Phần 1: Yêu thương...
Cần Thơ, ngày 28 tháng 7 năm 2010...
Tiếng phanh xe vang lên trước cổng của một căn nhà rộng lớn, nối tiếp là âm thanh của những cánh cửa được mở ra, họ bước xuống nhìn xung quanh một lượt thật kĩ lưỡng, đó là gia đình của nghệ sĩ nổi tiếng một thời – ông Huỳnh Phúc Huy. Ông vốn là nhà viết nhạc nổi tiếng của những năm 90 và được mọi người biết đến từng là một Hot Boy viết nhạc, khi ông còn là sinh viên của trường Đại học Thành phố Hồ Chí Minh, ông đã cho ra tác phẩm đầu tay của mình khi mới 20 tuổi, sự nghiệp viết nhạc của ông không được gia đình ủng hộ và đi ngược lại với ngành ông đang theo học – Quản trị kinh doanh. Vừa học vừa viết nhạc đó là cách sống của ông lúc bấy giờ, khi tác phẩm đầu tay được hoàn thành nhờ vào sự ham học hỏi của ông qua người đi trước và cuộc sống xung quanh, ông đã gửi bản sao lên viện âm nhạc của thành phố và được nữ danh ca Hoàng Diễm Mi – nữ hoàng âm nhạc lúc bấy giờ - trình bày qua Radio, bài hát mang tiết tấu nhẹ nhàng hòa cùng giọng hát truyền cảm của nữ danh ca đã mang lại cho người nghe nhiều cảm xúc, và cuối năm đó ông được nhận giải thưởng Nhạc sĩ trẻ của Viện âm nhạc Thành phố Hồ Chí Minh với bài hát "Yêu thương về đâu?". Sự nghiệp viết nhạc của ông được thăng hoa và tiếp tục trong sự lén lúc của mình, nhưng người tính không bằng trời tính khi ông vừa tốt nghiệp trường Đại học cũng là lúc bị gia đình phát hiện khi mẹ của ông tìm thấy những bản nhạc trong ngăn tủ. Cha của ông bắt ông lấy vợ và về quản lí tập đoàn, ông đành nghe theo cưới một nữ bác sĩ xinh đẹp ở bệnh viện Đa khoa TW sau đó trở về nhận chức Tổng giám đốc, với ngọn lửa đam mê bùng cháy ông đã đổi tên nghệ danh và tiếp tục viết nhạc thêm ba năm nữa, nhưng công việc ở công ty và gia đình đã làm ông phải từ bỏ niềm đam mê của bản thân.
Ông nhìn thẳng vào trong, đó là căn nhà của ông mua qua một người bạn đã ra nước ngoài, sắp tới đây ông phải có chuyến công tác dài hạng ở đây nên thành ra ông phải chuyển nhà về tỉnh khác, vợ ông – bác sĩ Đoàn Thị Thảo – cũng nối gót theo chồng về nơi "đất khách" để tiện chăm sóc chồng, vì không biết ông đi khi nào mới quay trở về:
- Xong rồi ạ, chúng ta vào thôi ba.
- Ừm. – Ông bị tiếng gọi của đứa con trai út làm giật mình. – Mọi người vào trước đi, ba chạy xe vào.
Cả ba cùng nhau đi vào nhà, ông Phúc Huy cũng lên xe chạy thẳng vào sân, bên trong là một mảnh sân rất rộng, có hồ bơi, tứ phía được trồng rất nhiều cây cảnh, ở góc sân có bộ bàn ghế đá nằm cạnh bên một hồ sen, nói chung nơi này chẳng khác nào một cung điện theo ý nghĩ của những người dân xung quanh. Họ bước vào phòng khách nhìn sơ qua một lượt, trước khi chuyển đến, ông Phúc Huy đã cho người đến quét dọn, nên nó đã sạch sẽ:
- Em có tìm người giúp việc chưa? – Ông Phúc Huy ngồi xuống ghế vừa lấy điếu thuốc ra vừa hỏi vợ.
- Dạ rồi, ngày mai họ đến, họ cũng sống gần đây thôi. – Bà Thảo ngồi đối diện nhìn người chồng đẹp trai, phong độ của mình đáp lại.
- Ừm, lên trên xem phòng đi. – Ông đưa tay về phía vợ cười hiền rồi ôm lấy eo của bà cùng nhau bước lên lầu.
Ở trên đây Quốc Huy đang lấy đồ ra từ những chiếc Vali đem cất vào trong tủ quần áo, căn phòng của cậu khá rộng, tuy không bằng như ở nhà cũ nhưng như vậy cũng ổn, không quá chặt chội là được. Đang lúc mang vài thứ lặt vặt đặt lên bàn thì tiếng cửa phòng vang lên, cậu nhìn ra thấy "bản sao" của mình bước vào, cậu gọi là "bản sao" vì người đó rất giống cậu, chỉ có cách để kiểu tóc là khác thôi, cậu thì để mái Hàn Quốc còn hắn là vuốt lên, tuy gương mặt của hắn rất giống cậu nhưng chỉ cần nhìn sâu vào đôi mắt sẽ phát hiện ra hắn chững chạc hơn và rất lạnh lùng. Trọng Huy bước vào nhìn xung quanh, hóa ra chẳng có gì khác so với phòng của hắn, cùng là màu trắng với nhau:
- Anh dọn xong rồi à? – Cậu vừa sắp xếp lại đồ trên bàn vừa hỏi hắn.
- Cũng sắp xong rồi, qua đây xem em có cần giúp gì không. – Hắn đến ngồi xuống chiếc giường chống hai tay ra sau nhìn cậu với ánh mắt không cảm xúc.
- Không cần đâu, chỉ vài thứ nữa là xong rồi.
Cậu đến bên giường nằm lên đùi của Trọng Huy, ngón trỏ vuốt nhẹ lên đầu gối qua lớp quần Jean đen của hắn, do cậu nằm quay mặt về phía khác chỉ cần cậu nhìn thẳng lên sẽ phát hiện gương mặt "phả phê" của ai kia. Đối với hắn chỉ cần cậu đụng chạm vào bất kì nơi nào trên cơ thể cũng có thể làm hắn bị kích thích nhất là những cái chạm nhẹ và ma mi như vừa rồi, thật sự mà nói hắn đã không xem cậu là em trai từ khi cả hai còn học lớp 7 kìa, mà hắn đã đặt cậu vào một vị trí quan trọng hơn – người yêu. Đây là loạn luân, đúng, thì đã sao? Hắn yêu cậu, muốn chiếm giữ cậu là của riêng mình, mặc kệ cái gì gọi là anh em, mặc kệ người đời chỉ trích, chỉ cần cả hai ở bên nhau hắn nguyện gánh vác tất cả thay cho người mình yêu. Nhưng khổ nổi cậu không hiểu chân tình của hắn, cậu chỉ xem cả hai là quan hệ anh em, nhiều lúc cậu có những hành động thân mật làm hắn như muốn nổ tung, muốn nhào đến cậu, "ăn tươi nuốt sống" cậu, thì là vậy nhưng hắn không muốn làm cậu sợ nên quyết định kiềm chế tự giải quyết một mình. Quốc Huy nằm đó một hồi lâu mà vẫn không nghe anh của mình nói lời nào, bèn nhìn lên thấy mặt hắn đang rất phê giống như vừa mới hút Heroin, nhanh đưa tay chạm nhẹ vào mặt của hắn:
- Anh sao vậy? Không khỏe chỗ nào à?
- À, em ngồi dậy dọn cho xong nhanh rồi xuống ăn cơm, anh về phòng tắm trước.
Hắn đẩy đầu của cậu sang một bên nhanh chóng bước về phòng, mới bước vào phòng tắm hắn đứng dưới vòi sen mở nước lạnh cho chúng chảy từ đầu đến chân mà không kịp cởi quần áo, ngọn lửa dục vọng của hắn dường như đã nguôi đi một ít, hắn bất lực chống tay lên tường thở dài, cứ như thế này làm sao hắn sống nổi được chứ? Chẳng lẽ mỗi lần như vậy là hắn phải tự giải quyết? Không thể nào, hắn đã chịu đựng cảnh này mấy năm nay rồi, hắn đã 18 tuổi, hắn cần cậu, nhưng phải làm sao nếu như cậu sợ hãi trước lời thú thật của hắn? Hắn sẽ mất cậu? Không thể như thế được, rồi sẽ có ngày cậu sẽ là của hắn, làm người yêu của hắn, rồi cả hai cùng nhau nắm tay đi dạo ngoài công viên, có một gia đình hạnh phúc, mỗi tối hắn có thể cùng cậu... Sẽ là một chuyện rất kì khôi nếu ai phát hiện được một kẻ lạnh lùng như Trọng Huy mà cũng biết tưởng tượng như con gái rồi đứng cười một mình. Còn bên đây Quốc Huy cũng dọn dẹp xong, nhìn đồng hồ cũng sắp đến giờ cơm trưa, cậu bước qua bên phòng bên kia gọi hắn xuống. Đứng trước cửa phòng gõ cửa mấy cái nhưng bên trong không có động tĩnh đành liều đẩy cửa vào luôn, vừa đặt chân vào đã nghe tiếng nước chảy từ phòng tắm, cậu nghĩ có lẽ hắn đang tắm, nhanh tiến đến mở cửa thò đầu vào báo tin cho hắn biết, đối với chuyện này thì cả hai không còn xa lạ gì nữa, khi sống trên thành phố cậu thường vào phòng tắm của Trọng Huy trong lúc hắn đang ở bên trong, cũng chẳng ngại gì vì hắn tắm trong bồn nên không thấy, thứ hai đều là anh em nên chuyện này không có gì đáng lo. Nhưng ở nhà cũ là một chuyện, còn nhà mới là chuyện khác khi bồn tắm vẫn chưa có mặt ở trong ngôi nhà này, vì thế khi cậu mở cửa thò đầu vào thì nhanh chóng bắt gặp "bản sao" của mình với dáng vóc người mẫu đang dựa lưng vào tường gạch sáng bóng tay trái đang chà sát thân thể, còn tay phải đang cầm... đưa lên đưa xuống, cảm giác có người nhìn mình hắn nhanh quay ra cửa thì có chút ngạc nhiên khi thấy vẻ mặt vừa đỏ vừa kinh ngạc của cậu đang hiện diện phía trước. Hắn cười đểu rồi đưa tay trái ra nửa đùa nửa thật gọi cậu:
- Vào đây!
- Ơ... anh... em xin lỗi... anh nhanh rồi xuống ăn cơm... – Đôi mắt của Quốc Huy nhìn xuống cái vật trong tay của hắn rồi nhìn lên vẻ mặt cười đểu kia, cậu như càng đỏ mặt hơn nữa, không thể chịu đựng được thêm cảnh này cậu nhanh đóng cửa trở lại bước thẳng xuống lầu.
Ở đây Trọng Huy cười thoải mái với tình huống vừa rồi, nhìn gương mặt "cà chua" của cậu hắn liên tưởng đến cảnh bản thân cũng như vậy, cười thêm một trận nữa hắn lắc đầu vài cái, nhìn xuống "con cưng" của mình cũng đã yên phận nằm ngủ hắn cũng thôi "ru" tiếp, nhanh tắm cho xong thay quần áo rồi xuống lầu cùng gia đình ăn cơm.
Tại phòng ăn gia đình, mọi người đã ngồi vào bàn, họ đang chờ Trọng Huy xuống, vài phút sau bóng dáng hắn hiện bên cầu thang, quần áo chỉnh tề không giống như vừa rồi. Quốc Huy nhìn hắn từ nãy đến giờ, trong đầu cậu là hình ảnh hắn đang khỏa thân, một tay chà sát trên người tay còn lại... chợt má cậu hơi đỏ lên, biết cậu đang nhìn mình hắn quay sang nháy mắt với cậu một cái. Nhận thức được gia đình đang đợi mình ăn cơm, hắn không chần chừ nữa nhanh bước vào bàn, vị trí của hắn là bên cạnh cậu, đối diện là bà Thảo, ở giữa luôn luôn là của ông Phúc Huy. Tất cả cầm đũa lên, một lát sau giọng của ông Huy làm phá vỡ không gian hiện tại:
- Hai con biết lớp mới của mình chưa?
- Rồi. – Hắn dán mắt của chén trả lời cộc lốc. Không ai lấy làm giận vì họ đã quá quen với cái tính của hắn.
- Còn con thì sao Quốc Huy?
- Dạ con biết rồi, ngày mai chúng con sẽ vào nhận lớp. – Cậu tươi cười trả lời.
- Ừm, buổi đầu ba sẽ đưa tụi con đi.
-Dạ.
Không gian bỗng hóa im lặng, chỉ còn tiếng chén đũa va vào nhau, bà Thảo ngồi im lặng từ đầu chợt phá vỡ nó:
- Mấy con có đầy đủ sách vở hết chưa?
- Rồi ạ, hai đứa tụi con chuẩn bị đâu vào đó hết rồi, ba mẹ đừng lo.
Leng keng...
Tiếng đôi đũa rơi xuống va vào chân ghế, mọi người chợt ngừng lại xem, đó là đũa của hắn, vừa rồi lo suy nghĩ về cậu mà hắn không tập trung làm rơi, bà Thảo đứng lên đi thẳng vào bếp lấy một đôi khác mang ra đưa cho hắn còn tặng thêm lời trách móc:
- Lớn đầu rồi mà còn làm rơi đũa.
Hắn không nói gì chỉ khom người xuống nhặt hai chiếc đũa lên, trong lúc chuẩn bị ngồi dậy hắn vô tình thấy đùi của cậu bên trong lớp phần dài bằng thun hơi ôm, nó thật thon và dài, hắn tưởng tượng bên trong sẽ như thế nào trắng trẻo và thơm nữa, hắn lắc đầu nhẹ để xua đi ý nghĩ biến thái của mình, nhưng làm sao cưỡng lại được chứ, đành liều hắn đưa mũi sát vào đùi của cậu hít lấy còn vô tư chà sát mặt vào, Quốc Huy ngồi phía trên cảm giác được có chuyện không hay ở dưới nên run tay làm miếng thịt bị kẹp trong đôi đũa rớt ra ngoài bàn, bà Thảo thấy thế thở dài nói:
- Hai anh em tụi bây, haiz! Trọng Huy con làm gì ở dưới mà lâu thế?
Hắn nghe tên mình liền ngồi dậy khi trong lòng đã hả hê, nhìn sang cạnh bên thấy cậu vẫn cắm đầu vào chén ăn làm hắn muốn chọc cậu thêm chút nữa. Hắn đưa tay trái xuống đặt yên lên đùi cậu còn tay phải vẫn cầm đũa giả vờ ăn, Quốc Huy cảm giác được cái chạm của hắn nên cố gắng kiềm chế bản thân, cậu không muốn bữa ăn bị mất ngon; nhưng bàn tay lì lợm đó đang di chuyển trên đùi của cậu, từ đầu gối chậm rãi tiến thẳng lên vùng "trung tâm" rồi sờ nhẹ một cái, cậu như bị điện giật làm rớt cả chén xuống bàn mà cũng may là không đổ cơm ra ngoài. Quốc Huy vội đứng lên cuối đầu xuống xin phép mọi người nhanh chạy lên phòng trước cặp mắt ngỡ ngàng của hai ông bà, còn về phía Trọng Huy thì đang hả hê trong lòng, lúc đầu hắn cũng chỉ muốn đùa cho vui ai ngờ vừa đặt tay lên đùi của cậu hắn dường như đã mất lí trí mà không nhớ ý định của mình chỉ là đùa giỡn. Hắn thở một cái tự cho bản thân là càng lúc càng biến thái nặng, nhưng biết sao được, hắn đã 18 tuổi, cái tuổi mà sinh lí của một thằng con trai đang phát triển dữ dội, hắn cần cậu, hắn sẽ từ từ chiếm lấy thân thể và trái tim của cậu; bỏ chén cơm xuống hắn xin phép đi lên phòng.
Bước qua phòng của cậu hắn chợt dừng lại nhìn cánh cửa, đứng đó một lát quyết định đưa tay lên gõ cửa nhưng bên trong không có động tĩnh gì, không đợi nữa hắn xoay chốt cửa bước vào, vừa mới mở cửa hắn đã nghe được tiếng nước chảy từ bên trong phòng tắm vọng ra, như mở cờ trong bụng hắn nhanh tiến đến đứng cạnh bên cửa phòng. Về phía của Quốc Huy, cậu vừa tắm đã xong nhanh đưa tay lên lấy khăn lau người nhưng chợt khựng lại thì phát hiện chẳng có cái khăn nào cả, Huy thở dài ngao ngán cho sự hậu đậu của mình rồi mở cửa bước nhanh ra ngoài trong tình trạng "tươi mát". Trọng Huy đứng nép bên tường toan đưa tay mở cửa nhưng bên trong đã sớm hơn hắn một bước nên nhanh chống rút về, cậu bước qua mà không phát hiện ra hắn đang đừng nhìn mình chăm chú. Quốc Huy vô tư như chỉ có một mình ở trong phòng, cậu ngồi hổm xuống mở tủ lấy khăn nhưng vô tình hình ảnh đôi mông căng tròn đã dán chặt vào đôi mắt của ai kia. Có được thứ mình cần liền quay trở vào phòng tắm lấy quần áo, nhưng cậu hoảng hồn la lên khi thấy hắn đang đứng nhìn vào "cục cưng" của mình chằm chằm:
- A... anh Huy, sao anh... anh... vào đây được?
-... – Hắn không nói gì mà từng bước tiến đến cậu.
Như nhận được tín hiệu nguy hiểm từ hắn, cậu bất giác lùi về sau:
- Anh... định... làm gì? Máu... mũi anh chảy máu kìa...
Hắn mặt kệ lời nói cậu cậu cũng như chẳng quan tâm đến máu mũi đang chảy ra mà cứ tiếp tục tiến lên, cậu thấy được sự bất thường bên trong đối phương liền nhanh chóng lùi về sau, cho đến khi đụng vào cạnh giường và mất đà ngã. Hắn thấy thân thể của cậu đang nằm trên giường với dáng nằm "mời gọi" thì cho hắn đi tu 100 năm cũng không thể cưỡng lại vẻ đẹp chết người đó, nhanh như cắt hắn nhào về phía trước đè cậu xuống giường, Quốc Huy cố gắng thoát khỏi thân thể phía trên nhưng bất lực:
- Anh làm sao vậy? Mũi anh chảy nhiều máu quá.
- Em đẹp lắm. – Hắn đưa tay lên miết nhẹ gò má đã ửng đỏ của cậu rồi chồm xuống hôn vào.
- A... anh Huy, anh...
Cốc... cốc... cốc...
- Huy ơi xuống ăn trái cây nè con. – Tiếng của bà Thảo gọi bên ngoài.
- Dạ.
- Xuống nhanh nhé.
Quốc Huy không còn nghe âm thanh nào bên ngoài nữa, điều cậu lo lắng bây giờ là người bên trên sẽ làm gì, theo như kinh nghiệm xem phim mấy cảnh như thế này thì chỉ có thể là... không được, cả hai đều là anh em ruột, không thể xảy ra chuyện đó được. Suy nghĩ của cậu bị vụt tắt khi cảm giác ẩm ướt ở dưới cổ, nhìn xuống thấy hắn đang liếm cổ của mình, cậu sợ quá cựa quậy mạnh hơn nhưng chỉ nhận lại cái xiết chặt của hắn:
- Anh Huy buông em ra, chúng ta là anh em mà.
Bỗng động tác của hắn dừng lại làm cậu cũng nguôi sợ đi mấy phần, im lặng một lát cậu nghe được âm thanh cười khúc khích phát ra từ phía người đối diện:
- Anh chỉ đùa thôi, em làm gì khẩn trương ghê vậy? Ha ha.
Bị chính ông anh của mình chọc tức nên cậu quê quá hóa giận đẩy mạnh hắn ra bước nhanh về phòng tắm, ở đây Trọng Huy nhìn theo bóng dáng của cậu sau đó nhanh trở về gương mặt lạnh đãm và đứng lên bước ra khỏi phòng, bên ngoài hắn luôn tỏ ra mình mạnh mẻ lắm nhưng vừa nghe câu "chúng ta là anh em mà" thì con tim của hắn vỡ vụn ra trăm mảnh, hắn thật sự đã hết cách rồi, nhìn cậu không một mảnh vải che thân hắn như hóa dại, chống tay vào tường bất lực thở dài ngao ngán.
...
Đó là một buổi sáng đẹp trời, bên ngoài chim hót ríu rít khắp nơi, xen lẫn đâu đó là tiếng nói cười của những người hàng xóm xung quanh, âm thanh xe máy, xe đạp pha lẫn vào nhau tạo ra một bản giao hưởng chào buổi sáng. Trong phòng ngủ của Quốc Huy, cậu đã thức dậy từ lúc nào, đầu tóc rối bù xù, gương mặt nửa tỉnh nửa ngủ đang hướng ra ngoài cửa số, vài tia nắng chiếu xuống "miết" vào làn da trắng của cậu, Huy cười nhẹ rồi bước vào phòng tắm chuẩn bị cho ngày mới. Vài phút sau cậu cũng hoàn thành chỉnh tề, nhìn thân ảnh của mình trong gương xem còn thiếu sót điểm gì không mới bước về phía cửa, vừa đi đến cầu thang cậu thấy Trọng Huy đang ngồi hổm buộc dây giày, hắn ngước lên nhìn cậu nhưng không nói câu nào rồi quay trở lại công việc của mình. Dưới bếp bà Thảo đang chuẩn bị bữa sáng, còn ông Phúc Huy đang ngồi trong bàn ăn xem vài tờ báo, một lát sau hắn và cậu cùng song vai bước vào ghế ngồi cũng là lúc bữa ăn được dọn lên:
- Hai cậu quý tử của mẹ đẹp trai quá. – Bà Thảo tấm tắc khen.
- Hihi. – Cậu cười đáp lại bà, còn hắn vẫn không nói gì tập trung vào ăn.
- Thế anh không đẹp trai à? – Ông Phúc Huy bỏ tờ báo xuống dời mắt nhìn vào tô phở.
- Anh là đẹp nhất được chưa, già cái đầu rồi...
- Mẹ nói đúng đó, ba vẫn rất đẹp trai, phong độ, người ngoài nhìn vào ai có thể đoán đúng ba đã hơn 40 tuổi đâu.
- Đừng có nịnh tôi, tôi không có tiền lẻ cho cậu đâu, haha. – Ông cười lên làm không khí thêm phần vui vẻ, chỉ có hắn vẫn lạnh như băng ngồi húp nước phở.
Bữa sáng cũng nhanh chóng qua đi nhường lại sự im lặng trong căn nhà, ông Phúc Huy chở bà Thảo đến chỗ làm mới để nhậm chức, cũng như tiện thể đưa hai cậu quý tử của mình đến trường mới.
Ngôi trường Trung học phổ thông XYZ được xây dựng cách đây 10 năm nhưng nó vẫn giữ được nét tươi mới của mình, ở đây hằng năm cũng có vài cô cậu ấm đến học, tuy không phải là trường dành cho người quý tộc nhưng nhìn bao quát bên ngoài cũng có thể thấy được cái chất cao quý của nó. Chiếc Camry đen dừng lại trước cổng trường trước những đôi mắt tò mò của mọi người xung quanh, họ cố gắng nhìn xem bên trong có phải là một cô gái hay chàng trai nào không nhưng vẫn không thể nhìn qua lớp kính sậm màu, trời không phụ lòng tò mò của con người khi Trọng Huy bước xuống xe trước liền nhận được những lời bàn tán của mấy học sinh:
- Ơ, soái... soái ca kìa, á! – Một nữ sinh hét lên như lần đầu gặp thần tượng.
- Người gì mà đẹp trai quá vậy! Còn lạnh lùng nữa, chế thích, chế chấm anh này.
- Ôi Soái ca lạnh lùng ơi, bên này nè, nhìn em đi ạ.
Sự nhốn nháo của đám nữ sinh làm ồn cả một khu phố nhưng khi Quốc Huy bước xuống thì bỗng chốc mọi người im lặng, cậu quan sát xung quanh thấy những con mắt đang nhìn mình như một sinh vật lạ trên trời rơi xuống bất giác lùi về một bước. Tưởng chừng mọi thứ đã trở về sự bình yên vốn có của nó thì đám nữ sinh tiếp tục reo hò không ngớt:
- Một cặp song sinh luôn mày ơi.
- Tạ ơn trời phật, suốt mấy năm ế ròng rã con cũng tìm được mẫu người con thích. – Một nữ sinh sống trong ảo tưởng.
- Nhìn ảnh giống ca sĩ Hàn Quốc quá.
Tiếng bàn tán xôn xao xung quanh làm cả hai cũng nhứt đầu không hề nhẹ, một hồi sau bà Mai và ông Phúc Huy cũng theo xuống, nào ngờ đến cả người đã ở tuổi trung niên như ông mà đám nữ sinh cũng không tha. Bốn thành viên cùng nhau bước vào trường theo sau là đám học sinh nhốn nháo từ trước, họ dừng lại trước phòng hiệu trưởng nhìn xung quanh một lượt sau đó đi vào trong, còn bọn "kiến" phía sau đang được mấy chú bảo vệ sơ tán đi nơi khác trong sự thất vọng. Vị hiệu trưởng già nhìn thấy khách đến nhanh chóng mời họ ngồi, sau đó rót trà cho phải phép:
- À Chủ tịch Huỳnh, bên phía nhà trường đã chuẩn bị lớp học cho hai em rồi.
- Xin lỗi đã làm phiền thầy.
- Ấy ấy, chẳng phải đó là bổn phận của trường chúng tôi sao, nhờ ngài ủng hộ một suất học bổng lớn nên các em học sinh nghèo ở đây mới có thể tiếp tục đến trường.
- Đó là chuyện cần làm mà, vợ chồng tôi có việc gấp cần đi trước, hai đứa này giao cho nhà trường quản lí, nếu chúng có vi phạm điều gì thì thấy cứ mạnh tay xử phạt, chào thầy.
- Tạm biệt.
Ông Phúc Huy cúi chào hiệu trưởng rồi cùng vợ đi ra ngoài, vài phút sau âm thanh tiếng trống trường vang lên, hắn và cậu cùng nhau theo giáo viên chủ nhiệm về nhận lớp. Tại cửa phòng lớp 12A2 cô giáo chủ nhiệm ngày nào của lớp 11A2 nay thêm một lần nữa quản lí những "đứa con" đáng yêu của mình, bóng dáng cô lả lướt theo từng bước đi vào lớp, những học sinh phía dưới bắt đầu reo hò; cô đập nhẹ tay xuống bàn ra hiệu mọi người trật tự, quan sát xem mọi thứ đã đâu vào đấy cô mới cất giọng lên nói:
- Chào mấy em, chắc mấy em quá quen với cô rồi đúng không? Vậy không cần giới thiệu nữa nha. Hôm nay, cô có dẫn một bạn mới đến lớp của chúng ta, téng tèng... – Cô đưa tay ra phía cửa.
Mọi nguời di chuyển ánh mắt ra phía ngoài hành lang, thân ảnh của Quốc Huy chậm chạp từng bước đi vào, cả lớp ồ lên một tiếng, theo đó là mấy lời bàn tán xôn xao của đám "lâu la" phía dưới:
- Cái cậu hồi sáng tao gặp ngoài cổng trường nè.
- Đẹp trai kinh khủng luôn bà ơi.
- Thằng này cũng cao khoảng 1m85 à, nó mà vào đội bóng rổ của mình thì có mà cho mấy tụi bên lớp kia "ăn hành".
Cô chủ nhiệm thấy tình trạng ồn ào này không có khả năng ngưng nghỉ mà nó đang đi theo chiều hướng vô cực, nhanh tay đập xuống bàn vài cái, lớp nhận ra có người không hài lòng với thái độ của bọn chúng nên đều im lặng chờ đợi, cô quay sang ra hiệu cho cậu có thể nói:
- Chào mấy bạn, mình tên là Huỳnh Quốc Huy, mong mọi người sẽ giúp đỡ mình – Cậu hơi cúi đầu xuống chào.
Bốp... bốp...
Âm thanh vỗ tay rộn ràng vang lên phía dưới, cô chủ nhiệm quan sát thấy có rất nhiều thành viên trong lớp muốn biết thêm về bạn mới này nên lên tiếng đề nghị:
- Nếu có em nào muốn biết thêm về Huy thì cứ hỏi.
- Em trước. – Một bạn nam đứng lên. – Chào Huy, tôi là Anh Tuấn muốn biết Huy có mê thể thao hay không thôi?
- Mình ít chơi thể thao lắm, chủ yếu thời gian mình dành cho việc học, khi nào rảnh rang thì mình chuyển sang sáng tác nhạc. – Cậu hơi ngại khi phải nói sở thích của mình.
- Thật không trời? Có khoác lác không vậy?
- Mình nói thật mà.
- Cho tôi hỏi một câu. - Một nữ sinh đứng lên. – Chào, tôi là Huyền Trang, cứ gọi là Trang Sơ, tôi muốn biết cậu sử dụng cái gì mà cao ghê vậy, chỉ bí quyết được không?
- Mình không sử dụng cái gì cả, mình được di truyền từ ba, với lại mình có đi tập thể hình một tuần 3 lần nên cũng giúp ít nhiều gì cho chiều cao của mình.
- Thôi được rồi, chúng ta dừng ở đây, cô đã sắp xếp cho em chỗ ngồi rồi, em xuống ngồi cạnh Trang đi. – Cô chủ nhiệm lên tiếng chuyển sang vấn đề khác.
- Dạ.
Huy đi xuống ngồi vào bàn cạnh bên Huyền Trang, cả hai chào hỏi lẫn nhau rồi cùng chú ý xem cô chủ nhiệm dặn dò vài thứ. Đến phần quan trọng nhất của ngày hôm nay là bầu Ban cán sự lớp, đa phần những chức vị này sẽ được giao lại hoàn toàn cho những thành viên đã từng nhận năm ngoái, vì thế cậu không còn bị ám ảnh cái chức lớp phó văn thể nữa, lúc còn học ở trường cũ, năm nào cậu cũng "ăn" trọn phần lớp phó văn thể, còn bây giờ cũng chẳng phải gặp lại nó, cậu bất giác thở dài một cái. Cũng lúc đó lớp trưởng Anh Tuấn đề nghị cậu hát một bài với lí do cậu đang viết nhạc chắc hát sẽ rất hay; theo như lời yêu cầu của lớp trưởng đáng kính, Quốc Huy bước lên bục giảng, thật ra chính cậu lúc này đây đang rất lo sợ, có khi nó sẽ quay trở lại với mình, thôi kệ đi coi như đây là phần quà ra mắt đi. Huy trình bày một nhạc phẩm của Trịnh Công Sơn – Còn tuổi nào cho em? Chất giọng vừa cao vừa ấm của cậu được cất lên trong sự ngỡ ngàng của biết bao nhiêu người, họ không thể tin cậu là nam mà có thể hát lên đến tông nữ, quả thật rất tuyệt diệu. Quốc Huy kết thúc bài hát trong những tiếng vỗ tay tán thưởng của mọi người, cậu cũng không mấy xa lạ với cảnh này chỉ cười nhẹ một cái rồi bước về bàn. Có lẽ đã đáp ứng đủ nhu cầu giải trí của "bọn trẻ", cô chủ nhiệm viết thời khóa biểu lên bảng một lượt, sau đó dặn dò lớp khi chép thời khóa biểu xong thì phải ở lại dọn dẹp vệ sinh phòng học hoàn tất thì mới được về. Nhận ra cô đã đi, mọi người nhốn nháo tập trung lại bàn của Huy nhằm muốn biết thêm vài điều về cậu, hàng chục câu hỏi vay lấy xung quanh làm cậu nhức đầu, phải có sự can hiệp của Trang cậu mới có thể thoát hiểm.
Còn bên này tức lớp 12A1, đây được xem là lớp chọn của khối 12, vì bên trong chỉ có những học sinh thuộc trình độ giỏi mới được tuyển vào, Trọng Huy cũng làm mọi "nghi thức" chào hỏi giống cậu nhưng chỉ khác ở điểm khi một thành viên trong lớp muốn biết thêm về hắn thì cậu ta chỉ nhận được một câu:
- Cậu có cần phải khai thác cuộc sống riêng tư của người khác như vậy không?
Bắt đầu từ câu nói đó cộng thêm đôi mắt lạnh lùng của hắn có cho tiền cũng không ai dám đứng lên hỏi hắn thêm câu nào và cũng từ giây phút này những thành viên trong lớp 12A1 ít nhiều gì đã mất đi thiện cảm với hắn. Trọng Huy được sắp xếp ngồi cạnh một nam sinh, khí lạnh từ hắn bốc ra làm cậu đó phải rùng mình mấy lần, thầy chủ nhiệm thấy tình hình không mấy khả quan nên đề nghị vào phần bầu Ban cán sự lớp, tiêu chí là ai có điểm trung bình cả năm học 11 cao nhất sẽ làm lớp trưởng, nhanh chóng một bạn nữ đứng lên phát biểu ý kiến của mình:
- Dạ thưa thầy, em thấy trong năm học vừa qua bạn Vi của lớp ta đã đạt được nhiều thành tích đáng nể cũng như đã hoàn thành tốt chức vị lớp trưởng và lớp cũng đã bầu cho bạn ấy luôn rồi.
- Thôi mình không làm nữa đâu, lớp bầu lại đi. – Giọng nói nhẹ nhàng của nữ sinh tên Vi vang lên từ chối lời đề nghị.
-Đừng ngại mà, nhận đi cho lớp vui há?
Thầy giáo rất hài lòng với lời đề nghị của lớp, cũng như rất khen ngợi tính kỉ luật và trách nhiệm của trò Vi, nhưng nói đi cũng phải nói lại ông không thể lơ là được, dù không muốn nhưng cũng đành lấy danh sách điểm ra tra xét, đảo mắt nhìn từ đầu danh sách xuống ông không thể tin vào những gì mình thấy, học sinh tên Huỳnh Trọng Huy có số điểm trung bình cao nhất – 9,8 điểm, trong khi Tường Vi thua hắn 0.3 điểm, thật không thể tin được. Ông cảm thấy buồn khi sắp đưa ra quyết định này nhưng quy định là quy định không thể chối bỏ:
- Các em trật tự nào, chúng ta đã đưa ra quy định bầu chức vị lớp trưởng rồi đúng không nào? – Ông dừng lại chuyển cái nhìn đáng tiếc sang Tường Vi. – Bạn Vi của chúng ta là học sinh rất giỏi, em đạt được tận 9.5 điểm trong năm vừa rồi, nhưng...
- Nhưng sao vậy thầy? – Lớp lo lắng nhìn ông.
- Có bạn khác cao điểm hơn Vi, đó là thành viên mới của chúng ta... – Ông nhìn thẳng vào hắn, đối mắt lạnh băng kia tỏ ra khí chất đáng sợ làm người đối diện phải lùi về sau mấy bước. – Người đó là Trọng Huy, em ấy đạt được 9.8 điểm trong năm vừa rồi, nên chức vị lớp trưởng sẽ chuyển sang cho Huy.
Cả lớp bắt đầu bàn tán xốn xao, họ không thể tin được lại có một nhân tài học giỏi hơn cả Vi đang ở trong lớp của họ, nhưng dù là vậy cũng không tránh được những lời phản đối chức vị lớp trưởng sẽ thuộc về hắn. Tường Vi ngồi ở dãy bàn bên đưa ánh mắt nhìn qua hắn, cô không thể tin được trên đời này lại có người hoàn hảo như vậy, từ ngoại hình đến trình độ học vấn, tuy cô không phải là một người sống tiêu cực nhưng thành thật giờ phút này đây bên trong cô ít nhiều gì đang ghen tỵ với hắn, chợt một nam sinh đứng lên phát biểu:
- Em không đồng ý thưa thầy, cho dù là hắn đạt 9.8 điểm thì sao nào? Bạn Vi chỉ thua có 0.3 điểm thôi, nhưng bù lại Vi đã mang về những giải thưởng lớn đấy ạ.
- Vậy tôi có thể biết Vi đạt những giải thưởng lớn gì? – Hắn nói nhưng không nhìn vào người khác cùng với dáng ngồi tự cao đã làm những thành viên trong lớp rất khó chịu.
- Hừm, nghe đây này. Năm vừa rồi Vi giành được giải nhì học sinh giỏi cấp Quốc gia môn Toán học, giải ba môn Hóa học và giải nhì giải toán bằng máy tính cầm tay. Nhiêu đó đủ nhà người khâm phục chưa? Ha ha.
- Vậy cơ à? – Giờ hắn mới đứng lên nhìn vào mặt của nam sinh đó. – Tôi cũng chẳng thèm cái chức vị lớp trưởng này, nhưng chuyện nào thì ra chuyện đó, sẵn đây để tôi khoe khoan một tí thành tích của tôi năm qua cho mọi người nghe. – Hắn dừng một chút rồi mới nói tiếp. – Chắc bạn Vi cũng nghe đến trường Trung học phổ thông Chuyên ABC chứ?
- Ừm, mình biết, đó là trường nổi tiếng khắp quốc gia ở Sài Gòn.
- Năm trước tôi đã học ở đó, tôi rất tự hào vì đã ngồi trong ngôi trường ABC, và cũng rất tự hào với bản thân khi có thể mang giải nhất học sinh giỏi Quốc gia môn Toán học và môn Hóa học về cho trường. Tôi biết mọi người sẽ cho rằng tôi khoác lác. – Hắn đưa tay vào ba lô lấy ra một cái gì đó. – Đây là thẻ học sinh của tôi, giờ không cần nữa mọi người có thể tùy ý xử lý. – Hắn quăng tấm thẻ qua bàn của Vi trước những ánh mắt ngỡ ngàng của đám học sinh.
Vi cầm tấm thẻ lên chăm chú xem những thông tin bên trên cùng với ảnh của hắn, một lát sau cô đứng lên quay xuống nhìn lớp gật đầu một cái thay cho câu nói đó là sự thật, đám học sinh lại một lần nữa xôn xao phía dưới, đa phần đều tỏ ra ghen tỵ với hắn cũng như ghét thái độ tự cao của hắn. Cuối cùng thông qua thành tích học tập của Trọng Huy, thầy giáo đưa ra quyết định đưa hắn lên làm lớp trưởng trước những ánh mắt căm ghét của mọi người, nhưng đáp lại ông là cái lắc dầu phản đối từ hắn, vì thế chức vị này vẫn ở lại với Tường Vi. Cô nhìn vào tấm thẻ rồi chuyển sang nhìn hắn, không thể ngờ được hắn lại là người đã giành giải nhất với cô, một lần nữa nhìn vào hình trên mặt thẻ, Vi đưa tay vuốt nhẹ gương mặt lạnh lùng kia, nhanh chóng cô bỏ nó vào cặp của mình rồi quay lên, chợt khóe miệng của cô tạo thành một đường cong thật đẹp. Sau khi hoàn tất việc ghi chép thời khóa biểu cũng như quét dọn lớp, hắn nhanh chân bước sang lớp kế bên xem cậu đang làm gì, đến nơi nhìn thấy cậu đang nói chuyện với một nữ sinh và một nam sinh trông rất vui vẻ làm trong lòng hắn dậy lên sự tức giận. Quốc Huy đang nói chuyện cảm giác như có khí lạnh ở phía sau lưng mình liền quay lại thấy hắn đứng đó, không nói cũng biết hắn đang giận điều gì, nhưng vậy thì sao nào? Cậu không có quyền nói chuyện với bạn cùng lớp à, những năm qua cũng tại cậu yếu đuối nhu nhược nên mới cho hắn quyết định đời sống của cậu, nhưng giờ đã khác rồi cậu đã mạnh mẽ hơn cộng với nổi uất ức với trò đùa của hắn hôm qua nên cậu chẳng thèm quan tâm đến hắn nhanh quay trở lại cuộc trò chuyện. Trang cùng Anh Tuấn đang nhìn hắn nhưng nhận được tín hiệu muốn nói chuyện tiếp của Quốc Huy thế là chẳng màn đến ai kia nữa, còn hắn bây giờ như bị "thêm dầu vào lửa" cơn giận dữ tiếp tục bùng cháy thành siêu hỏa:
- "Em giỏi lắm, tôi đứng đây mà chẳng thèm màn đến tôi, em xem tôi thua cả đám bạn của em nữa à?"
Không suy nghĩ nhiều hắn đi đến nắm tay của cậu kéo đi trước con mắt tò mò của mọi người, cậu bất ngờ bị người khác kéo bất ngờ la lên, nhìn sang mới biết là hắn liền phất tay ra:
- Anh làm gì vậy?
- Đi về. – Hắn bình tỉnh trả lời cậu.
- Anh không thấy tôi đang nói chuyện sao? Anh có bị mù không hả?
- Hôm nay lớn gan quá nhỉ? Tôi bảo em đi về.
Cậu nhìn vào hai ngọn núi lửa đang bị kiếm chế, nếu mà cậu còn chống đối với hắn thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra, bất giác đôi chân lùi về sau một bước, nhưng đã hứa với bản thân sẽ mạnh mẽ lên nên cậu lì lợm bất chấp tất cả trái ý lại hắn:
- Không thì sao nào?
Trọng Huy vừa nghe xong liền khom người xuống bế cậu lên đi về hướng cổng trong biết bao sự kinh ngạc của những người xung quanh, không thể phủ nhận rằng hắn rất khỏe, có thể bế được một người như mình đang giẫy giụa như con cá mắc cạn thì không phải là chuyện dễ. Ra khỏi đến cổng trường hắn liền bỏ cậu xuống, vừa đặt chân chạm vào mặt đất cậu chỉ tay vào mặt của hắn chửi:
- Anh bị chạm dây nào à? Lỡ như người khác nhìn vào bảo tôi là tình nhân của anh thì sao?
-Như vậy thì càng tốt.
-Anh... hừ.
Quốc Huy tức giận không nói nên lời quay sang chỗ khác không thèm nhìn hắn lấy một cái, chợt trong đầu cậu nhớ lại câu của hắn vừa mới nói ra: "Như vậy thì càng tốt", vậy theo như hắn thì tốt cái gì? Mình nghĩ thằng cha này bị "hâm" nặng rồi, không cho phép mình suy nghĩ tiếp cậu ấm ức đứng đợi ba đến đón. Trọng Huy đứng bên cạnh chẳng nghe thấy động thái nào từ bên kia liền nảy sinh ra ý muốn chọc người, hắn từ từ đưa tay xuống bờ mông săn chắc của cậu rồi nhanh chóng bóp một cái làm ai kia phải giật cả mình nhảy dựng lên, cậu không thể chịu đựng được nữa quay sang nhìn hắn tức giận "phun nước bọt" không ngừng nghỉ làm người qua đường ít nhất một lần quay sang nhìn, còn hắn thì chẳng đáp lại một câu chỉ đứng đó nhìn ra đường. Một lát sau chiếc xe Camry quen thuộc dừng lại trước mặt cả hai, cậu cũng ngừng chửi nhanh chân bước lên xe, hắn nhìn theo phì cười sau đó cùng vào. Xe bắt đầu lăn bánh chở bốn con người trở về nhà sau một buổi sáng đầy cảm xúc...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...