Tối qua Vinh lái xe của Thế Sơn trên đường đi đón bọn thằng Hải bị mất phanh gặp tai nạn, lão Tư cho gọi anh ta cũng vì chuyện này.
Thế Sơn không nói, nhưng làm sao qua mắt được kẻ lão luyện như lão Tư.
- Sáng giờ chú đi đâu?
- Em đi dạo.
- Đứa nào canh chừng bên đó?
- Em phân công thay phiên, hôm nay tới lượt thằng Sin.
- Giữ lại vài đứa bên thằng Hải thôi, còn lại rút hết về đây.
Lão Tư không cho phép bất kì ai trong tổ chức lăm le ý định phản bội hắn, chuyện kẻ nào đã giở trò với chiếc xe của Thế Sơn lão ta cũng đoán được, vậy nên mới răn đe đám đàn em, phải dập tắt ngay ý định phản bội từ trong trứng nước để bọn chúng không dám nghĩ đến nữa.
Lão Tư đặt tách trà thoang thoảng mùi hương lạ lẫm, nhìn thẳng vào mặt Thế Sơn hỏi.
- Chú còn nhớ lời thề lúc chúng ta kết nghĩa anh em chứ?
- Em nhớ.
- Ừ, vậy tôi yên tâm rồi.
Đàn bà chỉ để mua vui, tôi không mong chú đặt tâm tư lên một ai đó.
Chơi như vậy cũng đủ rồi, nên xử lý đi.
Thế Sơn trầm ngâm, lòng bàn tay lạnh lẽo đan vào nhau, lão Tư chủ động lên tiếng không phải chỉ để nhắc nhở bình thường mà là một lời cảnh cáo.
Anh ta phải đưa Kiều Ly rời khỏi đây trước khi lão ra tay.
Trong đêm thanh vắng, tiếng côn trùng rả rích kèm theo tiếng hú gọi đàn của những loài săn mồi vang vọng chốn rừng thiêng.
Một đám người đang đốt lửa, cái lạnh như cắt da khiến bọn chúng mở miệng lại làu bàu chửi thề.
- Mẹ kiếp, lão ta định để bọn tao ở đây đến bao giờ.
- Đợi đi.
- Mày…
- Câm hết cho tao.
Hải gắt lên rồi lấy điện thoại ra gọi.
Lão Tư để hai đứa đàn em ở đây canh chừng hắn từ đêm qua tới giờ rồi nín thin thít không chịu ló mặt, Thế Sơn cũng chẳng thấy đâu.
Hắn không sợ bị tập kích bởi lô hàng này rất lớn, miếng mồi béo bở như vậy lão cáo già kia sẽ không dại gì đạp đổ.
Lúc này ở căn cứ của lão Tư đám đàn em đã rút về hết, có mặt ở trước sân, mỗi người đều được trang bị vũ khí.
Lão ta đứng trên cửa sổ tầng hai nhìn xuống, đèn đuốc ở các lán trại được bật sáng trưng, lúc này lão mới bảo Thế Sơn gọi người dẫn đường cho Hải.
Qua khe cửa sổ, Kiều Ly khẩn trương nhìn ra bên ngoài, tối nay tiếng nói chuyện râm ran, rất đông người đang đi đi lại lại, không biết có phải sắp đánh nhau hay xảy ra tranh chấp gì, nghe tiếng mở cửa cô vội đứng thẳng người, lúng túng vuốt tóc.
- Lại đây.
Vẻ mặt Thế Sơn rất kì lạ, cô khẩn trương chạy tới thì bị anh ta giang tay ôm lấy.
Cả hai không ai lên tiếng, nhưng mỗi người đều mang nỗi bất an như nhau, Kiều Ly đang run, có khi nào điều cô lo sợ trở thành hiện thực rồi không, nếu ngay lúc này anh ta đổi ý cô sẽ chết mất.
Mùi hương dễ chịu trên người cô giống như thuốc phiện, Thế Sơn vội đưa tay ra sau đỡ gáy Kiều Ly, ép cô ngửa cổ đón nhận nụ hôn cuồng dã vội vàng.
Hơi lạnh trong miệng anh ta cuốn lấy đầu lưỡi cô mạnh mẽ hôn sâu.
Giữa bọn họ chỉ là những cuộc gặp gỡ tình cờ thoáng qua, dù 15 năm trước hay 15 năm sau vẫn vậy.
Thế Sơn không thể với tới người con gái đã khiến anh ta tin vào cuộc đời này vẫn còn những điều tốt đẹp.
Đã đến lúc nên để cô về lại thế giới của mình rồi.
Kiều Ly mềm mại ngả vào lòng Thế Sơn, hơi thở thuộc về anh ta ngày càng mãnh liệt, xâm chiếm đại não cô.
Đến khi tách ra, dư vị về nụ hôn vừa rồi vẫn chưa tản bớt, cảm giác tê dại còn lâng lâng nơi đầu lưỡi.
Thế Sơn chống lên trán cô, nặng nề nói.
- Tối nay em được về nhà.
- Anh nói thật sao?
- Tôi chưa bao giờ gạt em.
- Anh Sơn… cảm ơn anh.
Kiều Ly mừng rỡ bật khóc, ngón tay thô ráp lưu luyến định lau nước mắt cho cô, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Thế Sơn đành thu tay về.
Kiều Ly gấp gáp hỏi.
- Anh sẽ đưa tôi đi đúng không?
- Tôi còn có việc.
Tiến đứng bên ngoài, hai tay siết lại nổi đầy gân xanh, hắn ta hận không thể giết chết Kiều Ly nhưng Thế Sơn đã căn dặn phải đưa cô rời khỏi đây an toàn, hắn chỉ có thể nghe theo.
Kiều Ly không nghĩ Thế Sơn lại để mình rời đi ngay trong đêm như vậy, cô vội vàng chạy theo Tiến, băng qua hàng rào dây thép gai phía sau căn nhà hai tầng.
Mặt trăng vằng vặc từ rặng mây ló ra, chiếu xuống mặt đất một thứ ánh sáng mờ ảo.
Cô không dám dừng lại dù chỉ một giây, cánh cửa địa ngục đã được mở ra, cô phải nhanh chóng rời đi trước khi nó đóng lại.
Kiều Ly chạy theo Tiến một đoạn thì thấy chiếc xe máy dựng sẵn, hắn ta lấy chìa khoá xe trong túi áo khoác lạnh nhạt quát.
- Mau lên.
Cô khẩn trương ngồi lên xe, hai tay bấu víu vào yên sau, chiếc xe lao đi như tên bắn, không kịp nhìn rõ cảnh vật hai bên đường.
Gió táp vào mặt từng đợt lạnh lẽo, tim Kiều Ly đang đập thình thịch muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cô vừa hồi hộp vừa lo sợ, mồ hôi liên tục túa ra, thế nhưng sống lưng thì lạnh toát.
Đường núi xóc nảy heo hút, có những đoạn Kiều Ly phải nín thở, tưởng chừng như mình sắp bị rơi xuống xe.
Thời gian trôi nhanh càng khiến sự vui mừng trong lòng Kiều Ly tăng vọt, chưa bao giờ cô cảm thấy hạnh phúc vỡ oà như vậy, cô sắp gặp được mọi người, sắp được về nhà rồi.
Thế Sơn dặn phải đưa Kiều Ly đến bản nhưng Tiến không muốn phí thời gian, hắn ta chỉ đưa cô đến chân dốc, nơi mà hắn và Bắc đã nhìn thấy Kiều Ly vài ngày trước.
Chiếc xe máy đổ hết con dốc quanh co rồi chạy chậm lại, những gốc hoa mận trắng xoá ẩn mình trong đêm, thung lũng đẹp đẽ mà Kiều Ly từng bị xẩy chân đang ở ngay trước mắt.
Nhưng ngay lúc này có tiếng xe từ xa vọng tới, Tiến nhíu mày, ánh đèn xe máy hắt vào gương chiếu hậu, Kiều Ly hoang mang quay lại thì thấy hai gã đàn ông đang đuổi theo.
Chiếc xe phía sau đột ngột tăng tốc chạy vọt lên chắn đường, Tiến phản ứng nhanh đánh tay lái, nếu không cả hai chiếc xe đã va vào nhau.
Hắn ta ngạc nhiên gọi.
- Anh Bắc?
- Mày định đưa nó đi đâu?
- Anh Sơn bảo em xử lý nó.
- Mày xử lý kiểu gì? Định đưa nó về nhà à?
- Anh đừng xen vào.
- Tao cứ thích xen vào đấy thì sao nào?
Tiến nhướng mày, Kiều Ly định co chân bỏ chạy thì gã đi chung với Bắc vung cho cô một gậy, trước mắt mơ hồ tối sầm, cánh cửa địa ngục tưởng chừng đã mở ra nhưng Kiều Ly lại không thể chạm tay đến thiên đường.
Cô ngã gục như cánh hoa mận bị gió thổi bay, rũ rượi chạm đất.
- Đưa nó về cho đại ca xử lý.
Tiến tức giận xông thẳng tới nắm lấy cổ áo Bắc chất vấn.
- Tại sao anh lại phản bội anh Sơn, anh ấy đối xử với chúng ta thế nào hả?
- Anh ta chỉ coi trọng mày thôi, còn tao không khác gì một con chó.
- Anh Sơn chưa từng xem thường anh.
- Mày thì biết cái quái gì, tránh ra.
- Tôi từng cứu anh một mạng, hôm nay anh thả nó đi, chúng ta không ai nợ ai.
- Ơn cứu mạng của mày tao sẽ trả sau, hôm nay tao nhất định phải bắt nó về.
Hai họng súng đen ngòm chĩa vào nhau, từng là anh em vào sinh ra tử nhưng Bắc lại nghe theo lời Vinh phản bội Thế Sơn, hắn ta đã suy nghĩ rất nhiều mới đi đến quyết định này.
Bắc cười khẩy thách thức.
- Mày dám nổ súng không? Nên lường trước hậu quả rồi hãy làm.
Ở dưới bản mọi người đang tìm kiếm một nữ sinh mất tích, chỉ cần một phát súng vang lên ngay bây giờ sẽ khiến cho cục diện thay đổi.
Tiến không có ý nghĩ phản bội Thế Sơn nhưng hắn cũng không muốn đem đến rắc rối cho tổ chức, cánh tay đang giơ lên từ từ hạ xuống.
Cánh cổng bằng dây thép gai chằng chịt mở ra, chiếc xe bảy chỗ chậm rãi tiến vào, địa bàn của lão Tư hoành tráng hơn Hải nghĩ.
Đám đàn em của hắn cũng đang há mồm trợn mắt, không ngờ giữa chốn rừng thiên nước độc lão ta có thể xây dựng cơ ngơi bề thế như vậy.
- Anh Tư, nó đến rồi.
- Ừ.
Lão Tư ho mấy tiếng rồi uống một ngụm nước có mùi lạ lẫm, thần sắc đã đỡ nhợt nhạt hơn hôm qua.
Thế Sơn đứng cạnh cửa sổ phóng tầm mắt ra xa, con ngươi đen thẫm trống rỗng.
Hải xách theo hai vali đi vào căn nhà hai tầng một mình còn đám đàn em của hắn thì bị chặn ở cửa.
Trong phòng đang có hai người ngồi chờ sẵn, gương mặt tươi tắn đang mỉm cười của lão Tư đánh bay tin đồn mà hắn nghe được.
- Lâu rồi mới được diện kiến anh Tư.
- Chân mày có vẻ tốt hơn rồi thì phải.
Hải nhếch môi, lão cáo già này vừa mở miệng đã chọc khoáy vào nỗi nhục của hắn, còn kẻ khiến một chân hắn bị phế đang ngồi bên cạnh thản nhiên mỉm cười.
- Nhìn anh vẫn khoẻ thế này không biết đứa nào ác ý bảo anh sắp chết cơ đấy.
- Sống chết có số, nhưng số tao chưa tận sớm vậy đâu.
- Em được xem hàng mới chứ?
- Tất nhiên.
Thế Sơn đứng lên, lấy trong chiếc hộp gỗ một chiếc đĩa sứ trong đó có đựng mấy viên thuốc màu hồng.
Hải nhìn chúng si mê như ngắm gái đẹp, lão Tư cười nhạt lên tiếng.
- Loại hồng phiến này liều lượng Ecstasy cao hơn 2 lần so với lô trước, khoái cảm mà nó mang lại kích thích hơn nhiều.
- Hàng của anh Tư chưa bao giờ làm bọn em thất vọng.
- Mày là đứa đầu tiên được thử hàng mới, quy tắc vẫn như cũ, có tiền mới chuyển hàng.
- Gì chứ tiền em không thiếu.
Hai vali chất đầy tiền được mở ra, lão Tư hài lòng gật đầu, Thế Sơn kiểm tra từng cọc rồi đóng lại.
Hải quan sát căn phòng, theo như suy đoán của hắn lão cáo già kia không giấu hàng ở đây, mấy căn phòng khoá cửa ở tầng dưới có thể là nơi điều chế.
Lão ta xảo quyệt như vậy nhất định sẽ không dẫn sói vào nhà.
Lần này hắn đích thân đến ngoài việc dò xem lão Tư có bệnh nặng như lời đồn hay không còn muốn thám thính địa bàn của lão, quả nhiên không thể xem thường.
Địa hình ở đây rất khó để tấn công vả lại đàn em của lão được đầu tư vũ khí hiện đại, sự phô trương tối nay đã khiến Hải choáng ngợp.
Muốn lật đổ được lão Tư chỉ có thể kích động từ bên trong, chỉ khi nội bộ của hắn lục đục thì mới có kẻ cõng rắn cắn gà nhà.
Trong căn phòng ngột ngạt, mùi đắng ngắt của một loại lá cây nồng nặc thật khó ngửi, Vinh nằm trên giường, miệng rên hừ hừ, mụ Hen đang dùng lá cây giã lấy nước rồi đắp lên chân cho hắn.
Hắn bị thương may mắn giữ được mạng nhưng cơn đau giày vò sống không bằng chết, cái chân này phải nhờ mụ Hen giữ lại.
Ở đây mụ giống như bác sĩ, lúc còn trẻ mụ học lỏm mấy bài thuốc của thầy lang, đám đàn em của lão Tư thương nặng hay nhẹ đều đến tay mụ.
Sau khi nắn chân cho Vinh xong, mụ Hen nói bằng tiếng đồng bào, hắn ta nghe và hiểu đáp lại, chỉ thấy mụ gật đầu răm rắp.
Hải cùng đám đàn em không được giữ lại, bọn chúng lấy hàng xong rồi rời khỏi địa bàn của lão Tư ngay trong đêm.
Thế Sơn định về phòng thì có người gõ cửa, lão Tư khàn khàn lên tiếng.
- Vào đi.
Bắc mở cửa đi vào, phía sau là Tiến và Thẹo, nhưng điều khiến gương mặt đang bình thản của Thế Sơn đanh lại chính là cô gái vừa được Thẹo ném như món hàng xuống nền nhà.
Tiến nhìn anh ta khó xử, đây là lần đầu tiên hắn không hoàn thành được nhiệm vụ mà Thế Sơn giao.
- Đại ca, con nhỏ này bỏ trốn, em đã bắt lại được.
- Nó bỏ trốn bằng cách nào?
- Là…
- Em đã thả cô ấy đi.
Tiến định nhận tội thì Thế Sơn cắt ngang, lão Tư mím môi, thái dương giật giật, ánh mắt đang nhìn Kiều Ly như lưỡi dao sắc bén, thấy Thế Sơn đứng lên, lão gằn giọng.
- Chú ngồi xuống đó.
Bước chân Thế Sơn khựng lại tuy nhiên chỉ vài giây sau anh ta đã khom xuống bế Kiều Ly lên, lão Tư trợn mắt, từ lúc Thế Sơn thề sẽ đi theo lão, chưa một lần nào làm trái ý, nhưng hôm nay vì một ả đàn bà mà làm càn, lão không cho phép.
- Chú nói với tôi thế nào?
- Em có thể giết bất kì người nào anh yêu cầu nhưng cô ấy thì không.
- Chú dám...
- Đưa cô ấy về phòng.
- Không được.
- Đi đi.
Tiến chần chừ rồi đỡ lấy Kiều Ly rời khỏi trước sự giận dữ của lão Tư.
Thế Sơn rút súng trong túi đặt lên bàn, thái độ không chút sợ sệt nói.
- Em sẽ chịu trách nhiệm cho hành động của mình.
- Chú có cần vì một ả đàn bà mà làm như thế này không?
- Cô ấy rất đặc biệt với em.
- Đặc biệt đến mức chú dùng mạng để bảo vệ cho nó sao?
- Phải.
Đoàng.
Tiếng súng vang lên từ tầng hai khiến tất cả đều sững sờ, Tiến thảng thốt dừng lại, hai tay run run muốn bẻ gãy tay Kiều Ly.
Hắn đã nhận ra thái độ kì lạ của Thế Sơn đối với con đàn bà này từ lúc đưa về, nhưng không nghĩ tới người anh em của hắn lại vì si mê nhất thời mà sẵn sàng chống đối với lão Tư.
Bên dưới đang nhốn nháo, phát súng vừa rồi không biết là ai bắn, mụ Hen từ trong căn bếp tối om hé mắt nhìn lên cửa sổ tầng hai rồi lặng lẽ biến mất.
- Tỉnh lại cho tao.
Một thau nước dội thẳng vào mặt cô gái đang nằm dưới đất, mùi hôi thối tràn vào mũi khiến Kiều Ly mơ màng tỉnh.
Cô yếu ớt hé mắt, gã đàn ông thấy vậy còn chưa hài lòng, dội thêm một thau vào mặt cô.
- Tỉnh rồi, thôi đi.
- Mụ coi mà dạy dỗ nó, con này cứng đầu chứ không phải dạng vừa đâu.
Bắc hừ lạnh ném cái thau thiếc xuống đất rồi bỏ đi, mụ Hen thấy Kiều Ly nằm một chỗ, hai mắt đờ đẫn như tượng thì chép miệng.
- Cô muốn sống thì nghe lời tôi.
Khát khao sống của Kiều Ly được mụ Hen vực dậy, cô thều thào ngồi dậy, trên người vẫn mặc bộ quần áo của Thế Sơn, nghĩ đến anh ta cô mỉm cười chua xót.
Cho cô về nhà ư, anh ta nào tốt như vậy, nói một đằng nhưng làm một nẻo, cuối cùng cô vẫn bị bắt về đây, bộ dạng bây giờ càng thê thảm hơn.
- Sao cô dám bỏ trốn?
- Anh ta nói cho tôi về nhà.
- Không về được đâu, những người phụ nữ khác bị bắt về đây một là tự tử hai là bị giết, cô cũng vậy thôi.
Giọng bà ta cứ ngang ngang rất khó nghe, Kiều Ly thẫn thờ bó gối, đầu tóc ướt nhẹp dơ bẩn.
Mụ Hen nhìn quanh rồi tự dưng nắm tay cô kéo vào trong lán trại, căn bếp này là của mụ, đồ đạc chất thành đống, mùi khói ám lên tấm vải rách nát rũ xuống như tấm rèm.
Mụ nhỏ giọng.
- Tôi biết đường xuống bản.
Kiều Ly tinh ý hiểu ra, khẩn trương hỏi.
- Bà cũng muốn trốn đi đúng không?
- Ừ.
- Vậy chúng ta…
- Con gái tôi bị bắt tới đây, tôi cùng nó bỏ trốn, bọn chúng giết nó rồi.
Mụ Hen lẩm bẩm lại chiếc giường được đóng bằng tấm ván cũ kĩ ngồi thừ một lúc không nói gì nữa.
Kiều Ly sững sờ ngồi thụp xuống, trong tâm trí cô lúc này không nghĩ được gì khác ngoài việc bỏ trốn.
Ý nghĩ đó càng mãnh liệt hơn khi người phụ nữ này nói bà ta biết đường xuống bản, tối qua Tiến lái xe rất nhanh, trời lại tối, căn bản cô không nhớ đường đi, cần phải có sự giúp đỡ của bà ta.
Kiều Ly tìm cách bắt chuyện để lung lay mụ Hen, cô hỏi.
- Con gái bà bao nhiêu tuổi rồi?
- Nó 18.
Mụ Hen dừng lại một chút nhìn Kiều Ly rồi thở dài.
- Nó cũng xinh đẹp giống cô vậy.
Con bé được người đàn ông đó đối xử rất tốt nên lỡ yêu cậu ta, nó còn muốn ở lại đây.
Nhưng sau đó cậu ta ném nó như một đôi giày rách cho đám thú dữ kia, bọn chúng chà đạp con bé, chúng không phải là người.
- Con gái bà… đã yêu ai vậy?
- Nó yêu Thế Sơn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...