Thụ thần hay còn gọi là cây thế giới, tồn tại từ khi đại lục này được hình thành, cũng chính là nơi lưu trữ linh lực cuối cùng, dựa vào linh lực chút ít này mà ba đại yêu thú mấy vạn tuổi mới giữ được linh tính.
Cây thụ thần có một điểm đặc biệt 100 năm kết trái một lần, mỗi lần một quả nhưng từ cái sự cố nứt trời kia đã không kết trái thêm một lần nào nữa.
Nay lại vì một đứa trẻ mà kết hơn trăm quả, thật sự rất bất ngờ nha.
“Nào, nào, suy nghĩ làm gì nhiều, bây giờ có khi chỉ còn ba đại yêu quái chúng ta sống sót thôi, tận hưởng đi” người con trai tóc đỏ hái lấy ba quả táo, ném cho hai người kia mỗi người một quả ngồi ăn.
Táo này chứa năng lực vô biên, ngày xưa vì một quả mà đánh nhau tới chết không có được, nay lại xum xuê đầy đầu, không ăn phí của giời.
“ Ừm, táo ngọt “con hồ ly cảm thán.
Chỉ cần ăn một quả này thôi bọn hắn đã tràn trề sinh lực, pháp lực khôi phục như ban đầu.
“Ăn quả nữa liệu tao có thành thần không” hồ ly hỏi.
“người cứ thử nếu không muốn bản thân bị nổ chết” con rắn nhàn nhạt trả lời.
“Lãnh Hàn, người nói chẳng có tình người gì cả”
“Haha ...!Tham ăn như ngươi, bị thế là phải” con chim cười lớn, hai chân quắc vào cành cây, đu lộn người xuống, tay cầm táo nhai ngon lành.
“Hạ Lâm, người ăn kiểu vậy táo chạy lên não chứ không xuống bụng đâu” con hồ ly khinh miệt nói.
“Vớ vẩn...khục....khụ khụ....” Hạ Lâm tính phản bác thì bị sặc, cả người từ trên cây ngã sõng xoài xuống đất.
“ Ha ha ha ta nói đâu sai”
“ Khúc Dạ Hành, con hồ ly thối nhà ngươi “
.......
Dường như có linh cảm mách bảo bọn hắn rằng cậu bé kia ngày mai sẽ trở lại, bọn họ liền biến lại thành mấy con vật nhỏ, chờ Ảnh Quân đến.
Quả nhiên là như vậy, trời vừa hửng sáng cậu đã ríu rít chuẩn bị đồ đi hái táo, quên luôn cả ăn sáng.
May sao bà kịp thời dúi cho nắm cơm vừng, không thì lại nhịn đói.
Ảnh quân tìm lại chỗ cây táo đó vô cùng dễ dàng trong khi người thường sẽ không thấy được.
Nhìn những quả táo long lanh còn đọng những giọt sương sớm mà thèm gì đâu á.
Lần này đi hái cậu đã chuẩn bị vô cùng kỹ, một cây vợt dài đủ để với tới tán cây, một cái sọt to để đựng.
Quân đưa vợt lên cao ngắm quả táo thấp nhất mà hái.
Tạch....
“ Á ui....,” quả táo rơi xuống nhưng không rơi vào vợt mà nhắm đầu y đáp xuống xong lăn ra một khoảng.
“Sao ngay quả đầu tiên đã xui xẻo vậy” cậu xoa đầu lẩm bẩm.
“Hum...” đang tính nhặt lại thì con hồ ly hôm qua chạy lại chỗ quả táo, gặm lấy nó đem thả vào giỏ hộ cậu.
“Wow...!Ngoan thế” cậu cảm thán con vật này thông minh ghê.
Như thể đã quen,cậu vô tư xoa đôi tại mềm mại của tiểu hồ ly,vui vẻ khen nó,còn hồ ly được khen đắc ý vênh mặt với con rắn và con chim.
‘ Hừ...vênh mặt với ai chứ ' con chim cay cú nói, nó sải cánh bay về phía mấy quả táo.
Bụp...bụp...bụp...liên tiếp ba quả táo rơi vào giỏ của cậu do con chim đỏ hái.
“ A tuyệt quá, cảm ơn nhé “ cậu cười rộ cả lên khi được hai con vật giúp đỡ.
Nghe cậu khen, chim đỏ tự nhiên vui vẻ hẳn lên, càng thêm hăng hái giúp đỡ.
Con rắn trong bụi gần đó chán nản nhìn bạn mình lấy lòng đứa bé vắt mũi chưa sạch, nó khác bọn chúng, chờ thời cơ rồi mới ra.
Lục Ảnh Quân hái cũng không nhiều lắm,tầm mười mấy quả thôi.
Mootk phần để ăn vặt lúc đói, phần còn lại để bà làm mứt táo ăn cùng bánh mì.
.
Lúc cậu bé đeo gùi táo lên vai chuẩn bị ra về, con hồ ly thấy vậy nhanh chóng nhảy vào gùi, ngồi lọt thỏm trong đấy, con chim cũng bay vào.
“ chích...chích...” gọn vào chỗ người ta ngồi : con chim tức mình mổ đuôi con hồ ly chiếm chỗ.
“Bọn mày muốn về cùng tao sao” cậu hỏi.
Hai con vật đồng loạt gật đầu.
Soạt soạt....!Lúc này từ bụi cây ấy, con rắn nhỏ từ từ bò ra, lặng lẽ, tự nhiên chui vào gùi xong cuộn tròn một chỗ không nói lời gì trước ánh mắt của cậu: “mày cũng muốn đi cùng” con rắn gật đầu nhỏ rồi lại nằm im như xác, trước lúc đó còn dùng đuôi đập cho con hồ ly và con chim kia một cái.
“được rồi, nhà tao nghèo lắm đó” cậu gật đầu đồng ý đưa bọn chúng về cùng, dù sao có con vật ở bên cạnh vui đùa cũng vui hơn khi chơi một mình mà.
Khi cậu trở về thì không thấy bà đâu, đem táo ra suối rửa sạch, xếp vào đĩa để trên bàn ăn rồi lật đật chạy đi nấu cơm.
Bọn hắn một bên nhìn cậu làm việc mà thán phục: làm con người thật khổ sở.
‘cậu ta chạy đi chạy lại như thế không mệt à’Khúc Dạ Hành dùng tâm thức nói chuyện với Lãnh Hàn và Hạ Lâm.
‘tao không biết’ Hạ Lâm đáp.
‘con người không có pháp lực, không thể như mày, đi đâu cũng lười mà phải bay, người ta dùng pháp lực chiến đấu, bán thân thì dùng pháp lực thỏa mãn tính lười’ Lãnh Hàn nói câu nào là cà khịa câu đấy, mồm không khẩu nghiệp là không chịu được.
Con hồ ly không biết nói gì hơn, im lặng, thầm cảm ơn ông trời cho Lãnh Hàn hắn cái tính ít nói, nếu không thì ngày nào cũng nghe hắn khịa đau tai lắm.
Đến lúc bà cậu trở về thì cơm nước cũng xong xuôi, Ảnh Quân cũng nói về việc có thêm bạn nhỏ mới.
Ban đầu bà cũng lo lắng nhưng nhìn chú nhỏ bé, đáng yêu nên cũng chiều theo ý cậu.
Chỗ giáo rồi cậu cầm về ăn thực sự rất ngon, bà còn xem không ngớt, ăn xong bữa liền đem chỗ táo còn lại đi làm mứt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...