơ hội đánh bại thôi".
Phán Phán lại hỏi: "Vì sao công chúa không đánh bại cô ta ngay lúc đó?”
Người thông minh như Tuyên Nhụy không cần suy nghĩ đưa ngay ra đáp án: "Vừa lấy được Tứ Xuyên, ít nhiều cũng phải thu phục lòng dân, hơn nữa khi Hằng ôn đang cực kỳ yêu mến con tiểu yêu tinh này, nếu giết nó sợ rằng công chúa cũng sẽ có kết cục chẳng ra gì, cho nên công chúa này thật là một tay ghê gớm, đầu tiên giành được sự đánh giá là quảng đại nhân ái, đợi đến khi tình cảm của phu quân tiêu tan mới tính sổ với yêu tinh cũng chưa muộn". Cuối cùng than thở: "Người phụ nữ đó mới là lợi hại, một tên trúng không biết mấy đích".
Nét mặt Phán Phán đờ ra: "Tuyên Nhụy, chị nói nghe thô tục quá".
Tuyên Nhụy cười chảy cả nước mắt: "Cô đâu phải chưa từng nghe thấy lão đây[2] nói những lời thô tục".
[2] Tự xưng một cách kiêu ngạo.
Tôi rất không thích con yêu tinh Tuyên Nhụy này trêu Phán Phán - con nhỏ mới ra trường, nhưng cô ta càng nói càng hăng, tôi giả vờ như không nghe thấy, nhìn những mụn trứng cá chưa lặn đi đã có cái khác tập kích đến trên mặt mình qua chiếc gương trước mặt.
Tuyên Nhụy cũng nhìn tôi, sau đó thở dài: "Mắt thấy người hai lăm hai sáu tuổi đầu mà vẫn còn những mụn trứng cá đầy trên mặt, đây có lẽ là vì sống không điều độ nên hỏa bốc ra ngoài thành mụn thôi". Nói đến mấy chữ cuối, cô ta tăng nặng thêm ngữ khí rồi cười ngặt nghẽo.
Lúc đó, chủ nhiệm Tứ Bình đứng ở cửa phòng làm việc của chúng tôi hỏi: "Lát nữa đến Ủy ban nhân dân thành phố, cô nào đi?”
Tuyên Nhụy nhảy cẫng lên, mặt mày tươi tỉnh: "Em đi".
Tứ Bình gật đầu nói: "Những thứ cần mang thì mang đi, đến lúc đó tôi không có thời gian chăm nom đại tiểu thư đâu". Nói xong liếc nhìn Phán Phán rồi đi.
Tôi hơi ngạc nhiên, lấy nhíp ra nhổ mấy chiếc lông mày mọc nhầm chỗ, vừa nhìn Tuyên Nhụy nói: "Chẳng phải câu luôn luôn ác cảm với những thứ rập theo khuôn sáo ấy ư? Sao hôm nay tích cực thế?"
Tuyên Nhụy không hề giấu giếm, nói: "Có một phóng viên nhiếp ảnh của tờ Tin chiều mới tốt nghiệp từ Thượng Hải về, đẹp trai, rất cuốn hút, cuốn hút đến mức làm tớ đổ ngay. Tớ phải gặp mặt anh ta nhiều lần, để khơi gợi tình cảm. Cuộc họp theo khuôn sáo hôm nay cũng chẳng lấy được tin gì hay, nhiều nhất cũng như một miếng đậu phụ trên trang quảng cáo thôi, những phóng viên cũ nhất định không muốn đi, tớ đoán là anh ta sẽ đi".
Ở Lục Thành[3], bạn làm ở giới truyền thông của Tuyên Nhụy rất nhiều, từ các kênh của Đài truyền hình đến các tờ báo của tập đoàn báo chí, chi chít như quân cờ, cho nên tin tức của cô ấy không những nhanh mà còn chuẩn xác. Tôi nghĩ tay phóng viên mới vào nghề này có thể không lâu nữa sẽ đến "ngồi chơi" ở chỗ chúng tôi.
[3] tên gọi khác của Nam Ninh.
Tôi tiếp tục chọc cô ta: "Vừa tốt nghiệp? Đến mười tám tuổi chưa, đừng làm hỏng một đóa hoa của Tổ quốc, mang tội đấy, nghĩ lại nếu anh ta bị cậu giày vò đến mệt đứt hơi, mọi ý tưởng đều tiêu tan, thì không biết còn nữ đồng bào nào của chúng ta sẽ gặp tai ương nữa. Cậu đi mà sưu tập những người đàn ông háo sắc mắt la mày lét để trút giận thay cho những cô gái đang bị lừa gạt ấy?”
Tuyên Nhụy nhếch mép cười: "Đừng, tớ là yêu tinh, yêu tinh chính hiệu, cậu đã đọc Liêu Trai chưa? Cậu đã thấy ma nữ nào, hồ ly tinh nào đi dụ dỗ Khoát lão gia vừa có gia đình, vừa có sự nghiệp chưa? Chẳng phải đều mê hoặc những thư sinh nghèo mảnh khảnh tuấn tú ư? Là người kế tục, tớ không muốn làm bại hoại thanh danh bậc tiền bối". Nói xong cô ta lấy ví phấn son luôn mang theo người ở trên bàn lục tìm: "Phấn mắt la e của cậu đâu? Hôm nay tớ phải cho anh ta chết".
Tôi mở QQ, vừa ngó nghiêng xem nên đi quấy rối ai đó vừa nói: "Cậu không làm nổi yêu tinh đâu, đến tư trang cũng không đầy đủ, còn mong mê hoặc được ai".
Tuyên Nhụy mải nhổ lông mày, một lúc sau mới trả lời: "Cậu trang bị đầy đủ lại không làm yêu tinh, đó gọi là lãng phí tài nguyên, bản đại tiểu thư phải biết lợi dụng, tiện thể cũng làm hết sức phần nghĩa vụ đó của cậu".
Cô ta quay cái lưng eo thon làm mùi nước hoa lan khắp phòng làm việc, Phán Phán đột nhiên chêm vào một câu: "Ai nói trong Liêu trai không dụ dỗ đàn ông đã có gia đình? Nhiều là đằng khác".
Tôi giật mình, đứng dậy nhìn nó qua vách kính: "Nhóc con, dừng ngay lại, ta đã có một yêu tinh là đủ mệt rồi, học cái tốt không học lại đi học cái xấu, năm nay mày mới 20, tuổi hoa đang đẹp, phải ngoan nhé".
Phán Phán hơi đỏ mặt, vừa ấm ức vừa tức giận: "Em không nói em phải đi dụ dỗ ai!".
"Yêu tinh" vốn không phải là một từ có hàm ý xấu.
Những người đàn bà này thoạt tiên làm ra vẻ thục nữ mặc dù trên mặt nhiều nếp nhăn đến nỗi phấn cũng không che lấp hết, sau thì chẳng buồn che giấu nữa, sống cực kỳ buông thả, đi vũ trường nhảy nhót, uống rượu hò hét, đùa cợt với những cậu con trai nhỏ hơn họ, không biết vì muốn mượn sự trẻ trung của người ta để tìm lại tình cảm mạnh đã mất của mình hay là muốn thị uy với thế hệ sau non trẻ còn măng sữa, dù lý do nào đi chăng nữa thì da mặt càng ngày càng dày, hành vi ngày càng phóng túng.
Bọn họ tự ình là yêu tinh, một kiểu dụ dỗ đàn ông với lý lẽ rất lưu manh và chuẩn xác.
Về cuộc sống riêng dám nghĩ dám làm, chủ động xuất kích là đặc điểm lớn nhất của đám phụ nữ tự khoe mình là yêu tinh.
Tuyên Nhụy cũng tự ình là yêu tinh, nhưng rất thanh cao và giới hạn giữa mình với đám phụ nữ này.
Trong phòng tắm của nhà tôi, Tuyên Nhụy cởi bỏ váy ngủ để lộ thân hình với những đường cong tuyệt đẹp, cười sung sướng biểu diễn mấy tư thế, sau đó nói: "Nhìn thấy chưa? Đây mới là yêu tinh, không cần mông má, không cần đệm lót, phụ nữ dám để trần đi trên phố giống lão đây có được mấy người?”
Tôi ngâm mình trong bồn tắm, đầu gối lên cánh tay, nhìn cô ta nói: "So với bọn yêu tinh kia, ngoài cơ thể đẹp ra, hình như cậu chẳng có gì khác cả..."
Tuyên Nhụy làm ra vẻ giận dữ, vỗ vỗ hai bàn tay vào mặt nói: "Nhìn thấy chưa? Trẻ trung, trẻ trung là vốn liếng, hiểu không? Lão đây không dùng loại cao cấp như SK-II[4]mà vẫn đẹp thế này, đến nay trên mặt vẫn dùng kem dưỡng da của trẻ con, mỗi tháng chỉ mất vào mặt không đến hai đồng ba, hai đồng ba không mua nổi nửa cân dưa chuột".
[4] Tên một loại kem dưỡng da của Nhật.
Đơn thuần về mặt lý luận, làm một yêu tinh chân chính thời thượng, cơ bản phải chuẩn bị vốn liếng như sau: Không phải diện mạo xinh đẹp như hoa thì trông mặt phải có cá tính, thân hình hài hòa cân đối như một tác phẩm điêu khắc, đặc biệt là eo và đùi; Trang điểm có cá tính, đừng nghĩ xài hàng hiệu rồi xịt một chút Dior đã coi là cá tính, trong mắt và mũi người đàn ông thực sự đáng để yêu tinh đi chinh phục, những thứ đó chẳng qua chỉ là một dạng biến đổi của đồng tiền mà thôi, cho nên trên người bạn chí ít cũng có một thứ đồ trang sức đặc sắc của bạn bè hoặc người nào đó từ nước ngoài xách tay mang về; Lời nói cử chỉ, quýên rũ thì phải quyến rũ đến mức họ không biết mình đang quyến rũ, nhiệt tình cũng phải nhiệt tình đến mức họ không nhận ra dấu vết gì. Nói tóm lại: có thể làm cho đối phương tìm trong những lời nói đùa của bạn những dấu tích thể hiện là con gái nhà đại gia, hoặc trong lời nói ra vẻ con gái nhà đại gia của bạn tìm thấy những dấu tích trêu đùa...
Tiêu chuẩn rất nhiều, trên đây là những tiêu chuẩn cơ bản nhất.
Đúng rồi, suýt nữa quên một vấn đề là đầu óc.
Điểm này cũng rất quan trọng, yêu tinh dụ dỗ đàn ông cuối cùng lại bị đàn ông dụ dỗ dẫn đến quên mất mục đích ban đầu là yêu tinh thất bại, nói một cách khác, yêu tinh chân chính phải hội đủ 4 thứ: có lý tưởng, có đạo đức, có mục tiêu, có nguyên tắc.
Mục đích làm yêu tinh là dụ dỗ đàn ong chứ không phải lấy người ta.
Đánh giá một yêu tinh có phải là một yêu tinh thuần túy không chính là cô ta có hồ đồ đi lấy người ta không.
Đây là sự khác biệt lớn nhất giữa yêu tinh chân chính và yêu tinh giả.
Yêu tinh giả thấy một người đàn ông có thể biến thành một phiếu cơm lớn là lăn vào ăn ngay.
Đó cũng là nguyên nhân Tuyên Nhụy coi thường bọn yêu tinh giả luôn làm ra vẻ rất hiểu đời.
Những phụ nữ đó làm bại hoại danh tiếng của yêu tinh.
Tuyên Nhụy nói như vậy.
Tôi và Tuyên Nhụy vào làm ở Đài này cùng một thời gian, tôi làm biên tập viên tư liệu, cô ta làm phóng viên biên tập hợp tin bên ngoài. Vì lúc mới đến hai chúng tôi gặp phải thầy giáo hướng dẫn chẳng ra gì, kết quả hai chúng tôi đều trở thành phần tử xấu, thời gian làm việc qua quýt được là qua quýt, những công việc không thuộc chức năng của mình đẩy được là đẩy, mỗi lần họp đều đến muộn, vừa họp xong đã không thấy người đâu.
Tứ Bình nói: "Hai cô cứ tiếp tục thế này sẽ cho cả hai cô thôi việc".
Tuyên Nhụy cười vang, vênh khuôn mặt xinh đẹp lên nói: "Tứ Bình, nếu chị đuổi việc chúng tôi, cục trưởng Liêu có thể đuổi việc chị". Lời nói nửa như đùa nửa như thật, khi nói đôi mắt to làm mê mẩn chết người đó đột nhiên lóe sáng lên.
Cục trưởng Liêu là lãnh đạo mới của Cục Truyền thông, vừa được điều từ nơi khác đến.
Tứ Bình liền cười nói: "Tuyên Nhụy ghê gớm thật". Nói xong quay người đi luôn.
Tôi hỏi Tuyên Nhụy: "Cậu có quan hệ gì với cục trưởng Liêu?”
Tuyên Nhụy lơ đãng điền từ vào ô chữ: "Chẳng có quan hệ gì, mình chỉ nhìn thấy ảnh ông ta trên báo".
Tôi ngạc nhiên: "Tuyên Nhụy to gan quá, sao dám dọa Tứ Bình như vậy? Cẩn thận không sau này phát hiện ra bị nạn toi đấy".
Tuyên Nhụy hồn nhiên nhìn tôi nói: "Chủ nhiệm một tổ nhỏ, bà ta có thể chạy đến chỗ cục trưởng hỏi quan hệ giữa một thực tập sinh như tớ và cục trưởng ư? Hơn nữa tớ đẹp thế này, bà ấy ghen ghét cũng làm được gì?"
Lúc đó chúng tôi ở Đài chưa đầy ba tháng, hợp đồng vẫn còn chưa ký. Hình tượng lớn của Tuyên Nhụy bắt đầu đi sâu vào lòng tôi từ hôm đó, tôi thường nhìn dáng người rực lửa của cô ta, nghĩ đến một tham mưu trưởng trong "Sa gia Tân" nhìn chị dâu A Khánh lẳng lơ hát: "Người phụ nữ này, không tầm thường...”
Sau này có một lần, là Tết hay là Trung thu tôi không nhớ rõ, cục trưởng Liêu đến chỗ chúng tôi ăn chiêu đãi, Tuyên Nhụy xinh đẹp cầm ly rượu tuôn ra một loạt những lời đường mật phỉnh phờ, lúc thì nghênh ngang ngạo ngược, lúc thì tỏ vẻ đáng thương, đùa bỡn đến mức tất cả các lãnh đạo lớn nhỏ quanh bàn ăn đều cười đau cả bụng. Cục trưởng Liêu sảng khoái uống liền ba ly rượu vang, nhìn giám đốc Lâm luôn miệng nói: "Cô phóng viên nhỏ trong tay ông giỏi thật...”
Giám đốc Lâm nhìn Tuyên Nhụy cười mà như không cười, gật đầu lia lịa: "Vâng vâng, hậu sinh khả uý".
Sau việc này không lâu, Tuyên Nhụy đột nhiên trở thành nhân vật nổi tiếng của Đài.
Tuyên Nhụy nói: "Lợi dụng ảo giác của người khác làm việc có lợi ình là một việc rất khôn ngoan. Khi còn đi học, tớ ở thành phố hai ngày đã hiểu rõ, người thất bại mới làm những việc khuôn khổ cho phép, còn người vừa sinh ra đã chủ định phải thành công như tớ, chỉ cần việc nào không bị cấm trong khuôn phép, việc gì cũng có thể làm".
Viết đến đây tôi cảm thấy tôi sắp trở thành người mê con yêu tinh trung thực Tuyên Nhụy mất rồi, khắp trang giấy toàn là "Tuyên Nhụy nói".
Phòng làm việc của chúng tôi là một phòng tương đối đặc biệt trong toàn Đài, trong đó tụ tập toàn những người có máu mặt.
Những người có máu mặt này đương nhiên không chỉ có ảnh hưởng trong lĩnh vực của chúng tôi, quả thực là có thể vươn mình ra rất nhiều giai tầng của xã hội, dẫn dắt không ít người thăng quan tiến chức.
Đương nhiên Tuyên Nhụy là một trong số đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...