Đặt tất cả lên tủ đầu giường, Mật Di giật chiếc chăn đặt lên ngang thắt lưng của Doanh Suyễn, không phải muốn đắp cho anh đừng lạnh, mà là muốn che đi cơ thể trần trụi này, nhìn một lúc nữa Mật Di sợ bản thân không kiềm được suy nghĩ đi vào bếp lấy dao rồi đâm mạnh vào nơi kiêu hãnh đó.
Lấy chiếc chăn khác trong tủ, Mật Di đi ra phòng khách nằm ngủ, không quên uống thuốc giảm sưng, giảm đau, bôi thêm thuốc lên chỗ đau trên mặt và thuốc tránh thai.
Tiểu Mi cứ chạy giỡn cả đêm trên người của Mật Di, làm cô muốn phát hỏa với nó, nhưng cơn buồn ngủ ập đến nhanh chóng.
Lúc nghe tiếng chuông báo thức trên đầu giường, Doanh Suyễn giật mình mở mắt, chết tiệt, đêm hôm qua anh lại ngủ quên ở đây, vội vàng đứng dậy rời khỏi giường và mặc lại trang phục, nhìn bàn tay bị thương lúc tối đã được băng bó cẩn thận, cảm thấy vị đắng của viên thuốc kháng sinh rõ rệt trên lưỡi, Doanh Suyễn huơ lấy ly nước trên tủ đầu giường rồi uống một hơi.
Anh đi ra ngoài thì thấy Mật Di đang nằm ngủ dưới thảm trải sàn, chăn quấn quanh người, con mèo màu nâu thì nằm trên ghế sofa.
Nhìn mọi thứ vật dụng được bày trí trong căn hộ này rất đơn giản và ấm áp, chỉ có ảnh của hai chị em gái, lúc này mới chợt hiểu ra có thể Mật Di không còn cha mẹ.
Lúc tối anh thật sự rất muốn bóp chết kẻ thích tọc mạch và hay bao đồng chuyện của anh và Mẫn Hoa, nhưng bây giờ thì sự phẫn nộ đó đã biến mất.
Soi gương một hồi lâu, Mật Di nhìn vết hằn trên mặt mà chán ghét, đi làm với bộ dạng này chắc lại bị mọi người bàn tán nữa mất, nhưng không được, phải đến trường thôi.
Lấy chiếc váy công sở tối màu dài đến mắt cá chân ra khỏi tủ đồ trước, Mật Di mới chậm chạp lê bước chân đi vào phòng tắm.
Từ bây giờ cô quyết tâm sẽ không dính vào những người xung quanh Doanh Suyễn nữa, không muốn bản thân bị chà đạp thêm lần nào nữa, quá đủ rồi.
Nhưng không được, không được một chút nào vì còn con nhóc Tiểu Tịnh đang quấy khóc với giáo viên và bảo mẫu ở trong lớp mầm non kìa.
Dì Vương ngồi thụp xuống dỗ dành hết lời mà cô chủ vẫn cứ làm quấy, giáo viên và các bạn học nhỏ khác cũng hoảng sợ theo, khóc um cả lên.
- Tiểu thư, giờ này làm sao mà gọi cô Mật Di đến được, cô ấy đang dạy học cho các anh chị mà...đừng khóc nữa mà...tiên sinh mà biết là mắng đấy...
- Con không biết...không biết...con muốn cô Di Di đến chơi đàn cùng con...nếu không con sẽ khóc hoài...!– Tiểu Tịnh vừa mếu vừa đòi hỏi.
- Để giáo viên chơi đàn cùng con, có chịu không nè, cô chơi rất tốt...!– Giáo viên ra sức dụ dỗ.
- Không chịu...không chịu...!– Tiểu Tịnh khóc thét lên, còn giãy nảy bướng bỉnh.
Chuyện là chiều nay sẽ có tiết học đàn dương cầm và vĩ cầm, mọi người đều chọn dương cầm, song chỉ có Tiểu Tịnh lại muốn chơi vĩ cầm, nhưng con bé lại không biết cách kéo đàn, giáo viên gợi ý chơi cùng thì không chịu, cứ chuyện gì khó thì lại lúc trước sẽ tìm đến cậu Doanh Suyễn để sắp xếp nhạc công chuyên nghiệp đến chơi cùng, nhưng giờ thì cách này không áp dụng được nữa, khi Tiểu Tịnh cứ một hai đòi Mật Di đến chơi cùng.
- Nếu cô Mật Di đến đây rồi cũng không biết chơi đàn vĩ cầm thì lúc đó con sẽ làm sao đây, để bà Vương gọi nhạc công đến chơi cùng con nhé...
- Không muốn...không muốn...con muốn cô Di Di...!– Tiểu Tịnh hét ầm lên, làm các bạn khác cũng khóc ầm theo vì giật mình.
- Rồi...rồi...để bà Vương gọi ngay, con ngoan ngoãn không hét, không khóc nữa nhé.
– Dì Vương vội đi ra ngoài để lấy điện thoại gọi cho Mật Di.
Vừa bước ra khỏi lớp học tiếng Đức của sinh viên ngành Quản Trị năm cuối, tiếng điện thoại báo cuộc gọi đến làm Mật Di hơi giật mình, dự cảm có chuyện gì đó nữa rồi, mở màn hình lên xem, thì ôi thôi đúng là chuyện liên quan đến người nhà họ Doanh.
Giọng dì Vương rất gấp gáp, vừa xin lỗi vừa giải thích những yêu cầu vô lý của Tiểu Tịnh lúc nãy, xong lại cầu xin Mật Di có thể dành chút thời gian đến nghe con bé chơi đàn hay không thôi.
Đúng là có chút phiền phức, Mật Di không trách sự ngang ngược của Tiểu Tịnh, nhưng phải công nhận là dính líu đến mấy người họ Doanh rất là rắc rối và bế tắc.
- Lần này chắc chắn sẽ không có cậu của Tiểu Tịnh đến đúng không ạ?
- Vâng vâng, cô La yên tâm ạ.
– Dì Vương vội đáp.
- Vậy dì đợi cháu một chút nhé.
Tắt máy xong, Mật Di đi nhanh về phòng làm việc của giảng viên, lấy túi xách và máy tính, tạm biệt các thầy cô khác rồi mới vội vàng đi ra ngoài bãi đậu xe.
Từ Đại Học Bắc Kinh đến trường thực nghiệm Bắc Kinh khoảng mười phút lái xe, Mật Di vừa nhìn đồng hồ trên xe vừa thầm cầu trời khấn phật là đừng gặp mặt Doanh Suyễn, quá kinh khủng rồi.
Cũng vẫn phải trình giấy tờ liên quan, xong chờ nhân viên an ninh kiểm tra lại lịch sử ra vào trong khuôn viên trường, Mật Di cũng được cho phép lái xe vào bãi.
Lấy túi xách rồi đi thẳng đến dãy lớp dành cho mầm non, dì Vương đang đứng ngó nghiêng bên ngoài, xung quanh là những bảo mẫu của các đứa bé khác, đều đang ngồi chờ đợi, đúng là con cháu tài phiệt thì ngay cả đến trường cũng phải có bảo mẫu đi theo.
- Chào dì Vương, con vừa hết tiết nên đến hơi chậm một chút, Tiểu Tịnh vẫn đang quấy khóc sao?
- Nghe tôi nói là cô đến nên tiểu thư đã ngừng khóc và ngồi yên chờ đợi rồi ạ, mời cô vào trong lớp.
– Dì Vương quay sang kéo cánh cửa thủy tinh dày ra để Mật Di đi vào.
Xong dì ấy mới yên tâm mà quay lại ghế chờ, ngồi xuống cùng những người bảo mẫu khác, đúng là không còn ai đủ sức dẹp loạn mọi sự đòi hỏi vô lý của Tiểu Tịnh mà, giờ chỉ còn trông cậy vào Mật Di.
- Này bà Vương, cô ấy là mẹ của cô chủ nhà bà à? – Một bảo mẫu khác hỏi.
- Cô ấy đẹp và thanh lịch quá, thấy nói gì Tiểu Tịnh cũng nghe răm rắp, lúc trước chưa thấy bao giờ...!– Một người khác hỏi tiếp.
- Không phải, cô ấy là người từng cứu cô chủ nhỏ mà lần trước tôi kể mấy bà nghe đấy, xong thế là được cô chủ thích luôn, suốt ngày mè nheo đòi gặp, ông chủ của tôi đang rất đau đầu vì chuyện này.
– Dì Vương giải thích.
- Nhỏ người như thế mà khỏe quá...cô ấy giỏi thật đấy, vừa là giảng viên danh tiếng ở đại học Bắc Kinh, vừa chơi vĩ cầm được nữa kìa...!– Một người bảo mẫu khác đang nhìn về phía cửa lớp.
Ba giáo viên và mười lăm đứa nhỏ ngồi nghe Mật Di kéo vĩ cầm bài “A Town With An Ocean” mà há hốc vì quá hay, xong hết đứa này đòi bài này lại đến bài kia, Mật Di phải lên tiếng trấn an đám trẻ trước, vì còn phải để giáo viên dạy dương cầm nữa.
Bên ngoài cửa lớp thì các bảo mẫu đang đứng tụ tập quan sát bên trong, Doanh Suyễn đang đứng phía sau lưng các bảo mẫu, nhìn dáng vẻ của Mật Di vừa lúc kéo đàn rất đỗi sinh động, phần mặt đỏ ửng của cô cũng quá chói mắt rồi.
Không muốn gặp mặt sau chuyện xô xát tối hôm qua nên Doanh Suyễn nhanh chóng rời khỏi chỗ đó, vì thấy Mật Di đang chuẩn bị ra về, còn Tiểu Tịnh thì bám chặt lấy chân cô không chịu.
Biệt thự ở Thông Châu, mẹ Tôn vừa dọn các món ăn sáng đặt lên bàn ăn xong liền cho người đi thông báo với hai chị em Thục Tâm và Quân Hạo, còn có cả Quân Thụy đang ở ngoài bờ hồ từ năm giờ sáng, mục đích là câu cá cùng nhau.
Quân Thụy đang có chuyến công tác ngắn hạn ở Bắc Kinh, nên cuối tuần được em trai dụ dỗ đến đây để câu cá.
Không ai câu được gì cả, chỉ có mỗi xô cá của Quân Thụy là được bốn con cá cỡ bàn tay của anh.
- Anh câu giỏi thật đấy, xem xô của tụi em đi này, đến cọng rêu còn không có...!– Quân Hạo vừa thay mồi câu vừa nói.
- Thế mà anh hai lại nói rằng bản thân chưa từng biết dùng cần đấy, em rất hoài nghi liệu có phải anh dùng chiêu gì không? – Thục Tâm nói thêm.
- Thật, anh chưa từng câu cá bao giờ, chắc có thể hôm nay anh may mắn.
– Quân Thụy cười nhẹ rồi đáp.
- Em cũng không được gì sao, Mật Di? – Quân Hạo hỏi lớn.
- Không được gì hết, em cũng như hai anh chị thôi...chắc lần sau phải dùng lưới lớn, đi thuyền ra giữa hồ mà ném.
Mật Di hơi quạo vì ngồi đau cả lưng suốt hai tiếng vẫn không câu được gì, Quân Thụy và hai người kia bật cười trước câu nói của cô.
Xong thấy người làm ra thông báo đến giờ ăn sáng, cả bốn người mới chịu thu cần và trở vào bên trong biệt thự.
Đang ngồi ăn sáng, bỗng Quân Hạo lên tiếng.
- À, đúng rồi, cuối tháng này có buổi tiệc với các tập đoàn lớn ở Bắc Kinh, Thượng Hải và Thâm Quyến, hai người bọn anh đều có thiếp mời tham dự, đang cần người đẹp đi cùng, hai em có muốn đến không?
- Em có Thục Tâm đi cùng rồi, chỉ còn anh là đi một mình đến đó thôi.
– Quân Thụy xé nhỏ chiếc bánh bao đưa lên miệng rồi thấp giọng nói.
- Hay Mật Di em đến cùng anh Quân Thụy được không, hôm đó là ngày lễ lớn nên các trường đại học đều nghỉ, em đi cùng nhé.
– Thục Tâm quay sang nhìn em gái.
- Thôi, làm phiền đến anh chị lắm, với lại em đâu biết gì về kinh doanh, đến đấy lại ngơ ngác làm trò cười cho người ta thì sao? – Mật Di vội xua tay từ chối.
- Không cần lo, hôm đấy rất nhiều nhân vật nổi tiếng trong các giới đều tham dự, em không muốn đến gặp bọn họ sao? – Quân Hạo đá mắt sang Thục Tâm cười rồi nhìn sang Mật Di.
- Em từ bỏ sở thích với mấy người nổi tiếng rồi mà, anh chị đừng dụ dỗ em...!– Mật Di nhướn mày cười khẽ.
Nói qua nói lại một lúc mà vẫn không thuyết phục được Mật Di tham dự cùng, hai người kia liền bó tay chịu đầu hàng.
Nhưng câu chốt cuối cùng của Quân Thụy rất đúng thời điểm, khiến Mật Di chỉ biết dè dặt gật đầu đồng ý.
- Vậy xem như anh muốn mời em cùng anh đến buổi tiệc hôm đó, em cũng sẽ vẫn không chút suy tư mà khước từ anh như người xa lạ?
Nghe xong, hai người đang chau mày kia liền nhìn nhau rồi tán dương Quân Thụy, rất xuất sắc, một phát ăn ngay được quân cờ của đối thủ.
Mật Di tự đặt dấu chấm hỏi to đùng trên đầu nhìn ba con người trước mặt này, rồi khẽ mỉm cười vui vẻ.
Sau khi nhận lời tham gia bữa tiệc cùng Quân Thụy xong, chị Thục Tâm đã tranh thủ buổi tối trước ngày diễn ra buổi tiệc để đến căn hộ của em gái, để cùng nhau đi mua sắm, vừa ôm Tiểu Mi lên ôm ấp vừa quay sang nhìn Mật Di.
- Tiểu Mi nó nặng hơn lúc trước chị bế rồi này, em nên cắt giảm thức ăn vặt của nó đi, không là mấy chiếc chân ngắn này sẽ không chạy nhảy nổi đâu.
- Em vẫn đưa nó đi kiểm tra định kỳ mà, bác sĩ chỉ nói là nó hơi béo chút thôi, em cũng đang giảm khẩu phần ăn cho nó mỗi ngày đây.
– Mật Di vừa lấy áo khoác vừa nói.
- Chị nghe Quân Hạo nói là anh trai anh ấy đang có ý với em, mà cũng không phải mới đây đâu, từ lúc anh ấy còn ở Mỹ cơ, hay nhắc về em lắm.
– Thục Tâm nói.
- Thôi, anh chị đừng có cố gán ghép như thế, lỡ anh Quân Thụy mà nghe được thì em chui xuống bảy tấc đất cũng không hết xấu hổ đó.
– Mật Di nói.
- Chị nghe nói thế thôi, còn thực hư thì phải chờ xem thế nào, anh Quân Thụy cũng rất được mà, chỉ tiếc là anh ấy từng kết hôn một lần thôi, chị cũng muốn em sớm ổn định gia đình riêng.
– Thục Tâm nhẹ giọng nói, xong đặt Tiểu Mi xuống ghế sofa.
- Thôi, chị em mình mau đến trung tâm thương mại đi, không biết sẽ mua váy gì đây.
– Mật Di khoác tay chị gái rồi đi ra khỏi phòng.
Trung tâm thương mại THE PLACE
Là một trong những khu mua sắm lớn và hiện đại nhất ở Bắc Kinh, The Place hội tụ những nhãn hàng thời trang nổi tiếng.
Ngoài ra, còn có hệ thống nhà hàng sang trọng, hệ thống quán bar và phòng chăm sóc thẩm mỹ sức khỏe.
Bữa tiệc có quy định màu trang phục cho khách mời là đen và thanh lịch, Thục Tâm thì đã sớm chọn xong váy thì trước nay gu thời trang của cô ấy rất tốt và thời thượng, không cần phân vân quá nhiều trước những chiếc váy.
Mật Di thì hoàn toàn ngược lại, trang phục của cô rất đơn giản, hầu hết là các phong cách tối giản, công sở, kín đáo để phù hợp với môi trường làm việc.
Thục Tâm và nhân viên cửa hàng nói đến cạn lời mà vẫn không thuyết phục được Mật Di chọn chiếc váy thứ hai, lý do từ chối là do chân váy xẻ quá cao, mà cô thì chỉ hơn một mét sáu vài phân, không đủ đẹp để diện chiếc váy này, váy cúp ngực nhưng phần lưng khoét hơi sâu cũng bị gạt sang một bên.
- Con bé này, rốt cuộc là em có muốn mặc váy như người bình thường không vậy...những kiểu này hết sức bình thường luôn đấy...hay định mặc mấy bộ đồ công sở tẻ nhạt kia...???
- Thử nốt chiếc này thôi, em thấy phần tay dài rất đẹp, tuy là lộ phần vai, nhưng cũng xem như là chấp nhận được đi.
– Mật Di giơ chiếc váy đó lên.
- Mau thử đi, rồi còn đi ăn tối nữa, chị sợ em luôn đấy.
– Thục Tâm nhíu mày nhìn em gái.
- Được rồi mà, em thử xong sẽ chọn ngay, chờ em một chút.
Lần này thì Mật Di cũng chịu gật đầu với chiếc váy đen này, không xẻ, phần lưng không khoét sâu, lại có tay dài, rất vừa ý với cô.
Thục Tâm cũng lắc đầu bó tay, thanh toán xong cả hai đến khu nhà hàng để ăn tối cùng nhau, trước khi quay về căn hộ của Quân Hạo.
Chia tay chị gái trước cửa lớn khu căn hộ cao cấp ở quận Hải Điến xong, Mật Di mới lái xe quay lại nội thành Bắc Kinh, rất nhiều chuyện buồn lại tiếp tục lởn vởn trong đầu.
Từ lúc nhìn thấy vết hằn của bàn tay trên mặt của Mật Di lúc cô đến trường sau buổi tối bị Doanh Suyễn đánh, thì Mẫn Hoa đã mơ hồ đoán được sự tình, cô ấy đã rất áy náy và liên tục xin lỗi Mật Di vì đã trực tiếp gây ra rắc rối.
Nhưng nếu Mẫn Hoa biết đống rắc rối này chỉ là tiếp nối cho mớ rắc rối từ trước đó thì chắc cô ấy sẽ sốc đến ngất đi.
Cũng không còn tìm Mật Di để gián tiếp liên lạc với Duệ Khải nữa.
Mật Di chán chường vì bản thân cứ luôn vướng mắc với Doanh Suyễn thông qua Tiểu Tịnh, ai mà không sợ bị đánh, bị cưỡng bức chứ, cô không trách Mẫn Hoa, hay bất kỳ ai cả, chỉ trách bản thân quá xui xẻo, thật sự rất xui xẻo.
Làm ơn đừng gặp chuyện xui xẻo gì nữa, ba lần để quyết định sự ngu ngốc do cô là đủ rồi, Mật Di tự khóc thét trong lòng, lái xe trong sự bực dọc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...