Nghe xong mấy lời này, trong đầu của Mật Di như chấn động, con người của Doanh Suyễn không chỉ ngoan cố, cứng nhắc mà còn rất biến chất trong định nghĩa về tình yêu giữa nam nữ.
Bấy lâu nay không nhận ra, giờ mới được chứng kiến, đã có thể hiểu lý do chị Mẫn Hoa dù có trốn chui trốn nhủi cũng phải thoát đi, không lẽ nào Doanh Suyễn bị tâm thần thật.
Mật Di hơi hoảng sợ trong lòng, nhớ lại từng chuyện lúc trước càng làm cô rùng mình hơn, nhưng khoan đã, nếu anh ta bị tâm thần thì làm sao lại có thể đứng đầu một tập đoàn lớn mạnh như DJI, xây dựng thị trường lớn ra tận nước ngoài.
- Anh nên đi gặp bác sĩ tâm lý...!hình như khái niệm về tình yêu của anh có vấn đề đấy, Doanh Suyễn...!- Mật Di vội đề xuất ý kiến.
- Vấn đề gì? – Doanh Suyễn chậm rãi mò lên giường.
- Anh bị tâm thần đúng nghĩa đen, người bình thường nếu thích một ai đó sẽ chỉ tập trung vào duy nhất một người...chỉ có kẻ bệnh hoạn, biến chất mới chọn cách hành xử như anh...!- Mật Di vội lùi xa hơn, đến gần chỗ mép giường.
- Bệnh hoạn, biến chất?
Chết thật rồi, Mật Di thầm khóc thét trong đầu, bình thường mấy người có nhận thức lệch lạc về các vấn đề trong tiềm thức sẽ rất nhanh bộc phát ra và được chữa trị, nhưng người như Doanh Suyễn thì không thể hiểu cũng không thể đoán ra được.
Mật Di đơn thuần chỉ nghĩ là do anh chưa yêu ai nên đôi khi hành xử không kiểm soát, nhưng mà không phải rồi.
Chuồn trước rồi tính sau, Mật Di vội vàng muốn rời khỏi giường thì liền bị Doanh Suyễn nắm chặt cổ chân kéo giật ngược lại về phía anh.
- Buông tôi ra...!Doanh Suyễn...!anh kỳ lạ lắm...!tôi không thể tiếp tục thích người như anh được...
- Giờ em mới nhận ra sao...có điều là trễ rồi.
Từng chữ được nói ra rất nhẹ nhàng, đi kèm là ánh mắt tối tăm cùng nụ cười nhếch môi của Doanh Suyễn, kéo Mật Di nằm xuống dưới thân rồi lại cúi đầu xuống hôn cô.
Còn Mật Di thì quyết chống cự cho đến cùng, không muốn bị đùa cợt theo cách này.
Nụ hôn sâu và dài như muốn rút cạn hơi thở của cô, đến lúc Doanh Suyễn ngồi dậy để cởi trang phục thì Mật Di liền xoay người muốn mò xuống giường.
- Anh điên rồi...!Doanh Suyễn...!anh là tên điên...
- Em không thoát đâu, Mật Di.
Bị kéo lại ngay lập tức, ánh mắt của Mật Di hoảng loạn nhìn chằm chằm vào Doanh Suyễn, biết bản thân không làm lại nhưng trong đầu không ngừng thôi thúc kháng cự.
Vừa cởi xong hết tất cả vướng víu trên người, Doanh Suyễn liền cúi đầu hôn Mật Di, bàn tay không ngừng đụng chạm ngực và nơi nhạy cảm nhất của cô, mọi động tác vẫn mạnh bạo như mọi khi, nhưng Mật Di vẫn sợ hãi không dám làm gì ngoài nằm chịu đựng.
Nhận thấy sự kháng cự của người dưới thân, Doanh Suyễn nhổm người cao lên, nhìn cô bằng ánh mắt nghi hoặc.
- Em sợ cái gì?
- Tôi..tôi sợ anh...!Doanh Suyễn...!- Mật Di bật khóc trả lời.
- Nín ngay.
Chợt lúng túng khi thấy Mật Di khóc, Doanh Suyễn liền lấy lại bình tĩnh ngay sau đó, đưa tay lau nước mắt cho cô xong liền nằm xuống bên cạnh, ôm ghì cô vào sát người anh.
Trong lòng thấy rất khó chịu khi thấy Mật Di như thế này, cảm giác như bản thân vừa gây ra chuyện tồi tệ.
- Đừng khóc, anh không làm gì em nữa...
- Chia tay đi Doanh Suyễn...tôi không phù hợp với loại quan hệ tình cảm này của anh...!- Mật Di vừa khóc vừa nói.
- Im mồm.
Muốn dỗ dành Mật Di một chút, nhưng xem ra là không cần nữa rồi, Doanh Suyễn liền chồm lên người cô xong chen vào hai chân, giữ chặt eo nhỏ mà đâm mạnh vào cơ thể xinh đẹp.
Mật Di không kịp phản ứng đã phải nhận lấy những đợt tấn công cuồng nhiệt của Doanh Suyễn, chỉ một chút liền phản ứng lại với loại hành vi thân mật này.
Sáng hôm sau, chị Thư Kỳ vừa thay đồ xong, đã bảy giờ sáng, Du Nhiên cũng vội vàng cầm váy đi vào phòng tắm, đứng nhìn người nằm trên giường đang trùm chăn kín đầu liền cúi xuống lay nhẹ lên chân.
- Mật Di...Mật Di...em không mau dậy đi, hôm nay chúng ta sẽ đi chơi ở vài điểm đấy, em còn ngủ là trễ giờ ăn sáng đấy.
- Em đau đầu...nên hôm nay em không muốn ra ngoài...mọi người cứ đi chơi vui vẻ...!- Mật Di nói vọng ra từ trong chăn.
- Con bé này...hôm qua có uống rượu đâu mà đau đầu...tính lười biếng phải không? - Chị Thư Kỳ phàn nàn.
- Không phải...em đau đầu thật...buồn ngủ nữa...
Nằm trong chăn, Mật Di vô cùng mệt mỏi và đau thắt lưng, suốt cả đêm không thể nào ngủ được vì bị Doanh Suyễn đòi hỏi liên tục, như đang trút giận lên người cô.
Phải đến gần sáng mới được buông tha để mò lại xuống phòng ở tầng hai mươi, còn tin nhắn cảnh cáo thì cũng vừa vặn được gửi đến.
“Đừng cố trốn, anh cho người theo dõi em.”
Chính là loại cảm giác bí bách mà Mật Di từng cảm nhận khi lần đầu tiên gặp chị Mẫn Hoa và Doanh Suyễn, chết tiệt thật chứ, Mật Di nghiến răng tức giận khi nhận ra bản thân quá khờ khạo khi đã thích người như Doanh Suyễn, còn cho rằng anh ta đáng thương...điên thật chứ, hất chăn ra khỏi người, Mật Di liền đứng dậy lấy trang phục khác đi vào phòng tắm.
Về lại Bắc Kinh sau chuyến nghỉ dưỡng ở Quảng Tây, Mật di đã lái xe về thẳng biệt thự ở Thông Châu để đón Tiểu Mi quay trở lại căn hộ.
Dù gì mẹ Tôn cũng đã phải làm rất nhiều việc, còn thời gian đâu mà chăm sóc con mèo của cô chứ.
Với lại Doanh Suyễn cũng đã công khai cho người theo dõi dù cô có chạy đằng nào cũng không thoát khỏi tay anh.
Cũng gần nửa tháng rồi mới về căn hộ, Mật Di bắt đầu dọn dẹp lại mọi thứ cho sạch sẽ xong mới lấy đồ để đi tắm, chuẩn bị đến trung tâm thương mại để mua một số đồ linh tinh.
Dù nói thế nào đi nữa thì Mật Di vẫn đang rất bàng hoàng và sốc, cả về thể xác lẫn tinh thần.
Không tài nào tìm ra một phương án triệt để giúp thoát khỏi tình huống hiện tại.
Dù có chạy đi đâu thì cũng không thoát được, nhưng mà khoan đã...!Mật Du chợt nghĩ đến chuyện khác, tại sao chị Mẫn Hoa lại có thể trốn chạy lâu như thế, rõ ràng Doanh Suyễn vẫn cho người theo sát, thậm chí là biết chỗ ở nhưng lại không bắt người.
Nếu vậy thì chắc chắn anh ta cũng biết chị Mẫn Hoa đang chuẩn bị sinh con.
- Cô La...cô La...
Đang thẩn thờ suy nghĩ, chậm rãi đi trong khu trung tâm thương mại, ngang qua các cửa hiệu thời trang nổi tiếng thì Mật Di lại nghe có giọng nữ khá quen tai truyền đến từ phía sau lưng, liên tục gọi tên cô.
Quay lại nhìn thử, thì đúng thật là Tố Cẩn, bộ dạng xinh đẹp này khác xa hoàn toàn như trước đây, giống như lần gặp đi chung với Doanh Suyễn.
- Tố Cẩn, sao chị lại thành ra bộ dạng này...tôi nhớ chị ăn mặc rất tự do phóng khoáng mà...!– Mật Di giả vờ thắc mắc.
- Lâu quá không gặp cô...!- Tố Cẩn ấp úng.
Lần đầu tiên gặp Mật Di ở khu trung tâm thương mại Parkview Green, thấy cô ấy vô cùng xinh đẹp, dáng vẻ rất nghiêm túc, đúng phong thái của người giàu có.
Bây giờ gặp lại, thấy Mật Di càng xinh đẹp hơn khi đang diện một chiếc váy ngắn và có phần ôm sát cơ thể gợi cảm, nên Tố Cẩn cũng hơi chột dạ.
Nếu không nhờ có sự việc lần đó thì cô ấy cũng đã không được Doanh Suyễn bao nuôi trong mấy tháng nay, thoải mái mua sắm và làm những gì cô ấy muốn, trừ tên bạn trai ăn hại kia đang cắn chặt không buông.
Cũng không nghĩ mối quan hệ của Doanh Suyễn và Mật Di là gì, cứ thế sấn tới chào hỏi, xong khựng lại khi nghe bị hỏi như thế.
- Tôi có chuyện muốn nói với chị, bây giờ chúng ta có thể ra ngoài kia nói chuyện không? - Mật Di quay lại nhìn chằm chằm vào cô ấy và hỏi.
- Được...!được chứ, tôi...!tôi cũng rất vui được nói chuyện với cô.
– Tố Cẩn trở nên ngập ngừng xong lại nhìn ngó xung quanh.
Lúc này Mật Di cũng chợt khựng lại, đưa mắt nhìn xung quanh từ lầu trên xuống tận chỗ hai người họ đang đứng.
Người theo dõi của Doanh Suyễn tất nhiên vẫn đang rình rập khắp nơi và chắc chắn cuộc gặp mặt này của hai người họ sẽ đến tai anh ta.
Nhưng thôi cứ kệ đi, giờ có làm gì thêm nữa cũng không giải quyết được gì, công khai gặp mặt như thế này càng tốt.
Cả hai người họ đi vào một cửa hiệu cà phê ở gần đó, sau khi chọn món thì đi đến một chiếc bàn ở trong góc và ngồi xuống.
Tố Cẩn khá dè dặt khi gặp lại Mật Di trong tình huống lần này, nhưng Mật Di thì rất tự nhiên, có chút bất cần, thậm chí ánh mắt cô có chút gì đó rất lạnh lùng.
Không đợi Tố Cẩn lên tiếng, thì cô đã mở lời trước.
- Tôi biết rõ là chị đang qua lại với Doanh Suyễn, chắc cũng khá lâu rồi, nhưng tôi có một lời khuyên cho chị.
- Lời...!lời khuyên gì chứ...!làm sao cô biết được chuyện này...!Doanh Suyễn nói sao??? – Tố Cẩn trố mắt ra nhìn cô.
- Làm sao tôi biết được thì chuyện đó không quan trọng, tôi nghĩ là chị cũng biết tính khí thất thường của người đàn ông đó, không đơn giản như chị nghĩ đâu.
– Mật Di hơi ngập ngừng.
- Tôi thấy anh ta cũng bình thường mà...!có thấy quá phức tạp gì đâu.
– Tố Cẩn nói trong thái độ nghi hoặc.
Đúng là Doanh Suyễn rất khó tính, khó chiều và thậm chí có chút gì đó rất kỳ lạ.
Nhưng Tố Cẩn ngàn vạn lần không thể đoán được tâm tư của người đàn ông này.
Mỗi lần anh ta đến chỉ yêu cầu cô trang điểm ăn mặc và hành động như người phụ nữ tên Mẫn Hoa theo đúng yêu cầu.
Nếu không thì sẽ nhận lại cái trừng mắt không cảm xúc, ngoài ra không còn gì hơn.
Nhưng khi nghe Mật Di nói thì cảm giác trong lòng cô ấy chợt như đang nổi sóng, một cơn lạnh buốt dọc theo sống lưng quét qua.
- Tôi biết là chị cần tiền, nhưng có thể là chị đã chọn sai đối tượng để tiếp cận rồi, anh ta không đơn giản như chị nghĩ đâu...!Tôi không biết phải diễn tả như thế nào nhưng tóm lại là đừng làm anh ta giận, chị sẽ không tưởng tượng được chuyện gì xảy ra tiếp theo đâu.
– Mật Di nói.
- Chuyện...!chuyện gì mới được chứ..
tôi chỉ cần đóng giả làm người phụ nữ tên Mẫn Hoa này và xuất hiện thôi...!chỉ vậy thôi.
– Tố Cẩn ấp úng trả lời.
- Tôi chỉ có thể nói bấy nhiêu thôi, vì tôi cũng đang mắc kẹt với anh ta, tạm biệt chị.
Đứng dậy rời khỏi quán cà phê, Mật Di đi thẳng lên lầu trên để tiếp tục mua sắm những thứ cần thiết, dù cho bản thân có thích Doanh Suyễn thật lòng thì khi chứng kiến những chuyện như thế này thì cô cũng khó mà nhịn được, anh không tôn trọng cảm xúc của cô, thì cũng đừng mong thêm gì từ cô.
Về đến khu chung cư, Mật Di liền ôm theo đống đồ rồi đẩy cửa xe bước xuống, đi nhanh vào trong thang máy, ấn chọn tầng mười, mãi mua đồ rồi lại thất thần suy nghĩ linh tinh nên lại quên mất ăn tối.
Cất gọn hết mọi thứ xong, Mật Di cho Tiểu Mi ăn ít đồ ăn vặt rồi mới đi vào phòng tắm.
Lúc quay ra nhà bếp định nấu ly miến khoai lang thì nghe tiếng cửa mở, cô chau mày thở dài chán ghét, mất cả hứng ăn tối.
- Chưa ăn tối? – Doanh Suyễn đứng ngay cạnh bàn ăn, nhìn cô.
- Anh còn muốn gì nữa đây, Doanh Suyễn? – Mật Di quay lại ngẩng đầu nhìn anh.
- Cẩn thận lời nói và thái độ.
Nói xong, Doanh Suyễn cởi áo vest và cà vạt ném lên ghế sofa, xong mới chậm rãi ngồi xuống, vẫn hướng ánh mắt đến Mật Di, như thể đang dò xét.
- Hình như anh không hiểu tiếng người...tôi đã quyết tâm muốn chia tay như thế...còn anh thì lúc nào cũng làm mấy hành động đe dọa tôi, để làm gì chứ?
- Vì anh thích em.
– Doanh Suyễn ngồi dựa lưng vào thành ghế, tư thế rất thoải mái.
- Tôi không thích người có quan điểm lệch lạc về tình yêu, anh cũng tự hiểu vấn đề của chính mình đi chứ, anh càng chạm vào tôi thì tôi chỉ càng cảm thấy ghê tởm hơn thôi.
– Mật Di nói khá lớn tiếng.
Thành công chọc tức Doanh Suyễn, anh lập tức đứng dậy, chỉ cần ba bước chân dài liền giữ chặt được hai bên vai của Mật Di, ép sát cô vào người, cúi đầu nhìn chằm chằm rồi nói.
- Anh không muốn làm em đau, nên em cũng đừng cố làm anh điên lên, Mật Di.
- Anh sẵn sàng chạm tay vào người phụ nữ khác...rồi lại chạm vào người tôi...như thế không kinh tởm thì là gì, muốn đánh tôi sao, cứ tự nhiên? – Mật Di ngẩng đầu nhìn anh đầy khinh thường.
- Em...!– Doanh Suyễn nghiến răng, tức tối không nói lại được.
- Bị tôi nói đúng rồi chứ gì, tôi đã tự thề với lòng, nếu bản thân còn thích anh thì nhất định chết rất khó coi.
– Mật Di vừa nói vừa cười nhếch môi.
Hai vai đau điếng, như sắp bị Doanh Suyễn bóp gãy đến nơi, nhưng Mật Di rất ngoan cố không chịu giãy giụa thoát ra, cơn tức giận trong lòng còn khó chịu và đau nhức hơn.
Hơi thở của Doanh Suyễn lúc này rất nặng nề và chậm, mùi gỗ mộc tỏa ra từ anh thật sự rất mê hoặc, khuôn mặt tối sầm lại.
Nhấc bổng Mật Di lên rồi đi thẳng vào phòng ngủ, trực tiếp đặt cô nằm xuống giường và nằm đè lên trên.
- Nói nữa đi.
- Nếu muốn ép buộc theo cách này thì xin mời, tôi đã không còn xa lạ gì kiểu hành xử thô bạo này của anh...thậm chí là còn hơn thế nữa...!– Mật Di tức giận nhìn chằm chằm vào người trước mặt.
Buông Mật Di ra, Doanh Suyễn từ từ đứng dậy, thái độ bình tĩnh một cách đáng sợ, thấy anh như thế này thì trong lòng Mật Di càng hoảng loạn hơn, vội ngồi dậy trước và không dám nói gì nữa.
Nhưng sau đó thì một Doanh Suyễn bạo lực lại xuất hiện, vung tay và tát mạnh vào mặt của Mật Di, khiến cô đang ngồi trên giường phải ngã nhào xuống sàn nhà.
Như chết điếng trong lòng, Mật Di cúi gằm mặt không thể cử động nổi, phần mặt bị tát nóng rát và đau đớn.
Hai tay chống trên sàn nhà đang run rẩy, máu từ khóe miệng từ từ nhỏ xuống, mùi vị kinh khủng còn hơn lần bị đánh bằng thắt lưng ở biệt thự Phong Đài.
- Đồ khốn...loại người đê tiện như anh...tôi đúng là con ngu khi từng nói thích anh...thật kinh tởm...Á...
Phần vai bên phải bị đạp mạnh làm Mật Di hét lên vì đau, làm cô đổ gục lên sàn nhà, nhắm chặt mắt cố điều chỉnh lại hơi thở, đưa bàn tay lên giữ chặt bên vai bị đau, hình như là bị trật rồi, không thể nhúc nhích được, vô cùng đau.
Phần tóc dài rối bù che hơn nữa khuôn mặt nhỏ, hơi thở gấp gáp hơn, vừa mở mắt liền nhìn thấy đôi giày âu đen bóng của Doanh Suyễn, rất sát khuôn mặt của cô.
- Thế nào Mật Di, em thấy bản thân đã bớt ngu chứ? – Giọng của Doanh Suyễn truyền đến, thanh âm lạnh buốt.
- Đồ khốn nạn...loại hành xử như anh không bằng súc vật...
Mật Di nghiến răng vì vừa đau vừa tức giận, dù biết những lời chửi mắng này rất nặng nề và tồi tệ nhưng nhìn Doanh Suyễn lúc này, Mật Di thật sự không còn từ nào để diễn tả sự phẫn uất trong lòng cô ngay lúc này.
Doanh Suyễn đã dùng chân đá mạnh vào cơ thể đang đau đớn của Mật Di, chồng chất vết thương trên thể xác lẫn tinh thần.
Kìm nén mọi thứ đang diễn ra, Mật Di không nói thêm gì nữa, tự ôm lấy cơ thể và nằm bất động trên sàn, hai mắt mở lớn vô hồn.
Nhìn Doanh Suyễn xoay người đi ra khỏi phòng ngủ, lấy áo khoác và cà vạt đi ra khỏi căn hộ, tiếng đóng cửa rất lớn truyền đến.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...