Vì sự an toàn của hoàng tử, bà luôn cấm cậu rời khỏi ngọn núi, ngay cả trấn nhỏ dưới chân núi cũng không được đến.
Nhưng bản thân cậu cũng rất ngoan ngoãn nghe lời, hàng ngày thời gian rảnh rỗi cậu sẽ chạy vào rừng chơi đùa, khi thì đi nhặt củi cho bà đun bếp, khi lại đi bẻ măng, hái quả dại, phải nói cả đỉnh núi này chính là địa bàn của cậu nhé.
Hôm nay, trên núi cậu đã tìm thấy một sự thú vị mới, một cây táo cổ thụ.
Cây táo to vô cùng, những quả táo đỏ căng tròn mọng nước đung đưa trong gió nhìn nó phát thèm.
Khổ nỗi cây quá cao, đứng dưới thì cậu không thể nào hái được quả, dùng đá ném hay cành cây trọc cho quả rụng thì không được, có cảm giác như mấy quả táo này cứ né được đòn tấn công vậy.
Hậm hực không hái được táo, Quân nằm xõng xoài ra mặt đất đưa mắt nhìn những trái táo đỏ lủng lẳng trên đầu, lại nhìn thân cây trơn nhẵn căn bản không có chỗ cho cậu trèo lên mà chán nản hết sức.
Ngày hè gió hiu hiu thổi nhẹ đem cậu bé nào đó ngủ mất.
Dưới bóng cây, cậu bé ngủ ngon, thoải mái vô cùng khi tỉnh dậy thì trời đã bắt đầu hạ nắng, ánh nắng hoàng hôn phủ lên không gian một màu cam tươi mát.
Cùng lúc dưới chân cậu bị cái gì đó mạnh mẽ kéo đi.
“ Oái...” cậu hét lên thất kinh vì giật mình nhìn con hồ ly nhỏ như con chồn đang ra sức gặm ống quần cậu kéo đi, miệng kêu ư ử...
“...!Cái gì vậy...” Quân vội vàng ôm đầu đứng dậy, lấy tay đuổi con chim đỏ rực đang dùng mỏ gõ đầu mình.
“...! này...!này...!Bọn mày phát rồ cái gì vậy chứ!...” Lục Ảnh Quân cố né tránh bọn nó đứng dậy, rời khỏi chỗ thì thấy bọn chúng cũng dừng lại.
“ Hử...” từ chỗ ngồi khi nãy chui lên một con rắn nhỏ, toàn thân đen bóng cố với ra ngoài hít thở không khí.
Ra là khi nãy cậu ngồi đè lên hang nó, khiến con rắn ngạt thở.
Con hồ ly và con chim kia có hành động như vừa rồi là muốn cứu con rắn này.
Ủa!!! Chẳng phải trong sách bảo chim với rắn là thiên địch cơ mà, sao lại thấy chúng như anh em thế kia.
Con rắn đen kia sau khi lấy được hơi tiền nhe răng nanh với cậu nhưng Lục Ảnh q Quân không sợ nha, núi này không có dã thú hay các con vật nguy hiểm nên cậu tự nhủ con rắn nhỏ này ắt hẳn cũng không có độc..
lại nói con chim đỏ kia nữa, tuy màu sắc có chút khác thường nhưng lại rất đẹp, còn con hồ ly trắng kia với sức cắn của nó chỉ đủ làm cậu gãi ngứa à
“Rắn nhỏ à...!Mày đanh đá quá đấy”Cậu túm đuôi nó nhấc lên,Rắn con hoang mang tột độ nhìn xung quanh bị đảo lộn, vùng vẫy thân muốn cạp cho đứa trẻ không biết điều kia một phát nhưng bất thành.
“Khặc...khặc...”-“khục...!khục....”con hồ ly và con chim nhìn cảnh này nằm bò ra đất cười.
Ảnh Quân nhìn chúng cười với ánh mắt khó hiểu: điệu cười của chúng ngộ ghê ha!
“hung dữ như thế không ai chơi với mày đâu, trả mày về với bạn” cậu Thảo nó về chỗ hai con vật kia đang nằm cười.
“Au...áu ..” ngay lập tức hai con đó ăn trọn cú cắn của con rắn nhỏ, con chim thì im lặng chịu đựng trong khi con hồ ly lại ôm chỗ cắn miệng âu áu liên tục than vãn.
Mặc cho chúng nó nô đùa, nhận ra trời sắp tối, cậu đeo lại gùi trên vai vội vàng trở về sợ bà lo lắng đi tìm.
Bóng dáng cậu biến mất sau hàng cây rậm rạp của rừng núi, phía sau mấy con vật cũng ngừng tranh cãi.
Bữa tối hôm đó:
“Bà ơi! Hôm nay con phát hiện cây táo to lắm luôn, nhưng con không hái được.
Không sao, mai con mang đồ đi hái cho bà ăn nha!” cậu hào hứng kể lại, diễn tả sự to lớn của cái cây táo kia.
“cây táo cổ thụ ư?” bà hỏi.
“đúng đó bà , cây này to lắm, chắc phải nghìn tuổi rồi cơ!”
“...” bà sinh ra ở ngọn núi này, có chỗ nào mà bà không biết? Sao chưa từng thấy cây táo nào như vậy nhỉ? Dù thắc mắc nhưng cháu mình vui như thế bà cũng không hỏi nhiều, lắng nghe cậu kể.
Quân kể cả truyện cậu ngủ đè khiến con rắn nhà thờ và cả con chim cùng con hồ ly kia nữa, bà lão bật cười trước sự đáng yêu, tinh nghịch của cậu.
Ăn tối xong, hai bà cháu lại ngồi kế về những truyện cổ tích khi xưa kia đến khi cậu buồn ngủ thì dừng.
Màn đêm buông xuống, không khí trên núi bắt đầu trở nên lạnh hơn, vào khoảnh khắc ông trăng lên đến điểm cao nhất, giao nhau giữa hai ngày, dưới góc táo là con hồ ly đang cuộn mình trong chín cái đuôi, con rắn cũng không khác là mấy, chỉ duy có con chim đỏ đậu trên cành cây đang hướng mắt nhìn về phía trăng.
“Chít....” nó kêu lên một tiếng rồi cả ba con vật được bao quanh bởi luồng sáng chói mắt.
Khi hồi sáng kia biến mất, từ chỗ vốn chỉ có mấy con vật lại xuất hiện ba chàng trai nhan sắc yêu nghiệt.
Không sai, bọn họ chính là yêu tinh trong truyền thuyết.
Chàng trai tóc đỏ với màu da đồng kia chính là chim tinh, người tóc dài đen với khuôn mặt băng lãnh là rắn tinh, còn kẻ kế bên với mái tóc trắng cùng đôi mắt yêu mị chính là hồ tinh.
Ba người bọn họ chính là kẻ mạnh nhất yêu giới lúc bấy giờ, không màng thế sự thu mình trốn dưới gốc cây thụ thần thu thập linh khí tu luyện.
Đã bao năm rồi, một vạn năm, hai hai ba vạn năm cây thụ thần này chưa từng kết quả.
Bọn hắn có linh tính nhưng lại không đủ linh lực trở về hình dáng con người chỉ có thể ở trạng thái bản thể.
Linh khí trên trái đất đã trở lại rồi.
“Thật không ngờ, một đứa bé tám tuổi lại có thể mang linh khí trở lại nhân gian” con chim đó đưa tay dịu dàng xoa thân cây cảm thán.
“thực sự bất ngờ” con hồ ly cất giọng yêu mị.
Tuy chỉ có con rắn kia là im lặng nhìn cây thụ thần suy nghĩ điều gì đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...