Tình yêu là gì?
Những người mà không thích yêu thì họ gọi đó là trách nhiệm, những người mà đùa giỡn với nó gọi là trò chơi, những người mà không có được nó thì gọi là giấc mơ, những người mà hiểu nó thì gọi là duyên số.
Doanh Suyễn đối tốt đến đâu không quan trọng, bởi những thứ đó thuộc về anh.
Còn anh đối tốt với Mật Di thế nào mới quan trọng, bởi những thứ đó thuộc về cô.
Gõ nhẹ lên cửa thư phòng làm việc và đẩy vào, Doanh Suyễn đang ngồi nhìn đống tài liệu trên bàn xong ngước mắt nhìn ra cửa, cười nhẹ một chút rồi lại dán mắt vào màn hình máy tính.
Mật Di chậm rãi đi đến gần để xem, nhưng ngoài việc biết mặt chữ ra thì nội dung khiến cô rối loạn trong đầu.
Đứng gần chỗ Doanh Suyễn đang ngồi, cúi mắt nhìn sang liền thấy được dáng vẻ đạo mạo và nghiêm nghị của anh khi làm việc.
À không hẳn nghiêm nghị, khi bàn tay nam tính kia đang mò mẫm từ eo lướt lên lưng xong lại lướt xuống hông, Mật Di muốn né ra thì lập tức bị Doanh Suyễn giữ chặt hông kéo lại, để cô ngồi lên chân.
Khoảng cách gần sát, khuôn mặt nhỏ đang ửng đỏ vì bị nhìn chằm chằm, Mật Di phải đưa cả hai tay lên che mặt vì xấu hổ, còn Doanh Suyễn thì cười như được mùa.
- Mật Di, thật ra thì chúng ta còn làm những chuyện hơn thế này nữa, nhưng em chưa từng có dáng vẻ xấu hổ như thế này.
- Còn đùa được, mau buông tay để em còn về căn hộ nữa...!- Mật Di có ý muốn thoát ra nhưng không được.
- Ở lại với anh đi, Mật Di.
– Doanh Suyễn thấp giọng, đưa tay chạm vào mặt của cô, âu yếm.
- Anh có biết là mối quan hệ của chúng ta như chiếc cốc thủy tinh không, không cẩn thận liền vỡ nát, dù cố dán lại thì luôn có vết nứt.
- Mật Di tựa đầu vào lồng ngực của anh, nhẹ nhàng nói.
- Xin lỗi em, Mật Di.
Không nhớ rõ từng chi tiết đã xảy ra trong khoảng thời gian trước, mọi thứ diễn ra không thể kiểm soát được, chỉ có lòng cố chấp theo đuổi tình yêu là vẫn nhớ kỹ trong từng hơi thở.
Càng làm nhau tổn thương thì mới càng nhận ra bản thân đã điên cuồng như thế nào, Doanh Suyễn từng muốn tìm kích thích trong tình cảm với Mật Di, nhưng đó đúng là quyết định ngu xuẩn nhất mà anh từng làm.
Cúi đầu hôn cô, thì ra loại cảm giác khi thân mật cùng cô gái mà mình yêu say đắm chính là như thế này, Doanh Suyễn nhấc Mật Di đặt ngồi lên bàn làm việc, xong luồn hai tay qua eo cô, ôm lấy trong sự nuông chiều.
- Mật Di...
Thật biết cách gọi tên, Mật Di khẽ cười rồi đưa hai tay giữ mặt của Doanh Suyễn, kéo đến gần một chút rồi hôn lấy, chỉ là lướt qua môi anh thì đúng hơn.
Thế là Doanh Suyễn được đà làm tới, vừa từ từ đứng dậy vừa giữ chặt Mật Di, đứng chen vào giữa hai chân của cô xong, vẫn đang dùng nụ hôn sâu dụ dỗ, bị chạm vào đầu lưỡi, Doanh Suyễn liền vội vàng cởi trang phục của Mật Di trước xong mới đến lượt trang phục của anh.
- Ở...ở đây sao anh...ư...
- Một chút thôi...!anh không kiềm được...!Mật Di...
Hơi thở nóng rực của Doanh Suyễn khi anh nói, ngay phần cổ của Mật Di, làm cô khẽ rùng mình phát ra tiếng động ái muội.
Người trước mặt như con hổ bị bỏ đói theo nghĩa bóng, đang ra sức nhấm nháp dọc theo cơ thể xinh đẹp của Mật Di, ngực bị anh dày vò cũng trở nên mẫn cảm đến nghẹt thở.
Mặt bàn có chút lạnh lẽo, lưng của cô vừa chạm vào lại rùng mình, Doanh Suyễn thấy thế liền kéo tay Mật Di để cô nhổm người lên một chút, anh với lấy áo sơ mi đặt xuống mặt bàn rồi mới cẩn thận để cô nằm xuống lại.
Giữ lấy hông rồi thúc mạnh thứ nam tính kia vào trong cơ thể Mật Di, mồ hôi trên trán và trên lưng đang không ngừng làm cả hai ướt đẫm.
- Để...để em thở đã...ư...!Doanh Suyễn...
- Mật Di...!thư giãn đi em...!anh không chậm được nên em cố chịu một chút...
Một chút mà Doanh Suyễn đang nói là bao lâu chứ, Mật Di bấu tay rất mạnh lên cánh tay của Doanh Suyễn vì trên bàn làm việc không có gì để cô nắm giữ cả.
Tiếng thở nặng nhọc của Doanh Suyễn mỗi lần cử động thắt lưng, liên tục đưa đẩy làm Mật Di choáng ngợp không thể theo kịp tiết tấu của anh, mà lần nào cũng như thế, để mặc Doanh Suyễn ra sức yêu thương và hưởng thụ khoái cảm đến khi anh thỏa mãn.
Chúng ta không còn nhỏ tuổi để yêu cầu một mối quan hệ yêu đương trong sáng mà không có tình dục, nếu thật lòng yêu thương thì việc gì xảy ra cũng chỉ là điều hiển nhiên.
Mật Di mệt đến mức không cỏn sức để chống tay ngồi dậy, dáng vẻ xấu hổ còn không được che đi vì Doanh Suyễn đang giúp lau đi những thứ anh vừa lưu lại trong cô.
Xong mới kéo tay Mật Di giúp ngồi dậy, còn tiện tay mặc lại cả trang phục, xong anh mới nhặt lại trang phục của bản thân.
Biểu cảm trên mặt rất vui vẻ, Mật Di ngước mắt nhìn anh rồi hít một hơi thật sâu, thở ra trong sự mệt nhọc.
- Anh...thời gian qua có ra ngoài tìm người khác để giải quyết nhu cầu không vậy...
- Em không nhớ anh từng nói gì sao, Doanh Suyễn anh chỉ bám chặt em, còn chuyện kia thì anh tự xử một mình khi bức bối.
– Doanh Suyễn cười khẩy nhìn cô.
- Anh tự hào khi giải quyết một mình vậy...!không thấy xấu hổ khi nói với em hả? - Mật Di ngượng đỏ cả người khi nghe anh nói.
- Tính anh là như thế, mà cũng chỉ nói cho em nghe, cần gì xấu hổ?
Rất sốc, Mật Di há hốc nhìn Doanh Suyễn đang cúi người nhặt túi xách cho cô và một số giấy tờ bị rơi lung tung trên thảm do sự quá khích lúc nãy của hai người họ.
Ai không tin, chứ nếu Doanh Suyễn tự tin thẳng thừng thừa nhận chuyện gì mà Mật Di hỏi đến thì chắc chắn là sự thật, tự nhiên nghĩ đến cảnh tượng đó, Mật Di ho khan vài tiếng.
- Thế lúc một mình ấy...!anh xem gì để có động lực...!ý em là ...!không phải em có suy nghĩ kỳ cục...
- Nghĩ đến em.
– Doanh Suyễn bình thản đáp.
- =.= ...!- Mật Di sốc đến nghẹn lời, trên đầu xuất hiện rất nhiều dấu ba chấm.
- Về phòng ngủ đi, anh đỡ em.
Cứ nghĩ là sẽ ở căn phòng lúc trước, nhưng Doanh Suyễn đã ghì lấy vai Mật Di và đẩy cửa phòng ngủ của anh ở cuối hành lang trên lầu hai bước vào, đi thẳng vào phòng tắm và lại tiếp tục lột sạch sẽ quần áo của cả hai.
Bỏ mặc sự phản đối cho có hình thức của cô, Doanh Suyễn thỏa sức làm càn.
Trời tờ mờ sáng, Doanh Suyễn thức dậy trước, rời khỏi giường và với tay lấy áo choàng ngủ mặc vào rồi đi đến chỗ bàn làm việc, mở ngăn tủ đầu tiên lấy ra hai tờ giấy gì đây, xong lấy cái bút quay lại giường, mò vào trong chăn và thì thầm bên tai Mật Di đang ngủ say sưa.
- Mật Di, anh nhờ em một chuyện được không?
- Ưm...chuyện...chuyện gì thế anh...để sáng rồi nói...em mệt không dậy nổi...!– Mật Di bị giật mình khi bị anh áp sát, vừa nói vừa ngủ mê.
- Cho anh xem chữ ký của em đi, rồi anh không làm phiền em ngủ nữa, được không? – Doanh Suyễn tiếp tục dụ dỗ và đặt bút vào tay của cô.
- Có gì để xem chứ...anh bị hâm rồi...để yên em ngủ đi mà...!– Mật Di càm ràm, nhưng tay thì bị ép cầm bút.
- Ký nhanh hai chữ thôi, rồi em muốn ngủ đến chiều cũng được, nhanh nào...!Tiểu Tịnh cũng muốn xem nữa.
Để đạt mục đích thì Doanh Suyễn không ngần ngại mà lôi cả cháu gái ra phụ họa theo, Mật Di đang rất buồn ngủ...!nhưng anh thì cứ áp sát và thì thầm bên tai, trong ánh sáng yếu ớt của căn phòng, Mật Di không mảy may nghi ngờ mà nằm sấp người lại, mắt nhắm mắt mở ký tên vào những chỗ Doanh Suyễn yêu cầu rồi lại gục đầu lên gối mà ngủ tiếp.
Cầm lấy hai tờ giấy kê khai chấp thuận quyền sở hữu khách sạn MOJO II vừa được Mật Di ký tên đi ra bên ngoài, Doanh Suyễn hài lòng cười nhếch môi rồi cẩn thận đặt gọn vào tập hồ sơ trên bàn.
Xoay người đi vào phòng thay đồ, sáng nay anh có cuộc họp sớm với hai đối tác rất quan trọng, còn phải nhanh chóng hoàn thành tất cả thủ tục pháp lý để làm quà cho Mật Di.
Đến gần trưa, nếu không phải vì tiếng chuông điện thoại reo inh ỏi thì Mật Di có thể đã ngủ đến tận xế chiều, quấn chăn quanh người trước, vội rời khỏi giường và đi đến chỗ kệ tủ đối diện chân giường, Mật Di lục tìm điện thoại trong túi xách, là Doanh Suyễn gọi đến.
- Đừng nói là em vẫn chưa dậy? – Giọng của Doanh Suyễn rất trầm, ngữ điệu dễ chịu.
- Em...thì bây giờ em chưa đi làm lại mà...anh đi làm cũng không đánh thức em dậy, để em còn về nữa chứ.
– Mật Di lúc này mới sực nhớ là đang ở phòng ngủ của anh.
- Nhà anh cũng như nhà em thôi, ở lại cả đời thì càng tốt.
– Doanh Suyễn cười nhẹ xong trả lời.
- Đừng có dụ dỗ em, mà anh gọi em giờ này là muốn đánh thức em thôi sao? – Mật Di hỏi lại.
- Tối nay, anh đưa em và Tiểu Tịnh đi gặp người bạn lâu năm của anh, cô ấy muốn xin lỗi em vì chuyện lần trước.
Tức là đi gặp người tên Uyển Hi, bạn cũ lâu năm của Doanh Suyễn mà lần trước vì nghe thông tin đính hôn đó nên mới khiến cô nổi điên cãi nhau đến mức ngất đi...!Dù biết không phải lỗi của người bạn này, nhưng tất cả cũng từ Doanh Suyễn mà xảy ra thêm một đống rắc rối.
- Có tiện không anh...tại em...lần trước có to tiếng chửi anh...!chắc cô ấy cũng nghe thấy...!– Mật Di hơi lưỡng lự.
- Không cần ngại ngùng, anh còn muốn cả thế giới này biết em quan trọng với Doanh Suyễn này như thế nào.
- Anh khùng thật đấy...!nhưng em phải về cho Tiểu Mi ăn nữa, nên tối anh đến nhớ gọi em biết trước nhé.
– Mật Di nhẹ giọng trả lời.
- Nhớ lái xe cẩn thận, có chuyện gì thì gọi ngay cho anh.
Đến tối, Mật Di vừa thay xong một chiếc váy đen có phần tay trễ thấp, chân váy xếp ly hơi xòe dài tận mắt cá chân, đang đứng tô chút son thì nghe tiếng chuông cửa, cô liền đi ra mở và thấy Doanh Suyễn đang dắt tay Tiểu Tịnh đứng trước cửa, cả hai đều rất đẹp mắt, nếu không nói thì bất kỳ ai nhìn vào đều cho rằng cả hai là cha con.
Lần đầu tiên Tiểu Tịnh được đến căn hộ của Mật Di nên rất háo hức, buông tay Doanh Suyễn ra rồi chạy tót đến nắm tay cô, miệng nhỏ liến thoắng mách lại.
- Cô Di Di, hôm nay chúng ta được ra ngoài ăn cơm rồi...!cậu bắt con làm hết bài tập mới được cho đi...!cậu xấu tính...
- Thế thì lúc về nhà con có thể ngủ ngay mà không cần phải làm thêm bài tập rồi, cậu muốn tốt cho con mà.
- Mật Di xoa đầu con bé, nhẹ nhàng giải thích.
- Vâng ạ, mà con mèo của cô Di Di đâu ạ...!cho con gặp với...!- Tiểu Tịnh vội lay lay bàn tay của cô rồi hỏi.
- Tiểu Tịnh có bị dị ứng lông mèo không anh? - Mật Di ngẩng đầu nhìn sang Doanh Suyễn đang đứng gần đó.
- Không, em chuẩn bị đi, để anh đưa Tiểu Tịnh qua chỗ con mèo.
Nói xong, Doanh Suyễn liền bước đến, vươn tay vuốt nhẹ lên tóc của Mật Di rồi hôn lướt lên trán cô xong mới dắt tay Tiểu Tịnh đi đến chỗ tháp mèo, nhìn Tiểu Mi đang nằm phe phẩy đuôi, con bé thích thú lấy que đồ chơi dành cho mèo để dụ nó nhảy xuống sàn nhà.
Mật Di quay lại trong phòng để tiếp tục trang điểm cho xong, khoảng mười phút thì xong hết.
Cả ba người cùng đi xuống dưới cổng chung cư, tài xế đã đứng chờ mở cửa xe.
Đây là lần thứ hai ra ngoài ăn tối cùng Doanh Suyễn, lần đầu là do Mật Di bày trò nên không có cảm giác vui vẻ gì, cả ba cùng trò chuyện rất nhiều.
KHÁCH SẠN NHÀ HÀNG AZUR
Vừa khéo thì xe của Doanh Suyễn vừa dừng trước cửa lớn thì xe của Uyển Hi cũng vừa dừng lại ngay phía sau, bọn họ cùng đồng thời bước xuống.
Trong trí nhớ sau hai lần gặp lướt qua thì Mật Di cũng đã có thể nhớ ra khuôn mặt xinh đẹp của Uyển Hi, nhưng theo đó là một nét buồn sâu hút từ trong đáy mắt, tóc dài cột gọn ra phía sau, váy xanh đậm kín đáo liền thân dài qua gối, rất thanh lịch, giọng nói cũng rất êm tai.
Mật Di đang nắm tay Tiểu Tịnh, nhìn người kia liền khẽ gật đầu rồi mỉm cười, Doanh Suyễn liền khoác tay lên vai cô xong quay sang nhìn người đối diện.
- Chào em, để anh giới thiệu trước, đây là Mật Di, bạn gái anh.
- Xin chào cô La, tôi là Lục Uyển Hi, bạn lâu năm của Doanh Suyễn, rất vui được biết cô.
– Uyển Hi vừa mỉm cười vừa đưa tay ra để bắt.
- À...!xin chào cô Lục, tôi cũng rất hân hạnh được gặp cô...!- Mật Di vội bắt tay rồi mỉm cười trả lời.
- Vào trong thôi, ngoài này lạnh rồi.
– Doanh Suyễn nhắc nhở.
Vào bên trong khu vực bàn được đặt trước, nhân viên phục vụ cẩn thận kéo ghế để các vị khách ngồi xuống, xong mới rời đi để chuẩn bị thực đơn.
Uyển Hi ngồi bên cạnh Tiểu Tịnh, thật sự rất bất ngờ khi không nghĩ Mật Di lại thanh lịch, xinh đẹp như vậy, vì trước đây thấy gu phụ nữ của Doanh Suyễn hay để ý là kiểu rất quyến rũ và bắt mắt theo kiểu thiếu tinh tế.
- Cô La, tôi rất muốn gặp cô để nói lời xin lỗi vì chuyện đính hôn vớ vẩn kia, lúc đấy tôi thật sự không biết chuyện của hai người, Doanh Suyễn cũng không đề cập nên tôi mới để mọi chuyện xảy ra, rất xin lỗi cô.
- Không sao, chuyện này tôi nghe anh ấy giải thích rồi, không phải lỗi của cô Lục, tất cả là do Doanh Suyễn...!cô đừng xin lỗi.
- Mật Di vội giải thích.
- Dù là vô ý nhưng tôi thấy rất có lỗi, nên cô hãy nhận lời xin lỗi này để tôi yên tâm hơn suy nghĩ nhé.
– Uyển Hi vội nói thêm.
- Được rồi, đừng nhắc chuyện đã qua nữa, anh chỉ muốn chúng ta cùng ăn một bữa tối và gặp mặt thôi.
Thấy hai cô gái cứ người xin lỗi, người không dám nhận qua lại mãi cũng hơi mất tự nhiên nên Doanh Suyễn đành chen vào để giảm bớt không khí căng thẳng lúc này.
Rất nhanh thì nhân viên phục vụ đã đẩy xe đựng thức ăn đến, lần lượt bày biện lên bàn xong chúc khách hàng ngon miệng.
- Công trình bên em hoàn thành bao nhiêu phần trăm rồi, cần hỗ trợ gì cứ nói? – Doanh Suyễn nhìn sang Uyển Hi rồi hỏi.
- Sắp xong rồi, nhiều lắm là một tháng nữa hoàn thiện hoàn toàn...nhưng gác công việc sang một bên đi, đúng rồi...!Mật Di...à không biết chị gọi thế có tiện không? - Uyển Hi vội hỏi.
- Được...!được chứ, chị Uyển Hi cứ gọi tên em cũng được rồi...!- Mật Di giật mình nhẹ, vội quay sang nhìn chị ấy.
- Em đang làm việc ở đâu thế? - Uyển Hi mỉm cười nhìn cô.
- Em là giảng viên của đại học Bắc Kinh, đầu tháng tới em quay lại trường để tiếp tục giảng dạy...
Biết được công việc của Mật Di, thì Uyển Hi trầm trồ ngưỡng mộ ngay, không thể nào hình dung ra với độ tuổi của Mật Di mà là đã là giảng viên đại học, xong còn biết thêm từ Doanh Suyễn về học vị tiến sĩ của cô thì Uyển Hi càng thán phục hơn.
Cả ba nâng ly rượu, cụng nhẹ rồi uống một chút, để chúc mừng cho lần gặp mặt đầu tiên của họ.
Mật Di cũng khéo léo hỏi thăm những vấn đề bình thường của Uyển Hi, rất nhanh thì đã thân thiết hơn, không còn quá ngượng ngùng.
Doanh Suyễn quan tâm Mật Di quá nhiều, làm Uyển Hi được đà trêu ghẹo xong lại nhìn Tiểu Tịnh và thì thầm vào tai, bảo rằng con bé sắp được sống chung với Mật Di mãi mãi rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...