Kinh thế -mùi hương ộc đến khiến Lục Ảnh Quân phải dừng bước lại trước nó.
Đoàn người hộ tống đằng sau thấy hành động đột ngột của hoàng đế thì bị dọa sợ không nhẹ, đám thái giám, nô tì ở An Lạc cung vội vàng quỳ xuống.
Sắc mặt của hoàng đế thực sự rất kém, cuối cùng cậu không chịu được mà vội bước ra ngoài cửa cung.
Sở phi hoàn toàn ngơ ngác với hành động của hoàng đế, nàng đang nằm dựa đầu vào giường, thần sắc không quá tệ do bệnh tật, trong thâm tâm thầm chờ mong hương liệu kia có tác dụng.
Nhìn hoàng đế vừa đến cửa cung đã vội vàng chạy mải, nháy mắt nàng ta đã cảm thấy không ổn rồi.
Ra đến cửa cung, Lục Ảnh Quân gọi túm tay của một tên thái giám, bắt hắn ta tiến vào phòng, quan sát sắc mặt của vị thái giám cũng như những người xung quanh, bản thân cậu biết mùi hương này chỉ mình cậu ngửi được.
Cái thứ mùi hôi hám, khó chịu đến kinh tởm ấy thật sự không phải điều mà một người bình thường có thể chịu được, Lục Ảnh Quân thầm đoán được mọi việc, tay vân vê túi hương mà Hạ Lâm tặng lúc trưa, sai công công thân cận bên cạnh vào hỏi thăm tình hình, nghe nói không có gì đáng ngại nữa thì lập tức rời đi.
Lục Ảnh Quân rồi đi không mấy vui vẻ, dọa đám nô tỳ sợ vỡ mật, run rẩy không dám nói chuyện.
Sự việc buổi chiều hôm ấy nhanh chóng được truyền đi khắp chốn hoàng cung, thái độ của hoàng đế đối với hai vị công chúa và thân từ trước tới giờ luôn lãnh đạm, nay cậu lại hiện rõ vẻ chán ghét đối với vị Sở phi đã khiến An Lạc cung trên dưới náo loạn.
Sở phi tức giận đến mức cắn nát móng tay khi xảy ra cớ sự này.
Nàng ta nguyền rủa nói “sao lại vậy, ruốt cuộc là tại sao? Tại sao cơ chứ, nhất định là do mấy con ả tiện nhân kia nhúng tay vào”
Sau khi rời khỏi An Lạc cung, Lục Ảnh Quân ngay lập tức bãi giá đến Diên Hòa cung, lúc này Hạ Lâm trong cái mác Lý Tiểu Loan đang nằm trên ghế quý phi tắm nắng, nhàn nhã hưởng thụ.
Cậu tiến vào, lệnh cho tất cả người hầu rời đi, đóng cửa cung lại, không có lệnh không được phép vào.
Ngắm nhìn gương mặt đen như đít nồi của cậu, anh cảm thấy thật thích thú, cất giọng ngả ngớn “bệ hạ mới đó mà đã nhớ thần thiếp rồi sao”
“giải thích đi” tâm trạng của cậu đang cực kỳ không vui vẻ.
“nếu ta nói ta làm vậy vì mục đích riêng tư, người có giận ta không”
“Tại phải vậy? Sự tồn tại của nàng ta cũng đâu ảnh hưởng đến mấy người”
“Bé cưng, em trả lời câu hỏi của ta đi”
“Không tin!” bọn họ không có lý do phải làm như vậy.
“ hì hì...!Ta biết mà.
Thú thật ta cũng lười động chạm đến bọn họ lắm luôn nhưng mà cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.
Cái túi hương mà ta tặng em lúc chưa không có bất kỳ đồng tính nào, chỉ là nếu nó cùng với hương dẫn dụ, hương độc hòa quyện vào nhau sẽ tạo nên một mùi rất khó ngửi”
“Ý ngươi là Sở phi có ý mưu sát trẫm?”
“mưu sát thì không phải.
Mùi hương từ người cô ta có tác dụng gây nghiện đối với các bậc quân tử.
Khi ngửi thấy thứ mùi hương này, dù có cấm dục đến mấy cũng sẽ bị sa đọa vào nó.
Điều đặc biệt ở đây là mùi hương này đã lâu lắm rồi không xuất hiện”
“ Sở phi to gan bằng trời, lại dám dùng loại hương này đối với trẫm” Lục Ảnh Quân đầy tức giận nói, cậu thật không ngờ nữ nhân này lại dám có cái hành động như vậy.
Uổng công cậu thấy cô ta bệnh nặng có ý muốn đi thăm, thật đúng là lòng tốt đặt sai chỗ.
“ hạ hỏa nào bé cưng, thấy ta tốt với em không” Hạ Lâm rời ghế, yểu liễu thướt tha dán đến bên cạnh cậu, đôi tay tái máy đến dây lưng ý đồ muốn cởi bỏ bộ y phục phiền phức kia.
Chát....” au....!Em đánh ta” Hạ Lâm rưng rưng nói.
“ban ngày ban mặt, sống cho tử tế vào” Lục Ảnh Quân ghét bỏ nói.
“Thế tối đến ta được làm đúng không” anh tinh ranh đáp trả.
“Mơ tưởng” bỏ lại một câu lạnh lùng rồi rời đi, Lục Ảnh Quân quay về ra lệnh cho người đi lục soát An Lạc cung.
Đối với lời nói của anh, Lục Ảnh Quân rất tin tưởng nhưng cũng cần có chứng cứ mới có thể định tội Sở phi được.
Không phụ sự kỳ vọng của hoàng đế, cấm vệ quân đã tìm được loại hương kia, đem đến cho thái y viện kiểm tra, xác định hoàn toàn chính xác.
Trong lúc đó Sở phi mải sống trong sự tức giận, lúc cấm vệ quân xông vào cung của mình phản ứng không kịp, đến khi mọi chuyện hoàn toàn sáng tỏ thì đã không còn gì cứu vãn được nữa.
“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, Sở phi thân là phi tử, không giữ được đức hạnh, âm mưu dùng mê hương mê hoặc hoàng đế, đảo loạn yriều chính.
Nay chứng cứ xác thực, phế Sở phi thành Sở thường tại, tiến vào lãnh cung để suy nghĩ, hối lỗi về những gì mình đã gây ra”
Thánh chỉ vừa được truyền ra, toàn bộ An Lạc cung chìm trong sự tĩnh lặng, gương mặt Sở phi...!À không nay là Sở thường tại trắng cắt không còn giọt máu, không còn sức để tiếp chỉ.
Công công thấy thương cho vị công chúa nhất thời ngu muội này, khuyên nhủ một chút “ Sở thường tại cũng không cần quá tuyệt vọng, người vào lãnh cung thành tâm hối lỗi sớm thôi cũng sẽ có ngày được hoàng thượng đặt xá cho.
Dù sao thân phận công chúa một nước của người vẫn còn”
Những lời nói của công công căn bản không lọt vào tai của Sở phi một chữ, trong đầu nàng đã hiện ra trước được kết cục của mình rồi, căn bản mẫu quốc sẽ không vì mình cầu tình, hoàng đế sẽ càng không vì cái danh phận công chúa này mà cho nàng ta một con đường lui, nàng ta thật sự xong rồi.
Đạo thánh chỉ vừa được ban ra đã tạo thành cơn sóng lớn trong hậu cung lẫn cả triều đình.
Thử hỏi mà xem, nàng ta vào cung được hơn nửa năm, hậu cung mới được lập chưa lâu nay đã xảy ra cớ sự này, đã thế hoàng đế căn bản không hứng thú với hậu cung, sự việc lần này chỉ sợ ngài sẽ càng thêm chán ghét các phi tần mà thôi, dĩ nhiên là ngoại trừ ba vị kia rồi.
Tin tức Sở phi ngã ngựa được truyền đến mẫu quốc của nàng ta, đức vua nổi trận lôi đình, trách cứ đứa con gái thành sự thì ít mà bại sự có thừa, vì việc này mà ngay cả mẫu thân nàng cũng bị vạ lây.
“Phụ hoàng, nếu hoàng muội đã làm hỏng việc như thế, chi bằng để con sang đó, thay người hoàn thành ước nguyện” trưởng công chúa Mộc Linh nói.
“sự việc vỡ lẽ, ắt hẳn thần đế đã phát giác ra rồi, con sang đấy chỉ sợ sẽ chịu thiệt mà thôi” đức vua đau lòng cho đứa con gái ngoan ngoãn và hiểu chuyện của mình.
“Không sao đâu phụ hoàng, vì đất nước thì chút uất ức đó có là gì” nàng ta điềm nhiên nói, che đi sự tham vọng nơi đáy mắt.
Mộc Linh sinh ra thân phận tôn quý nhưng nàng ta tự biết bản thân mình chưa là gì cả, là công chúa của một nước chư hầu, bản thân nàng ta cũng chỉ là một quân cờ chính trị.
Nếu không phải ngày hòa thân đó, nàng ta ốm nặng không thể rời giường, thêm mẫu phi của Sở phi thổi gió bên tai đức vua, cái danh phận cao quý kia sao có thể rơi vào tay của muội muội ngu ngốc đó.
Mộc Linh thầm tưởng tượng ra tương lai của mình, leo lên được chức vị mẫu nghi thiên hạ, đến lúc đó ngay cả vị phụ hoàng cao quý kia đối với nàng ta cũng phải kính nể vài phần.
Nàng sẽ hưởng mọi vinh hoa phú quý,sẽ là hoàng hậu tôn quý của Vân Lạc quốc, sẽ không còn là công chúa của một nước chư hầu nhỏ bé nữa
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...