Yêu Thương Tựa Không Khí

3.

A Tề đi tới trước mặt Giang Tử Đông rồi dừng lại, nghi hoặc nhìn anh, một lúc lâu sau mới chợt nói: "Anh Giang, là anh à?"

- Không phải bảo là không cần bồi thường đồng hồ đeo tay nữa sao, sao còn đến đây đòi nợ nữa?

A Tề có chút hoảng hốt, kiên trì ngồi xuống dưới ánh nhìn chăm chú của Giang Tử Đông.

"Sao anh lại tới đây?" A Tề hỏi.

Giang Tử Đông không có trả lời, chỉ là thân thiết đánh giá cậu, càng nhìn càng cảm thấy cậu mặc bộ đồ này rất thuận mắt, áo sơ mi đơn giản cùng quần tây, lộ ra một loại khí chất dịu dàng ngoan ngoãn khiến người ta thấy thoải mái.Người ôn nhu dịu ngoan, chính là loại Giang Tử Đông thích.

A Tề bị ánh mắt của anh nhìn có chút xấu hổ, khẽ ho một tiếng, hỏi: "Anh Giang, anh tìm tôi... Có chuyện gì sao?"

Giang Tử Đông mỉm cười, không đáp mà hỏi lại: "Cậu làm ở chỗ này à?"

"Vâng."

Giang Tử Đông liếc nhìn A Tề, trầm mặc trong chốc lát. Money boy trong quán bar anh chưa bao giờ chạm qua, ngoại trừ do cái tính thích sạch sẽ của anh ra, còn có một chút là bởi vì lớp trang điểm, mùi nước hoa, keo xịt tóc cùng với mấy thứ đồ trang sức cồng kềnh trên người các MB khiến Giang Tử Đông cảm thấy phản cảm.

Anh từ trước đến nay chỉ thích người sạch sẽ gọn gàng mà thôi.

Thế nhưng cậu A Tề xinh đẹp trước mắt lại hoàn toàn không giống thế, trên người của cậu chẳng có bất kỳ đồ trang sức nào cả, quần áo cùng kiểu tóc đơn giản, khiến cho người xem cảm thấy rất thoải mái. Mà trọng yếu hơn là, trên người A Tề có một lực hấp dẫn rất đặc biệt, thậm chí còn làm cho Giang Tử Đông không thể dời mắt đi được.

Môi của cậu rất mỏng, màu đỏ nhàn nhạt, không biết nếu hôn lên thì có mùi vị như thế nào đây...

Giang Tử Đông nhẹ nhàng cười cười, ôn nhu hỏi: "Tối nay cậu rảnh không?"

A Tề gật đầu, mỉm cười nói: "Cũng rảnh, đêm nay không có chuyện gì làm cả."

- Có nghĩa là không có khách hẹn trước?

Giang Tử Đông đương nhiên là lý giải như vậy, vì thế trực tiếp nói: "Vậy cậu theo tôi ra ngoài đi."

A Tề cho rằng anh tới đòi nợ cậu vì chiếc đồng hồ, tự nhiên thấy có chút chột dạ, miễn cưỡng cười nói: "Đi... đâu?"

Giang Tử Đông giơ giơ đồng hồ đeo tay lên, ái muội nói: "Dù sao cậu cũng không có gì làm, không bằng đi sửa đồng hồ với tôi đi."

A Tề gật đầu, thành thật nói: "Được thôi. Anh chờ tôi một chút, tôi đi lấy tiền."

Nhìn bóng lưng của cậu biến mất trong tầm mắt, Giang Tử Đông nhịn không được cười lắc đầu. A Tề này sẽ không cho là mình tới cửa đòi nợ đấy chứ? Cậu ta thật sự không hiểu hay là đã thành cao thủ giả nai rồi?

Giang Tử Đông cầm ly Lam Sắc Mê Tình ở trên bàn lên, nhẹ nhàng nhấp một hơi, một mùi hương kỳ quái bỗng chốc tràn ngập trong khoang miệng, khiến anh nhịn không được nhíu nhíu mày. Anh ghét nhất là đồ ngọt, loại rượu trái cây giống thế này càng không muốn chạm vào. Anh thích uống rượu mạnh, như vậy mới sảng khoái dễ chịu, loại rượu trái cây nồng độ thấp như thế này làm anh thấy phiền.

Bất quá, cái tên 'Lam Sắc Mê Tình' sao nghe có chút gì đó kỳ quái? Hình như có chỗ nào đó không thích hợp cho lắm?

Thấy A Tề đã trở về, Giang Tử Đông liền đưa ly rượu cho cậu, mỉm cười nói: "Nào, uống thử một ly."

A Tề nghi hoặc nói: "Đây là rượu gì?"

Giang Tử Đông nhún nhún vai, nói: "Là rượu trong quán các cậu, mùi vị ngọt quá tôi uống không quen. Cậu uống đi."A Tề cầm lấy chén rượu uống ngay một hơi, hơi nhíu nhíu mày.

Giang Tử Đông mỉm cười nói: "Sao vậy?"

"Vị hơi lạ."

Đó là bởi vì tôi đã pha thêm nửa ly coca vào a...

Giang Tử Đông cười thầm trong lòng, bề ngoài thì vẫn tỉnh bơ, đứng dậy vỗ vỗ vai A Tề nói: "Đi thôi, trễ quá thì tiệm sửa đồng hồ sẽ đóng cửa mất."

A Tề vẫn một lòng cho rằng anh muốn dẫn cậu đi sửa đồng hồ, vì thế cũng không suy nghĩ nhiều, đứng lên đi theo phía sau anh.

Hai người đi tới cửa, vừa lúc gặp phải phục vụ viên vừa dẫn Giang Tử Đông vào kia, cười cười hướng A Tề chào: "Anh Tề."

A Tề gật đầu nói: "Tôi có chút chuyện cần đi ra ngoài với anh này một lát. Khi nào anh chủ về, cậu báo với anh ấy một tiếng."

"Vâng." Phục vụ viên nói xong còn hiếu kỳ đưa mắt nhìn Giang Tử Đông, tựa hồ cảm thấy thật khó tin khi A Tề đi ra ngoài với anh ta.

Giang Tử Đông nở một nụ cười thật chính trực với đối phương, sau đó dắt A Tề đi vào bãi đỗ xe.

Giang Tử Đông chở A Tề tới một tiệm sửa đồng hồ gần đó, đặt chiếc đồng hồ lên quầy.

"Chiếc đồng hồ này chỉ bị hư mặt ngoài thôi, chỉ cần đổi mặt là được."

A Tề nhẹ giọng hỏi: "Bao lâu thì sửa xong?"

"Nhanh nhất cũng phải ngày mai."

A Tề gật đầu, lấy ví từ trong túi xách ra tính trả tiền, lại bị Giang Tử Đông ngăn lại, lấy thẻ ngân hàng của anh trả.

A Tề giật mình, nói: "Là tôi làm hư mà, để tôi trả."

Giang Tử Đông nhìn cậu cười một cái, "Không cần."

Hai người đi ra khỏi tiệm sửa đồng hồ, mưa vẫn còn chưa tạnh, Giang Tử Đông bung dù ra, thuận tiện ôm lấy vai A Tề.

Bị cánh tay mạnh mẽ của anh ôm vào lòng khiến toàn thân A Tề đều không được tự nhiên, xấu hổ muốn giãy ra, lại bị Giang Tử Đông dùng lực ôm lấy vai đi vào trong màn mưa.

Mưa quá lớn, chỉ có một cây dù, cả hai người đều bị ướt hết phân nửa, đến khi ngồi vào trong xe, A Tề nhịn không được mà hắt hơi một cái. Giang Tử Đông thấy cậu nhẹ nhàng xoa xoa mũi, mái tóc ướt sũng còn nhỏ giọt, càng nhìn càng thấy đáng yêu, trong lòng mềm nhũn, nhịn không được mà cởi áo khoác ra đưa cho cậu, ôn nhu hỏi: "Cậu sợ lạnh à?"


"À, có một chút." A Tề hướng anh cười cười.

Giang Tử Đông cũng nở nụ cười, không nói nữa, trực tiếp chạy xe tới một khách sạn quen thuộc gần đó.

Ánh mắt nóng rực của Giang Tử Đông làm cho A Tề thấy rất không được tự nhiên, vì thế dọc theo đường đi cậu vẫn luôn quay đầu ra nhìn cảnh mưa ngoài cửa sổ.

Trên cửa sổ xe dính đầy nước mưa, cảnh tượng bên ngoài cực kỳ mờ nhạt, có thể là do vừa nãy uống qua một chút rượu, đầu óc A Tề có chút choáng váng. Mơ hồ cảm thấy xe càng chạy càng xa, khung cảnh xung quanh rất xa lạ, tựa hồ không phải là con đường chạy về bar Crazy...A Tề nghi hoặc nói: "Anh Giang, anh muốn đi đâu?"

Giang Tử Đông mỉm cười nói: "Mang cậu tới một chỗ chơi rất vui."

Mí mắt A Tề càng trầm xuống, mơ mơ màng màng nói: "Anh đưa tôi về đi."

Giang Tư Đông nhịn không được nở nụ cười: "Khẩn trương như vậy làm gì? Tôi cũng đâu phải là bọn buôn người, đem bán cậu được sao?"

Ngữ khí của anh rất ôn nhu, nụ cười cũng cực kỳ ấm áp, hơn nữa, với thân phận của anh cũng không có khả năng làm chuyện gì bậy bạ với mình, vừa nghĩ như thế, A Tề mới yên lòng, không nói nữa.

Giang Tử Đông tựa hồ xem thấu tâm tư của A Tề, đưa tay khoác áo lên người cậu, dịu dàng nói: "Được rồi, nếu mệt thì ngủ một chút đi, khi nào tới tôi sẽ gọi cậu."

Áo khoác trên người vẫn còn mang theo hơi ấm, đầu óc càng thêm mê mê man man, A Tề cứ thế thiếp đi ở trên xe.

Xe dừng trước cửa khách sạn. Giang Tử Đông thấy A Tề ngủ rất an ổn, không đành lòng đánh thức cậu dậy. Đỗ xe xong rồi, nhẹ nhàng bế A Tề từ trong xe ra, sau khi lên phòng mới nhẹ nhàng đặt cậu xuống giường.

Bởi vì mắc mưa nên quần áo dính dính ở trên người rất khó chịu, Giang Tử Đông liền xoay người vào phòng tắm tắm rửa một chút, lúc vừa bước ra thì thấy A Tề đã tỉnh, nghi nghi hoặc hoặc đánh giá khung cảnh xung quanh.

Giang Tử Đông đi tới ngồi ở bên giường, nhẹ nhàng xoa xoa tóc cậu, "Tỉnh rồi?"

A Tề rốt cuộc cũng triệt để tỉnh táo lại, thấy mình vừa rồi nằm ngủ trên một chiếc giường lớn, sắc mặt liền đỏ lên, run giọng hỏi: "Anh... Dẫn tôi tới... Khách sạn?"

Giang Tử Đông cười cười, áp A Tề vừa mới ngồi dậy nằm xuống giường trở lại.

A Tề khẩn trương đẩy anh: "Anh Giang, tôi nghĩ anh có thể hiểu lầm rồi..."

"Không có hiểu lầm." Giang Tử Đông cắt đứt lời A Tề, dùng ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cậu, thanh âm cũng trở nên khàn khàn hơn, "Tôi đưa cậu ra ngoài vì cái gì, cậu chẳng lẽ không rõ sao?"

A Tề giật mình, bắt đầu giãy dụa trốn tránh, "Tôi không phải... Ưmm..."

Đôi môi đột nhiên bị hôn lấy, A Tề khiếp sợ đến mở to hai mắt.

Khớp hàm bị người nọ nhân cơ hội mở ra, đầu lưỡi nóng bỏng xông vào. Đầu óc A Tề ầm vang một tiếng, chỉ cảm thấy những nơi bị đầu lưỡi tiếp xúc như vừa bị điện giật, khiến cho cả người cậu run rẩy.

- Cảm giác cùng A Tề hôn môi so với trong tưởng tượng còn tốt hơn nhiều.

Đôi môi mềm mại có mùi vị nhẹ nhàng khoan khoái của một cậu thiếu niên. Giang Tử Đông mỉm cười, đầu lưỡi càng thâm nhập sâu vào trong khoang miệng, ôn nhu lướt qua những nơi mẫn cảm nhất, cuốn lấy đầu lưỡi của A Tề mà nhẹ nhàng mút vào.

Thân thể A Tề bỗng chốc cứng đờ, bắt đầu kịch liệt giãy dụa, ngữ khí thậm chí còn mang theo kinh hoảng -

"Đừng... Đừng mà..."Giang Tử Đông cho rằng cậu giãy dụa chỉ là vì thẹn thùng mà thôi, nhẹ nhàng cười cười, một tay cố định thắt lưng cậu, tay kia nhanh nhẹn cởi nút áo sơ mi của cậu.

Làn da trắng nõn dần dần hiện ra dưới lớp áo màu rượu đỏ, giống như là đang lột vỏ một loại trái cây xinh đẹp nào đó vậy, trong mắt Giang Tử Đông không khỏi lộ ra thần sắc kinh ngạc, cúi đầu, ở trên ngực cậu liên tục hạ xuống dấu hôn.

Toàn thân A Tề đều run lên -

"Anh cho tôi... Uống... Rượu gì?" Thanh âm giả vờ bình tĩnh nhưng vẫn không che giấu được âm cuối đang run rẩy của mình, dòng nhiệt lưu quen thuộc tựa như cơn thủy triều mãnh liệt lan tràn khắp toàn thân...

"Đừng..."

Cậu một mực giãy dụa, hai mắt đỏ lên thậm chí còn mang theo vẻ mặt cầu xin. Sự kinh hoảng bất lực ấy khiến cho Giang Tử Đông có chút đau lòng, động tác nhẹ nhàng hơn, không ngừng không ngừng hôn cậu.

"Đừng sợ, tôi sẽ không làm tổn thương em."

A Tề giật mình...

Giọng nói ôn nhu như thế, đã bao lâu rồi chưa được nghe qua?

Những cái hôn ấm áp không ngừng hạ xuống... Có loại ảo giác như đang thương tiếc cậu vậy.

A Tề đột nhiên nhớ tới, mặc kệ là Quan Thiên Trạch hay là Trần Nhiên, mỗi khi làm tình đều rất ít khi hôn cậu dịu dàng như vậy. Bọn họ đều đi thẳng vào vấn đề, lúc đầu vì cậu còn giá trị lợi dụng mà động tác của bọn họ cũng dịu dàng được một chút, về sau cậu chỉ là một công cụ tiết dục mà thôi, bọn họ sẽ dùng đầu thuốc lá chích cậu, hoặc là dùng kim đâm cậu, hôn môi lúc nào cũng mang theo tính nghiêm phạt, môi bị cắn rách không thương tiếc, trong cổ họng lúc nào cũng tràn ngập mùi máu tươi khiến người ta phải khó chịu...

Hôm nay bị Giang Tử Đông ôm, đoạn ác mộng đáng sợ kia lại một lần nữa hiện ra trước mắt, sợ hãi với những việc đã trải qua khiến cậu kinh hoảng, thế nhưng thân thể mẫn cảm lại không thể điều khiển được mà tự động hùa theo động tác của người kia.

Vào khoảnh khắc khi ngón tay của Giang Tử Đông xâm nhập vào cái nơi bí ẩn ở phía sau kia, A Tề rốt cuộc cũng không giãy dụa nữa. Cắn chặt răng, hai tay gắt gao nắm lấy ga giường. Một khắc tiến nhập đó, khóe mắt hồng hồng lặng lẽ chảy xuống một dòng nước mắt, rất nhanh đã bị cao triều trong cơ thể bao phủ lấy.

Buổi sáng khi tỉnh lại, vài tia nắng rực rỡ xuyên qua rèm cửa sổ rọi trên gương mặt của A Tề khiến lông mi của cậu nhẹ nhàng run rẩy. Vừa mở mắt, liền thấy một bờ ngực rộng lớn đập ngay vào mắt.

"Chào buổi sáng." Giang Tử Đông cúi người, mỉm cười hôn lên trán A Tề.

A Tề thoáng chốc cứng đờ, có chút mất tự nhiên mà quay đầu đi chỗ khác.

Chuyện xảy ra tối qua hoàn toàn vượt quá sự tưởng tượng của cậu. Thân thể đã lâu không làm chuyện này vẫn còn rất trúc trắc, thế nhưng dưới tác dụng của cồn cùng với kỹ xảo khiêu khích điêu luyện của đối phương, A Tề đã đạt cao trào không ít lần.Cái loại cảm thụ sung sướng xen lẫn với thống khổ này, cậu chưa bao giờ được nếm qua. Hai người kia trước đây cũng không quá quan tâm cảm thụ của cậu, bọn họ chỉ cần thỏa mãn cho chính mình mà thôi.

Thế nhưng Giang Tử Đông tựa hồ không giống vậy.

Anh rất ôn nhu, khi nở nụ cười trông rất ấm áp, anh sẽ kiên trì làm bước dạo đầu, còn có thể thân mật hôn môi với cậu, toàn bộ quá trình làm tình đều khiến hai người có thể hưởng thụ đến mức tận cùng. Nếu như nói lúc đầu là vì tác dụng của cồn, vậy lúc sau thì sao? Lúc sau cậu chính là không kìm được mà trầm mê trong lòng anh, vùi đầu trước ngực anh, gắt gao ôm lấy lưng anh, thậm chí quên cả phản kháng.

Người đàn ông này thật sự rất ấm áp. Mà A Tề, cô đơn quạnh quẽ lâu lắm rồi, mới cần lắm loại ấm áp này...

Mà A Tề, cũng rất sợ mình như thế.

Cậu sợ cậu sẽ trầm luân một lần nữa, sợ cậu sẽ thật sự yêu Giang Tử Đông, cậu càng sợ mình sẽ bị người ta đùa giỡn rồi vứt bỏ như lúc trước, bị người ta dùng ánh mắt khinh miệt nhìn mình, lãnh đạm nói với cậu rằng: cậu bất quá chỉ là một món đồ chơi mà thôi.


Những lời như vậy, cậu không muốn nghe thêm lần nào nữa.

A Tề trầm mặc một lát, rốt cuộc xốc chăn ngồi dậy. Lúng túng tìm lại quần áo của mình dưới ánh nhìn của Giang Tử Đông, vội vội vàng vàng mặc lên người, lúc này mới nhẹ giọng nói: "Anh Giang, tôi phải đi rồi." Nói xong liền vươn tay ra, "Tôi cũng cần thù lao..."

Cứ để anh xem mình là MB đi. Tối hôm qua bất quá chỉ là một đêm phóng túng, như vậy cũng tốt, dứt khoát chặt đứt quan hệ, cũng chặt đứt khả năng mình rơi vào tay giặc lần nữa.

A Tề trực tiếp mở miệng đòi tiền, làm cho Giang Tử Đông nhất thời ngơ ngẩn.

Tối hôm qua hẳn là một buổi tối rất rất đẹp, thân thể của hai người cực kỳ hợp nhau. Giang Tử Đông thừa nhận anh rất thích làm tình cùng cậu, mặc kệ là cậu lúc đầu dùng hai mắt hồng hồng mà giãy dụa trốn tránh, hoặc là cậu lúc sau từ bỏ phản kháng ôm lấy anh mà thở dốc, đều khiến cho anh cảm thấy đau lòng, động tâm.

Hiện tại thấy cậu chìa tay đòi tiền, Giang Tử Đông không hiểu sao cảm thấy có chút tức giận.

Lấy ví từ trong túi, rút ra một tờ nhân dân tệ còn mới toanh, đặt vào tay cậu. Giang Tử Đông gắt gao nhìn vào A Tề, muốn nhìn xem ánh mắt của cậu lúc này còn vẻ chân thành thản nhiên lúc mới gặp ở siêu thị hay không. Đáng tiếc A Tề chỉ mãi cúi đầu, căn bản không thấy rõ được.

A Tề nhẹ nhàng siết chặt tay lại, tờ nhân dân tệ mới tinh ấy càng nhìn càng thấy chói mắt.

Đứng dậy, cảm giác mát lạnh phía sau làm A Tề biết được thân thể đã được tẩy rửa qua rồi, lại còn được bôi thuốc.

Nhưng mà, cậu ở trong mắt anh chỉ là một MB mà thôi, căn bản không cần phải đối xử ôn nhu như vậy a...

A Tề tự giễu mà cười cười, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn anh, anh Giang."

Nói xong liền xoay người muốn ra ngoài.

Giang Tử Đông bước xuống giường, vừa mặc quần áo vừa nói: "Để tôi đưa em về."A Tề thoáng cứng người, chặn lại nói: "Không cần đâu."

"Như vậy, hôm khác sẽ tới tìm em."

"Không..." Sắc mặt A Tề có chút tái nhợt, nắm chặt tờ tiền trong tay, tận lực bình tĩnh nói, "Tôi vài ngày nữa đã có hẹn với khách, không tiện gặp mặt anh đâu."

Giang Tử Đông giận tái mặt. Nhìn bóng lưng gầy yếu của cậu chậm rãi biến mất ở ngoài cửa, trong lòng bỗng cảm thấy tức giận không nói nên lời.

Nào có ai dùng qua rồi vứt đi như vậy không? Rõ ràng tối hôm qua còn say mê ôm mình thở dốc liên tục, trời vừa sáng đã thay đổi sắc mặt, nói phải đi tiếp người khác.

Nếu đã cho cậu là MB bán thân kiếm tiền, sáng sớm đi tiếp khách khác không phải là chuyện rất bình thường sao? Vì sao anh lại tức giận chứ...

Nhìn thân ảnh nho nhỏ dưới lầu qua song cửa sổ, Giang Tử Đông không khỏi nhíu mày.

4.

A Tề ngồi ở một góc quán bar, lặng lẽ nhìn những cậu trai đang nhảy trên sân khấu.

Rất nhiều người thích tới nơi này để lên giường với MB, ngoài miệng thì dỗ ngon dỗ ngọt, kỳ thực dưới đáy lòng bọn họ rất coi thường những MB này. MB vì để sinh tồn mà mất cả tôn nghiêm, cũng không hy vọng xa vời sẽ được người khác tôn trọng, mà những vị khách chỉ muốn thoải mái thỏa mãn dục vọng của mình, đương nhiên sẽ không thấy đồng cảm gì với bọn họ.

A Tề rất rõ ràng những vất vả của các cậu trai này, những chua xót phía sau lớp mặt nạ tươi cười ấy cậu đều thấy rõ, cậu hiểu bọn họ, tiếc thương cho họ, cho nên cậu chưa bao giờ làm khó những cậu trai ấy, đồng thời trong phạm vi cho phép của anh chủ, tận lực để cho họ có chút tự do, còn cho thêm chút tiền lương nữa.

Một người như cậu chẳng có bản lĩnh gì nhiều, cho nên cũng chỉ có thể làm được như vậy mà thôi.

MB trong quán đa số đều là cô nhi không cha không mẹ giống cậu, ở bên ngoài bị không ít người ức hiếp làm nhục, nếu như rời khỏi đây, bọn họ thậm chí không có cách nào để sinh tồn.

Con người, dù thế nào cũng phải nghĩ ra cách để sống sót thôi...

Thế nhưng A Tề vẫn cảm thấy không hài lòng khi được cứu sống vào một năm trước đây.

Cậu tình nguyện dứt khoát chết vào lúc đó, còn tốt hơn là sống như một cái xác không hồn giống bây giờ.

Trên mặt của cậu vẫn luôn mang theo nụ cười, thế nhưng khoảng thời gian bị người làm nhục ngược đãi ấy, lại như một sợi dây không cách nào chặt đứt được, gắt gao quấn lấy cậu, quấn đến độ khiến cậu không thở nổi.

Có một vài vết thương thống khổ, càng muốn quên, lại càng khắc sâu trong trí nhớ.

Tỷ như lúc này, cậu vẫn còn nhớ rõ cái khoảnh khắc khi Giang Tử Đông đưa tiền cho cậu.

Ánh mặt trời sáng sớm hôm đó thật ấm áp, Giang Tử Đông đặt tiền vào lòng bàn tay cậu, mới tinh không có lấy một nếp nhăn, chữ số trên mặt chỉnh tề rõ ràng như vừa được lấy ra từ trong ngân hàng vậy. Chỉ cầm một tờ tiền mỏng dính ấy thôi, đầu ngón tay của cậu đã run rẩy đến nỗi gần như không cầm được rồi.May mà cậu đã đưa lưng về phía người nọ, cố gắng không để tiền rơi xuống đất, không để cho đối phương phát hiện bất kỳ dị thường nào của mình.

Cái khoảnh khắc tiếp nhận tiền từ trong tay anh, nắm chặt trong lòng bàn tay lại, A Tề đột nhiên cảm thấy, thì ra các cậu trai này mỗi ngày đều phải cảm thụ những nỗi khổ như thế.

Bọn họ phải mang theo nụ cười, tiếp nhận số tiền mà bọn họ đã bán tôn nghiêm của mình đi, sau đó đối với người xâm phạm mình nói: "Cảm ơn."

Hai chữ kia có bao nhiêu buồn cười a.

Càng buồn cười chính là, cậu ở trong quán bar lâu như vậy rồi, đã nhìn mấy chuyện này đến quen mắt, vậy mà vào cái lúc nhận lấy tiền của Giang Tử Đông khi đó, trong lòng không hiểu sao rất... Buồn.

Không phải chỉ là ngoài ý muốn lên giường với người đàn ông kia một lần thôi sao?

A Tề không biết vì sao mình lại buồn như vậy. Ngày đó sau khi trở về, cậu giống như một con thú nhỏ bị sập bẫy của thợ săn, hoảng hốt lo sợ mà chuồn vào trong nhà, sau đó đem tờ nhân dân tệ của Giang Tử Đông bỏ vào ngăn kéo dưới cùng rồi khóa lại, giống như nó là vật gì đó đáng sợ lắm vậy.

Cậu đang trốn tránh một chuyện, chuyện về cái đêm hoang đường đó, cùng với một mảnh ấm áp vui sướng nhỏ nhoi trong ấy nữa.

Sau đêm hôm đó, Giang Tử Đông quả nhiên không xuất hiện nữa. Tâm của A Tề cũng dần dần lạnh xuống.

Cậu thật là buồn cười mà, còn trông mong người ta sẽ xuất hiện sao? Một kẻ đáng thương bị người ta đùa giỡn ba bốn lần như cậu, còn có thể chờ mong cái gì chứ?

- Ở trong mắt người kia, cậu, A Tề, bất quá chỉ là một MB đã bị lãng quên sau một đêm phong lưu mà thôi, mà người kia thậm chí cũng chẳng cần nhớ tới tên và dung mạo của cậu nữa.


Chẳng biết tại sao, khi đưa ra kết luận này, trong lòng A Tề bỗng chốc cảm thấy trống vắng lạc lõng.

Đương nhiên, cậu rất nhanh sẽ quen với nó thôi.

Vốn tưởng rằng sự việc cứ như vậy mà kết thúc, A Tề cũng vững tin cậu có thể chậm rãi để tâm tình của mình lắng xuống dưới những ánh đèn mờ ảo trong quán bar. Chẳng qua chỉ là một đêm phong lưu ngoài ý muốn, cậu cũng không chờ mong gì nhiều, càng không hy vọng chuyện này sẽ phát triển tiếp nữa.

Thế nhưng, một tuần sau đó, Giang Tử Đông lại đột nhiên xuất hiện trong quán bar một lần nữa.

Trên tay còn đeo chiếc đồng hồ vừa được sửa lại.

"Chiếc đồng hồ này, tặng em." Giang Tử Đông đứng trước mặt cậu, ánh đèn màu rọi xuống nụ cười trên mặt anh trông càng thêm đẹp mắt.

A Tề kinh ngạc nhìn anh, một lát sau vẫn không nói ra lời. Mấy ngày nay không gặp, Giang Tử Đông tựa hồ so với lúc trước càng thêm chín chắn hơn vài phần, vốn là một người đàn ông thành công có mị lực, lúc này vừa cười rộ lên, trong thoáng chốc đã khiến không ít người trong quán chú ý tới.

Giang Tử Đông chẳng thèm để ý tới những ánh nhìn chăm chú xung quanh mình, trực tiếp đi tới trước mặt A Tề, nhẹ nhàng kéo tay cậu, đeo đồng hồ của mình lên cổ tay trắng nõn kia, nhẹ giọng nói: "Chúng ta gặp nhau nhờ có chiếc đồng hồ này, coi như nó là bà mối đi..." Dừng một chút, độ cung nơi khóe miệng càng lớn hơn, "Tặng em là tốt nhất."Anh đeo đồng hồ cho A Tề xong, lấy tay nhẹ nhàng nâng mặt cậu lên, cúi xuống hôn lên đôi môi nhạt màu ấy, thấp giọng nói: "Tôi có chút nhớ em."

Thanh âm không lớn, lại làm cho người ta nghe được rõ ràng.

Phía sau bỗng vang lên một loạt tiếng hít sâu.

A Tề rốt cuộc cũng phục hồi tinh thần từ trong trạng thái ngây dại, thấy rất nhiều người quen đang hiếu kỳ mà vây quanh bọn họ, sắc mặt trong nháy mắt phụt đỏ lên, lạnh lùng nói: "Anh Giang, anh còn tới đây làm gì? Tôi ngày đó đã nói rất rõ ràng rồi, chúng ta..."

"Tôi tới đương nhiên là vì em." Giang Tử Đông mỉm cười cắt lời cậu, vừa dứt lời liền mạnh mẽ ôm lấy eo đối phương, thuận thế hôn xuống.

"......" Những lời A Tề muốn nói đều bị ngăn trong cổ họng, vừa thẹn vừa giận mà mở to hai mắt ra nhìn.

Khách quen trong Crazy đều biết A Tề, thấy cái tên "sắc quỷ" to gan lớn mật này dám công khai hôn người mà ông chủ đại nhân đã ra lệnh cấm không được đùa giỡn tới, ai nấy đều hả hê vây lại xem chuyện vui.

"Đêm nay theo tôi ra ngoài được không?" Vừa hôn môi xong, Giang Tử Đông ôn nhu hỏi.

A Tề bị anh hôn ở trước mặt mọi người, đỏ mặt không nói nên lời.

"À, nếu em không muốn, tôi và em ở trong quán cũng được." Giang Tử Đông tiếp tục nói, "Qua bên kia uống chút rượu đi, thế nào?"

Vài phục vụ viên trong quán cũng không nhịn được mà cười trộm.

Thấy người vây quanh xem càng ngày càng nhiều, cánh tay của Giang Tử Đông lại có khí lực rất lớn, ôm eo cậu mãi không buông, A Tề đành cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Chúng ta đi ra ngoài nói."

Giang Tử Đông thỏa mãn cười cười, như là đang tuyên cáo quyền sở hữu mà ôm lấy thắt lưng cậu, dưới ánh mắt khiếp sợ của mọi người, mang cậu tiêu sái bước ra khỏi quán.

Vài người đứng ở cửa khe khẽ nói nhỏ, hiển nhiên là đang tám nhảm vài chuyện bát quái, còn cố ý nhái theo ngữ khí của A Tề và Giang Tử Đông, chọc ghẹo nói, "Ai nha, anh Tề ngày hôm nay nói những lời thật mờ ám nha~", "Các cậu nói xem, anh Tề có quan hệ gì với người đàn ông kia?", "Hôm đấy tôi thấy bọn họ cùng đi ra ngoài đó.", "Tới hôm sau mới về nha~", "Anh Tề sau khi trở về toàn trốn ở trong phòng, tôi thấy trên người ảnh có vài dấu vết nha~~", "À~~ Là vậy a..." Một đám người như vừa bừng tỉnh đại ngộ mà cảm thán nói.

Rõ ràng nghe được lời thảo luận của bọn họ, nhớ tới cái đêm hoang đường hôm đó, mặt A Tề ngay lập tức đỏ lên, có chút phẫn nộ mà trừng Giang Tử Đông một cái, gạt tay anh ra.

"Anh Giang..." A Tề bình tĩnh nói, "Anh..."

"Gọi là Đông ca đi, ai cũng gọi tôi như thế cả." Giang Tử Đông cắt lời cậu.

A Tề mím môi không nói lời nào, hung hăng trừng mắt với anh.

Giang Tử Đông cười cười, nói: "Không thích thì thôi... Gọi là Tử Đông cũng được."

A Tề lạnh mặt nói: "Anh Giang."

Giang Tử Đông có chút bất đắc dĩ mà nhún nhún vai, "Được rồi, em nói đi.""Tôi mong anh sau này đừng xuất hiện ở đây nữa, như vậy sẽ quấy rầy tới... Công việc của tôi. Hơn nữa, nếu như bị anh chủ biết, anh sẽ gặp phiền phức..."

"Đừng sợ." Giang Tử Đông điềm tĩnh nói, "Tôi sẽ phối hợp với công việc của em. Sẽ không làm em mệt đâu. Về phần ông chủ của em, tôi sẽ nói với cậu ấy." Nói xong, nhẹ nhàng xoa xoa gương mặt của A Tề, "Sau này, em chỉ cần theo tôi là được rồi." Dừng một chút, "Trước tiên thử một tháng xem thế nào nhé?"

A Tề giật mình ngây người đứng đó, một lát sau mới gian nan nói: "Anh là muốn... Bao nuôi tôi..." Xấu hổ nuốt một ngụm nước miếng, A Tề không thể tin được mà nói, "Là ý này... Sao?"

Giang Tử Đông mỉm cười gật đầu: "Đúng vậy a."

Chưa từng có giây phút nào giống như bây giờ khiến A Tề khiếp sợ cùng bối rối đến thế, nhưng trong lòng lại có một tư vị nào đó khó nói nên lời...

Giang Tử Đông khẽ thở dài, nói: "Tôi cũng biết là rất khó tin, không ngờ tôi lại có cái ý này. Thế nhưng tôi muốn giữ em ở bên người."

Mặt A Tề càng đỏ hơn, bàn tay buông xuôi bên người gắt gao nắm lại.

- Chết tiệt! Anh thật sự cho rằng mình là MB sao? Còn bao nuôi! Bao nuôi??!!

Giang Tử Đông thấy A Tề nhìn mình chằm chằm không nói lời nào, có chút bất đắc dĩ mà cười cười, nói tiếp, "Ban đầu tôi tưởng rằng chỉ là nhất thời xung động, say mê thân thể của em, cho nên mới để mình tỉnh táo lại một chút, không gặp em vài ngày."

"Tôi dùng khoảng thời gian đó suy nghĩ thật kỹ một chút. Kết quả mới phát hiện ra, chính mình... Lại không thể khống chế được... Mà nhớ em."

"Hơn nữa, vừa nghĩ tới cảnh em ở bên cạnh thằng đàn ông khác, tôi cảm thấy rất tức giận."

"Tôi rất muốn gặp em, A Tề."

"Tôi rất thích em, cho nên, tạm thời ở bên tôi..."

"Được không?"

Giọng nói rất dịu dàng, nụ cười của anh cũng vậy, giống như ánh mặt trời rực rỡ ngày đông, ấm áp chiếu xuống người.

A Tề ngây ngẩn nhìn anh, không nói nên một câu nào cả.

Giang Tử Đông không giống với những vị khách ở trong quán, trên mặt lúc nào cũng mang theo nụ cười lỗ mãng, thuận miệng là nói ngon dỗ ngọt. Ngược lại, khi anh dùng thanh âm trầm thấp nói ra những lời này, biểu tình trên mặt cũng dịu dàng mà chân thành như vậy.

Mỗi một câu nói, đều khiến tâm của A Tề kịch liệt rung động không thôi...

Nhớ anh sao? Đúng vậy, cậu trong vòng một tuần nay, không lúc nào là không nhớ tới anh.

Nhớ tới nụ cười ôn nhu của anh, nhớ tới đầu ngón tay nóng rực của anh khi anh vuốt ve thân thể cậu, nhớ tới nụ hôn ấm áp anh dành cho cậu, còn có những vui sướng anh mang tới mà cậu chưa từng nếm qua.

Có thể, bởi vì mình cô quạnh lâu lắm rồi, mới có những say mê nhất thời với thân thể như vậy.

Thế nhưng, ngoại trừ cái thân thể ngây ngô này ra, tựa hồ còn có chút gì đó đặc biệt hơn nữa.Sợ anh xuất hiện, rồi lại chờ mong anh xuất hiện... Cái loại tâm tình mâu thuẫn không rõ ràng này khiến A Tề cảm thấy hoảng loạn, thậm chí là sợ hãi.

Cậu có phải thích Giang Tử Đông rồi hay không?

Vốn đã hai lần tổn thương, đối với người lạ phải có phòng bị mới đúng, thế nhưng khi đó vì cái gì lại bỏ cả đề phòng, tin tưởng anh sẽ không thương tổn mình, an tâm đi theo anh chứ?

Là bởi vì nụ cười cùng thanh âm của anh quá mức ấm áp sao?


"Đồng ý với anh, được không?" Giang Tử Đông ôm lấy eo A Tề, thân mật dán trán mình lên trán cậu, "Anh sẽ không ép buộc em làm gì cả, em có thể rời đi bất cứ lúc nào em muốn."

Nhìn cặp mắt sáng sủa của anh gần ngay trước mắt, A Tề gian nan nuốt nuốt nước miếng.

"Đi theo anh, xem như là... Làm bạn với một thằng cô đơn như anh được không?"

A Tề trầm mặc một lúc lâu, sau đó mới nhẹ nhàng gật đầu.

"Ừm..." Thanh âm nhỏ bé yếu ớt như con muỗi.

Giang Tử Đông ôm A Tề thoải mái cười ha hả, "Anh cũng không phải là bọn buôn người, biểu tình của em làm gì mà oanh liệt như thế." Nói xong, đưa tay xoa xoa mái tóc đen mềm mại của cậu cho rối lên, nhẹ nhàng nắm tay cậu nói, "Đi thôi."

A Tề đỏ hết cả mặt, ngoan ngoãn theo sau anh, đi về phía bãi đỗ xe.

Cậu cũng không nói rõ chân tướng cho Giang Tử Đông nghe. Có thể cậu thật sự điên rồi. Cậu thật sự rất lưu luyến cái ấm áp mà người này dành cho cậu, nhìn nụ cười ôn nhu của Giang Tử Đông, nơi mềm mại nhất đáy lòng như được phơi dưới ánh mặt trời ấm áp. Cho nên... Cậu thà rằng mạo hiểm như một con thiêu thân lao đầu vào lửa để duy trì cái quan hệ mỏng manh như bạn tình này, còn hơn là như một cái xác không hồn suốt ngày ẩn núp trong quán bar.

Dù cho lần này không có kết quả tốt đi nữa... Cậu cũng chấp nhận. Dù sao thì người bị tổn thương nhiều lần cũng chai rồi. Ít ra, ở cùng một chỗ với Giang Tử Đông cũng khiến cậu cảm thấy mình còn biết kích động, còn biết hồi hộp, còn biết vui sướng... Như một "người sống".

5.

Cuộc sống ở chung cứ như thế bắt đầu.

Cái mà A Tề không ngờ chính là, Giang Tử Đông cư nhiên mang cậu về "nhà" anh.

Đó là một căn nhà gần nơi làm việc của Giang Tử Đông, bởi vì anh sống một mình nên gian nhà cũng không lớn lắm, lại rất sạch sẽ. Trong phòng khách là một bộ ghế sô pha màu vàng nhạt cùng một chiếc TV LCD cỡ lớn, phòng làm việc được sắp xếp rất chỉnh tề, giá sách ở trên tường được chất đầy sách, trên bàn làm việc có hai chiếc máy tính, một chiếc notebook, chiếc còn lại là máy tính để bàn. Thấy A Tề khẩn trương đứng ở cửa không dám vào, Giang Tử Đông cười cười nói: "Laptop thì anh dùng để làm việc, còn máy tính để bàn này thì để thỉnh thoảng chơi game."

"Chơi game?" A Tề thật sự không tin được người đàn ông thành công trong sự nghiệp trước mặt mình đây lại có quan hệ với cái từ "chơi game" này.Giang Tử Đông kéo A Tề đến sô pha ngồi xuống, một bên rót nước, một bên giải thích nói: "Lúc anh còn học đại học thì cũng không có ngoan lắm đâu, trong phòng còn có ba cậu nam sinh khác, cả ngày đều đánh bài. Về sau anh tới nơi khác học, mua một chiếc vi tính, có lúc từng rất mê game online. Lúc đó chơi tới mê mẩn, còn bị thầy giáo gọi lên mắng cho một trận." Giang Tử Đông dừng một chút, khẽ cười cười, "Bây giờ tuy đã đi làm rồi, bất quá... Thỉnh thoảng cũng lên chơi game một chút, xem như là thư giãn tinh thần ấy mà."

"Sau này em ở nhà, nếu như có buồn chán thì mở máy tính lên chơi cũng được. Đúng rồi, mật mã của cái máy để bàn là ba số 0."

A Tề không biết anh vì sao lại nói với cậu mấy chuyện đó, có chút khẩn trương mà nhìn quanh ngôi nhà lạ lẫm này.

Giang Tử Đông đưa ly nước tới, "Uống nước không?"

A Tề kinh ngạc một chút, vội vàng lắc đầu: "Không, không cần..."

"Em đừng khẩn trương như vậy a." Giang Tử Đông bất đắc dĩ vỗ vỗ vai A Tề, "Anh không có ham mê kỳ quái nào cả, tìm em cũng không phải để ngược đãi em. Em không cần sợ anh như vậy chứ..." Giang Tử Đông ho nhẹ một tiếng, "Nhìn anh vô lại lắm sao?"

"Ặc, đương nhiên không phải..."

"Vậy em vì sao cứ trốn tránh anh mãi thế, không chịu nhìn anh... Hử?" Giang Tử Đông nghi hoặc vươn tay, nâng cằm đối phương lên.

Cả gương mặt của A Tề đều đỏ bừng, lông mi dài nhẹ nhàng rung động, vừa ngẩng đầu nhìn Giang Tử Đông một cái, lại cấp tốc cúi đầu xuống.

Giang Tử Đông sửng sốt, mỉm cười, tiến đến bên môi A Tề, thấp giọng hỏi: "Đối với loại quan hệ này... Thấy xấu hổ sao?"

Không đợi A Tề trả lời, liền tiến sát lại, hôn lên cặp môi đang nhẹ nhàng run rẩy kia. A Tề cứng người một chút, nhắm mắt lại ngoan ngoãn thừa nhận nụ hôn này. Giang Tử Đông được một tấc lại muốn tiến một thước, mở khớp hàm cậu ra, ôn nhu mà bắt đầu công thành đoạt đất.

Nụ hôn dần trở nên kịch liệt hơn. A Tề nhắm chặt hai mắt, bộ dáng vừa trúc trắc nhưng lại ngoan ngoãn, triệt để châm lên cơn dục hỏa trong cơ thể Giang Tử Đông. Giang Tử Đông mạnh mẽ ôm lấy cậu, bước nhanh vào phòng, đem A Tề đang hồi hộp khẩn trương áp ngã xuống chiếc giường rộng lớn.

Không có bất kỳ tác dụng của rượu nào hết, lần này... Hoàn toàn là cam tâm tình nguyện kết hợp.

Người đàn ông này vẫn ôn nhu như thế, A Tề rất nhanh đã sa vào trong sự dịu dàng của anh, chỉ có thể liều mạng hô hấp, thừa thụ những nụ hôn nhiệt tình này, cùng với những cái vuốt ve nhẹ nhàng và sự tiến nhập đầy cường thế...

Vào khoảnh khắc khi hai thân thể họ kết hợp với nhau, A Tề đột nhiên cảm thấy xúc động muốn khóc.

Cậu phát hiện, cậu đã nghiện cái người đàn ông tên là Giang Tử Đông này rồi. Cậu nghĩ, phòng bị của cậu có lẽ đã tan vỡ, mà càng đáng sợ hơn là, cậu căn bản không muốn từ bỏ.

Giang Tử Đông là người đầu tiên đưa cậu về nhà, người đầu tiên quan tâm tới cảm thụ của cậu, người đầu tiên thản nhiên cùng cậu nói chuyện phiếm. Tuy rằng, chủ đề nói chuyện rất đơn giản, thế nhưng, chưa từng có ai nguyện ý nói với cậu những chuyện vặt vãnh này, những chuyện ấy... Khiến cậu cảm thấy rất ấm áp.Cùng nhau nghênh đón cao trào, nhìn lồng ngực đang phập phồng ngay trước mắt, cảm thụ được hơi thở nóng rực ở bên tai, A Tề nhất thời cảm thấy tim đập nhanh muốn chết, chỉ có thể vươn hai tay ra, ôm chặt lấy lưng anh.

Một lát sau, Giang Tử Đông mới bình tĩnh lại, mỉm cười hôn lên trán A Tề, ôn nhu nói: "Mệt không? Anh mang em đi tắm." Nói xong liền bế A Tề lên đi vào trong phòng tắm.

- Chưa từng có ai làm cái việc tẩy rửa giúp cậu cả. A Tề đột nhiên nhớ tới rất nhiều lần trước đây, cậu đều phải tự mình chống tường mà chậm rãi đứng dậy, chịu đựng đau đớn mà tự mình bước tới phòng tắm, rồi lại tự mình chậm rãi tẩy rửa thân thể, có đôi khi thật sự là rất đau, không còn khí lực nào nữa, ngồi ở trong bồn tắm đến khi nước đều nguội lạnh, cuối cùng mới phải cắn chặt răng, hạ quyết tâm đưa tay tới cái chỗ khó có thể mở miệng kia, để dòng nước băng lãnh chảy vào trong cơ thể, cái cảm giác rửa sạch vết thương đó, đau đến khắc cốt ghi tâm.

Hôm nay được Giang Tử Đông ôm vào phòng tắm, dùng nước ấm cẩn thận rửa sạch thân thể cho mình, cảnh tượng đơn giản như vậy càng khiến vành mắt cậu chua xót không thôi.

Cậu biết, cậu đã thích Giang Tử Đông, bất tri bất giác rơi vào trong cái bẫy dịu dàng của đối phương mất rồi...

Chỉ là, lần này chỉ có thể len lén mà thích người nọ. Bởi vì, cậu không dám thừa nhận... Rất sợ sẽ nhìn thấy được ánh mắt khinh miệt của Giang Tử Đông.

"Vì sao... Lại là em?" A Tề nhẹ giọng hỏi.

Giang Tử Đông giật mình, dừng lại động tác, "Em nói sao?"

A Tề ngẩng đầu lên nhìn anh, "Trong quán bar có nhiều người như vậy, vì sao anh lại chọn em?"

Giang Tử Đông nhìn cậu, trầm mặc một lúc lâu, sau đó mới khẽ cười cười, nói: "Bởi vì, em... Khiến anh thấy an tâm. Anh rất thích cảm giác này."

Trong lòng A Tề khẽ run lên, đột nhiên ôm chặt lấy Giang Tử Đông, vùi đầu vào trước ngực anh.

Chất lỏng nóng rực ở viền mắt, cậu biết đó gọi là nước mắt.

Anh chủ đã từng nói với cậu, nghìn vạn lần không được khóc ở trước mặt người khác. Chỉ cần cậu khóc ở trước mặt người khác, thì người đó sẽ nắm được nhược điểm của cậu, sẽ càng thương tổn cậu sâu hơn.

Lúc bị Quan Thiên Trạch vứt bỏ, lúc bị Trần Nhiên ngược đãi, cậu cũng không có khóc, chỉ chống đỡ một hơi thở, bảo vệ một chút tự tôn hèn mọn đáng thương của mình.

Thế nhưng lúc này, chẳng biết tại sao, cậu lại rơi nước mắt. Giống như là nghẹn lâu lắm rồi rốt cuộc cũng bạo phát, nước mắt cứ từng dòng từng dòng tuôn trào, làm thế nào cũng không ngừng được.

Giang Tử Đông thấy nước mắt của A Tề cứ như nước sông không ngừng trào ra, nhưng vẫn hung hăn cắn môi, quật cường không để phát ra bất kỳ một tiếng động nào. Cái kiểu âm thầm khóc không tiếng động như thế này, bờ vai nhẹ nhàng run rẩy, mái tóc đen mềm mại dán ở trước ngực anh... Tất cả đều khiến trái tim Giang Tử Đông như bị ai đó thắt lại.Đau lòng...

Vì sao lại đau lòng người trước mặt như thế?

Muốn ôm lấy cậu, nhìn cậu vui vẻ mỉm cười, thậm chí điên cuồng mà nghĩ... Không bao giờ để cậu chịu bất cứ ủy khuất nào mà rơi nước mắt nữa.

Giang Tử Đông nhẹ nhàng vươn tay ra, dịu dàng ôm A Tề vào lòng.

"Đừng khóc..."

Ngón tay không ngừng không ngừng yêu thương vuốt ve mái tóc mềm mại của A Tề, thầm nghĩ nói cho cậu biết -

Có anh bên cạnh em rồi, cho nên, đừng sợ nữa...

Những chuyện đã qua, cứ để cho chúng xuống địa ngục hết đi. Có Giang Tử Đông anh ở đây, xem ai còn dám bắt nạt em.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui