Cố lão gia và Cố Trường Minh được Cố Hoài Ninh đưa đi thăm Diệp lão gia.
Trước khi anh ra khỏi cửa, Lương Hòa nằm lỳ trong cái tổ chim của mình, trong lòng Cố Hoài Ninh hiểu rõ nên anh cũng không ép buộc cô. Anh đắp chăn lên cho cô rồi mới rời đi. Thực ra Lương Hòa không đi cũng tốt, mấy hôm nay chỗ Diệp lão gia lúc nào cũng đông người, cứ đi ra đi vào, nhìn thấy Lương Hòa kiểu gì họ cũng hỏi han. Anh không sợ mấy câu hỏi đó, anh chỉ không muốn để Lương Hòa liên quan nhiều đến mấy người đấy.
Lúc họ đến chỉ có người nhà họ Diệp ở đó, Diệp Vận Đồng lâu rồi không gặp các vị trưởng bối nhà họ Cố nên cô ngồi cùng họ hàn huyên một lúc lâu. Cố Hoài Ninh giờ chẳng còn việc gì để làm nữa rồi, anh ngó nghiêng tìm Diệp Dĩ Trinh.
“Ông chủ lớn làm việc sớm thế cơ à?”
Diệp Dĩ Trinh nghe lời chế giễu của anh liền đặt mấy tờ tài liệu trong tay xuống, bỏ kính ra rồi xoa xoa sống mũi: “Một hạng mục sắp hoàn rồi, không xem không được”.
Nhìn quanh không thấy bóng dáng của Lương Hòa, xem ra phen này lão gia phải thua thật rồi. Diệp Dĩ Trinh nhìn Cố Hoài Ninh cười nhạt: “Hai hôm nay làm gì mà rảnh thế? Ngày trước bác trai đến cũng đâu có thấy cậu kè kè bên cạnh thế này đâu”.
Cố Hoài Ninh đang nhàn rỗi nghịch bông hoa cắm trong lọ, nghe thấy câu nói ấy liền nhếch mép: “Có chút việc, cấp trên bảo tôi cứ nghỉ ngơi vài ngày đi đã”.
Mặc dù anh nói rất bình tĩnh điềm đạm nhưng với người lớn lên trong môi trường nhà binh như Diệp Dĩ Trinh đã phát hiện ra ngay có điều gì đó bất thường. Ý của việc cho nghỉ vài ngày rõ ràng là tạm thời đình chỉ công tác của anh, chuyện đến mức này tuyệt đối không phải là “chút chuyện nhỏ”, nghĩ đến đây anh ta khẽ cau mày lại: “Có chuyện gì vậy?”.
Bất chợt Cố Hoài Ninh bị một cái gai đâm vào tay làm chảy máu. Anh nhíu mày lại, rụt tay về rồi nói: “Đợt trước tòa án quân sự bắt giữ ba chiếc xe biển quân đội trên đường cao tốc, đáng tiếc là lái xe lại không trình ra được thẻ sĩ quan cũng không báo cáo được ký hiệu đơn vị, tòa án quân sự đã tra ra được là biển số của chỗ chúng tôi”.
“Vậy là có người trong đoàn bán lại biển quân đội à?”
“Cậu đoán thử xem chuyện này rốt cuộc là do ai làm?”
Diệp Dĩ Trinh lắc lắc đầu, mặc dù anh cũng quen biết nhiều người trong quân đội nhưng thường thì anh rất ít khi quan tâm.
Người này cậu cũng biết, là con trai tham mưu trưởng Trương trên quân khu, Trương Văn.” Nói xong anh cười nhạt: “Cũng khổ cho tham mưu Trương phải hao tổn tâm trí để đưa nó vào quân đội, nhưng theo tôi thấy thì cậu ta rèn luyện mấy năm trong quân ngũ cũng chẳng được tích sự gì cả”.
Thằng ranh này Diệp Dĩ Trinh cũng đã từng nghe nói, Trương Văn quậy phá có tiếng, ba cậu ta cũng bất lực quá rồi mới phải tống Trương Văn vào quân đội để rèn luyện mấy năm, mong thằng con sẽ thay tính đổi nết. Ai dè nó cũng không biết trời cao đấy dày là gì, gia nhập quân đội rồi cũng vẫn quậy phá, mấy thằng có chút gia thế như nó có bao giờ thèm biết trước biết sau đâu. Nghĩ đến đây anh ta bèn hỏi: “Đây là việc của nó, sao lại liên lụy đến cậu?”.
Lần trước khi vừa có danh sách biểu dương trong đợt diễn tập quân sự, tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn 2 Cao Vịnh Quân được bằng khen hạng Ba, bằng khen còn nóng hổi chưa được bao lâu thì đột nhiên quân khu gửi thông báo tạm thời đình chỉ công tác của anh ta, yêu cầu anh ta phối hợp điều tra. Theo như họ nói thì mấy tay tài xế người địa phương bị bắt kia thừa nhận rằng biển số quân đội là do một thiếu tá trong đơn vị bán lại, còn chỉ đích danh người đó là Cao Vịnh Quân.
Triệu Kiền Hòa vừa nghe thấy thế thì đập bàn ầm ầm, chưa nói gì đến việc Cao Vịnh Quân là tiểu đoàn trưởng nhưng lại chẳng phải là con ông cháu cha gì, riêng chuyện một mình anh ta tự đi bán ba cái biển số kia cũng đáng để xem xét lại rồi. Có thể mua chuộc được người nhưng làm sao mua chuộc được luật pháp. Nói gì thì nói, không đưa ra được chứng cứ gì để phản bác thì cũng không được. Phía tài xế thì vì thái độ thành khẩn nhận tội, nên nộp tiền phạt xong là được thả ra rồi, còn phía Cao Vịnh Quân thì còn phải chờ kết quả điều tra.
Diệp Dĩ Trinh suy nghĩ: “Liệu có phải Trương Văn đã nhúng tay vào không?”.
“Cũng không chắc, có điều đòn phủ đầu này cũng rất đáng nghi ngờ.” Cố Hoài Ninh nói: “Con người Cao Vĩnh Quân tôi hiểu rất rõ, cậu ta là sinh viên ưu tú của đại học kỹ thuật quốc phòng, chưa biết chừng vì chút chuyện này mà hủy hoại cả tiền đồ phía trước, hơn nữa cậu ta là do tôi nâng đỡ, nói thế nào thì tôi cũng phải bảo vệ đến cùng.”
Diệp Dĩ Trinh im lặng trong giây lát: “Chuyện này không hề đơn giản, đơn vị không điều tra ra thì thôi, nhưng nếu tra ra thì cũng không thể giải quyết trong một sớm một chiều được”.
“Ừ, tôi hiểu.” Cố Hoài Ninh cười thản nhiên, hất hàm về phía phòng bệnh: “Không phải là đã có hai vị thần tôn kính được cử đến đây rồi sao, sẵn tiện mấy ngày này tranh thủ nghỉ ngơi cũng hay đấy chứ”.
“Vậy, chuyện này Lương Hòa có biết không?”
Cố Hoài Ninh lặng người đi: “Cho cô ấy biết làm gì?”.
“Tôi dám chắc là cậu vẫn chưa nói cho cô ấy biết chuyện bị đình chỉ công tác”. Diệp Dĩ Trinh cười rồi nói: “Có một vài chuyện đừng giấu giếm thì tốt hơn, nếu không có thể cô ấy sẽ cảm thấy mình không được tôn trọng”.
Cố Hoài Ninh nghe vậy nhướn nhướn lông mày, anh lại không nghĩ nhiều đến thế.
Thấy Diệp Dĩ Trinh vẫn nhìn mình chằm chằm, anh vỗ vỗ vai Diệp Dĩ Trinh: “Được, tôi biết rồi”.
Chiến hữu gặp nhau lúc nào cũng có rất nhiều chuyện để nói, nhưng sức khỏe Diệp lão gia không cho phép, nên Cố lão gia đành phải về sớm.
Trước khi ra về, Cố Hoài Ninh vào phòng chào hỏi Diệp lão gia một tiếng, Diệp lão gia cười, ánh mắt nhìn quanh như tìm kiếm cái gì đó. Cố Hoài Ninh hiểu rõ, cũng không phải anh không thấy vẻ thất vọng của Diệp lão gia, một bên là trưởng bối, một bên là vợ. Không thể công bằng, vậy thì cứ thiên vị đi vậy, chuyện cô không muốn làm thì anh sẽ không ép. Nhưng sắc mặt của Cố lão gia trông rất khó coi, lên xe được một lúc thì không thể im lặng được nữa phải lên tiếng.
“Hoài Ninh, thân thế của Hòa Hòa con có biết không?”
“Làm sao nhiều bằng ba mẹ.”
Lão gia nghe xong liền sa sầm mặt mày, Cố Trường Minh ngồi bên cạnh không nhịn được cười. Thằng nhóc này đúng là biết tận dụng cơ hội chọc tức ba mẹ nó.
Cuối cùng thì lão gia cũng tự mình nghĩ thông suốt, ông khẽ thở dài một tiếng: “Cho dù thế nào chăng nữa, anh Diệp đã thừa nhận thì chúng ta cũng buộc phải thừa nhận”.
“Lương Hòa vẫn chưa chấp nhận chuyện này.”
Lão gia nhíu mày: “Ồ, con bé này đúng là khác biệt, rất nhiều chuyện đã nằm ngoài dự liệu của ta.”
Giọng điệu mang hàm ý rất sâu xa, Cố Hoài Ninh khẽ chau mày: “Ba và cô ấy tiếp xúc với nhau cũng chưa nhiều, sao lại có nhiều vấn đề nằm ngoài dự liệu đến thế?”.
Cố Trường Minh ngồi bên cạnh mà đau hết cả đầu, hai người này đâu có phải đang bàn luận với nhau chuyện gì, rõ ràng là đang mượn lời để chế nhạo nhau mà. Cố lão gia bực bội, nhìn thấy xe sắp rẽ vội hỏi: “Có phải là con đang về khu chung cư không đấy?”.
Cố Hoài Ninh vẫn cứ nhìn thẳng phía trước, anh nói với lão gia, lúc này đang rất bất mãn: “Chung cư không có chỗ ở, ba về nhà khách đơn vị ở tạm mấy ngày vậy”.
Lão gia tức điên lên.
Lương Hòa chính thức nói chuyện với Cố lão gia là vào ngày thứ ba sau khi ông đến thành phố B. Công việc của lão gia vốn rất bận, trước kia khi Lương Hòa ở thành phố C, muốn gặp ông cũng chẳng dễ dàng gì. Bây giờ ông chủ động gặp cô, Lương Hòa tự nhiên thấy hơi lo lắng. Cố Hoài Ninh nhìn cô đứng trước gương ngó trước ngó sau, quay trái quay phải lượm bộ này vứt bộ kia, bộ dạng rất căng thẳng: “Anh đi cùng em nhé”.
Lương Hòa quay lại: “Không cần đâu, anh cũng không cần phải tiễn nữa, em muốn tự đi”.
“Một mình em đi sao được, ba đang ở nhà khách của đơn vị, đấy là nơi em có thể tự ý vào được à?”
“Kể cả thế cũng không cần anh tiễn.” Lương Hòa cụp lông mi xuống: “Em nghĩ chắc chắn ba có điều muốn nói với em, để anh đi cùng chẳng phải biến em thành kẻ nhát gan sao?”
Cố Hoài Ninh không nhịn được cười, cũng không nài nỉ cô nữa, anh gọi tài xế Tiểu Trương lái xe đưa cô đi.
Khi Lương Hòa đến, đơn vị đang tổ chức huấn luyện buổi chiều, không có nhiều người ra vào, Lương Hòa cứ thế đi mà không hề có cảm giác xấu hổ ngượng ngùng khi bị người khác nhìn ngó, bất chợt một đôi giày đen lọt vào tầm nhìn của cô. Lương Hòa vội dừng bước, ngẩng lên xem người đó là ai.
Nhìn thấy Triệu Kiền Hòa, Lương Hòa nhẹ cả người.
“Đến gặp bác Cố à?”
Lương Hòa gật đầu: “Anh đến nhà khách làm gì?”
“Tôi cũng đến thăm bác Cố”. Triệu Kiền Hòa cười rồi cúi xuống nhìn đồng hồ: “Sắp đến giờ rồi, không đi cùng cô nữa, tôi đi trước đây”.
Lương Hòa nhìn dáng vẻ của anh ta thì thấy ngạc nhiên vô cùng. Trông Triệu Kiền Hòa bận rộn thật đấy, thế mà sao cái người kia lại ngồi ở nhà nhàn rỗi thế được nhỉ.
Cố lão gia được sắp xếp một phòng ở cuối dãy, cửa đang khép hờ. Lương Hòa hít một hơi thật sâu rồi gõ cửa mấy cái nhưng lại không thấy ai trả lời, cô nghĩ một lát rồi tự đẩy cửa, nhẹ nhàng bước vào.
Cố lão gia đang gọi điện thoại, nhìn thấy cô, ông chỉ khẽ ra hiệu. Lương Hòa ngồi xuống nhìn quanh một vòng, cô không thấy ai khác ngoài cô và lão gia, mà vẻ nghiêm túc của lão gia khi nghe điện thoại cũng khiến cô hơi căng thẳng. Người ở đầu bên kia hình như cứ nói tràng gi¬ang đại hải, lão gia nghe đến phát chán lên, ngón tay ông cứ gõ gõ liên tục vào mặt bàn kính, lông mày nhíu chặt lại: “Thôi được rồi, có bản lĩnh thì đi mà khuyên con trai mình, đừng có lấy tôi ra làm bình phong”.
Câu nói này khiến Lương Hòa chột dạ, người ở đầu dây bên kia là bà Lý Uyển?
Chẳng biết là người kia lại nói cái gì mà lão gia phì cười: “Tôi khuyên thế nào được, tính tình của chúng nó, thằng nào thằng đấy đều cứng đầu khó bảo. Nghe tôi nói này, mấy chuyện này cứ để kệ chúng tự giải quyết”. Ngừng một lát, ông lại nói: “Thôi được rồi, dập máy đi”.
Lão gia cúp máy rất dứt khoát nhanh gọn, Lương Hòa còn chưa kịp nhìn ra chỗ khác thì lão gia đã quay ra nhìn cô, ánh mắt trầm ngâm của cô lọt ngay vào mắt của lão gia, Cố lão gia cười cười: “Đừng lo lắng, là ba của Kiền Hòa”.
Ra là vậy.
Lương Hòa muốn thở phào một cái, nhưng lão gia vẫn đang nhìn cô, cô mà thở hắt ra, chẳng hóa ra là tự nhận mình đang lo lắng à!
Cố lão gia dường như không cảm nhận được sự căng thẳng của cô, ông chầm chậm ngồi xuống, bưng tách trà lên uống thử một ngụm rồi mới từ tốn nói: “Đến thành phố B mấy ngày rồi mà chẳng thấy con và Hoài Ninh gọi điện về nhà, để mẹ con lo lắng. Sao rồi, thích nghi được chưa?”.
“Mọi thứ đều rất ổn ạ, lúc mới đầu con chỉ hơi không quen thôi, nhưng gần đây thì tốt hơn nhiều rồi ạ.”
Lão gia gật gật đầu: “Chuyện của con và nhà họ Diệp hôm rồi ba đã nghe được kha khá, thái độ anh Diệp thế nào ba biết rõ. Nhưng Hoài Ninh nói con vẫn chưa chấp nhận, điều này là thật à?”.
Đối diện với ánh mắt thăm dò của lão gia, Lương Hòa nghĩ ngợi giây lát: “Nhà họ Diệp đối xử với con rất tốt. Nếu ông ấy chỉ là Diệp lão gia, thì con vẫn sẽ tôn trọng ông như một vị trưởng bối đáng kính. Nhưng nếu đổi lại đó là ông ngoại của con, thì con e rằng rất khó nói. Dù sao thì ông cũng nợ bà ngoại con”. Những câu cô nói ra ít nhiều gì cũng là một cách để trốn tránh.
Có điều lão gia không chê trách cô: “Thôi bỏ đi, ai cũng có cái lý của mình, con tự quyết định đi”. Nói rồi ông nhìn Lương Hòa với ánh mắt mang hàm ý sâu xa: “Thực ra đứng ở góc độ là người ngoài cuộc, ba thấy quyết định của con thật ngốc nghếch. Cơ hội này nếu rơi vào tay người khác thì quả thật là chim sẻ hóa phượng hoàng, có người thân, có gia thế lại có chỗ dựa”.
Lương Hòa cười gượng: “Quãng thời gi¬an con cần chỗ dựa nhất đã qua rồi, bây giờ con sống rất tốt. Còn về người thân, con nghĩ có lẽ con cần thời gi¬an để thích nghi”.
Lão gia đã hiểu ra, ông không nói gì thêm về chuyện này nữa, ông chỉ hỏi: “Sắp đến Tết rồi, Tết năm nay con không định về à?”.
Câu hỏi này thật khó trả lời, Lương Hòa ứng biến linh hoạt: “Con nghe theo Hoài Ninh ạ”.
Câu trả lời khiến Diệp lão gia cau mày lại: “Nếu rảnh rỗi thì về thành phố C một chuyến đi. Mẹ con vẫn luôn hy vọng Hoài Ninh sẽ trở về thành phố C. Ba không ép con, nhưng thỉnh thoảng con cũng nên khuyên nó, có thể về thì hãy về đi”.
“Vâng ạ.”
Lương Hòa khẽ mỉm cười, đợi đến lúc ra khỏi cửa cô mới dám thở phào một hơi, coi như đã đá được quả bóng này sang chân Cố Hoài Ninh!
Trời sắp tối rồi, Lương Hòa khoác áo đội mũ đi ra xe. Đang định giơ tay ra mở cửa thì “cạch” – cửa xe đã bật mở, Lương Hòa vừa lên xe vừa cười cười nói cảm ơn, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú tươi cười của Cố Hoài Ninh.
“Không phải em đã nói là không cho anh đi đón hay sao, anh đến làm gì?” Lương Hòa hơi bất ngờ.
Anh nhìn cô thắt dây an toàn: “Sắp tới giờ cơm rồi, anh bảo Tiểu Trương đi trước”.
“Bảo sao nhiều người thế.” Cô lầm bầm, vừa dứt lời thì anh đã bỏ mũ của cô xuống. Lương Hòa đang định trừng mắt lên nhìn thì nhìn thấy ở phía trước anh có người ở ngoài đang nhòm vào: “Đừng làm ồn, có người đấy”.
Cửa xe hạ xuống, Cao Vịnh Quân thò đầu vào.
Cao Vịnh Quân nhìn thấy Cố Hoài Ninh mặt mày rạng rỡ hẳn lên, nhìn thấy Lương Hòa anh lại hơi do dự: “Không có chuyện gì, em đến để chào hỏi thủ trưởng thôi”.
Cố Hoài Ninh cười: “Đến giờ ăn rồi, mau đi ăn cơm đi, tôi đi trước đây”.
Cao Vịnh Quân ngập ngừng gật đầu.
Xe chạy một quãng xa, Lương Hòa tò mò hỏi: “Đấy là ai vậy?”.
“Là một tiểu đoàn trưởng, cấp dưới của anh.” Cố Hoài Ninh vừa nhìn đường vừa nói, về đến cổng anh dừng lại một lúc, phối hợp với vệ binh kiểm tra biển số.
“Em thấy mọi người đều rất bận rộn, sao anh nhàn rỗi thế?”
“Anh rảnh thì tốt quá còn gì, có nhiều thời gi¬an ở bên em, cái này gọi là có trách nhiệm chăm sóc gia đình.”
Lương Hòa: “…”
Cố Hoài Ninh nhìn cô cười: “Nói chuyện với ba vui chứ?”.
“Cũng được. Nhưng ba nói, Tết này muốn chúng ta về nhà.”
“Em muốn về à?”
Lương Hòa hơi do dự: “Em muốn về, mà cũng không muốn về”.
Cố Hoài Ninh nghe xong mỉm cười, một lúc lâu sau anh mới nói: “Thế nào cũng được, anh nghe theo em.”
Lương Hòa không nhịn được quay sang nhìn anh, trong lòng trở nên sôi sục. Về đến nhà cũng đã bảy giờ tối rồi, có tuyết nên đường hơi trơn, vì thế, anh đưa cô đến cửa thang máy rồi mới đi đỗ xe. Lương Hòa giậm chân nhìn lên trên tầng, thấy bóng chị Nhiệm đang sắc thuốc.
“Muộn thế này còn sắc thuốc hả chị?” Lương Hòa thấy lạ bèn hỏi.
“Thành tật rồi, không uống thuốc thì thấy khó chịu, thói quen mà em.” Chị Nhiệm cười, rồi quay sang vặn nhỏ lửa đi một chút.
“Chị thấy khó chịu trong người à?”
Chị Nhiệm lắc đầu, chỉ chỉ vào trong phòng: “Là lão ấy, lần nào bị ốm cũng làm mình làm mẩy, bắt chị sắc thuốc cho bằng được”.
Lương Hòa bật cười, dễ dàng thấy được vai trò của chị Nhiệm trong nhà. Xem ra, cho dù là người đàn ông mạnh mẽ oai phong ngoài xã hội, về đến nhà vẫn cần sự chăm sóc của vợ như một đứa trẻ. Như vậy thật tốt, nhất là khi có một người vợ đảm đang như chị Nhiệm, thế mới xứng danh là vợ của lính chứ! Còn cô, e là phải đợi một cuộc cải cách, Lương Hòa cười thầm.
Sáng sớm hôm sau, Lương Hòa nhận được điện thoại của bà Lý Uyển. Cô bị bất ngờ nên không tránh khỏi căng thẳng lo âu, một tay cầm điện thoại, một tay cầm bàn chải đánh răng, đứng nguyên trong phòng khách nghe mẹ chồng nói.
Bà Lý Uyển chẳng nói chuyện gì, chỉ hỏi han sức khỏe lão gia. Bà nói cô mới biết, lão gia trước khi đi trong người không được khỏe, còn phải mang theo thuốc nữa. Nghĩ đến đây, cô toát mồ hôi, may mà bà Lý Uyển không truy cứu, chỉ nói cô nhắc nhở lão gia một chút.
Đến cuối cuộc nói chuyện, bà Lý Uyển mới hỏi: “Chỉ còn mấy ngày nữa là Tết rồi, con có định về không?”.
“Con…” Lương Hòa vừa kéo dài thời gi¬an vừa đưa mắt cầu cứu Cố Hoài Ninh.
Cố Hoài Ninh nhanh tay cầm điện thoại. Anh đã có kinh nghiệm đối phó với mẹ, chỉ hai ba câu là có thể chuyển ngay chủ đề, cuối cùng vẫn không trả lời rõ ràng có về hay không, khiến bà Lý Uyển bực bội gác máy.
Lương Hòa đứng bên cạnh nghe rõ mồn một, có chút lo lắng: “Như thế có được không?”.
Cố Hoài Ninh trêu cô: “Bao nhiêu khó khăn đã đẩy hết sang cho anh rồi, em còn lo gì nữa?”.
“Haizzz, anh đừng tưởng, chuyện đối phó với mẹ quả thực rất khó với em.”
Cố Hoài Ninh hơi nhướng mày, bắt đầu soi gương cạo râu: “Chuyện này để anh trả lời thì hợp lý hơn”. Thứ nhất là công việc của anh không thể tùy tiện muốn về thì về, thứ hai là anh không muốn mẹ suốt ngày lấy chuyện đó ra để làm khó cô.
Lương Hòa thấy anh nói cũng có lý, nhưng cô chợt nghĩ ra một chuyện: “À đúng rồi, sao anh thà chôn chân trên núi cũng không bằng lòng về thành phố C?”.
Cố Hoài Ninh đang lau mặt cũng phải khựng lại, khi bỏ khăn ra thì lại trở về nét mặt như ban đầu, thậm chí còn nhìn Lương Hòa mỉm cười nữa. Anh lấy kem đánh ra đưa cho cô, còn tiện tay véo má cô một cái: “Đánh răng đi đã, khi nào có thời gi¬an, anh đưa em đến một nơi, khi đó em sẽ hiểu”.
Lại còn làm ra vẻ thần bí! Lương Hòa bĩu môi, chán nản soi gương đánh răng.
Một lúc sau, Cố Hoài Ninh mặc xong áo khoác ngoài của bộ quân phục, đi ra khỏi phòng ngủ, Lương Hòa nhìn thấy bèn hỏi: “Anh phải đi đâu à?”.
“Ừm, anh đi gặp ba, sau đó cùng chú hai đến sư đoàn một chuyến.”
“Vậy à, vậy thì anh nhớ nhắc ba uống thuốc, mẹ nói dạo này ba không được khỏe.”
“Anh biết rồi!”
Cố Hoài Ninh lái xe Leop¬ard về phía đoàn 302. Suốt mấy ngày nay, đây là lần thứ hai anh về đoàn. Về lý mà nói, một sĩ quan quân đội bị đình chỉ công tác nhất định phải ăn năn suy nghĩ lại hành vi của mình, nhưng đồng chí Cố Hoài Ninh lại ngang nhiên coi đó là một kỳ nghỉ phép, thoải mái nghỉ ngơi. Còn chưa vào đến phòng làm việc, anh đã thấy Cao Vịnh Quân đứng đợi ngoài cửa. Cố Hoài Ninh cười rồi mở cửa.
“Sớm thế mà đã đứng gác sao?”
Anh vui vẻ nói đùa một câu, nhưng Cao Vịnh Quân lại không hề vì câu nói đùa ấy mà thả lỏng cơ mặt. Anh ta vẫn đứng nghiêm một chỗ. Đến tận khi Cố Hoài Ninh ra lệnh, anh ta mới ngồi xuống ghế: “Đoàn trưởng, người hôm qua là vợ anh sao?”.
“Ừm.” Cố Hoài Ninh thừa nhận không chút do dự, tiện thể dặn dò: “Chuyện này khoan hãy nói cho cô ấy biết, giải quyết xong ngay thôi, cậu cũng đừng suy nghĩ nhiều quá”.
Cao Vịnh Quân gật đầu. Thực ra trong lòng anh ta cảm thấy rất có lỗi với Cố Hoài Ninh. Anh ta vốn là lính của đơn vụ trực thuộc sư đoàn, có lần đơn vị tổ chức thi đấu, anh ta đã xếp hạng nhất, sau khi trở về, trừ tấm bằng khen, anh ta còn nhận được sự bồi dưỡng tận tình của Cố Hoài Ninh và được cất nhắc lên vị trí cao hơn. Có thể nói, anh ta có được địa vị ngày hôm nay, không thể không kể đến công lao của đoàn trưởng Cố Hoài Ninh.
Chuyện biển số xe rõ ràng là một chuyện rất mờ ám, về điểm này, tuy anh ta không đưa ra được chứng cứ, nhưng anh ta có thể không thẹn với lòng, chỉ có điều, trong thoáng chốc đã làm liên lụy đến Cố Hoài Ninh, anh ta thấy rất có lỗi.
“Đoàn trưởng, hay là anh đừng nhận trách nhiệm về chuyện này. Cấp trên muốn phạt thì cứ phạt, tôi nhận hết.” Anh ta đã nghĩ rồi, cùng lắm là ra đi, dù sao người có năng lực cũng không sợ không kiếm được cơm, chỉ là không cam tâm thôi.
“Chuyện này không đơn giản như cậu nghĩ.” Cố Hoài Ninh nghiêm túc nhìn anh ta: “Cậu nói cho tôi biết, cậu có mối quan hệ gì với mấy người mua biển ấy không?”.
Cao Vịnh Quân lập tức bảo đám: “Không hề, tuyệt đối không có quan hệ gì cả”.
“Vậy thì được”, Cố Hoài Ninh vỗ vai anh ta: “Chuyện này cậu không cần lo lắng, trong lòng tôi đã có định liệu cả rồi”.
Lời này của Cố Hoài Ninh không phải để an ủi, mà thực sự anh đã có quyết định, dù sao lão gia cũng đang ở nhà khách hỗ trợ cho anh.
Cố Hoài Ninh thong thả tới nhà khách, đến phòng trọ của lão gia nghe thấy có tiếng ho khẽ từ bên trong, vừa mở cửa ra đã xộc lên mùi khói, ngay cả anh cũng vì hít phải khói mà bị ho.
Cố Hoài Ninh gõ cửa phòng hỏi: “Mấy hôm nay ba không uống thuốc mà quay sang hút thuốc sao?”.
Cố lão gia lạnh lùng nhìn anh: “Hút mấy điếu cho nhẹ người thôi”.
“Chú hai đâu ạ?”
“Một lát nữa sẽ đến, đến lúc ấy con lái xe đưa chú hai về, tiện thể đi gặp một vài người, cùng chú ấy ăn bữa cơm. Con cũng đừng chán nản, ba sẽ không ra mặt nữa.”
“Con biết rồi.” Cố Hoài Ninh có chút buồn cười, lão gia vẫn coi anh như đứa trẻ: “Con xuống dưới chờ chú hai, ba cũng đừng hút thuốc nhiều như thế, phải chú ý giữ gìn sức khỏe”.
Lão gia cười: “Đi làm việc của con đi”.
Lương Hòa ăn sáng xong liền đến nhà Lâm Nhiên. Mấy hôm nay cô đang kèm Trương Hân là học sinh chuyển từ trường khác đến nên phải thi tuyển. Con bé từ nhỏ đã không giỏi tiếng Anh, thành tích rất yếu, lần nào may mắn thì điểm vừa đủ đạt, còn bình thường thì chỉ đạt sáu mươi điểm trở xuống, khiến chị Lâm Nhiên vô cùng lo lắng. Con bé lại không thấy lo gì cả, vì theo cách nói của cô nàng thì khi lớn sẽ không ra nước ngoài, học tiếng Anh không có tác dụng gì. Nhưng trước mắt, vì phải thi đầu vào, không học thêm không được.
Khi nhận được điện thoại của Diệp Vận Đồng, Lương Hòa đang bận sửa câu dịch cho Trương Hân: “Dạo này em bận gì vậy, không thấy đến nhà chơi?”.
“Em bận giúp một cô bé học tiếng Anh, không đi được”.
Đầu bên kia truyền đến tiếng cười sảng khoái: “Vậy em đưa cả cô bé ấy đi cùng, nhân tiện chị trả lại al¬bum cho em luôn”.
Lương Hòa đang do dự thì Trương Hân đã kéo kéo vạt áo, đôi mắt tràn đầy mong đợi. Cô bé bị ép học mấy ngày nay rồi, nghĩ đi nghĩ lại, Lương Hòa bèn đồng ý.
Khó khăn lắm Trương Hân mới được bay nhảy, vừa nhìn thấy vườn nhà Diệp lão gia tràn đầy cảnh đẹp, cô bé không nén được nỗi kinh ngạc thích thú. Lương Hòa buồn cười vuốt tóc cô bé.
Diệp Vận Đồng ở thành phố B mấy năm, cũng quen biết chính ủy Trương, nên đối xử với Trương Hân vô cùng thân thiết, còn tìm phim hoạt hình cho con bé xem, sau đó cùng Lương Hòa ngồi trong phòng khách nói chuyện.
Diệp Vận Đồng trả al¬bum lại cho Lương Hòa: “Mấy hôm nay lão gia lúc nhàn rỗi không có việc gì làm đều ngồi xem al¬bum, cũng không biết ông đang nghĩ gì nữa”.
Diệp Vận Đồng uống ngụm trà, thong thả nói: “Mấy hôm nữa có thể xuất viện rồi. Thực ra ông cụ tuổi cũng cao, bác sĩ nói cứ theo dõi thêm thì tốt nên nhất quyết không cho xuất viện, bây giờ ông cụ đang bực mình lắm”.
Lương Hòa mím môi cười, ngẩng đầu lên lại nhìn thấy khuôn mặt ưu tư của Diệp Vận Đồng đang nhìn mình, cô tò mò hỏi: “Chị sao vậy?”.
Diệp Vận Đồng lắc đầu, cười: “Chị chẳng còn ấn tượng gì về mẹ nữa, mấy hôm nay nhìn ảnh, nhìn đi nhìn lại thấy quả thật là rất giống”.
“Mẹ em khi còn sống cũng nói như vậy”. Lương Hòa khẽ cười: “Nhưng bà ngoại kiên cường hơn em rất nhiều”.
“Chị đã từng nói với em là chị rất hận mẹ đúng không?” Diệp Vận Đồng thở dài, nói: “Mặc dù thời gi¬an trôi qua lâu rồi, cảm giác ấy cũng đã phai nhạt đi rất nhiều, nhưng trong lòng vẫn còn nhiều khúc mắc”.
“Em hiểu” Lương Hòa khẽ nói.
Diệp Vận Đồng cười gượng: “Nhưng em biết không, mấy hôm trước, khi lão gia rảnh rỗi không có việc gì cũng đã nhắc đến mẹ. Ông nói, lúc đầu mẹ không cố ý rời bỏ chị, là ông van xin bà, van xin bà để lại cho ông một đứa con, vì thế nên bà đã không đưa chị đi cùng”.
Lương Hòa ngỡ ngàng.
“Em nói xem, chị thật là ngớ ngẩn. Lúc đầu, chị tưởng chẳng ai cần đến mình nữa, nhưng chưa từng nghĩ mọi chuyện lại như vậy. Lương Hòa, em nói cho chị biết, mẹ sống có tốt không?”
Lương Hòa muốn nói, nhưng đột nhiên thấy lòng đau thắt, không thể mở miệng được. Sống có tốt không ư? Sau khi bỏ đi, bà ngoại không đi bước nữa, một mình cô độc đến già. Còn mẹ của cô, cả đời không tin vào đàn ông, đến cuối cùng lại qua đời vì tai nạn gi¬ao thông. Như vậy có được coi là tốt không?
“Cả đời bà ngoại đã chịu rất nhiều khổ cực, nhưng bà chưa bao giờ nói với em những điều này. Khổ đến mấy bà cũng đều tự mình gánh chịu”. Chớp chớp mắt, Lương Hòa nói tiếp: “Em không biết bao năm nay Diệp lão gia có từng vì bà mà cảm thấy tội lỗi không, nhưng cho dù là có thật đi chăng nữa, em nghĩ, ông cũng không thể đau khổ bằng bà. Chính vì điều này, em rất khó có thể thoải mái được với ông”.
Diệp Vận Đồng đã tìm ra được câu trả lời trong câu nói của Lương Hòa, nắm tay Lương Hòa, khẽ nói: “Chúng ta không nói chuyện này nữa, không nói nữa”.
Họ ăn cơm trưa ở nhà họ Diệp. Đến chiều, mặc dù tuyết rơi nhưng Lương Hòa và Trương Hân vẫn rời đi. Đường không hề gần, nhưng vì Trương Hân thích tuyết nên cứ tung tăng suốt đường đi mà không thấy lạnh. Lúc đưa con bé về đến nhà thì Lâm Nhiên đã tan ca. Chị làm giáo viên ở trường mẫu giáo trong khu chung cư, hôm nay là ngày cuối tuần, vì thế được về sớm hơn mọi khi một chút. Lâm Nhiên nhìn thấy hai người mặt đỏ ửng vì lạnh, có chút xót xa, vội vàng đưa cả hai vào phòng để sưởi ấm, pha cho mỗi người một cốc trà nóng.
Lương Hòa nếm thử một ngụm, luôn miệng khen ngon: “Chị giỏi thật đấy!”.
Lâm Nhiên cười: “Đây chỉ là chút tài lẻ thôi, có gì đâu chứ!”, nói rồi giục Trương Hân vào phòng làm bài tập. Cô bé không muốn, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của mẹ, đành phải cầm cốc trà đi vào phòng.
Thấy cửa phòng con gái đã đóng, Lâm Nhiên mới lên tiếng: “Hòa Hòa, việc của Hoài Ninh giải quyết sao rồi?”.
“Việc? Việc gì ạ?” Lương Hòa thấy khó hiểu.
Lâm Nhiên sốt ruột: “Còn có thể là chuyện gì nữa, mấy hôm nay chung cư đồn ầm hết cả rồi. Mấy chị vợ biết chúng ta sống gần nhau, lúc đưa con đến trường ai cũng hỏi thăm, chị chỉ biết thoái thác nói là không rõ. Thế chuyện biển số ấy đã làm rõ được chưa?”.
Thấy Lương Hòa vẫn còn ngơ ngác mơ hồ, Lâm Nhiên dường như đã hiểu ra điều gì, ngờ vực hỏi Lương Hòa: “Em, em không biết sao?”.
“Em không biết”. Lương Hòa lẩm bẩm.
“Thế thì Hoài Ninh giấu em kỹ thật đấy!” Lâm Nhiên lẩm bẩm, thấy sắc mặt Lương Hòa không ổn, lại cười ha hả: “Trời ạ, thực ra cũng chẳng có gì đâu, Hoài Ninh không nói cho em chắc là sợ em lo lắng, Đừng nghĩ nhiều, Lương Hòa nhé!”
Lương Hòa cắn môi, cười gượng gạo rồi gật đầu. Về đến nhà, Lương Hòa ngồi đợi Cố Hoài Ninh. Đợi suốt cả một buổi tối, đến tận mười một giờ đêm, cô mới nghe thấy âm thanh quen thuộc từ vang lên từ dưới tầng. Lương Hòa ngồi im trên sô pha lắng nghe, một lát sau đã thấy tiếng mở cửa. Cô đặt chiếc gối ôm trong tay xuống, thò đầu ra nhìn, đúng lúc thấy bóng anh đi vào cửa.
“Sao em còn chưa ngủ?” Cố Hoài Ninh khẽ cau mày, thay giày rồi vào phòng khách.
Lương Hòa ngửi thấy phảng phất hơi rượu: “Anh uống rượu đấy à?”.
“Ừm.” Cố Hoài Ninh tựa vào ghế rồi đưa tay xoa xoa chân mày, ngọn đèn mờ ảo cũng không che giấu được nét mệt mỏi của anh.
Lương Hòa ngồi bên cạnh nhìn một lúc, sau đó giúp anh cởi nút đầu tiên của chiếc sơ mi. Thấy lông mày anh đã giãn ra một chút, cô đang định quay về phòng thì bị cánh tay anh giữ chặt, còn chưa kịp phản kháng thì anh đã gục đầu xuống vai cô. Hành động của anh khiến Lương Hòa sững sờ, một lúc lâu sau mới cúi xuống hỏi: “Sao anh uống nhiều thế?”.
“Không có gì, đi gặp mấy chiến hữu cũ với chú hai”, anh thấp giọng trả lời. Dạ dày anh không tốt, uống rượu vào lại càng dễ đau.
Lương Hòa phát hiện Cố Hoài Ninh đang nhẹ nhàng xoa xoa bụng, thở dài, nói: “Em pha cho anh một cốc nước mật ong nhé, vừa làm nhẹ dạ dày vừa giải rượu”.
Quả nhiên, vừa uống cốc mật ong nóng vào bụng, Cố Hoài Ninh đã cảm thấy đỡ hơn một chút. Anh khẽ thở dài rồi nhìn Lương Hòa đang ngồi trên sô pha, chau mày: “Em đi nghỉ đi, anh ngồi một lát là khỏi”.
“Em không buồn ngủ.” Lương Hòa lẩm bẩm: “Sao lại uống nhiều rượu thế chứ, gần đây anh có chuyện gì đúng không?”.
Kết hôn đã lâu như vậy, lần duy nhất anh uống rượu mà cô biết chính là hôm đám cưới. Tửu lượng của anh rất tốt, hôm ấy uống nhiều vậy mà mặt không hề biến sắc, không bù cho cô, uống chút rượu là nôn hết ra cả ruột gan. Anh uống nhiều như hôm nay, chẳng lẽ sự việc vẫn chưa giải quyết được sao?
“Không có chuyện gì cả!”
Nghe giọng là đã thấy có gì đó không ổn rồi, nhưng con người này cứ cứng đầu nói là không có chuyện gì. Lương Hòa bực bội trừng mắt nhìn anh.
Cố Hoài Ninh cười, tiện tay lấy chiếc gối để ra sau lưng, rồi khẽ day vầng trán đang đau nhức, trong bụng thầm nguyền rủa, muốn nhờ vả người khác thì trước tiên phải uống với người ta một chầu thừa sống thiếu chết. Nếu không nhờ chú hai khéo léo hòa hoãn thì e rằng hôm nay anh phải uống đến say mềm mới được về. Nhưng may mà việc chính cũng đã giải quyết xong rồi.
Anh xua tay về phía Lương Hòa: “Không sao, anh chỉ mệt thôi. Em nghỉ sớm đi nhé”.
Thấy anh sắp ngủ đến nơi, Lương Hòa lặng lẽ thở dài: “Được”.
Đêm hôm ấy, Cố Hoài Ninh ngủ rất say, nhưng Lương Hòa thì cứ trừng mắt nhìn trần nhà một lúc lâu.
Mấy hôm nay cô học nấu ăn với chị Nhiệm ở tầng dưới, lúc rảnh rỗi cũng tâm sự vài chuyện. Chị Nhiệm nói làm vợ bộ đội thực ra rất cực, đôi khi chỉ một đợt diễn tập mà hơn hai tháng trời họ không gặp được chồng, có chuyện gì cũng phải tự mình gánh vác. Cũng muốn trách móc người đàn ông lắm chứ, nhưng nghĩ lại thì họ đã chịu nhiều vất vả ở đơn vị rồi, chút chuyện này không đáng để nói ra.
Chị Nhiệm còn nói đùa, làm vợ bộ đội phải kiên nhẫn và có nghị lực nữa, lúc quan trọng còn phải vác trên vai cả một ngọn núi.
Lương Hòa nghe xong không khỏi suy nghĩ.
Sáng hôm sau cô dậy rất sớm, nhìn Cố Hoài Ninh còn đang chìm trong giấc mơ, cô liền vào bếp chuẩn bị bữa sáng, bận rộn một hồi, vừa bày được thức ăn ra đĩa thì chuông cửa reo lên. Cô chạy ra mở cửa, người mới đến khiến Lương Hòa rất bất ngờ, phải mất một lúc cô mới cung kính nhường đường cho người đó đi vào.
“Dậy sớm thế? Xem ra ta không làm phiền hai đứa.” Giọng người đó trầm ấm mạnh mẽ, không ai khác ngoài Cố lão gia.
Lương Hòa đỏ bừng mặt: “Ba đến sớm vậy chắc chưa ăn sáng, con đã chuẩn bị xong đồ ăn sáng, nếu ba không chê thì nếm thử chút đi ạ”. Có điều Lương Hòa hơi toát mồ hôi, lão gia đã ăn quen đồ do chị Trương nấu, ăn mấy món cô làm chắc hẳn sẽ là một cực hình.
Nhưng Cố lão gia lại đồng ý, còn cười tươi rói nữa.
Cố Hoài Ninh ngủ dậy thấy lão gia đang ngồi ở bàn ăn nhà mình chỉ khẽ nhún vai mấy cái, anh nhanh nhẹn rửa mặt rồi ngồi xuống bàn ăn. Hai người ngồi đối diện, một mình Lương Hòa kẹp giữa, hơi lo lắng rằng mình sẽ không tiêu hóa nổi. Cả bữa ăn cô chỉ vùi đầu vào ăn cháo, ăn xong thì chuồn ngay tắp lự.
Nhân lúc Lương Hòa đang bận rộn dưới bếp, Cố Hoài Ninh lấy hai viên thuốc dạ dày ra uống. Cố lão gia ngồi bên cạnh nhìn thấy, lắc đầu tỏ vẻ không đồng tình.
“Hôm qua uống nhiều lắm à?”
“Có việc nhờ vả người ta, con không uống nhiệt tình cũng không được.”
“Chú ý sức khỏe đấy.” Lão gia dặn dò anh: “Ngày kia ba chuẩn bị về nhà, mẹ con nói sắp hết năm đến nơi rồi còn chưa chịu về, ý của hai con thế nào?”.
Hóa ra sáng sớm lão gia đã đến thăm hai vợ chồng, chính là vì chuyện này. Cố Hoài Ninh uống ngụm nước, chậm rãi nói: “Năm nay là năm đầu tiên sau khi anh Trương mất, không thể để hai mẹ con họ đón Tết trong cảnh lạnh lẽo được”.
Ý của anh đương nhiên là sẽ không về. Lão gia không nói gì, chỉ khẽ động đậy chòm râu, hình như đang cười. Thằng ranh này kiếm cớ cũng giỏi đấy, ông muốn phản bác cũng không được. Việc chăm sóc người nhà của cán bộ đã mất của đơn vị là rất tốt, nhưng Tết đến luôn có người qua thăm hỏi an ủi, đâu chỉ có mình con trai ông. Nhưng cứ hễ nhắc tới anh Trương, ông lại không thể phản đối được, dù sao ông cũng từng có lỗi với người ta.
Lão gia thở dài: “Bao nhiêu năm nay, Hoài Thanh và Hoài Việt không về thì khỏi bàn đi, nhưng điều khiến mẹ con không yên tâm chính là việc con cũng không về. Giờ đôi cánh cứng cáp rồi phải không?”.
“Không phải ba mẹ đều đã quen rồi sao.” Cố Hoài Ninh lạnh lùng đáp, ánh mắt nhìn về phía Lương Hòa, chỉ thấy cô đang rửa tay, dáng điệu chăm chỉ nghiêm túc khiến anh bị cuốn hút.
Cố lão gia đưa mắt theo ánh nhìn của anh, vừa nhìn đã hiểu ra: “Ba biết con trách mẹ vì những chuyện mẹ đã làm với Lương Hòa, tuy có hơi quá đáng nhưng rốt cuộc thì cũng vì bà ấy muốn tốt cho hai đứa. Đừng có bỏ mặc như vậy, có nhà thì vẫn phải về”.
Cố Hoài Ninh cười, nói một câu: “Con biết rồi”.
Thực ra theo anh thì, ở nhà cũng không có gì không tốt. Nhưng căn bản là Lương Hòa không cần phải về nhà để ứng phó với nhiều người, nhiều việc đến như thế.
Đến lúc Lương Hòa từ phòng bếp đi ra thì hai người đàn ông đã nói xong chuyện, lão gia chuẩn bị rời đi. Trước khi đi ông nói một câu mang ý nghĩa rất sâu sắc: “Lần này lại thất bại trở về rồi, chỉ thị của mẹ con, ta chẳng hoàn thành được cái nào cả”.
Cố Hoài Ninh cười, cầm áo khoác của lão gia tiễn ông ra về.
Lương Hòa cũng muốn theo xuống dưới nhưng Cố Hoài Ninh ngăn lại: “Em cứ dọn dẹp trước đi, đợi lát nữa anh đưa em đến chỗ này”.
“Đi đâu?” Lương Hòa truy hỏi, nhưng Cố Hoài Ninh đã theo lão gia xuống nhà rồi.
Đứng tần ngần trước cửa một lúc lâu, Lương Hòa về phòng lấy áo khoác rồi xuống lầu. Cố Hoài Ninh đang ngồi trong xe đợi cô, Lương Hòa lên xe, vừa tháo khăn vừa hỏi: “Đi đâu vậy?”.
“Bí mật.”
Lương Hòa bĩu môi, không nói năng gì.
Thời tiết hôm nay rất tốt, hôm qua có tuyết rơi nhưng sáng sớm đã tan hết rồi. Nghe giọng Cố Hoài Ninh, Lương Hòa nghĩ nơi anh đưa cô đến phải rất thần bí, nhưng nhìn khung cảnh Kinh Sơn quen thuộc, cô dở khóc dở cười. Nản quá, cô quay lại nhìn anh.
“Anh đưa em đến cái nơi bí mật này đây hả?”
Nhưng Cố Hoài Ninh lại chỉ mỉm cười nắm lấy tay cô: “Kinh Sơn rất rộng lớn, em mới chỉ đến nhà họ Diệp và doanh trại, còn rất nhiều nơi em chưa được đi”.
Nghe anh nói vậy, cô liền thôi trách móc anh và cùng anh vào trong. Dãy núi Kinh Sơn vì có doanh trại bộ đội đóng quân nên không thể tùy tiện phát triển thành khu du lịch, còn rất nhiều điểm vẫn giữ được diện mạo vốn có. So với những dãy núi khác, điều đặc biệt nhất của dãy núi này chính là đường núi rất dễ đi, kể cả tuyết rơi thì cũng không bị lầy, đi vào trong có cảm giác rất tươi mới, tâm trạng Lương Hòa trở nên nhẹ nhõm.
Anh vẫn nắm tay cô không buông: “Năm anh học lớp 12, đó là lần đầu tiên anh đến Kinh Sơn. Lúc dấy dãy núi này vẫn chưa được sửa đẹp như bây giờ, suýt nữa thì anh bị lạc đường. Vì thế sau đó khi anh đến Kinh Sơn, điều đầu tiên anh làm chính là làm quen với địa hình nơi đây”.
“Rồi tại sao anh lại đến đây công tác?” Lương Hòa hỏi, nhưng một lúc sau mới nghe thấy câu trả lời của anh.
“Có nhớ là em đã từng hỏi anh về Lâm Khả không?”
Lương Hòa im lặng, đương nhiên là cô nhớ rồi!
Cố Hoài Ninh mỉm cười: “Khi còn học cấp ba, anh học cùng lớp với Lâm Khả và Kiền Hòa. Hồi đó quan hệ của bọn anh rất tốt. Đi học hay bỏ học cũng đều rủ rê nhau”.
“Lúc ấy anh hai vừa mới vào bộ đội, không hay về nhà, nhưng lần nào về cũng mang về rất nhiều quà tặng cho mẹ và Lâm Khả. Anh hai không giỏi ăn nói, nhưng anh nghĩ anh ấy thích Lâm Khả.” Nói đến đây Cố Hoài Ninh ngừng lại, Lương Hòa có thể cảm nhận được bàn tay anh đang siết chặt tay cô: “Nhưng anh cũng biết Lâm Khả thích anh, chuyện này anh vẫn luôn rõ ràng, chỉ là chưa bao giờ hỏi rõ thôi”.
“Vì sao?”
“Vì anh không giỏi xử lý việc người khác thích mình, nhất là còn là chuyện tình tay ba nữa”. Cho dù là có người bằng lòng rút lui trước thì vẫn khó tránh khỏi sự tranh giành.
“Vì thế anh đã chạy trốn vào quân đội à?” Lương Hòa lè lưỡi, cảm thấy không thể tin được.
“Cứ coi như chạy trốn đi.” Cố Hoài Ninh cười: “Bây giờ nghĩ lại thì ban đầu anh vào quân đội cũng chẳng vì lý do vĩ đại gì cả, thậm chí còn hơi nóng vội và ngu ngốc nữa”.
“Anh đến đây một mình à?”
Cố Hoài Ninh ngừng một lát rồi nói: “Lục Thời Vũ đi cùng anh, nhà cô ấy ở Thẩm Dương, nhưng học ở thành phố C, cùng lớp với anh. Lúc ấy anh đi rất vội vàng, nhìn thấy cô ấy ở ga tàu anh cũng rất ngạc nhiên, lúc ấy còn sắp thi đại học nữa, nếu muốn tốt cho Thời Vũ thì anh không thể đưa cô ấy đi cùng được. Nhưng anh lại không thể từ chối. Vì khi đó anh chỉ nghĩ có người cùng đi thực hiện chuyện này thì càng chứng tỏ quyết định của anh là chính xác”.
Lương Hòa đột nhiên nói: “Chắc không phải vì lý do này mà cô ấy luôn cảm thấy có một khoảng thời gi¬an anh đã thích cô ấy đấy chứ?”.
“Đại khái là thế.” Nhìn ngọn núi xa xa phủ đầy tuyết trắng, Cố Hoài Ninh thở dài: “Tính ra thì là lỗi của anh, lúc đó mà kiên quyết từ chối thì tốt biết bao”.
Anh lắc lắc đầu rồi dẫn Lương Hòa đi tiếp về phía trước.
“Sau đó anh hai kết hôn, anh không tham dự lễ cưới của họ. Đến tận khi Lâm Khả mang bầu, ở bệnh viện chờ sinh, anh mới đến thăm cô ấy, sau đó thì vì khó sinh mà cô ấy đã qua đời.”
Cố Hoài Ninh không nói gì nữa, không gi¬an giữa hai người trở nên tĩnh lặng. Lương Hòa nắm tay anh, dường như cô muốn kéo anh ra khỏi những ký ức xưa cũ.
“Thời gi¬an Lâm Khả mới qua đời, anh hai gần như không nói chuyện với anh. Sau đấy mới nói cho anh biết, trước khi anh đến, Thời Vũ đã qua thăm Lâm Khả, hai người đã nói chuyện với nhau. Từ sau lúc Thời Vũ rời đi, tâm trạng Lâm Khả không hề tốt. Cô ấy liên tục bị stress trước khi sinh, gây nguy hiểm đến thai nhi, lúc ấy anh hai đã không còn hy vọng gì nữa, không ngờ sau đó lại giữ được đứa trẻ, còn mẹ nó thì đã ra đi.”
Lương Hòa im lặng, cô có thể tưởng tượng ra cảnh hai người phụ nữ cùng yêu say đắm một người đàn ông phải đối mặt. Họ đã từng là bạn cùng lớp, trong quãng thời gi¬an đẹp nhất của cuộc đời đã cùng phải lòng một chàng trai ưu tú. Có lẽ họ đã từng âm thầm ganh đua nhau, chỉ khi nhận được một sự quan tâm từ anh mà vui mừng khôn xiết. Cuối cùng thì cũng đến một ngày Lâm Khả không thể chờ đợi anh nữa mà lấy người khác, còn Lục Thời Vũ thì vẫn luôn ở bên anh, cho dù vẫn không có được tình cảm từ phía anh, nhưng lại có thể dễ dàng đánh bại đối thủ. Chỉ vì cô ấy đã được ở bên anh, nên sự thất bại này e rằng Lâm Khả mãi mãi không thế chấp nhận được.
Yêu một người, cách thể hiện rõ ràng nhất là ở bên người ấy, cùng người ấy chia sẻ mọi thứ.
Cố Hoài Ninh và Lương Hòa dừng lại trước cổng một nghĩa trang.
Cô hơi ngạc nhiên: “Sao lại đến đây?”.
Cố Hoài Ninh nhìn sâu vào mắt cô, cúi xuống nói: “Lâm Khả được chôn ở đây”.
Lương Hòa tỏ ra vô cùng kinh ngạc. Hôm qua tuyết rơi, cả nghĩa trang phủ một màu trắng, nhưng phần mộ của Lâm Khả lại được quét dọn rất sạch sẽ. Cố Hoài Ninh cúi người xuống xoa xoa tấm bia mộ mát lạnh, cười rồi nói: “Xem ra anh hai đã tới rồi”.
Lương Hòa chầm chậm bước lại gần, lặng lẽ nhìn người trên di ảnh. Chả trách cô chỉ cẩm thấy quen mà không nhớ ra, cô mới chỉ nhìn thấy Lâm Khả
“Anh hai chắc chắn cũng rất đau khổ.”
“Đôi khi anh rất khâm phục anh hai.” Cố Hoài Ninh nói: “Trước khi Lâm Khả gặp nạn anh ấy vừa hoàn thành một đợt diễn tập quân sự, sau khi kết thúc diễn tập thì nhận được tin Lâm Khả sinh khó nên đã qua đời. Tang lễ do danh hai đứng ra tổ chức, mọi thứ diễn ra nhanh chóng khiến người ta không nhìn ra sự thay đổi của anh ấy. Thực ra anh biết trong lòng anh ấy rất đau buồn, nếu không thì anh hai sẽ không rời bỏ một đại đội đặc chủng chỉ để chuyển đến đây ở bên cạnh cô ấy lâu như vậy”.
Cố Hoài Ninh thở dài: “Giống như đã chôn vùi hết những đau đớn tù túng, mọi người đều được giải thoát, chỉ còn lại mình anh ấy phải đối mặt với sự tù đày của con tim suốt một thời gi-an dài. Nút thắt trong lòng không biết bao giờ mới cởi bỏ được”.
Lương Hòa có chút choáng váng, cô không tưởng tượng nổi một người đàn ông dịu dàng vui vẻ như thế mà lại tự gi¬am cầm mình lâu đến như vậy. Nếu nói anh có lỗi gì thì có lẽ chỉ vì anh mong muốn có một cuộc sống hạnh phúc như bao người mà thôi. Giờ đây, cô chỉ hy vọng nỗi đau của chính anh sẽ không dày vò anh suốt một đời. Bởi lẽ, anh có quá nhiều lý do để được hạnh phúc.
“Có phải vì chuyện này mà anh cũng ở lại đây?”
Dựa vào tính cách luôn sống vì người khác của Cố Hoài Ninh, cô chắc rằng anh sẽ vì chuyện này mà mang cảm giác tội lỗi. Dù sao thì Lâm Khả cũng rất yêu anh.
Cố Hoài Ninh cười đau xót: “Anh đâu có vĩ đại đến thế”.
Chỉ vì hành động giống như chuộc tội này có thể khiến lòng anh dễ chịu hơn mà thôi, nói cho cùng thì cũng vì muốn tĩnh tâm.
Lương Hòa nghe điều này chợt thấy rất khó chịu.
Một người con gái như thế, cùng lúc khiến hai người đàn ông mang trong mình cảm giác tội lỗi. Tình yêu mê muội không hối tiếc như thế, liệu có đáng không? “Em hiểu rồi.” Lương Hòa nói: “Đây chính là lý do anh ở lại thành phố B”.
Chẳng trách lão gia và phu nhận bao nhiêu lần khuyên, anh vẫn nhất quyết không quay về, lý do này khiến họ nghe xong không khó chịu mới lạ.
“Có phải em thấy anh quá vô dụng không, khi cần nhiều thời gi-an đến vậy?” Cố Hoài Ninh nhìn cô, anh đang tự chế giễu mình.
Lương Hòa im lặng lắc đầu: “Em hiểu mà”.
Dưới con mắt của cô, anh là người kiên cường không bao giờ chịu khuất phục, vì thế nhìn thấy sự yếu đuối của anh, cô không nén nổi sự đau lòng.
Cố Hoài Ninh, đến bao giờ em mới có thể chia sẻ cùng anh tất cả nỗi niềm?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...