Mọi thứ thật im ắng, không gian lúc này thật đáng sợ, nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống được rồi, Mật Di bật khóc không thành tiếng, khao khát muốn sống vẫn còn đấy nhưng tại sao lại bất lực thế này.
Bám một tay vào thành giường để đứng dậy, Mật Di cố gắng hết sức mới có thể thay trang phục khác, ra khỏi phòng ngủ, lấy túi xách và chìa khóa xe, mở cửa bước ra ngoài.
Phần vai phải không cử động được, Mật Di chỉ có thể lái xe bằng một tay, dù nguy hiểm nhưng cũng phải cố, đến bệnh viện để kiểm tra lại vết thương.
Lúc đăng ký khám, nhân viên y tá nhìn cô bằng ánh mắt rất thương cảm, những người có mặt xung quanh cũng như vậy.
- Nếu bị bạo lực gia đình như thế cô hãy báo cảnh sát đi...!cho tên chồng vũ phu đấy phải ngồi tù.
– Một bà cô đang ngồi phía sau nhìn Mật Di rồi nói.
- Đúng đấy, đúng đấy tại sao lại có thể đánh người vợ đầu ấp tay gối của mình ra bộ dạng này chứ...đúng là không còn là con người nữa.
– Một ông chú đứng gần đấy cũng hùa theo.
- Có một người vợ xinh đẹp như thế này mà lại thẳng tay được như thế cũng quá độc ác rồi, đúng là hồng nhan bạc mệnh.
– Một bà cô khác cũng nói theo.
Ngồi nghe những người này bàn tán về chuyện bạo lực gia đình, Mật Di cũng nhìn họ và giữ im lặng, đắm chìm trong những suy nghĩ về mối quan hệ tình cảm suốt thời gian qua với Doanh Suyễn.
Hóa ra luôn là như vậy, cô không thể nào hiểu được anh, cũng không thể tiếp tục giữ tình cảm sai trái này ở trong lòng, hôm nay sẽ chấm dứt hết.
Đến lúc vào phòng đề kiểm tra vết thương, vị bác sĩ già nhìn cô rồi cũng thở dài tỏ vẻ thương cảm, nhìn ảnh chụp phần xương vai xong liền nói.
- Trật khớp vai rồi, những vết thương còn lại trên người thì không nguy hiểm, cô gái trẻ à, bạo lực gia đình rất tệ, mau báo cảnh sát đi.
- Vâng...vâng, cháu biết rồi...!– Mật Di ngập ngừng đáp.
- Để các y tá xử lý phần vai cho cô xong, hạn chế cử động trong một tuần nhé, đây là toa thuốc của cô.
– Vị bác sĩ nhẹ giọng căn dặn.
- Cảm ơn bác sĩ rất nhiều ạ.
Vì những vết thương ở trên người, hôm sau Mật Di đã không thể đến trường, phải nhờ chị Thư Kỳ và chị Du Nhiên dạy thay hai tiết.
Còn cô thì nằm ở nhà chỉ để uống thuốc giảm đau, ngoài ra không thể làm gì hơn với phần vai bị trật, phải cố định cánh tay phải một chỗ.
Nếu Doanh Suyễn lại đến, thì cô phải làm thế nào đây, cảm giác tù túng quá, muốn chạy trốn vô cùng.
Ngày hôm sau, Mật Di đến trường với một diện mạo mà không ai có thể ngờ tới, bỏ qua phần mặt bị sưng đỏ do cô đã nói dối là ngã cầu thang khi đang đuổi theo Tiểu Mi ở ngoài hành lang, thì phần mái tóc ngắn theo kiểu layer ngắn trên vai mới là tâm điểm gây chú ý.
Tối hôm qua, Mật Di đi ăn tối bên ngoài xong liền nảy sinh ý định muốn cắt tóc, vào trong cửa hiệu xong lại đắn đo không biết nên cắt như thế nào, quay lại dặn thợ cứ cắt ngắn trên vai, hợp mặt là được.
- Mật Di, chị không nhận ra em với bộ dạng này luôn đấy, nhìn em khác hoàn toàn trước đây luôn này, nhìn hợp lắm.
– Chị Thư Kỳ khen ngợi.
- Nhưng mà nhìn thế này trông em gầy yếu và mỏng manh như thế nào nhỉ...là cảm giác bất cần...đúng không nhỉ? – Chị Du Nhiên nhận xét rất mơ hồ.
- Không cần, Mật Di nhìn càng xinh đẹp và cá tính hơn đấy chứ.
– Armin đứng phía sau mấy cô gái rồi nói.
- Tại nóng quá nên em cắt gọn lên thôi, giống con trai không mọi người...!– Mật Di cười gượng gạo, chỉ tay vào đầu tóc mới.
- Không hề, nhìn đẹp lắm, thế nào mấy sinh viên nam lại hú hét lên cho xem, hôm qua cứ hỏi cô La hoài, chị không dạy được bao nhiêu.
– Chị Thư Kỳ nhìn cô rồi mỉm cười.
- Cảm ơn mọi người đã giúp em.
Đúng là cắt tóc xong thì tâm trạng sẽ tốt hơn lên một chút, Mật Di cầm máy tính bằng tay trái rồi đi ra khỏi phòng làm việc hướng đến giảng đường ở dãy lầu bên cạnh, tiếp tục công việc dạy học của cô.
Đúng như chị Thư Kỳ nói, những sinh viên nam lúc vừa thấy dáng vẻ mới của Mật Di liền hò hét cả lên, ai cũng khen cô thật xinh đẹp và cá tính cũng không quên hỏi thăm vết thương trên mặt, Mật Di đành nói dối tiếp, cô rất yêu công việc này.
QUÁN BAR JANES AND HOOCH
Doanh Suyễn ngồi bắt chéo chân trên chiếc ghế sofa màu đen tuyền ở giữa căn phòng rộng lớn dành cho khách VIP ở tầng ba.
Ly rượu trong tay bị anh lắc lư qua lại chậm rãi, biểu cảm trên khuôn mặt không có cảm xúc, nhìn chằm chằm vào người đối diện là Tố Cẩn.
Đang cố bắt chước mọi hành động và cử chỉ như Mẫn Hoa, mang lại cảm giác rất lố bịch và có gì đó không vừa mắt.
Không nói không rằng, Tố cẩn như không tin vào mắt khi bị hành động của Doanh Suyễn làm cho hoảng hốt.
Bản thân không hiểu chuyện gì đang xảy ra khi đột ngột bị Doanh Suyễn hất thẳng ly rượu vào mặt.
Cô ấy vội đứng dậy, nhìn bộ váy trên người bị dính đầy rượu xong nhìn sang Doanh Suyễn, thấy dáng vẻ của anh vẫn như vậy, rất nhàn nhã và ngạo mạn.
- Anh làm gì vậy...không phải anh rất thích chiếc váy này sao...!sao lại hất rượu vào người em ???
Không nhận được câu trả lời, nhưng lại thấy Doanh Suyễn từ từ đứng dậy, khí thế tỏa ra rõ ràng là đầy sự tức giận nhưng ánh mắt, khuôn mặt đều không có cảm xúc gì.
Từ từ bước đến gần chỗ Tố Cẩn đang đứng, chưa kịp hỏi thêm gì đã bị Doanh Suyễn tóm chặt phần tóc búi cao sau đầu, bắt ép ngữa mặt lên nhìn trực diện, giọng nói trầm thấp khiếm nhã.
- Em thật sự rất rẻ tiền.
- Anh...buông tay...đừng tưởng vung tiền ra rồi muốn làm gì làm...!Á...
Bị ném mạnh ra phía sau, Tố Cẩn hét lên vì bất ngờ trước loại hành động này, quay lại nhìn người đàn ông trước mặt, thật sự bộ dạng này nhìn rất kinh dị.
Nghe tiếng động nên hai người vệ sĩ bên ngoài liền đẩy cửa vào, cúi đầu chào Doanh Suyễn.
- Lôi thứ dơ bẩn này ra ngoài.
- Đồ khốn...dám xúc phạm tôi...!– Tố Cẩn liền lớn giọng chửi mắng.
Lập tức bị một trong hai người vệ sĩ kia xông đến vã mạnh vào mặt, làm Tố Cẩn hoa cả mặt, máu từ khóe miệng bật ra, chưa kịp hiểu tình huống gì thì đã bị kéo tay đứng dậy và dẫn đi ra bên ngoài.
Vào trong thang máy, xuống trước cửa quán bar thì bị đẩy vào xe, quay lại căn hộ ở Phong Đài.
Lâm Hàn ngồi trong xe quan sát thấy tất cả, cũng khá sốc khi thấy Tố Cẩn bị lôi kéo rất mạnh tay như thế, không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Trở về biệt viên, Doanh Suyễn vừa bước xuống xe liền đi thẳng vào thư phòng, đến chỗ bàn làm việc và ngồi phịch xuống ghế, nới lỏng chiếc cà vạt màu tím than trên cổ, làm rơi ghim cài xuống dưới thảm.
Tiện tay nên anh mở cả ngăn tủ cuối cùng ra, lấy tập hồ sơ về Mẫn Hoa đặt lên bàn, mở ra xem từng tờ, thật chậm rãi, cũng đã biết cô ấy sắp sinh con với Duệ Khải.
Lật đến trang cuối cùng, lại không thấy những giấy tờ cá nhân của Mẫn Hoa, Doanh Suyễn mở tất cả các ngăn tủ ra kiểm tra một loạt, không thấy, anh nghiến răng rồi đập mạnh tay lên bàn.
- Lại là em sao Mật Di?
Rời khỏi thư phòng, Doanh Suyễn liền quay lại tầng hầm, mở cửa xe rồi ngồi vào trong ghế lái, khởi động xe rời khỏi biệt viên, hướng đến căn hộ của Mật Di.
Chuyện cũ chưa xong thì nay lại thêm chuyện mới, tâm trạng cực kỳ tệ của Doanh Suyễn luôn làm anh cáu gắt khi không có ai ở gần, nhân viên trong DJI mỗi lần nhìn thấy ông chủ đều phải cúi đầu xong đi thật nhanh về phòng làm việc.
Đã hơn một tháng sau lần cuối cùng gặp Doanh Suyễn và bị anh ta đánh cho trật khớp vai, Mật Di còn tưởng đã thoát khỏi sự kiềm hãm này, nhưng không dễ dàng như cô đang suy nghĩ.
Vừa tan làm, Mật Di vui vẻ đi mua sắm cùng chị Thư Kỳ xong mới quay về căn hộ, nhập mật khẩu xong liền đẩy cửa bước vào, trong nhà khá tối nên cô liền bật đèn lên ngay, chưa kịp cởi giày cao gót thì đã thoáng ngửi được mùi hương quen thuộc.
Da đầu liền trở nên tê dại, cổ họng như khô khốc, không dám thở mạnh, cũng không dám di chuyển.
Nhìn Mật Di lúc này rất khác, chiếc áo sơ mi màu trắng có phần cổ hơi trễ xuống làm nổi bật chiếc cổ trắng ngần, xương quai xanh lấp ló gợi cảm, mái tóc dài thường thấy đã không còn.
- Là em lấy giấy tờ của Mẫn Hoa.
Giọng trầm thấp của Doanh Suyễn chậm rãi truyền đến, xuất phát từ phía phòng khách, nhịp tim của Mật Di liền đập trật đi vài nhịp khi nghe những lời nói này.
Mấy túi đồ trên tay đều rơi xuống lộp bộp, không phải vị sợ chuyện trộm giấy tờ bị phát hiện, mà là sợ phải đến bệnh viện vào lúc nữa đêm rồi phải nhận lấy những ánh nhìn thương hại của người khác, nếu chỉ báo cảnh sát mà giải quyết được rắc rối này thì cô đã sớm làm như vậy rồi.
Doanh Suyễn đứng dậy, rời khỏi ghế sofa ở phòng khách, dần dần xuất hiện từ trong bóng tối, đến chỗ đèn sáng gần cửa chính căn hộ.
Hai tay đặt trong túi quần, bộ suit đen, cà vạt màu vàng đậm cùng chiếc ghim cài bằng bạc hình chiếc lá, đầu hơi nghiêng, nhìn cô bằng ánh mắt không thể nào diễn tả nổi.
- Em biết anh tối kỵ việc gì không, Mật Di?
Mật Di chỉ im lặng lắc đầu, không dám ngẩng đầu nhìn anh, hai tay đang nắm chặt hai bên váy, không ngừng run rẩy như một đứa trẻ phạm lỗi sai, đang chờ bị trách phạt.
- Làm trái ý anh.
Bàn tay của Doanh Suyễn vươn đến, đặt lên vai của Mật Di trước, vỗ nhẹ hai cái rồi lướt dần xuống cánh tay, siết chặt rồi kéo cô bước lại sát gần anh.
Mật Di hoảng hốt vội dùng tay chặn lại trước ngực anh, ngẩng đầu nhìn lên, mở miệng nhưng không dám nói chuyện.
Quay vào phòng ngủ, để Mật Di ngồi xuống giường, giống như tối hôm đó, cảm giác như vừa xảy ra ngày hôm qua.
Nhưng không có gì xảy ra cả, Doanh Suyễn cởi trang phục xong liền bước tới cởi trang phục của Mật Di, đẩy cô nằm xuống giường rồi chen vào giữa hai chân, không hôn, không dạo đầu, cứ thế dùng sức đâm mạnh vào cơ thể của cô.
- Đau....đau lắm...!Doanh Suyễn...!làm ơn...!dừng lại đi...!- Mật Di đau nhưng không thể làm gì được ngoài cầu xin.
- Anh cũng đau như em, nhưng anh ghét em vô cùng, Mật Di.
– Doanh Suyễn nghiến răng chịu đựng dày vò.
Biết nói gì nữa đây, Mật Di không muốn khóc lóc trước mắt của Doanh Suyễn, bao nhiêu phẫn uất trong lòng lại lần lượt ập đến, chịu đựng sự đau đớn dưới thân để dung nạp anh, rất nhanh liền phát sinh phản ứng của cơ thể.
Khoái cảm này, thật lố bịch và phóng túng, Doanh Suyễn cúi đầu hôn cô, nụ hôn rất nhẹ nhàng, đối lập với sự mạnh bạo của thắt lưng.
Tiếng rên rỉ nhẹ nhàng truyền đến, Mật Di không tự chủ được cơ thể lúc này, ưỡn người tiếp nhận sự tấn công cuồng nhiệt của Doanh Suyễn.
Thì ra lý do nam phụ trong các bộ truyện, tiểu thuyết tình cảm không được nữ chính yêu là có lý do tất yếu, như Doanh Suyễn là một điển hình sống.
Điên cuồng, bệnh hoạn thế này thì dù có giàu hơn nữa chắc cũng không ai dám đến gần, chứ đừng nói là dành tình cảm, Mật Di nhíu mày thở hổn hển khi Doanh Suyễn vừa phát tiết xong, lưu lại những thứ kia trong cơ thể cô nhưng vẫn không chịu rời đi.
Lại nữa, lại phải quan hệ với tư thế xấu hổ này, phần hông bị Doanh Suyễn giữ chặt và nâng cao, mạnh bạo xâm nhập rồi lại ra sức đưa đẩy.
- Nhẹ...nhẹ...nhẹ một chút...ư...
- Đừng sợ, anh giữ em...
Tại sao Doanh Suyễn lại có thể như biến thành một kiểu người ôn nhu như thế này, nếu không phải vì quá mê muội tính cách này của anh thì Mật Di đã không thốt ra lời nói thích anh.
Nụ hôn của Doanh Suyễn thật nóng vừa áp lên lưng, trượt lên cổ, vai và vành tai, đầu lưỡi thật ẩm ướt.
Làm Mật Di khẽ rùng mình, hơi thở càng khó khăn hơn, tiếng động ái muội đánh bay mọi lý trí cuối cùng.
Căn hộ của Tố Cẩn ở Phong Đài, sau khi bị hai người vệ sĩ đẩy vào trong đây, liền lạnh lùng rời đi ngay, Tố Cẩn lồm cồm ngồi dậy vì vẫn chưa hết bàng hoàng, cứ tưởng Doanh Suyễn sẽ vì gương mặt này duy trì trạng thái nuông chiều suốt như mấy tháng nay.
Không thể hình dung lại dáng vẻ lúc đó vì sợ hãi, tiếng điện thoại trong phòng ngủ truyền đến, Tố Cẩn vội vàng đứng dậy đi vào tìm kiếm, Lâm Hàn gọi đến số điện thoại cũ trước đây mà hai người họ thường dùng để liên lạc.
- Lâm...Lâm Hàn...
- Có chuyện gì xảy ra đúng không, lúc nãy anh đứng đợi trước cửa quán bar thấy hai tên vệ sĩ lôi kéo em ra bên ngoài xe, chuyện gì vậy Tố Cẩn? – Lâm Hàn hỏi lại.
- Người đàn ông đó đánh em...!không phải hắn đánh trực tiếp...!nhưng hắn thực sự rất đáng sợ, anh không thể tưởng tượng ra được dáng vẻ lúc đó của hắn đâu.
– Tố Cẩn vẫn còn run rẩy, trả lời.
- Đáng sợ gì chứ, hay em lại làm gì phật ý anh ta đúng không? – Lâm Hàn liền chất vấn cô ấy.
- Em không làm gì cả, hắn ta xúc phạm em trước...rất nặng nề, anh không muốn nghe đâu, nếu là anh chắc anh sẽ giết hắn ngay tại chỗ đấy.
– Tố Cẩn trả lời.
- Thôi đi, chuyện không có gì thì em hãy nhẫn nhịn hắn, nếu không có tiền thì chúng ta sẽ gặp chuyện đấy, em giỏi nhất là chiều chuộng đàn ông mà.
– Lâm Hàn thẳng thắn đáp.
Bực tức vì Lâm Hàn không chịu hiểu nên Tố Cẩn đã tắt máy ngang không muốn nói chuyện thêm.
Xong tâm trí lại không thể nào thoát khỏi hình ảnh giận dữ của Doanh Suyễn lúc bị anh ta nhìn trừng trừng.
Phải làm gì trong lần gặp tiếp theo đây, không lẽ nào những lời Mật Di nói lúc đó là đúng.
Nhưng Tố Cẩn đã quá chủ quan cứ nghĩ gương mặt này sẽ giúp tất cả trong việc vòi vĩnh tiền, nhưng thực tế không phải như vậy, mọi thứ đang dần trở nên khác đi với dự đoán ban đầu.
Ngày hôm sau, Mật Di vừa nhíu mày muốn mở mắt thì lại nghe tiếng sột soạt phát ra bên cạnh, Doanh Suyễn chưa về nên cô không dám mở mắt, tiếp tục giả vờ đang ngủ, cứ tưởng đêm qua sẽ bị đánh cho thêm một trận nhưng không có gì xảy ra ngoài chuyện đó cả.
Doanh Suyễn ngồi dậy trước, đưa tay vỗ lên đầu rồi nhìn sang Mật Di, thấy cô vẫn đang ngủ nên anh mới nhẹ nhàng rời khỏi giường trước, kéo chăn đắp lên người cô xong mới cúi người nhặt lại trang phục để mặc vào, không quên nhặt hết đồ của Mật Di đặt lên ghế.
Bước đến gần chỗ cô nằm, vươn tay xoa nhẹ lên đầu cô, rồi lại cất tiếng như thì thầm.
- Xin lỗi em, Mật Di.
Mọi thứ diễn ra trong sự im lặng nhất có thể, Doanh Suyễn rời đi rồi thì Mật Di mới mở mắt ra, tai cô không hề nghe nhầm, nhưng sau tất cả những điều anh đã làm...liệu lời xin lỗi đó có tác dụng gì chứ...Mật Di từ từ ngồi dậy, giữ chăn che trước ngực rồi lại nghĩ ngợi mông lung một lúc mới đứng dậy rời khỏi giường, thay đồ chuẩn bị đi làm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...