CHƯƠNG 9
Đây là một bữa tiệc Hồng Môn Yến(*).
(*) Hồng Môn Yến là một điển tích có nguồn gốc từ thời chiến quốc. Đó là bữa tiệc được tổ chức vào năm 206 trước CN ở Hồng Môn (ngoại thành Hàm Dương, kinh đô của nước Tần thời bấy giờ). Người tham dự có: Lưu Bang, Hạng Vũ là những người có vai trò lãnh đạo chống quân Tần, bữa tiệc này có ảnh hưởng sâu sắc tới khởi nghĩa nông dân cuối thời Tần và cuộc chiến Hán - Sở, nó được xem là gián tiếp thúc đẩy sự diệt vong của Hạng Vũ và sự thành công của Lưu Bang lập ra nhà Hán.
Lương Kỳ Gia sống trong cái nhà này đã hơn hai mươi năm, đây vẫn là lần đầu tiên được dì nấu “riêng” ột bữa ăn, hại cô vừa ăn mà vừa run sợ trong lòng, hoàn toàn không cảm nhận được hương vị đồ ăn đâu hết.
Thái độ của dì đối với cô cũng không có trở nên đặc biệt tốt, nhưng mà không hề giống trước kia, hôm nay dì lạnh lùng thản nhiên giống như là trời sinh bà đối với người con không có cùng huyết thống là cô này vốn vẫn hay ở chung như vậy.
Nhưng mà ngoài ý muốn, thái độ của cậu em trai bằng tuổi nhưng kém mình sáu tháng Lương Quan Thiên lại vô cùng thân thiết, gọi cô một tiếng chị, gọi Trạm Diệc Kỳ một tiếng anh rể khiến Lương Kỳ Gia cảm thấy cả người không được tự nhiên.
Mẹ con dì rốt cuộc muốn làm gì chứ? Cô thật sự là càng lúc càng không hiểu.
Thất khó khăn vất vả nuốt hết được bữa cơm, mọi người chuyển sang ngồi ở phòng khách, Mẹ Lương đem hoa quả đã cắt gọt tốt tới, đặt ở trên bàn trà rồi cũng ngồi xuống.
“Mẹ.” Lương Quan Thiên thấp giọng gọi một tiếng, phảng phất có mùi vị của một âm mưu.
“Hai người các con tính khi nào thì kết hôn?” Mẹ Lương lên tiếng hỏi, ngữ khí vẫn lạnh lùng thản nhiên như cũ.
“Chờ đứa nhỏ sinh ra, thân thể con khỏe hơn một chút rồi tính.” Lương Kỳ Gia trả lời.
“Cho nên hai đứa là thật sự muốn kết hôn với nhau?”
“Đương nhiên.” Trạm Diệc Kỳ nắm tay cô nói.
“Nếu muốn kết hôn thì chúng ta là người một nhà rồi.” Nét mặt bà Lương ẩn ẩn chút cười, nhưng ý cười không đạt đến đáy mắt (cười giả tạo).
“Đúng đó, đúng đó.” Lương Quan Thiên có chút nóng vội nói.
Lương Kỳ Gia không nói gì mà im lặng chống đỡ, không biết trong hồ lô của hai mẹ con này rốt cuộc đang bán loại thuốc gì(*). Trạm Diệc Kỳ nhẹ nắm tay cô một chút, cô nhìn hắn thì thấy hắn mỉm cười, trong mắt có sự ấm áp và tình ý khiến mình an tâm hơn rất nhiều.
(*) Không biết trong hồ lô bán loại thuốc gì: 不知葫芦里卖的什么药, một tục ngữ, thành ngữ Trung Hoa mượn ý nghĩa và hình ảnh của hồ lô để diễn tả, ý nghĩa là không biết/cô ấy/họ đang nghĩ gì.
“Nếu đã là người một nhà, anh rể, em có thể đến công ty anh làm việc được không? Tùy anh sắp xếp cho em một vị trí nào cũng được, quản lí, phó tổng giám đốc em đều nhận.” Lương Quan Thiên nhếch mép, vẻ mặt chân chó lấy lòng nói.
Lương Kỳ Gia mở to hai mắt, quả thực là không thể tin được. Thì ra đây chính là mục đích của bọn họ! Hai người này làm sao có thể mặt dày đến thế cơ chứ?!Thật không thể tin nổi.
“Công ty của Diệc Kỳ hiện tại không thiếu người, cho dù có thiếu người cũng cần phải dựa theo qui định của công ty, đến đó phỏng vấn sau đó mới có cơ hội trúng tuyển mà bước vào làm việc, sau đó từ từ lên chức mới được.” Cô mặt không chút thay đổi trước khi Trạm Diệc Kỳ mở miệng đã nhanh chóng nói.
Hai mẹ con kia nghe thấy vậy liền biến sắc.
“Tôi nói với chị sao? Chị chõ miệng vào làm gì?” Lương Quan Thiên lập tức trở mặt, chứng nào tật nấy lớn tiếng mắng mỏ cô.
“Những lời cô ấy nói cũng chính là những lời mà tôi muốn nói.” Trạm Diệc Kỳ đột nhiên lạnh lùng thốt ra.
Sắc mặt của bà Lương lại càng khó nhìn hơn một chút.
“Nếu đã sắp là người một nhà…” Vẻ mặt của Lương Quan Thiên miễn cưỡng biến trở về bộ dạng lấy lòng, thử muốn kéo không khí trở lại hòa bình như lúc trước, biểu hiện giả dối vô cùng nên lập tức bị lửa giận của bà Lương không kiềm chế được đánh gãy.
“Trạm tiên sinh.” Thanh âm của bà ta lạnh lùng khiến người khác cảm thấy lạnh lẽo.
“Cậu nghĩ rằng tôi vất vả bao năm nuôi lớn một đứa nhỏ rồi có thể dễ dàng cho cậu như vậy được hay sao, cái gì cũng không trả giá liền cứ thế mà mang đi à?”
Mẹ xuất ngựa làm chỗ dựa ình, đứa con lập tức ngậm miệng, lộ ra vẻ mặt thoải mái đắc ý, dựa lưng vào ghế sô - pha chờ thu nhận thành quả.
“Dì, những lời người vừa nói có ý tứ gì?” Lương Kỳ Gia giận không thể át hỏi.
“Tôi nuôi dưỡng cô hai mươi năm, ăn của tôi mặc của tôi, chẳng lẽ không tiêu tiền sao? Hiện tại cô lớn rồi, đủ lông đủ cánh, cứng cáp rồi liền nghĩ đến việc bay đi, trên thế giới này có chuyện nào tốt như vậy hay sao?”
“Tôi ăn mặc dùng tất cả đều là tiền do ba khổ sở làm ra, cũng không phải của bà.”
“Năm đó một trong những điều kiện để tôi đáp ứng thu nhận, nuôi dưỡng cô chính là ông ta phải đưa toàn bộ tiền kiếm được cho tôi, nếu tất cả đã đưa cho tôi, ông ta lấy đâu ra tiền nuôi cô? Người bỏ tiền ra nuôi cô chính là tôi mới đúng.”
Lương Kỳ Gia hít một hơi thật sâu, nói không ra lời. Cô không hiểu tại sao một người lại có thể xấu xa, lạnh lùng vô tình đến vậy? Hôm nay đáng lẽ ra cô không nên đưa Trạm Diệc Kỳ về mới đúng.
“Chúng ta đi thôi.” Cô nói với Trạm Diệc Kỳ, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
“Tôi còn chưa nói xong, hai người đã muốn đi đâu?” Bà Lương lập tức lên tiếng ngăn cản.
“Mặc kệ bà muốn nói cái gì đều không liên quan tới tôi, người vất vả nuôi nấng tôi lớn lên là ba chứ không phải bà!”
“Cậu muốn kết hôn với cô ta cũng được, sính lễ tôi muốn ba trăm vạn.” Không thèm để ý đến cô, bà Lương nhìn chằm chằm Trạm Diệc Kỳ, mở miệng thốt ra đã như sư tử ngoạm.
“Không có khả năng!”
“Được.”
Lương Kỳ Gia cùng Trạm Diệc Kỳ gần như mở miệng đồng thời nhưng đáp án hoàn toàn khác nhau.
Nghe thấy câu trả lời của hắn, Lương Kỳ Gia khó có thể tin quay đầu nhìn lại. “Anh nói cái gì?”
Trạm Diệc Kỳ mỉm cười trấn an cô.
“Tôi có thể cho bà ba trăm vạn nhưng có điều kiện.” Hắn nói với bà Lương, vẻ mặt sâu xa khó lường.
“Điều kiện gì?”
“Tôi muốn mẹ con hai người cả đời này không được phép đến gần quấy rầy vợ chồng chúng tôi, cũng không được xuất hiện ở trước mặt chúng tôi nữa.”
“Được.” Hai mắt Lương Quan Thiên lập tức sáng lên, đứng bật dậy đồng ý.
“Không được.” Lương Kỳ Gia lại mở miệng phản đối.
Cô rất hiểu đứa em trai chỉ có nửa huyết thống cùng mình này, hắn đã bị dì làm hư nên hết sức hám tiền, tư lợi, chỉ biết ăn nằm suốt ngày, nói năng vô lễ, với hắn mà nói chỉ cần có thể kiếm tiền thì điều kiện nào hắn cũng chấp nhận, nhưng một khi đã hết tiền thì cái gì hắn cũng không để vào trong mắt, sẽ giống hệt như con trùng hút máu bám chặt lấy kẻ đó rồi hút đến khô hết máu mới thôi.
“Lời nó nói không thể tin, nó chưa từng giữ lời hứa với ai bao giờ.” Cô nói.
“Câm miệng!” Lương Quan Thiên tức giận, trợn mắt quát.
Vẻ mặt của Trạm Diệc Kỳ đột nhiên trở nên nguy hiểm khiến người ta sợ hãi.
“Cậu tốt nhất nên chú ý thái độ của mình một chút.” Hắn lạnh giọng cảnh cáo.
“Đó đều là thái độ bình thường của tôi, anh muốn tôi lưu ý cái gì?” Nếu đã ngả bài, mục đích cũng bày ra rồi, Lương Quan Thiên cũng chẳng sợ gì nữa, ngồi phịch ở trên sôpha, khôi phục bộ dáng lão đại không coi ai ra gì.
“Không cần để ý đến nó, chúng ta đi. Hôm nay em đáng lẽ không nên đưa anh trở về.” Lương Kỳ Gia lôi kéo Trạm Diệc Kỳ đứng dậy, trên mặt tràn đầy áy náy cùng hối hận.
“Cô ngồi xuống cho tôi!” Bà Lương thấy thế liền lạnh giọng ra lệnh.
Lương Kỳ Gia quay đầu nhìn lại, mặc không đổi sắc lắc đầu. “Trước đây vì phải cùng bà ở chung dưới một mái hiên, tôi mới nén giận để bà hô đến gọi đi, vênh mặt hất hàm sai khiến, nhưng mà hiện tại tôi đã không còn sống tại đây nữa, không cần thiết phải nghe lời bà.”
Cô phải làm cho Trạm Diệc Kỳ thấy cô cũng không hề sợ hai mẹ con này mà chỉ là đang nhường nhịn bọn họ mà thôi, vì thế hắn không cần phải đáp ứng điều kiện của họ, càng miễn bàn đến việc đưa cho họ ba trăm vạn sính lễ kia nữa.
“Cho nên hiện tại cô đã cứng cáp, đủ lông đủ cánh, bay lên cao liền không quản lão cha già của mình nữa rồi à? Thật đúng là một đứa con gái hiếu thuận!” Bà Lương châm chọc khiêu khích nói.
Biết rõ là không nên để ý tới sự châm chọc của bà ta nhưng Lương Kỳ Gia vẫn không nhịn được nắm chặt tay lại.
“Chúng ta đi thôi, bảo bối.” Trạm Diệc Kỳ ôn nhu ôm lấy cô nói, không muốn làm cho cảm xúc của cô chỉ vì chuyện này mà bất ổn sẽ ảnh hưởng tới thân thể mình, cô đã mang thai ba mươi bốn tuần rồi, qua hơn một tháng nữa sẽ sinh, cái gì cũng cần phải cẩn thận.
Sự ôn nhu của hắn là cho bàn tay đang nắm chặt của Lương Kỳ Gia hơi thả lỏng một chút, cô ngẩng đầu nhìn hắn, hít sâu một hơi sau đó gật gật đầu.
“Chúng ta đi.”
Hắn gật đầu, hai người vừa bước tới cửa chính thì bị Lương Quan Thiên vừa nhảy dựng xuống từ sô pha chạy đến chặn đường.
“Chờ một chút! Nói chuyện còn chưa xong, các người đã muốn đi đâu chứ?” Hắn lấy vẻ mặt ngươi cho là có thể đi đơn giản như thế sao mà nói, ngoài cười nhưng trong không cười cất tiếng: “Ít nhất cũng nên cho chúng tôi biết, ba trăm vạn kia muốn gửi tiền hay là ngân phiếu, tôi đến tìm anh lúc nào thì được đã.”
Lời nói của hắn làm cho lửa giận của Lương Kỳ Gia trong nháy mắt lại cháy lên bừng bừng.
“Anh ấy sẽ không…” Cô giận không thể át muốn đánh chết dã tâm này của đứa em nhưng đã bị Trạm Diệc Kỳ ôn nhu cắt ngang.
“Bảo bối.” Hắn khẽ gọi cô một tiếng, ý muốn bảo cô hãy để cho hắn xử lí, tiếp đó quay sáng Lương Quan Thiên hỏi một câu không liên quan chút nào. “Không biết cậu có từng nghe qua một câu nói này hay không, có tiền có thể sai khiến ma quỷ?”
Lương Quan Thiên nghe vậy ngẩn ra một chút. “Đương nhiên, bằng không sao tôi có thể…”
“Vậy cậu có biết muốn mời một nhóm lưu manh xã hội đen đến dạy dỗ một người cần bao nhiêu tiền không?” Không đợi hắn nói cho hết lời, Trạm Diệc Kỳ đã hỏi tiếp.
“Mày uy hiếp tao?” Lương Quan Thiên hiểu ra, không tin nổi mở lớn hai mắt.
“Cậu đang uy hiếp con tôi sao?” Mẹ Lương cũng tức giận nghi ngờ.
“Tôi chỉ đang nói cho hai người biết một sự thật mà thôi. Tôi là một thương nhân, có câu tục ngữ như thế nào ấy nhỉ, vô gian bất thành thương(*), chỉ cần đạt được mục đích, sử dụng một chút thủ đoạn cũng là điều tất yếu.” Trạm Diệc Kỳ cười tươi như hoa mà không hề có chút đùa giỡn, thậm chí còn mang theo một loại hàm ý khiến kẻ khác không rét mà run.
(*) Vô gian bất thành thương: không gian trá không thành thương nhân được.
“Tôi sẽ báo cảnh sát.” Bà Lương nuốt nuốt nước miếng, nhất quyết không chịu bị hắn uy hiếp.
“Bốn chữ quan thương câu kết(*) này mấy người chưa từng nghe qua sao?” Trạm Diệc Kỳ lại nở nụ cười. “Có tiền có thể sai khiến ma quỷ, tôi có tiền, xin hỏi các người có sao?”
(*) Quan thương câu kết: quan ý chỉ các quan chức chính trị, nhà nước, thương là thương nhân. Ý chỉ hai bên này có quan hệ khá mật thiết với nhau.
“Cậu đang tỏ thái độ gì ở đây? Tôi là trưởng bối của cậu?” Mẹ Lương tức giận đến mức sắc mặt xanh mét.
“Tôi lại thấy bà không hề có dáng vẻ của trưởng bối.” Hắn thu hồi nụ cười trên mặt càng khiến cảm giác không rét mà run của kẻ khác tăng lên gấp bội, tựa hồ không khí xung quanh cũng đang dần đông lại.
Bà Lương kinh sợ nói không ra lời.
“Các người cứ việc đến thử xem, xem có phải tôi chỉ phô trương thanh thế hay không, chỉ cần sau này không hối hận là được.”
Mặt không chút thay đổi nói xong, Trạm Diệc Kỳ thật cẩn thận ôm Lương Kỳ Gia rời đi, mà lần này Lương Quan Thiên hoàn toàn không dám nhảy ra ngăn trở bọn họ, trên thực tế hắn đã sợ tới mức không dám động đậy một chút nào rồi.
Người đàn ông này… Thật đáng sợ quá…
***
“Em là bị anh dọa sợ hay vẫn là đang tức giận? Vì sao dọc đường từ nãy đến giờ cứ im lặng như vậy?” Ngồi trên xe được một lúc, Trạm Diệc Kỳ rốt cuộc nhịn không được mở miệng hỏi.
Thật ra hắn cũng không muốn cho bà xã tương lai yêu quý của mình nhìn thấy bộ mặt lãnh khốc vô tình kia, nhưng mà hai mẹ con đó thật sự rất cần giáo huấn, nếu không cho họ biết chỗ dựa của vợ hắn lớn như thế nào, hắn sẽ cảm thấy khó chịu không yên.
Trên thực tế, hắn còn hy vọng bọn họ không chịu lùi bước, tốt nhất là không biết chết sống đem lời cảnh cáo của hắn trở thành gió thoảng bên tai, như thế hắn mới có lý do danh chính ngôn thuận dạy dỗ bọn họ, cho hai người một bài học suốt đời khó quên. Nhưng mà dù sao hai người này tốt xấu cũng là dì và em trai cùng cha khác mẹ với Kỳ Gia, hắn không thể không nể tình, bằng không sẽ làm cô lo lắng.
Nhìn bộ dáng cô trầm mặc nãy giờ, chẳng lẽ cô thật sự đang tức giận sao?
“Kỳ Gia…”
“Em không tức giận, chỉ là cảm thấy mình thật có lỗi mà thôi.” Cô mở miệng nói, thở dài.
“Thật có lỗi cái gì?” Hắn sửng sốt một chút, khó hiểu hỏi.
“Rõ ràng đã biết rõ cá tính của bọn họ, rõ ràng biết bọn họ nhất định có ý đồ bất lương, kết quả vẫn mang anh đến nhà, em đáng lẽ không nên dẫn anh đi. Thật xin lỗi.”
“Cần gì phải nói giống hệt như anh bị người mai phục, còn bị thương nặng đến mức sắp tắt thở thế chứ?” Hắn cười cười trêu chọc cô.
Nhưng cô không có cười, vẫn giữ nguyên cái vẻ mặt co mày cáu như lúc trước.
Trạm Diệc Kỳ thu hồi vẻ đùa giỡn của mình, nghiêm túc hỏi cô. “Cái nhìn của anh và em khác nhau, anh cảm thấy thật sự may mắn vì hôm nay em đã nhận lời mời của bọn họ mà đưa anh tới.”
Lương Kỳ Gia quay đầu nhìn về phía hắn, trên mặt hiện rõ biểu tình khó hiểu.
“Bởi vì chỉ dựa vào cách nói nhẹ nhàng bâng quơ của em, anh căn bản không thể chân chính hiểu hết được mẹ con bọn họ có bao nhiêu xấu xa, thủ đoạn, đến tận hôm nay mới có thể tận mắt nhìn thấy. Cái gọi là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng chính là như thế, bởi vì nếu anh đánh giá sai tình huống mà để cho bọn họ xúc phạm tới em hoặc đứa nhỏ, cả đời này anh cũng sẽ không tha thứ cho chính mình.” Hắn nghiêm túc nói.
“Bọn họ có lẽ sẽ không làm ra chuyện quá mức như vậy đâu.” Cô do dự nói.
“Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất(*), cũng giống như em có nghĩ tới việc bọn họ sẽ đòi sính lễ ba trăm vạn sao?”
(*) Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất: nguyên văn là “Bất úy nhất vạn, duy úy vạn nhất.” 不怕一萬只怕萬一, là một câu thành ngữ dân gian của Trung Quốc, có nghĩa là Không sợ thất thoát những cái lớn, chỉ sợ điều không may.
Lương Kỳ Gia không nói gì, chỉ im lặng chống đỡ. Điều này cô xác thực chưa hề nghĩ tới.
Ba trăm vạn? Cô thật không biết dì làm sao có thể không biết xấu hổ mở miệng yêu cầu như thế, cô là con gái ruột của bà ta sao? Bà ta đã từng nuôi dưỡng cô, đã từng đối xử tử tế với cô sao? Đáp án tất nhiên là không, một khi đã như vậy, bà ta dựa vào cái gì mà đòi sính lễ chứ? Người đàn bà đó căn bản chưa từng coi cô là con gái mà đối đãi quá một ngày.
“Thực xin lỗi.” Cô giải thích với hắn.
“Sao em lại đột nhiên nói ba chữ này?”
“Những việc bọn họ vừa làm chắc khiến anh không thoải mái phải không?”
“Điều duy nhất khiến anh cảm thấy không thoải mái là phải nhẫn nại trấn áp xúc động muốn tẩn ấy người đó một trận. Chỉ cần nghĩ đến việc em thế nhưng ở cùng với bọn họ hai mươi năm, suốt từng đó thời gian bị mấy người này ức hiếp, anh liền cảm thấy toàn thân ngứa ngáy, chỉ muốn động thủ đánh người mà thôi.” Trạm Diệc Kỳ nghiến răng nghiến lợi nói, khí thế vô cùng hung mãnh.
Nhìn thấy cảnh tưởng này, Lương Kỳ Gia lại cảm thấy hết sức ấm áp, an lòng. “Cám ơn anh.”
“Muốn cảm ơn thì chờ anh tẩn bọn họ một trận rồi hãy nói.”
Cô nhịn không được bật cười, vươn tay khẽ vỗ về bàn tay đang đặt trên vô lăng của hắn. “Mọi người đều nghĩ anh là một thư sinh tao nhã, có học vấn, chỉ động khẩu không động thủ, trước đây em cũng từng cho là như thế, không nghĩ tới tất cả đều chỉ là vỏ bọc thôi nha.”
“Thất vọng sao?”
“Không, em rất vui vẻ?”
“Cho nên, kỳ thật em cũng là một phần tử bạo lực?” Trạm Diệc Kỳ trở tay nắm lấy tay cô, khóe miệng khẽ nhếch lên, nhíu mày hỏi.
“Em cũng hy vọng thế, như vậy thì có thể thoải mái đem bọn hỗn đản này một cước đánh bay đi rồi.”
“Đánh bay cơ à.” Cách nói của cô làm hắn không nhịn được bật cười. “Vậy ngoài hai mẹ con nhà kia ra, em còn muốn đem tên hỗn đản(*) nào đánh bay nữa?”
(*) Hỗn đản: convert thôi, kỳ thật bà con có thể hiểu là tên khốn nạn - ND.
Cô lẩm bẩm nói: “Kỳ thật chỉ có một tên hỗn đản mà thôi…”
“Đường Gian sao?”
Bị nói trúng tâm sự, Lương Kỳ Gia có chút xấu hổ. “Anh… Anh làm sao có thể đoán được…”
“Anh biết rõ chuyện cũ của hắn ta và em mà.” Hắn chủ động thừa nhận.
“Sao cơ… Làm sao có thể?” Cô có chút kinh ngạc.
“Nghe người con gái mình thích chính miệng nói yêu một người đàn ông khác, chỉ cần là đàn ông liền muốn đem mọi việc tra ra thật rõ ràng, muốn biết được mình vì sao lại thua, tên khốn nạn kia dựa vào cái gì mà có thể chiếm được tâm của cô ấy! Anh phải nói thực, lúc biết được một đoạn chuyện cũ của em và hắn ta, anh thật sự vô cùng vui vẻ, bởi vì chuyện này chứng minh em đã nói dối, em cùng với bạn trai cũ không thể nào gương vỡ lại lành, hắn ta lại càng không thể nào là ba của đứa nhỏ trong bụng em được.”
“Cho nên anh mới không hề hoài nghi đứa nhỏ không phải của mình?”
“Ừ.” Hắn gật đầu.
“Vậy chẳng lẽ anh thật sự…” Lương Kỳ Gia ngập ngừng nói một chút, bỗng dưng lắc đầu sửa lại. “Không, không có gì.”
“Sao mới nói một nửa đã dừng lại?” Cô càng như vậy càng khiến hắn tò mò.
“Bởi vì theo phản xạ em định nói là chẳng lẽ anh thật sự vì đứa nhỏ mới tiếp cận em, nhưng trải qua những chuyện vừa rồi, em làm sao có thể ngu ngốc mà nói ra những lời vô trách nhiệm như thế được chứ? Thật xin lỗi anh.” Vẻ mặt cô áy náy nói hết.
“Đừng cứ nói xin lỗi mãi thế, bởi vì em không hề làm chuyện gì có lỗi với anh cả.” Trạm Diệc Kỳ quay đầu mỉm cười với cô, đem tay cô đặt đến bên môi khẽ hôn một chút.
“Nhưng mà có một chuyện anh phải thẳng thắn nói xin lỗi với em trước.”
“Chuyện gì?” Cô tò mò hỏi.
“Nếu hai mẹ con kia thật sự làm ra chuyện gì ngu xuẩn thì anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn họ, cho dù hai người đó có là vợ của ba em hay em trai có cùng một nửa huyết thống cũng giống nhau cả.” Vẻ mặt hắn nghiêm túc nói, không chút nào thỏa hiệp.
Lương Kỳ Gia không biết nên nói cái gì, hiện tại cô chỉ có thể cầu nguyện cho dì và em trai có thể thức thời một chút, không nên ra oai muốn cân não (so tài) mà đến gây chuyện với hắn.
***
Ra khỏi phòng thay vợ yêu rót một chén nước ấm rồi quay lại, Trạm Diệc Kỳ đã thấy Lương Kỳ Gia xuống giường, thay quần áo chuẩn bị đi làm. Hắn đặt cốc nước lên bàn, ôn nhu vươn tay ôm cô vào ngực, cúi đầu dịu dàng nói: “Hôm nay nghỉ một ngày cũng được.”
“Em không sao mà.” Cô vỗ vỗ vào bàn tay đang vòng ôm mình của hắn.
“Vừa nãy em còn nói mình không thoải mái, sao nháy mắt đã nói là không có việc gì rồi?!” Hắn còn lâu mới tin.
“Đấy là em thử xem anh có quan tâm đến em hay không thôi.” Cô dịu dàng nói.
“Những lời này là có ý gì, hử?!”
Cô trầm mặc một chút mới rầu rĩ nói: “Vừa nãy em mới đi toilet, thấy mình trong gương béo hệt như con heo, cả người đều biến hình hết rồi, vừa xấu lại vừa phì, em thấy không tự tin chút nào!”
“Em đang nói cái gì linh tinh thế?” Hắn đánh gãy lời của cô, “Anh cảm thấy em vẫn xinh đẹp như trước kia đó thôi, chính là vì mang thai nên mới đẫy đà hơn một chút, không hề vừa xấu lại vừa phì như em nói đâu? Đừng suy nghĩ vẩn vơ nữa!”
“Nhưng mà nếu như sinh đứa nhỏ ra rồi, dáng người của em vẫn như thế thì làm sao bây giờ?”
“Anh không hề để ý nếu như trên người em có thêm chút thịt, như thế thân thể chẳng phải sẽ khỏe mạnh hơn sao. Nếu như em không thích như vậy thì sinh xong sẽ giảm cân, chỉ cần không ảnh hưởng sức khỏe, anh đều dùng toàn lực giúp đỡ em, mặc kệ là dùng tiền hay là dùng lực, được không?” Hắn cam đoan nói.
“Những lời này đều là do anh nói, nói được phải làm được nha.” Cô quay đầu nhìn hắn.
“Được.”
“Tốt lắm, vậy em không có việc gì nữa rồi.” Cô nhếch miệng nói. “Đúng rồi, bữa sáng em muốn uống canh ngô ngọt.”
“Canh ngô ngọt? Nhưng mà anh chưa chuẩn bị gì cả?” Trạm Diệc Kỳ nhíu mày đáp lại.
“Nhưng mà em đột nhiên muốn uống món này cơ, nấu cho em đi mà, được không, được không?” Cô quấn quít lấy cánh tay hắn làm nũng yêu cầu.
“Thật sự là hết cách với em mà.”
“Hi hi!” Cô hoan hô kêu lên, lập tức hôn hắn một cái.
Hắn có thể nói cái gì? Chỉ có thể nói hắn thật sự làm hư cô gái này rồi, nhưng mà hắn tuyệt đối không ảo não, hối hận, ngược lại còn tràn ngập cảm giác thỏa mãn cùng thành công mà trước nay chưa từng có nữa. Hắn thích cảm giác đem cô làm hư như vậy, thật sự rất thú vị.
Ăn xong bữa sáng, bởi vì vẫn không hề yên tâm, Trạm Diệc Kỳ lặp đi lặp lại nhiều lần câu hỏi thật sự muốn đi làm sao với Lương Kỳ Gia, hỏi đến mức cô muốn phát hỏa đến nơi mới chịu lái xe đưa cô đến công ty.
Nhưng mà ngay cả như thế, hắn đến công ty của mình rồi mà vẫn lo lắng hết sức, không có tâm trí nào mà làm việc. Hắn cứ cảm thấy lúc sáng nay khi Kỳ Gia nói với hắn bụng cô không thoải mái, sắc mặt cô có chút khó chịu, không giống như chỉ đơn thuần là muốn kiểm tra xem hắn có quan tâm mình hay không hết.
Trạm Diệc Kỳ ngồi một chỗ càng lúc càng lo lắng hơn, bất chợt Tử Xá gọi điện đến, một bên vui vẻ nói cho hắn biết màn kịch “bắt kẻ thông dâm trên giường” ở nhà Quý Thành Hạo hôm qua, một bên bỏ đá xuống giếng chúc mừng tin vui của hắn, việc này khiến hắn nhất thời có lý do đến tìm Quý Thành Hạo, “thuận tiện” xem xem tình trạng của Kỳ Gia thế nào cũng được.
Đi vào công ty của Quý Thành Hạo, Trạm Diệc Kỳ không vội đi trước tìm bạn tốt mà dừng thang máy ở chỗ phòng kế toán trên lầu hai mươi, sau đó lấy một bộ dáng tiêu sái bước tới, đảo mắt tìm kiếm bóng dáng làm hắn lo lắng cả ngày nay.
“Trạm tiên sinh, ngài đến tìm tổng tài sao? Ngài ấy không ở chỗ này đâu.” Thấy hắn, Trần quản lí nhanh chóng bước lên phía trước nghênh đón.
“Phải không? Vậy mà tôi cứ nghĩ cậu ấy ở trong này.” Trạm Diệc Kỳ tao nhã mỉm cười, ánh mắt cũng không dấu vết đi tuần tra một vòng bên trong. “Nơi này hoàn cảnh công tác thật tốt, rất ít văn phòng có nhiều cây xanh như vậy, cảm giác thực thoải mái.”
“Phòng kế toán có nhiều nhân viên nữ, hơn nữa bọn họ hay thích cây cỏ nên dần dần lâu ngày liền biến thành như vậy, đây cũng là một trong những phúc lợi khi ở trong này đấy.” Trần quản lí cười nói.
“Thế phần thứ hai ở đâu?”
“Ha ha, không nghĩ tới Trạm tiên sinh cũng hay nói giỡn như vậy.” Trần quản lí cười ha ha.
Trạm Diệc Kỳ mỉm cười, vẫn không tìm được người mà mình muốn tìm nhưng lại thấy một gương mặt quen thuộc khác.
“Kia không phải là cô Lưu Tiểu Tuệ sao?” Hắn bất chợt cao giọng, thanh âm đủ lớn để Tiểu Tuệ có thể nghe thấy, cô lập tức xoay người đi tới chỗ này.
“Không nghĩ tới anh vẫn còn nhớ rõ tên của tôi, Trạm tiên sinh.” Tiểu Tuệ vui vẻ nói.
“Hai người quen nhau sao?” Trần quản lí tò mò hỏi.
“Trước kia từng cùng cô Lưu đây tán gẫu vài câu ấy mà.” Trạm Diệc Kỳ nói với Trần quản lí, sau đó làm như lơ đãng mà hỏi Tiểu Tuệ. “Đúng rồi, còn có một người họ Lương nữa cơ mà, sao không thấy cô ấy đâu cả? Cô ấy không phải nhân viên phòng kế toán sao?”
“Đó là Kỳ Gia, cô ấy đi ngân hàng làm việc rồi.” Tiểu Tuệ không nghi ngờ gì mà trả lời hắn.
“Thì ra là thế.” Trạm Diệc Kỳ trong lòng thầm nghĩ, nếu đã có thể ra ngoài làm việc thì chắc là thân thể sẽ không làm sao.
Ha! Rốt cuộc hắn cũng có thể yên tâm rồi.
“Ngại quá, tôi hình như đã quấy rầy đến công việc của hai người rồi, tôi lên lầu trên tìm tổng tài là được, nói không chừng cậu ta đã về phòng rồi.” Hắn mỉm cười với Trần quản lí và Tiểu Tuệ, gật đầu chào sau đó xoay người rời đi, dùng thang máy lên lầu hai mươi hai tìm Quý Thành Hạo cãi nhau một trận cho đã mới được.
Tên kia giỏi lắm, quả nhiên so với kế giả xấu của Duẫn Dực và kết hôn ngay của Tử Xá còn sáng ý hơn, làm hẳn một tiết mục “bắt gian trên giường”, lại còn không biết sống chết ra tay với cô em họ Nhâm Diệu Hồng của Duẫn Dực nữa, bỉ ổi thật!
Có điều nếu mấy kẻ này nghĩ đến chuyện kết cục đã định, cô dâu nhất định phải rơi trên đầu hắn thì sai, sai mười phần rồi, bởi vì ngay từ lúc cô dâu được đính ước từ bé đó xuất hiện, một nửa kia đã sớm xuất hiện trong cuộc đời của hắn rồi, còn mang thai một đứa con gái cho hắn nữa.
Hắn ấy à, ngay từ đầu đã mất tư cách chú rể rồi, làm sao còn khả năng trúng tuyển nữa.
Cứ để ba tên kia cao hứng vài ngày, sau đó đem chuyện này ra hù chết bọn họ là được.
Cảm giác đùa giỡn người khác thật là thú vị, ha ha…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...