Yêu Tinh Chân Dài

Edit: Hàn Mai

Beta: Linxu

Đêm khuya, dưới lầu vang lên tiếng leng keng lạch cạch, tiếng nước chảy, tiếng ly cốc chạm vào nhau, tiếng di chuyển sofa, tiếng quét rác…

Thời Mẫn thức dậy, ngồi lên.

Đèn lầu một phòng vẽ bật sáng, nhìn phía góc rẽ nơi cầu thang, Thời Mẫn có thể thấy được ánh đèn mông lung chiếu lên tường.

Bên kia giường trống không, Thời Mẫn sờ sờ nửa phần đệm còn lại, đệm lạnh.

Xem ra Lạc Minh Kính đã rời giường lâu rồi.

Đồng hồ trên tường lặng lẽ nhích, kim giờ chỉ số hai.

Cô mặc quần áo, xoa xoa mặt, vươn mình xuống giường.

Qủa nhiên Lạc Minh Kính đang dọn dẹp vệ sinh, đèn phòng bếp đang mở nhưng người thì lại ở trước phòng vẽ tranh, cầm khăn lau quỳ trên sàn lau từng chút.

Thời Mẫn hỏi anh: “Anh đang giận sao?”

Lạc Minh Kính chỉ ngừng một lát rồi lắc đầu, im lặng.

Hứa Thiến Thiến từng nói với cô, khi tâm trạng không ổn, Lạc Minh Kính sẽ điên cuồng làm việc nhà, đây là phương pháp trút hết buồn phiền của anh.

Thời Mẫn kéo sofa, rửa hai trái táo, ngồi đối diện phòng vẽ, vừa nhìn anh vừa gọt vỏ táo, cô nói: “Chuyện còn lại cứ giao cho luật sư là được. Chứng cứ anh đưa ra đã quá đủ rồi, dù không đủ bằng chứng để trực tiếp chứng minh được ông ta ăn cắp ý tưởng sáng tạo của anh nhưng bên chúng em sẽ nghĩ biện pháp.”

Lạc Minh Kính ngồi dưới đất, cúi đầu, tóc rũ xuống trước mặt, anh vẫn không nói gì.

Lúc sáng, anh nghe luật sư phân tích căn kẽ, chứng cứ anh đưa ra chỉ đủ để chứng minh bản thân anh không sao chép ý tưởng nhưng không đủ để tố cáo Kha Qua ăn cắp bản thiết kế của anh. Dù sao Kha Qua chưa từng tiếp xúc trực tiếp với anh và ông ta cũng không hề có cơ hội nào tiếp xúc với bản vẽ của anh.

Theo lời Hứa Thiến Thiến thì tuy có thể tính là do bạn cùng phòng lấy nhưng quá mức gượng ép.


Cho nên, kết quả nhiều lắm là Kha Qua có thể sẽ bị nghi ngờ đã sao chép ý tưởng của anh thôi, còn với công ty Quốc Hồng thì bản hợp đồng sản xuất trang phục mà họ ký không hề vi phạm pháp luật. Do đó, sau khi tiến hành bàn bạc, có lẽ hai bên sẽ đi đến nhất trí là cùng có được quyền khai phá tiêu thụ bản thiết kế này.

Thời Mẫn gọt táo xong, đút một miếng vào miệng Lạc Minh Kính, “Chuyện kế tiếp, anh không cần quan tâm cũng không cần lo lắng, em sẽ giải quyết. Có lẽ ông giáo sư kia cũng thường xuyên làm chuyện kiểu này, con đường tài nguyên nhiều hơn anh, chỉ cần lấy được bản thiết kế của học trò là có thể tìm tới công ty thường hợp tác ký hợp đồng nên ông ta nhanh hơn anh một bước. Nhưng lần này ông ta lại đụng phải em, em sẽ không để ông ta thoải mái làm tiếp nữa. Lạc Minh Kính, trả lời em có tin em không.”

Lạc Minh Kính nhận táo, ỉu xìu đáp: “…Có.”

“Những gì có thể làm anh đều đã làm, kế tiếp cứ giao cho em.” Thời Mẫn nói, “Nhà mình đã dùng rất nhiều tiền để nuôi luật sư đấy, họ cực kỳ có kinh nghiệm trong việc đánh chó dại, em sẽ không để những con chó xấu xí này cướp kho báu của anh đâu, yên tâm.”

Chuyện còn lại, cô sẽ xử lý tốt, kể cả việc chứng minh Kha Qua cướp bản vẽ của học trò.

Buổi sáng, cô và Thời Sở chuyện trò sơ lược với luật sư, từ đó đưa ra kế hoạch sơ bộ.

“Loại giáo sư này chắc chắn rất có kinh nghiệm trong việc cướp của học sinh.” Luật sư nói, “Học sinh đều muốn tốt nghiệp, lấy bằng tốt nghiệp làm uy hiếp, lại dùng bản vẽ thiết kế của họ để ký hợp đồng kiếm tiền, đây là hiện tượng vô cùng phổ biến. Tốc độ ký hợp đồng nhanh chóng của ông ta chứng tỏ một điều ông ta đã thực hiện những việc tương tự rất nhiều lần. Cho nên, muốn chứng minh rằng ông ta từng lấy bản vẽ thiết kế của học trò là việc rất dễ dàng, chỉ cần có sinh viên nào đó bằng lòng tố cáo ông ta, tố cáo ông ta ăn cắp sao chép, như vậy cho dù chúng ta không trực tiếp tìm được chứng cứ thì phán quyết sau cùng cũng sẽ có lợi cho chúng ta hơn.”

Thời Sở nói: “Việc này dễ, quen thói sao chép trộm cắp thì sẽ dễ tóm được sơ hở, đi tìm đi. Mặt khác, nói bộ phận IT điều thêm một số thành viên nữa qua đây để học hack máy tính của cái cô Mã gì đó, tôi không hiểu việc này nhưng tóm lại mọi người phải tìm được chứng cứ trực tiếp. Nếu thật trộm bản vẽ, thì trong máy tính nhất định có dấu vết để lại? Không được thì hack toàn bộ dữ liệu máy tính, bắt con bé đó nói thật, tới mùa tốt nghiệp rồi, toàn bộ kế hoạch thiết kế tốt nghiệp đều năm trong đó, chừng đó để xem con bé đó có dám không khai không?”

Chơi dơ là thói quen trước nay của Thời Sở, anh nói lời này vô cùng tự nhiên, nhìn Thời Mẫn trước mặt, hỏi: “Âm trầm nghiêm mặt không nói gì, em tính làm gì hả?”

Thời Mẫn nói, “Em đang nghĩ tới việc muốn hỏi anh ấy chuyện Tinh Không Hạc là chuyện gì.”

Thời Sở bật cười, ngón tay gõ lên mặt bàn, “Quá rõ ràng, dù anh không hiểu lắm về thiết kế thời trang nhưng phong cách của ai ra sao thì anh vẫn nhận ra được, cái bộ Hạc Trung Quốc kia của Vương Chấn Vũ… có chín phần mười là Tinh Không Hạc của Lạc Minh Kính. Chẳng qua, cái anh muốn biết, là gã Kevin Vương vang danh trong ngoài nước, vẫn là đã ăn trộm được bao nhiêu, là toàn bộ hay chỉ lấy được một phần?”

Thời Mẫn lạnh lùng: “Trộm nhiều hay ít thì cũng là trộm cắp.”

“Không sai.” Thời Sở đứng lên, cuộn hợp đồng lại đánh lên đầu Thời Mẫn một cái, anh cười, “Chuyện bạn trai em anh giao cho em đấy, bái bai, giờ anh chỉ chờ xem diễn thôi.”

Trước khi ra ngoài anh còn quay người lại hỏi: “Đúng rồi, chuyện bạn trai em bị tam giữ hành chính ba tháng đã điều tra rõ ràng chưa?”

Luật sư bất ngờ cười, tiếp lời: “Tạm giữ hành chính thì làm gì có chuyện tới ba tháng? Tối đa là hai mươi ngày thôi.”

Thời Sở cười hề hề nói: “Thì thế nó mới là vấn đề. Đương nhiên, đây là tôi dựa vào hồ sơ bệnh án cậu ta điều trị tâm lý rút ra, ba tháng là do cậu ấy tự nói với bác sĩ tâm lý.”


Thời Mẫn gật đầu: “Không có xử phạt hành chính ba tháng, em đã hỏi rồi.”

Thời Sở: “Tự em tìm nguyên nhân đi, tóm lại người đàn ông mà em coi trọng vô cùng mơ hồ.”

Thời Mẫn im lặng

Nhất định có điều kỳ quặc trong này, năm năm trước Minh Kính bị Cục Công An Hải thị bắt tạm giam hành chính ba tháng vì một tội danh khá khó nghe, lúc ấy không bị giam nhưng cũng không chịu thả người ra.

Nhưng trong tình huống bình thường, tạm giam hành chính có thời hạn tối đa mười lăm ngày, nhiều tội cũng chỉ bị phạt tối đa hai mươi ngày, trước giờ không có chuyện tạm giam ba tháng.

Thời Mẫn lấy lại tinh thần, thấy Lạc Minh Kính nghiêng đầu qua chỗ khác, nét mặt bình thường, không buồn không vui.

Anh nói: “Em ngủ đi, anh dọn dẹp xong sẽ quay lại.”

“Đừng để tâm trạng bị ảnh hưởng.” Thời Mẫn xoa xoa đầu anh, “Hiện tại anh cứ vẽ bản thiết kế của anh, anh là nhà thiết kế, anh chỉ cần dùng não cho công việc chức vụ của mình. Em là người kinh doanh nên trừ thiết kế ra, những chuyện khác đều là việc của em, do em phụ trách.”

Buổi sáng, trước khi ra ngoài, Thời Mẫn dịch chăn cho Lạc Minh Kính đang ngủ trên sofa, Lạc Minh Kính mở mắt, giữ chặt cô khàn cổ hỏi cô đi đâu.

Thời Mẫn trả lời: “Đi dạy.”

“…Cho Hứa Thiến Thiến sao?” Lạc Minh Kính mở to hai mắt, “Em đừng trách nó.”

“Vì con bé tự ý sao chép bản vẽ mà bây giờ em phải bỏ thời gian tinh lực và tiền tài đi giải quyết một chuyện vốn không nên xảy ra. Đã tới mức này rồi, anh còn không để em dạy dỗ nó? Nếu không phải nể mặt anh, kiểu người như con bé…”

“Em ấy là em gái anh, hơn nữa em ấy cũng không có ý xấu khi lấy bản vẽ… Thời Mẫn, con bé chỉ yêu thích hư vinh thôi, anh biết tính nó, nó vốn không có ý nghĩ hại anh hay trộm bản thiết kế để kiếm tiền mưu lợi cá nhân… Con bé chỉ không hiểu hết hậu quả từ hành động của mình, con bé… là do anh nuôi lớn, chú thím anh… Họ là kiểu người cực kỳ rõ ràng mục đích sống của mình, trước giờ họ không xem con gái là người trong gia đình, rõ ràng trong nhà không thiếu ăn thiếu mặc nhưng hồi Thiến Thiến còn bé nó lại không nhận được thứ tốt nào cả… Sau này, nhà chú có con trai, họ bèn vội vã đưa Thiến Thiến tới nhà anh, mẹ anh từng nói, đều là người một nhà cả, có con trai lại thêm con gái vừa thành chữ tốt*, mấy người cũng có đủ khả năng nuôi con bé…”.

*Chữ tốt (tiếng Hán Việt là: Hảo), hán tự: 好,  được ghép từ bộ nữ 女 và bộ nhân 儿 (hán việt đọc là Nhi)  mà thành. Tương tự ở Việt Nam mình các ông bà cũng có câu: “nhà có nếp có tẻ” nghĩa là có trai có gái là tốt, là đầy đủ. Nếp tẻ là thể hiện sự đầy đủ sung túc trong gia đình, vì người Việt mình làm nghề nông là chính.

Đôi mắt Lạc Minh Kính đỏ lên: “Nhà anh… điều kiện kinh tế cũng có thể nói là tốt. Ông ngoại là người quản lý quyết định chuyện trong nhà, ba anh ở rể, ngày lễ ngày tết cũng không cho phép quay về nhà nội nên ba anh luôn cảm thấy xấu hổ với bên nội. Vì vậy, khi chú thím nhờ nuôi con gái, ba anh đồng ý, hơn nữa khi trạng thái tinh thần mẹ anh không tốt, cũng là Thiến Thiến chăm sóc bà. Em ấy có thể nói chuyện tâm sự rồi còn chọc mẹ anh vui, vẫn luôn là em ấy chăm sóc bà… Anh biết chú thím đưa con gái tới nhà anh là vì vòi tiền nhưng nếu em ấy đã lớn lên ở nhà anh thì em ấy chính là người nhà của anh, sau đó… gia đình anh tan tác, em ấy cũng về nhà, nhưng anh…”

Nhưng anh không thể trách mắng cô lại cũng không thể không nuông chiều cô.


Anh lau nước mắt, nói: “Thời Mẫn, anh đã không còn mẹ rồi.”

Lạc Minh Kính khóc, anh nói: “Anh không còn mẹ nữa anh chỉ còn một đứa em gái mà thôi…”

Thời Mẫn đưa khăn tay cho anh, mắt khẽ chớp. Chờ Lạc Minh Kính ổn định cảm xúc rồi cô mới nói: “Con bé bị anh chiều hư rồi. Đương nhiên, lời anh nói cũng đúng, chuyện xảy ra không phải do con bé trực tiếp tạo thành nhưng kết quả cuối cùng của vụ việc nó cũng không thoát khỏi việc có liên quan. Chuyện nó làm cũng sẽ bị cấu thành việc sao chép. Con bé sai, anh nhìn thấy nhưng sao anh còn nuông chiều theo ý nó? Đối xử tốt với nó thì nên anh đánh cho nó tỉnh ngay từ đầu.”

Lạc Minh Kính ngây người.

Thời Mẫn nói: “Chuyện của anh, chờ em về rồi nói sau. Còn chuyện em gái anh, anh không nói được thì để em nói. Phòng làm việc không phải của riêng anh mà còn có em đầu tư, hiện tại con bé khiến hoạt động em đầu tư chịu thiệt hại lớn, em không bắt con bé bồi thường chẳng lẽ còn không được phép nói cho nó hiểu ra?”

Thời Mẫn chờ Hứa Thiến Thiến ở cửa trường học. Chẳng bao lâu sau Hứa Thiến Thiến tới, cô ôm máy tính chạy chậm tới, chui vào xe, đưa máy tính cho Thời Mẫn và nói: “Chính là Mã Đóa trộm bản thiết kế! Có ghi chép lịch sử trò chuyện, chị xem! Cậu ta còn gửi bản vẽ cho con chó Kha kia, đồ không biết xấu hổ, còn nói là do mình nghĩ ra, muốn nhờ tên khốn đó hướng dẫn, em biết ngay là hai kẻ đó léng phéng với nhau mà! Hèn hạ muốn chết!”

Thời Mẫn nghĩ, cái con bé Hứa Thiến Thiến này, quả thật là một người vô cùng phức tạp. Như Lạc Minh Kính nói, con bé rất thích hư vinh nhưng lại không có ý xấu. Cô bé không có ý nghĩ gây thương tổn cho anh trai nhưng lại vô thức yêu cầu đủ thứ từ Lạc Minh Kính.

Cô có thể nhìn ra, con bé muốn điều tốt nhất, muốn trở thành tốt nhất. Con bé sùng bái Lạc Minh Kính, cũng muốn trở thành anh nhưng bản thân  nó lại không có năng lực đó.

Con bé là một cô gái ích kỷ do một gia đình ranh ma nuôi thành, nó sẽ vì đòi lại công lý cho Lạc Minh Kính mà bảo bạn trai hack máy tính bạn cùng phòng, rồi dùng thời gian một ngày để cãi nhau với bạn, hơn nữa con bé còn cướp đoạt máy tính, ghi âm… Nhưng dù bây giờ con bé có cố gắng tới cỡ nào thì nó cũng đã phạm phải sai lầm mà Thời Mẫn không thể nào tha thứ.

Thời Mẫn úp hai tay lên mặt, than dài một tiếng.

Cô khóa cửa xe lại, nói: “Hứa Thiến Thiến, em cần nói xin lỗi với Lạc Minh Kính cùng với tôi.”

Hứa Thiến Thiến bị bất ngờ làm sửng sốt, thốt ra: “Vì sao chứ? Em phải xin lỗi với anh em, em biết em cần phải làm vậy nhưng sao em phải xin lỗi chị? Em có làm gì chị sao?”

“Em biết mời luật sư cần bao nhiêu tiền không?” Thời Mẫn nói, “Biết nếu sau này phải hợp tác khai phá dự án này với Quốc Hồng thì chúng tôi sẽ tổn thất những gì không? Em biết khoản đầu tư của chị sẽ bị tổn thất bao nhiêu chưa? Đương nhiên, nếu có thể dùng tiền bạc để tính toán thì chị cũng có thể không so đo với em, nhưng bởi em mà suýt chút nữa mọi cố gắng của chị đã trôi theo dòng nước, bạn trai chị gần như sụp đổ, trạng thái tối qua của anh ấy vô cùng bất ổn và từ đó gây ảnh hưởng tới giấc ngủ của chị. Như vậy, em không nên nói tiếng xin lỗi với tôi sao?”

Hứa Thiến Thiến sững sờ thật lâu.

“Hứa Thiến Thiến, em thực không ý thức được sao?” Thời Mẫn nói, “Trong mắt chị, em như một đứa cầm dao trong tay, đâm vào anh trai mình sau đó lại dùng cách điều trị tốt nhất cho anh ấy, tự tay băng bó, kéo anh ấy hỏi có thể tha thứ cho tội lỗi của em không rồi nói em không giống những người thương tổn anh. Có gì khác nhau đâu, cô gái nhỏ? Em nói chị nghe xem?”

Hứa Thiến Thiến chảy nước mắt nói: “Chị biết gì chứ! Chị dựa vào đâu…” Dựa vào đâu nói tôi như vậy?

Nhưng chính cô tự biết, lúc Thời Mẫn nói những lời này, trong lòng cô như có tiếng nói, cười cô vặn vẹo: “Chính là mày đó Hứa Thiến Thiến, đấy chính là mày, chị ấy nói đúng!”

“Bồi thường thiệt hại là chuyện em phải làm.” Thời Mẫn nói, “Ngoại trừ bồi thường ra chị còn cần em phải dùng thành ý để xin lỗi, sau đó…. em suy nghĩ cho kỹ, không cần nghĩ cho chị, chính em tự nghĩ xem, bao năm nay em có phải là con sâu hút máu bám lên người anh em không.”

Hứa Thiến Thiến lau nước mắt, vung tay, đập cửa xe: “Mở cửa, để tôi ra ngoài!”


Thời Mẫn nhắm mắt, mở khóa cửa xe, cô nhìn phía trước, thấp giọng nói: “Tan học, học sinh kém.”

Hứa Thiến Thiến vội vã chạy đi nhưng không lâu sau, cô quay lại ném máy tính cho Thời Mẫn, cắn răng: “Đừng tưởng rằng chị là người yêu của anh tôi thì có tư cách giáo dục tôi, chị là thứ gì chứ, chị chỉ là người ngoài mà thôi, bớt huênh hoang đi!”

Nói xong, cô bé xụ mặt, chạy chậm đi, Thời Mẫn ngồi trong xe nhìn cô, cô bé vừa chạy vừa đưa tay chùi nước mắt.

Thời Mẫn đặt máy tính xuống, thở dài: “Thật không đáng yêu mà.”

Thời Mẫn giao máy tính cho luật sư xong thì từ từ lái xe về phòng tranh, trên đường về, cô bỗng dừng xe lại, hạ cửa kính xe, nhìn bồn hoa cách đó không xa, khẽ cười: “Vận may của mình thật tốt.”

Qủa nhiên, lúc quay về phòng vẽ Lạc Minh Kính còn muốn chiến tranh lạnh với cô, Thời Mẫn nói: “Đừng giận, em xin lỗi.”

“Không nhận.” Lạc Minh Kính nói, “Em ấy gọi điện khóc với anh, em nói chuyện khó nghe vậy…”

“Không nói khó nghe thì sao nó thành người lớn được.” Thời Mẫn ôm eo Lạc Minh Kính, “Làm sao mới có thể khiến anh vui hơn đây?”

“Khỏi nghĩ, không có.” Lạc Minh Kính trả lời không đủ kiên định.

“Thật vậy?” Thời Mẫn buông tay ra, quay đầu đi.

Lạc Minh Kính ngẩn người, vội vàng theo ra thì thấy Thời Mẫn ôm một hộp giấy tới: “Đừng cuống, em không đi đâu, em mang cả tấm lòng đến cho anh đây này, mở ra nhìn xem?”

Lạc Minh Kính nói: “Tặng cái gì cũng không có tác dụng, không phải anh phản đối việc em nói lý với nó nhưng em không thể nói trắng ra như vậy, từ nhỏ con bé đã sống trong sự cẩn thận dè dặt, trái tim nó rất yếu ớt dễ vỡ, em…”

Nói một hồi Lạc Minh Kính không nói thêm được gì nữa, tổng giám đốc mới mở hộp, đặt một con mèo mềm mại vào lòng anh.

“Có muốn không?”

Hai tay ôm con mèo trắng đen đang liên tục kêu meo meo, rốt cuộc anh đã không thể nói thành lời nữa.

Thời Mẫn nói: “Nhặt được trên đường đó, thành ý của lời xin lỗi, nguôi giận chưa? Đi thôi, ra ngoài mua ổ cho nó.”

Lạc Minh Kính hơi run run, anh muốn cười nhưng cuối cùng anh lại ôm chú mèo nhỏ khóc lên.

Thời Mẫn cười tự tin: “Xem ra em đã tặng quà đúng rồi.”

Tác giả có lời muốn nói: Tất nhiên, weibo của tiện nhân Vương kia họ còn chưa thấy… Chương sau bắt đầu, xé xác cặn bã!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui