Căn hộ cũ của Tố Cẩn và Lâm Hàn ở trong một con hẻm nhỏ bên khu tập trung dân di cư làm những công việc nặng nhọc, sau khi Tố Cẩn rời khỏi căn hộ sang chảnh đó thì cũng không thể nào thoát khỏi sự đeo bám của tên bạn trai, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi thì đám đàn em chơi chung với Lâm Hàn đã tìm thấy nơi ở mới của Tố Cẩn.
Dù không muốn quay lại và bị lấy hết tiền nhưng thật sự không thể làm gì khác, phải tiếp tục làm công việc mồi chài những gã nhà giàu để kiếm sống.
Vừa vào đến phòng, Tố Cẩn còn chưa kịp tháo giày cao gót đã nghe tiếng động kèm tiếng cười giỡn của cả nam và nữ từ trong phòng ngủ vọng ra, đi vào xem thử coi là chuyện gì thì hai mắt của cô ấy như không tin vào khung cảnh trước mặt, hét ầm lên.
- NÀY...MẤY NGƯỜI KHÔNG BIẾT XẤU HỔ HAY SAO VẬY?
Bị tiếng hét làm cho giật mình, Lâm Hàn vội đẩy ả đàn bà đang cưỡi trên thắt lưng hắn xuống rồi hất cằm xua đuổi ngay, chờ cho ả kia nhặt quần áo rồi ngúng nguẩy đi ra khỏi phòng.
Lâm Hàn nằm trên giường, cười khinh thường Tố Cẩn rồi lấy điếu thuốc, châm lửa xong đưa lên miệng, hút một hơi thật dài và nhàn nhã nhìn chằm chằm vào cô ấy.
- Em ngủ với hết thằng này đến thằng khác, anh cũng phải làm như em thôi...sao rồi, tối nay được bao nhiêu tiền, mau chuyển hết cho anh đi trả nợ nào.
- Nợ nần dạo gần đây đều là do anh gây ra, tự đi mà kiếm tiền trả, tôi không phải con hầu cung phụng anh hằng ngày.
- Tố Cẩn tức giận trả lời.
- Lắm mồm, mau chuyển tiền đi, không là anh lại đưa mấy vị khách lần trước đến chỗ em bây giờ, lúc đó có bị gì thì tự chịu.
– Lâm Hàn nhíu mày đáp.
- Đồ tồi, anh đừng có quá quắt, tôi không hiểu sao lại dính tới hạng người vô liêm sỉ như anh nữa...tôi đúng là có mắt như mù...
Nói xong, Tố Cẩn xoay người cầm túi xách, lấy điện thoại chuyển gần hết số tiền trong tài khoản sang cho Lâm Hàn rồi tức tối mở cửa phòng đi ra bên ngoài, xuống đến trước cổng khu chung cư tồi tàn, lại ngồi thụp xuống.
Trong đầu đang không ngừng tính toán tìm cách thoát khỏi tình trạng bây giờ, muốn sống yên ở Bắc Kinh thì không thể nào được rồi, mà chuyển đi nơi khác thì không còn tiền đó là chưa kể đến việc bị Lâm Hàn mò ra chỗ ở.
Lần trước sau khi nhận tiền mà Doanh Suyễn cho, đã chạy đến Hàng Châu định tìm công việc khác để kiếm sống thì lại bị Lâm Hàn đến tận nơi và đánh cho một trận, trấn lột hết tiền trong tài khoản, rồi bị lôi cổ về đây để tiếp tục làm công việc bán thân lấy tiền để chu cấp cho hắn.
Hôm nay Mật Di không có tiết dạy, do toàn bộ sinh viên trường đang được nghỉ lễ hai ngày để tham gia một số hoạt động cứu hộ khi gặp các tình huống nguy hiểm.
Vừa từ bệnh viện đi ra, Mật Di cẩn thận đặt hết những phiếu kiểm tra sức khỏe cho vào túi xách rồi mới đi nhanh đến chỗ đậu xe, lần trước là có thai do sơ xuất của bản thân nên từ giờ phải chú ý hơn.
Vừa định mở cửa xe thì đã nghe giọng nói quen thuộc gọi tên, Mật Di quay lại nhìn thì thấy chị Thục Tâm đang đi cùng anh Quân Hạo từ trong bệnh viện ra, vẻ mặt cả hai đang khá hào hứng.
- Anh chị sao lại đến bệnh viện, là ai bệnh hay sao ạ...có chuyện gì không ạ? - Mật Di vội vàng bước đến gần họ.
- Không có gì, anh đưa Thục Tâm đến kiểm tra thai kỳ thôi.
– Quân Hạo vừa nói vừa ôm ghì lấy vai Thục Tâm, rất vui vẻ.
- Thật ạ..
vậy là chị có thai rồi sao...!nhưng sao không nói cho em biết chứ, để em còn sang thăm...!- Mật Di vui mừng hỏi thăm.
- Tối hôm qua chị thấy khó chịu trong người nên sáng nay muốn đến bệnh viện kiểm tra một mình, nhưng ảnh không chịu, muốn đi cùng...và kết quả là chúng ta sắp lên chức.
- Chị Thục Tâm cười khúc khích nhìn em gái.
- Chúc mừng anh chị lên chức, cả em cũng được hưởng ké...!mà bây giờ hai người định về Hải Điến luôn hay là về Thông Châu ạ, để em còn đến chơi.
Nghe tin mừng này, Mật Di cảm thấy vui vẻ vô cùng, vậy là sắp có một thành viên mới trong gia đình của cô rồi, chuyện này mà đến tai mẹ Tôn chắc bà ấy sẽ nhảy cẫng lên vui mừng cho mà xem.
Quân Hạo xoa nhẹ lên vai của Thục Tâm xong mới từ tốn trả lời.
- Anh đưa Thục Tâm về biệt thự ở Thông Châu trước, thời gian này cần được nghỉ ngơi và hạn chế đi lại, thêm nữa có mẹ Tôn chăm sóc nên anh có thể yên tâm làm việc.
- Vậy công việc ở công ty của em thì sao đây...!dù thế nào thì cũng phải đích thân em đến kiểm tra nữa...!- Chị Thục Tâm vội nói.
- Anh Quân Hạo nói đúng rồi, chị nên nghỉ ngơi nhiều vào, việc công ty để cấp dưới làm và gửi thông báo cho chị thôi...!- Mật Di chen ngang.
- Đúng, anh sẽ thay em quản lý chuyện ở công ty một thời gian, đến khi bác sĩ cho phép thì em mới được phép đi làm trở lại.
– Quân Hạo nói thêm.
Không muốn chị Thục Tâm phải đứng bên ngoài quá lâu, vì trời đã bắt đầu vào đông, tuy chưa rơi tuyết nhưng thời tiết rất lạnh, Mật Di vội nhắc nhở ngay.
Quân Hạo liền đưa chị ấy quay lại trong xe và vẫy tay tạm biệt với Mật Di, sau đó liền lái xe rời khỏi khuôn viên bệnh viện.
Ngồi vào trong xe, cô lại bất giác cười khẽ khi nhớ đến vẻ mặt vui mừng hạnh phúc của hai người kia, vừa lái xe Mật Di vừa không ngừng nhớ lại trước đây, lúc mà Doanh Suyễn phát hiện chuyện cô có thai...tự dưng thấy nhói đau trong tim thật, lúc đó ánh mắt của anh rất hoảng hốt theo kiểu không dám tin vào sự thật, còn hành động thì chính là chối bỏ trách nhiệm, dù sau đó cũng đã đến hỏi thăm nhưng cuối cùng cũng là không còn gì cả.
Vì yêu mà đâm đầu vào, vì mù quáng mà tiếp tục ở bên cạnh Doanh Suyễn...!trong lòng Mật Di luôn có bức tường vô hình ngăn chặn mọi lời yêu thương dành cho anh, cũng có thể sau tất cả thì vẫn chưa thể nào thuyết phục lý trí buông bỏ phòng bị trước trái tim.
Về đến trước cổng chung cư, Mật Di chưa kịp xuống xe thì điện thoại lại reo báo cuộc gọi đến, vội mở ra kiểm tra thì thấy Doanh Suyễn gọi đến.
Đúng rồi, sáng nay anh bảo sẽ về Bắc Kinh sau chuyến công tác ngắn hạn ở Hồng Kông, về nhanh thật đấy.
- Doanh Suyễn, em nghe đây.
- Anh biết em đang được nghỉ hai ngày, nếu giờ em không bận có thể đến DJI không, anh có chuyện cần đích thân em đến xác nhận một lần nữa.
– Doanh Suyễn trả lời.
- Ơ...chuyện gì liên quan đến em chứ, em là giảng viên bình thường không chút dính líu gì đến vấn đề kinh doanh luôn mà...!anh có gọi nhầm người không đấy.
– Mật Di ngớ người hỏi lại.
- Mật Di, em đến đây đi, anh đang gấp.
– Doanh Suyễn nói xong liền tắt máy.
Tiếng ngắt kết nối với đầu dây bên kia truyền đến, Mật Di ngơ ngác nhìn màn hình điện thoại rồi tự đặt dấu chấm hỏi trong đầu, nghĩ ngợi một chút mới vội xuống xe để đi lên căn hộ để thay đồ khác, lúc sáng đến bệnh viện tiêm ngừa không cẩn thận nên dính ít máu vào tay áo.
Không biết có vấn đề gì mà Doanh Suyễn gọi cô đến tận công ty của anh nhỉ, hay là liên quan đến công việc hợp tác với công ty của chị Thục Tâm...nên mới muốn nói trước cho cô biết...!Mật Di vừa thay đồ vừa thấp thỏm suy nghĩ lung tung, đoán già đoán non đủ thứ chuyện.
TẬP ĐOÀN DJI
Đi ngang nơi này vô số lần, thậm chí còn bị tai nạn ngay trên tuyến đường lớn trước cổng DJI nhưng đây là lần đầu tiên Mật Di đến tận cửa.
Nhân viên bảo an vội chạy đến giúp mở cửa xe, Mật Di khẽ cúi đầu mỉm cười cảm ơn rồi được hướng dẫn vào chỗ quầy nhân viên lễ tân ngay đối diện.
Chưa kịp hỏi thăm thì đã thấy Trí Cao từ thang máy gần đó bước ra, còn vài người khác nữa, trên tay cầm theo tài liệu và bước nhanh đến cúi đầu chào hỏi.
- Xin chào cô La, tiên sinh căn dặn tôi xuống chờ cô.
- Cảm ơn anh, vậy...vậy làm phiền anh quá, có thể đưa tôi đến gặp anh ấy được không ạ? – Mật Di ngại ngùng đáp lại.
- Xin mời cô, hướng này ạ.
Vừa nói xong, Trí Cao liền né người sang một bên, vươn tay ra hướng dẫn Mật Di đi về phía thang máy dành riêng cho khách hàng quan trọng của tập đoàn.
Phải công nhận là tập đoàn DJI của Doanh Suyễn lớn kinh khủng, nhân viên trên dưới gần ba nghìn người tham gia hoạt động sản xuất ở các chi nhánh liên quan, mà cũng đúng nhỉ, Mật Di lúc này mới sực nhớ ra Doanh Suyễn đã ba mươi tám tuổi rồi...!không nghĩ là anh lại già như thế...!tự cười một mình xong lại trở về vẻ mặt dịu dàng như mọi khi.
Đến trước một cánh cửa bằng gỗ màu nâu đậm chắc chắn, Trí Cao vội đẩy cửa vào và giữ cửa mở chờ Mật Di bước vào trước.
Bên trong phòng lúc này có Doanh Suyễn đang ngồi chễm chệ ngay bàn làm việc, thêm bốn người nữa đang ngồi trên ghế sofa gần đó, nhìn rất nghiêm trọng.
- Tiên sinh, cô La đến rồi ạ.
- Doanh Suyễn, có chuyện gì xảy ra vậy anh? – Mật Di vội hỏi ngay.
- Không có gì.
Nói rồi, Doanh Suyễn ký tên rất nhanh lên một số giấy tờ rồi mới đứng dậy rời khỏi ghế, kéo tay Mật Di đến chỗ bốn người kia rồi ấn nhẹ bàn tay lên vai cô ép ngồi xuống đối diện bọn họ, anh cũng ngồi xuống bên cạnh.
Một người trong số đó liền mở một sấp giấy được đặt ngay ngắn trên một chiếc bìa tài liệu màu đen trên bàn và xoay ngược về phía Mật Di.
- Tất cả thủ tục đều đã xong, chỉ cần cô La ký tên xác nhận lại một lần nữa là hoàn tất, mời cô.
- Ký nhanh đi rồi anh giải thích.
– Doanh Suyễn đưa bút cho cô xong hối thúc.
- Ký...mà ký cái gì mới được...tự nhiên khi không kêu em ký tên...!chuyện gì vậy??? – Mật Di cầm bút trên tay, ngơ ngác nhìn bốn người kia rồi nhìn đến anh.
- Ký nhanh.
– Doanh Suyễn nhíu mày nhìn cô như đang đe dọa.
Biểu cảm này làm Mật Di hơi lúng túng, không có cảm giác sợ hãi như lúc trước, nhưng chưa kịp đọc nội dung trong tờ giấy đó thì đã bị bàn tay của Doanh Suyễn che ngang, còn gõ gõ từng đầu ngón tay lên mặt giấy, nghiêng đầu nhìn cô bằng ánh mắt kiểu “ký tên thật nhanh, không thì anh sẽ cho em một trận”.
Mấy người kia cũng hối thúc, Mật Di bối rối nên đặt bút ký tên thật nhanh xong mới bàng hoàng phát hiện nội dung trong đó là gì.
Bốn người kia thuộc đoàn tư pháp của thành phố Bắc Kinh, đến đây để hoàn tất thủ tục xác nhận quyền sở hữu khách sạn MOJO II, Doanh Suyễn phẩy nhẹ tay ra dấu để tất cả người kia rời khỏi phòng làm việc trước.
Ngay lập tức, Mật Di cầm giấy chứng nhận sở hữu đang khắc tên bản thân đưa lên trước mặt Doanh Suyễn.
- Mau giải thích chuyện này cho em?
- Sắp hoàn thành rồi, khi nào mọi thứ hoàn tất anh sẽ đưa em đến xem Mojo II của em.
– Doanh Suyễn vừa ngồi xuống ghế vừa nói.
- Mojo II gì của em chứ...anh đang làm cái gì vậy Doanh Suyễn...!rốt cuộc là như thế nào...!em không hiểu gì hết??? – Mật Di vừa bối rối vừa lo lắng hỏi lại.
- Mật Di, đến đây với anh.
– Doanh Suyễn ngước mắt lên, thấp giọng nói và vươn tay về phía cô.
Mật Di chậm rãi bước đến gần chỗ ghế của Doanh Suyễn đang ngồi ngay bên cạnh bàn làm việc.
Anh liền luồn tay qua eo của Mật Di rồi kéo đến gần hơn, mỉm cười nhìn cô đầy nuông chiều.
Cô đặt giấy sở hữu lên bàn, ngay trước mắt anh và hỏi tiếp.
- Anh mau giải thích đi, em không muốn dây dưa kiểu này nữa đâu...
- Dây dưa gì chứ, anh là đang muốn dây dưa với em cả đời đây Mật Di.
– Doanh Suyễn vỗ nhẹ lên mông cô rồi cười.
- Anh muốn gì chứ...khách sạn này là như thế nào, tại sao em lại là người sở hữu.
– Mật Di hơi bực vì Doanh Suyễn không chịu giải thích rõ ràng.
- Mật Di, chúng ta cũng quen biết tận ba năm, anh cũng chưa từng cho em được thứ gì, xem như đây là bù đắp khoảng thời gian anh làm khổ em, được không? – Doanh Suyễn ôm lấy cả người của cô, giọng anh rất trầm.
- Nhưng...nhưng em đâu phải vì những thứ này mà quay lại với anh...!em không nhận đâu, anh mau kêu họ thay đổi quyền sở hữu đi...
Thì ra đây là ý đồ của Doanh Suyễn khi muốn cô ký tên, nhưng cái này không phải là món quà bình thường của những người yêu nhau, nó là cả một khối tài sản lớn đấy.
Mật Di vội đẩy vai Doanh Suyễn ra một chút, cúi mắt nhìn anh, cố thuyết phục rằng không thể nhận được.
- Yên tâm, anh không bắt em phải đến tận nơi để quản lý hay làm gì đâu, em cứ làm công việc yêu thích, mọi chuyện còn lại anh sẽ giúp em.
– Doanh Suyễn vuốt ve lên lưng cô, dụ dỗ.
- Không...không được, em không dám nhận quà kiểu này đâu...!thà anh tặng em một bó hoa hoặc là một bữa tối cũng đủ rồi...!em không muốn thứ xa xỉ...!– Mật Di lúng túng giải thích.
- Nghe lời anh, những thứ anh cho em chẳng là gì so với tình cảm mà anh dành cho em, chỉ cần em muốn thì DJI này cũng là của em.
Nghe xong, Mật Di nhăn mặt nhìn Doanh Suyễn, cái tên điên này thì ra vẫn ngang ngược như mọi khi nhưng cũng không giống, nếu đồng ý nhận thì có khác nào đang có ý muốn lợi dụng chứ.
Mật Di lắc đầu không chịu, vội đưa tay giữ chặt khuôn mặt của Doanh Suyễn.
- Doanh Suyễn, em không nhận Mojo này đâu, anh không được phép lừa em ký tên rồi làm ra chuyện này...
- Nếu em không nhận, thì lần sau anh sẽ lừa em ký tên sở hữu thứ khác khủng khiếp hơn, chọn đi nào.
– Doanh Suyễn cầm lấy tay cô rồi hôn lên lòng bàn tay.
- Anh ngang ngược thật đấy...!tóm lại là em không nhận...này...!này...!anh làm gì thế...!Doanh Suyễn...
Thấy sự cứng đầu của Mật Di khi khăng khăng không chịu nhận, Doanh Suyễn liền đứng phắt dậy nhấc bổng Mật Di lên rồi đẩy cửa phòng nghỉ dành riêng cho giám đốc đi vào trong.
Cả hai người đồng thời ngã xuống giường, đôi giày cao gót cũng vì thế mà rơi ra, Doanh Suyễn chồm lên người Mật Di, cúi nhìn cô đầy tình ý.
- Vẫn không chịu nhận quà của anh?
- Không là không, anh đừng có ép em...a...!- Mật Di khẽ thốt lên khi bị anh luồn tay vào trong áo làm càn.
- Thật là cứng đầu, để anh thử thuyết phục em vậy...Mật Di.
– Doanh Suyễn cười gian xảo nhìn cô.
- Anh không dụ được em đâu...ha...!- Mật Di giật thót vì bị Doanh Suyễn chọt nhẹ ngón tay vào eo.
Sau mười phút bị cù lét, Mật Di cười muốn tắt thở vì mấy trò đùa nhây của Doanh Suyễn, hết lướt ngón tay ra sau gáy rồi lại đến xương quai xanh xong lại men theo khắp cơ thể của cô mà đùa giỡn.
Doanh Suyễn cười đắc chí, giữ chặt cô nằm dưới thân anh mà chịu trận.
- Bỏ...bỏ em ra...Doanh Suyễn...em sắp cười đến chết rồi...!– Mật Di vừa vặn vẹo cơ thể vừa cười khanh khách.
- Đồng ý nhận quà của anh không, trả lời vừa ý thì anh dừng lại.
– Doanh Suyễn vừa đùa nhây vừa nói.
- Đồng ý...!đồng ý...!đừng làm em nhột nữa...!– Mật Di giãy giụa trả lời anh.
- Được rồi, em được tha đấy...!nhưng bây giờ thì để anh “ăn trưa” một chút.
Nói xong, Doanh Suyễn liền nhanh chóng cởi sạch trang phục của cả hai, mặc kệ sự bất mãn lo lắng của Mật Di khi cứ lo sợ bị người bên ngoài phát giác.
Nhưng mà chỉ vài phút thôi liền bị Doanh Suyễn làm cho mê muội thần trí, từng nụ hôn nóng bỏng của anh lướt qua khắp cơ thể của Mật Di, cuối cùng là dừng lại ngay giữa hai chân cô mà làm quấy.
Hai chân bị giữ chặt mở lớn, Mật Di rất xấu hổ nhưng chỉ có thể dùng hai tay chặn trước miệng để không phải phát ra âm thanh rên rỉ kích thích.
Doanh Suyễn đúng là không biết kiêng dè gì cả, càng vận động càng mạnh bạo, đến khi thỏa mãn thì mới chịu buông Mật Di ra, rời khỏi giường rồi nhặt lại trang phục mặc vào.
- Nghỉ một chút đi, tối anh đến đưa em đi ăn tối.
- Doanh Suyễn, sao lại tặng em món quà này...em rất khó xử khi đồng ý nhận...!– Mật Di vừa dùng chăn che trước người vừa ngồi dậy ngẩng đầu nhìn anh.
Quay lại nhìn vẻ mặt đầy sự dè chừng của Mật Di, ánh mắt cũng lộ rõ sự bất an, Doanh Suyễn ngồi xuống giường, bên cạnh cô rồi đưa tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ đang đỏ bừng.
- Mật Di, anh rất yêu thương em, còn em thì không bao giờ đòi hỏi gì cả...anh rất bất lực nên muốn làm một thứ gì đó để em vui thôi.
– Doanh Suyễn trả lời.
- Vậy...vậy hứa với em một chuyện, nếu anh đồng ý thì em sẽ nhận món quà này của anh...!– Mật Di vội nói.
- Được, đừng có đòi bỏ rơi anh là được rồi.
– Doanh Suyễn nhướn mày nhìn cô.
Mật Di phì cười khi không thể nào tưởng tượng ra người như Doanh Suyễn có thể thốt ra một câu trêu ghẹo như thế.
Đã thế còn đùa nhây nữa, anh cứ thế này thì ai mà không yêu chứ, Mật Di nhìn anh trong sự thoải mái.
- Đừng tặng những thứ liên quan đến kinh doanh gì đó cho em nữa nhé, anh cũng thừa hiểu em là một giảng viên dạy học thôi, sao có khả năng đảm nhận những công việc không nằm trong tầm hiểu biết của bản thân chứ.
- Được rồi, anh sẽ ghi nhớ thật kỹ.
– Doanh Suyễn gật gù làm ra vẻ đã hiểu.
- Tự nhiên em thấy không nên đặt niềm tin ở anh trong mấy vụ này thật đấy...!anh ra ngoài làm việc đi, em còn về căn hộ nữa...
Hôn lên mắt của Mật Di xong, Doanh Suyễn mới mỉm cười hài lòng nhìn cô một chút rồi đứng dậy đi ra khỏi phòng nghỉ.
Mật Di thì ngồi trên giường đỏ bừng mặt nhìn theo sau lưng anh, thật là biết dụ dỗ, cầm lấy trang phục đi vào phòng tắm trước.
Đến khi quay trở ra thì trong phòng đã không còn ai, Mật Di đến chỗ bàn làm việc của Doanh Suyễn, mở túi xách lấy ra một sấp giấy nhớ và tách lấy một tờ, với tay lấy chiếc bút trên bàn làm việc của anh, viết vài chữ rồi dán lên màn hình máy tính.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...