Cửa phòng vừa đóng lại, hai y tá liền vào kiểm tra lại vết thương và rút kim tiêm trên tay của Mật Di ra, ngày mai sẽ truyền dịch mới, căn dặn một chút rồi mới rời đi.
Kéo chiếc gối kê sau lưng đặt sang một bên xong, Mật Di mới khẽ nhăn mặt khi thử đưa tay chạm vào đầu.
Đang muốn nằm xuống giường thì nghe tiếng cửa mở, quay đầu nhìn thì thấy Doanh Suyễn bước vào, áo vest đặt ngang qua cánh tay, đang dặn dò hai người thư ký ở bên ngoài, mất một lúc mới đóng cửa lại, đặt áo vest lên ghế sofa rồi đi đến bên giường.
- Uống thuốc đầy đủ chưa?
- Anh vào đây làm gì...mau về đi...!- Mật Di ngước mắt nhìn anh.
- Xe của em hỏng toàn bộ rồi, bên bảo hiểm sẽ đền bù sau khi em xuất viện, đây là giấy tờ tùy thân của em, điện thoại bị vỡ màn hình nên anh vứt đi rồi.
Đặt các giấy tờ kia lên tủ đầu giường xong, Doanh Suyễn mới lấy trong túi áo vest ra một chiếc điện thoại mới đưa cho Mật Di, ngồi xuống bên cạnh cô.
Nhận lấy những thứ Doanh Suyễn vừa đưa, định không lấy điện thoại nhưng nhìn thái độ của anh nên Mật Di đành cầm lấy, còn gắn lại cả thẻ sim cũ.
- Cảm ơn anh...
- Anh cho Tiểu Mi ăn rồi, em không cần lo lắng.
– Doanh Suyễn nói.
- Tại sao anh lại thay đổi thái độ nhiều như thế, lúc thì bạo hành em...lúc lại quan tâm như thể anh là người yêu em? - Mật Di nhìn anh và hỏi.
- Những lời em mắng chửi anh, rất thậm tệ và nặng nề, anh không kiểm soát được cơn giận.
– Doanh Suyễn chậm rãi trả lời.
- Anh đừng quan tâm đến em nữa, có được không...!giống như chưa từng quen biết...!anh sẽ không cần phải tức giận...
Vừa nói, Mật Di vừa đặt tay lên cánh tay của Doanh Suyễn, sự ấm áp trên da thịt khi tiếp xúc làm Mật Di như tỉnh táo hơn, anh vẫn chỉ là một người như bao người khác, duy chỉ có tính cách là kỳ lạ.
- Đừng nói nữa, anh không từ bỏ em đâu, giờ thì ngủ đi.
- Cần gì phải cố chấp như thế...!anh vốn dĩ không yêu em, sao cứ phải gây khó dễ cho em? - Mật Di hỏi tiếp.
- Nếu không có em thì anh không chịu được.
Nói xong, thái độ của Doanh Suyễn chuyển sang khó chịu thấy rõ liền đứng phắt dậy, xoay lưng đi đến ghế sofa rồi nằm xuống, nhắm mắt lại.
Mật Di ngồi trên giường nhìn theo, rốt cuộc là tại sao cứ phải dây dưa qua lại với nhau như thế này chứ, chỉ cần dứt khoác không gặp mặt thì một thời gian là đã có thể quên sạch.
Nằm trên giường trằn trọc mãi, dù đang rất buồn ngủ, nhìn thấy Doanh Suyễn nằm ngủ trên ghế sofa cũng không dễ chịu gì.
Hôm sau thức dậy, nếu không phải chị Thục Tâm và mẹ Tôn đánh thức để ăn sáng và uống thuốc thì chắc Mật Di còn ngủ tới tận trưa, bác sĩ đến kiểm tra vết thương rồi mới để hai y tá giúp thay băng sạch.
Sau đó thì không thấy Doanh Suyễn ghé vào bệnh viện lúc ban đêm nữa, nhưng mỗi ngày đều gửi một tin nhắn về việc anh đã cho người thường xuyên đến chăm sóc con mèo của cô, các đồng nghiệp cũng như một số bạn sinh viên cùng nhau vào thăm Mật Di.
Nhập viện gần mười ngày thì được bác sĩ cho phép xuất viện, Mật Di không về thẳng căn hộ mà nhờ chị Thục Tâm đưa thẳng đến trung tâm bảo hiểm, cần phải hoàn thành một số thủ tục để nhận lại chiếc xe khác.
Vào đến căn hộ, mẹ Tôn liền bắt tay vào nấu ăn cho hai chị em Mật Di, nhìn nhà cửa sạch sẽ, gọn gàng không một chút bụi nên mẹ Tôn cũng khá ngạc nhiên, vừa nấu cháo vừa quay lại hỏi.
- Con thuê người đến dọn dẹp hả Mật Di, nhà sạch quá, Tiểu Mi cả mười ngày không gặp chủ mà vẫn tròn xoe như bình thường.
- À...vâng...vâng, con có thuê người đến dọn dẹp và chăm sóc Tiểu Mi trong thời gian nằm viện...
Mật Di đang ngồi trên ghế sofa ở phòng khách, nghe được hỏi nên vội nghĩ ra cách nói dối, cũng không nghĩ là Doanh Suyễn lại cho người đến dọn dẹp nhà cho cô.
Thục Tâm từ phòng ngủ đi ra, nhìn Mật Di rồi đưa một chiếc cà vạt màu tím than lên, lắc lư qua lại, cười khúc khích nhìn em gái.
- Nào, hãy khai ra mau...đây là của chàng trai may mắn nào đây?
- Chị thật là...mau trả cho em, dám lục tủ đồ của em sao? - Mật Di vội đứng dậy, đi nhanh đến giật lại chiếc cà vạt.
- Không hề nhé, chị chỉ vào xếp đồ vào tủ cho em thôi, thì ra là đã có bạn trai, còn dám giấu kín cả với chị hả? - Chị Thục Tâm nheo mắt, cười đắc ý nhìn em gái.
- Chị đừng có đoán linh tinh, chị ra phòng khách ngồi đi, để em tự xếp đồ được rồi...
Vội đẩy chị gái ra phòng khách, Mật Di liền ném chiếc cà vạt vào trong phòng ngủ và đóng cửa lại, lúc nãy mới sực nhớ là trong phòng tắm của phòng ngủ vẫn còn treo bộ suit của Doanh Suyễn.
Mẹ Tôn dọn thức ăn lên bàn xong gọi hai chị em mau đến ăn, Thục Tâm vừa ăn xong muỗng cháo đầu tiên liền quay sang nhìn em gái.
- Mai em đi dạy lại hả, có ổn không đấy, mẹ Tôn ở đây chăm sóc em một thời gian nhé.
- Đúng rồi, để mẹ ở đây nấu ăn cho con, chứ vừa xuất viện mà vết thương thì chưa lành hẳn, ở một mình không tốt.
- Mẹ Tôn vừa đặt đĩa rau xào xuống bàn vừa nói.
- Không cần đâu, em khỏe hẳn rồi, giờ chỉ chờ vết thương liền hẳn rồi bôi kem trị sẹo là xong, em đi làm về trễ rồi ăn ở ngoài cho nhanh, chị cứ đưa mẹ Tôn về Thông Châu đi.
- Mật Di trả lời.
- Không yên tâm chút nào, em hay bỏ bữa lắm? - Thục Tâm nói.
- Dạo này em chú ý ăn uống rồi, từ đó tới giờ em sống một mình quen rồi, chị và mẹ Tôn đừng lo...có gì thì gọi điện thoại cho xong.
Bàn ra bàn vào một hồi lâu thì Thục Tâm mới miễn cưỡng đồng ý để Mật Di ở lại một mình, mẹ Tôn cũng phàn nàn không muốn về biệt thự vì lo lắng cho cô.
Tiễn chị gái và mẹ Tôn ra tận cổng chung cư xong, Mật Di mới lững thững quay lại căn hộ, mệt mỏi nằm phịch xuống ghế sofa và mở truyền hình lên xem phim, muốn có cảm giác ồn ào chứ không phải cô muốn xem.
Tiếng động từ cửa chính truyền đến, Mật Di ngồi dậy thì thấy Doanh Suyễn bước vào, anh cởi giày xong đi thẳng vào nhà vệ sinh gần bếp, đóng rầm cửa lại.
Nghe tiếng anh đang nôn, Mật Di mới đứng dậy đi đến gõ nhẹ lên cửa.
- Anh uống say hả?
Phải mất hơn hai mươi phút thì Doanh Suyễn mới bước ra ngoài, khuôn mặt trắng bệch lạnh toát còn đổ rất nhiều mồ hôi, lần đầu tiên thấy bộ dạng này nên Mật Di hơi hoảng, vội vàng hỏi ngay.
- Sao thế...em đâu nghe mùi rượu trên người anh...ngộ độc thức ăn hả?
- Lấy thuốc hạ sốt đưa anh...
Xong đi thẳng đến ghế sofa và nằm phịch xuống, Mật Di vội rót ly nước ấm và lấy thuốc hạ sốt mang đến, Doanh Suyễn hơi nhổm người dậy, uống xong liền nằm xuống lại, tay đặt lên trán để ngủ.
Mật Di cúi người chạm nhẹ vào cổ và mặt của Doanh Suyễn, thì ra đang sốt, người này cũng bị bệnh sao.
Lấy miếng dán hạ sốt, Mật Di kéo tay anh ra khỏi trán, xong mới dán miếng hạ sốt lên, lỡ giúp thì giúp cho trót, ngồi xuống giúp cởi hàng nút của áo vest và nới lỏng cà vạt để anh dễ chịu hơn.
Xong mới đứng dậy đi vào phòng ngủ lấy chăn ra đắp ngang người Doanh Suyễn.
Nhìn đồng hồ thì mới tám giờ tối, Mật Di lại đi hâm nóng lại phần cháo mà mẹ Tôn đã chuẩn bị lúc nãy cho cô ăn khuya.
Tiếng Doanh Suyễn ho làm Mật Di giật mình nhẹ, quay lại thấy anh đang ngồi dậy cởi áo vest rồi ném xuống dưới chân, giật mạnh hàng nút bấm của áo sơ mi rồi lại mệt mỏi nằm xuống ghế sofa lại.
- Mấy giờ rồi em?
- Gần...gần chín giờ tối rồi...anh thấy thế nào, hay gọi taxi đưa anh đến bệnh viện...!- Mật Di vội bưng tô cháo và ly nước cam đến bàn ở phòng khách.
- Không cần, em khỏe hẳn chưa...đầu còn đau không? – Doanh Suyễn nhìn cô.
- Không sao, em...em bình thường rồi...!anh muốn ăn một chút không...
Doanh Suyễn không trả lời, hơi thở rất nặng nề, chống tay ngồi dậy rồi lấy ly nước cam uống một ngụm lớn, xong lại đổ gục xuống.
Mật Di luống cuống trước tình huống bất ngờ này, Doanh Suyễn nhìn thảm hại thật, bước đến và ngồi xuống bên cạnh anh, chạm tay vào mặt thì thấy vẫn nóng, nhưng đỡ hơn lúc nãy.
- Ăn một chút đi, em lấy thêm thuốc hạ sốt cho anh, nếu không giảm thì anh nên đến bệnh viện cho an toàn.
- Giúp anh đi.
– Doanh Suyễn nhìn cô, ánh mắt màu bạc thật đẹp.
Không giận hay ghét người khác quá hai tiếng, hay lo chuyện bao đồng, đó là những gì Doanh Suyễn và những người khác thường nhận xét về Mật Di, thấy người trước mặt đang sốt cao, lại giúp đỡ trong vụ tai nạn cách đây ít hôm nên cô đã miễn cưỡng chấp nhận giúp đỡ việc này, từng muỗng cháo được đưa đến tận miệng của Doanh Suyễn.
Còn Mật Di thì nhìn anh bằng ánh mắt nghi hoặc và ngượng ngùng, lần đầu tiên trong cuộc đời phải chăm sóc người khác theo kiểu này.
Nhưng dù thế nào thì không được dao động quyết tâm chia tay, dù có chuyện gì xảy ra nữa.
Áp lực còn hơn đứng trước hội đồng để bảo vệ luận án học vị Tiến sĩ nữa, đưa thêm viên thuốc hạ sốt cho Doanh Suyễn xong, Mật Di mới lên tiếng.
- Anh vào phòng ngủ đi, em muốn nằm ở đây xem phim...
- Nằm xuống đây.
– Doanh Suyễn nằm nghiêng người, nhường chỗ cho cô.
- Em không muốn...này...này...
Chưa kịp từ chối nằm chung thì đã bị Doanh Suyễn kéo ngã nhào lên người anh, Mật Di lúng túng định ngồi dậy thì bị ôm ghì lại, cô liền ngước mắt nhìn lên anh.
- Đừng nói những câu chửi mắng thậm tệ anh nữa, xin em đấy Mật Di...!- Giọng của Doanh Suyễn rất yếu, trầm và hụt hơi.
- Nếu không phải vì anh ngang ngược trước, em cũng không muốn nói những từ đó...!- Mật Di trả lời.
- Nhưng anh rất muốn có em.
– Doanh Suyễn đáp.
- Anh nói không yêu em, thì muốn có em để làm gì...!em cũng cần có cuộc sống của riêng em, anh không thể ích kỷ như thế.
- Mật Di đáp.
Sự im lặng của Doanh Suyễn thay cho câu trả lời, không hiểu cảm giác của trái tim đúng là rất khó khăn, tính khí cũng thay đổi thất thường theo.
Để Mật Di nằm xuống bên cạnh, kéo chăn đắp lên người cả hai, Doanh Suyễn mới khẽ lên tiếng.
- Ngủ đi, mai anh đưa em đi làm, chiều mai bên bảo hiểm giao xe cho em.
- Tại sao anh biết chiều mai họ giao xe cho em...!– Mật Di khựng lại vài giây rồi mới ngước mắt lên nhìn anh.
- ...!– Doanh Suyễn vội đưa mắt nhìn đi chỗ khác.
- Là anh đúng không, em đã thấy thắc mắc về vụ bồi thường 100% này...!em không thiếu thốn đến mức phải nhận sự giúp đỡ của anh...!buông em ra...
Chưa nói xong thì đã bị Doanh Suyễn ôm ghì sau đầu của Mật Di, ép sát vào lồng ngực của anh, không cho cô nói thêm từ nào nữa, cũng không thể cựa quậy.
Không cần sự giúp đỡ này, giây trước đánh đập không nương tay, giây sau liền làm kiểu như rất quan tâm, quá lố bịch và nực cười.
Sáng hôm sau, Mật Di thức dậy trước thì thấy bản thân đang nằm trên giường, còn bị Doanh Suyễn ôm ngang hông, nhấc cánh tay nặng nề ra khỏi người xong cô mới rời khỏi giường để lấy đồ đi vào phòng tắm.
Chưa được mười phút thì lại thấy Doanh Suyễn mở cửa đi vào, còn không có gì trên người, làm Mật Di nhăn mặt nhìn anh.
- Anh...ra ngoài mau...
- Không trễ giờ làm của em đâu, trừ trường hợp em câu giờ thôi.
– Doanh Suyễn nói xong liền ôm chầm lấy cô.
- Không...không...cái tên điên này...
Bị nhấc bổng lên cao làm Mật Di lảo đảo suýt ngã, phải buông chiếc váy trong tay xuống sàn phòng tắm để giữ lấy cổ của Doanh Suyễn, xong lại bị anh đưa ra bên ngoài phòng ngủ và thả xuống giường.
Thuận thế nằm lên người cô, Doanh Suyễn lại ra sức dụ dỗ và nhanh chóng chiếm lấy Mật Di, thi thoảng lại liếc mắt nhìn lên đồng hồ xem mấy giờ.
Càng di chuyển thắt lưng nhanh và mạnh hơn để cả hai không bị trễ giờ làm, tiếng rên rỉ êm tai và tiếng thở dốc nặng nề trong một buổi sáng đầu tuần làm cả hai người đều như vừa trải qua một thời gian chạy đường dài.
- Ư...sắp trễ..Doanh Suyễn...em sắp trễ...
- Anh đang cố...đừng siết chặt anh Mật Di...
Mật Di càng muốn đẩy Doanh Suyễn ra thì lại càng bị giữ chặt hơn, tiếng thở nặng nề suýt xoa của anh như đang cố gắng phóng túng dục vọng làm Mật Di suýt thét lên vì không chịu đựng nổi.
Cuối cùng cũng xong, Mật Di vội chống tay ngồi dậy nhưng không có sức để bước xuống giường, Doanh Suyễn đứng dậy mặc lại trang phục xong mới quay sang giúp cô đứng dậy.
Thúc giục mau thay trang phục, anh thì bị trễ giờ họp sáng nay, Mật Di thì vừa kịp lúc đến trường ngay trước giờ lên giảng đường khoảng bốn phút.
Thời gian này phải dạy bù rất nhiều tiết, cũng không thể sắp xếp thời gian về thăm nhà ở Thông Châu, lại thêm cả việc bị Doanh Suyễn đến làm phiền mỗi ngày, Mật Di gần như là phát điên khi mỗi lần bị anh cưỡng ép.
Cũng không muốn nhắc đến chuyện Tố Cẩn nữa, muốn làm gì thì làm, Mật Di quá mệt mỏi để suốt ngày nhớ đến những người này.
Nhắc lại đến Tố Cẩn, đang nằm trên giường thì lại nghe tiếng mở cửa căn hộ, giật mình vội ngồi dậy ngay xem thử là ai đến, là nữ trợ lý của Doanh Suyễn bước vào, gương mặt lạnh lùng cùng phong thái chuyên nghiệp.
- Cô Tố, thời hạn nữa năm trong hợp đồng đã đến ngày kết thúc, tiên sinh không muốn cô thiệt thòi nên đã chi thêm một trăm vạn cho cô sau khi rời đi.
- Cái gì...!không phải anh ta rất thích gương mặt này của tôi hay sao? - Tố Cẩn ngạc nhiên hỏi lại.
- Tiền đã được chuyển thẳng vào tài khoản của cô, những người thuộc đội dọn dẹp sẽ đến vào trưa nay, hãy chuẩn bị rời khỏi đây, chào cô.
- Nữ trợ lý đáp xong liền xoay lưng đi thẳng ra cửa chính.
Đang bàng hoàng vì không hiểu chuyện gì, Tố Cẩn nhìn tờ hợp đồng vừa được nữ trợ lý đặt xuống giường, vội cầm lên đọc ngay, lần đó vì mãi nhìn vào số tiền được Doanh Suyễn chu cấp hàng tháng nên cô ấy không nhìn đến phần thời hạn.
Giờ mới ngớ người ra, với lấy điện thoại kiểm tra tài khoản thì thấy đúng là có hơn một trăm năm mươi vạn trong đó, Tố Cẩn thất thần vì đúng lý ra nếu trong vòng nữa năm nay mà không bị Lâm Hàn bòn rút cạn kiệt thì chắc giờ này cô ấy đã có một khoản tiền lớn, rời khỏi Bắc Kinh và sống thoải mái ở một nơi khác.
Đang buồn bực thì chiếc điện thoại cũ chợt đổ chuông, không cần nhìn cũng biết là ai gọi đến.
- Chuyện gì nữa? - Tố Cẩn chán ghét trả lời.
- Còn tiền không, mau gửi cho anh mười vạn....nhanh lên, đám đòi nợ đang quậy tưng bừng ở phòng trọ đây.
– Lâm Hàn vội nói.
- Không có, hai hôm trước vừa gửi hết cho anh rồi đó, giờ em chẳng còn một đồng, mà anh cũng vừa phải thôi chứ...sắp hết hạn trong hợp đồng với tên đàn ông này rồi.
- Tố Cẩn liền đáp.
- Cái gì...hết hạn là sao, mới có nữa năm chứ mấy, không lẽ em lại làm trò gì gây mất lòng hắn ta nên bị rút ngắn thời gian? – Lâm Hàn bất ngờ, hỏi lại ngay.
- Chả làm cái quái gì hết, nữ trợ lý của anh ta vừa đến thông báo đây, kêu em hãy chuẩn bị rời khỏi căn hộ này.
- Tố Cẩn thẳng thắn trả lời.
Bên Lâm Hàn, anh ta nói dối chuyện bị đám đòi nợ đến làm phiền chỉ nhằm mục đích muốn vòi vĩnh tiền từ Tố Cẩn, để thỏa mãn nhu cầu ăn chơi đàn đúm trong thời gian qua, thậm chí còn bao nuôi gái ngay trong căn hộ cũ của hai người trước đây.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...