Sân bay quốc tế Ngô Vu Nam Ninh
Nhóm các giảng viên đại học vừa lần lượt kéo hành lý đi ra từ bên trong cửa sân bay, vừa đi vừa cười nói rất vui vẻ.
Hai chiếc xe hơi bảy chỗ liền chạy đến rồi dừng lại ngay trước mặt, tài xế vội vàng chạy xuống khỏi xe để giúp đưa hành lý vào cốp.
Armin kéo cửa xe mở ra để cho các giảng viên nữ ngồi vào trong xe trước, sắp xếp xong hết mới bắt đầu cho tài xế khởi động xe rời khỏi sân bay.
- Đến Khu nghỉ dưỡng Sheraton Bắc Hải nhé tài xế.
– Chị Thư Kỳ vừa lướt điện thoại vừa nói với người tài xế.
- Mấy người một phòng vậy chị Thư Kỳ? – Du Nhiên vừa nhìn ngó bên ngoài cửa kính vừa hỏi.
- Phòng bốn người, nhưng do có sáu giảng viên nữ nên chị đặt hai phòng cho chúng ta, còn bốn giảng viên nam thì chung một phòng, phòng rất lớn và gần biển nữa.
– Chị Thư Kỳ giải thích.
- Không có giống năm ngoái đấy nhé, mọi người mà dám uống say bí tỉ nữa là em để mặc ở quán bar đấy.
– Mật Di liền nhắc lại vụ năm ngoái.
- Yên tâm, lần này có quán bar gần bên cạnh khu nghỉ dưỡng, em đừng lo...ha ha.
Chị Thư Kỳ vừa nói xong thì mấy người kia lại phá cười lên vì chuyện say rượu đợt đi nghỉ phép vào năm trước, năm trước nữa, mọi người uống say xong quậy đục nước trên sân khấu của quán bar, báo hại Mật Di và các giảng viên nam khác phải cuống cuồng cả lên đuổi theo đưa về khách sạn.
Bắc Hải là một thành phố ở Quảng Tây, bãi biển Bạc được ví như Hawaii của phương Đông, một thắng cảnh nghỉ hè ven biển khó kiếm, gió biển mặn, những làng chài đậm đà bản sắc, sóng bạc trên biển xanh như triệu hạt trân châu lung linh, cũng vì thế mà luôn có những truyền thuyết về người cá được đồn thổi nhiều năm qua.
Đến khu nghỉ dưỡng Sheraton, nơi này rất lớn, được thiết kế theo phong cách Eco, gần gũi và thân thiện với thiên nhiên, không khí rất trong lành, lại rất gần biển.
Nhận phòng xong, mọi người liền chia nhau ra để về phòng nghỉ ngơi, xong mới đi ăn trưa, Mật Di kéo hành lý đặt lên giường rồi mở ra để lấy trang phục phù hợp với thời tiết ở đây.
Chị Thư Kỳ thì sớm đã thay một bộ váy hoa hai dây màu xanh lá nhạt, xẻ cao khoe đôi chân dài.
Chị Du Nhiên cũng không chịu kém cạnh, diện chiếc váy màu hồng phấn khoét lưng để thu hút ánh nhìn của người khác, bó tay hai bà chị này.
- Đứng ở ban công tầng hai mươi thấy rõ cả khu vực bãi biển kìa.
– Chị Thư Kỳ vừa đứng hóng gió bên ngoài vừa nói.
- Mấy năm trước toàn đi gần Bắc Kinh, đâu thể có thời gian sắp xếp chuyến đi xa như thế này.
– Chị Du Nhiên vừa ngồi nghịch điện thoại vừa nói.
- Sắp tới giờ ăn trưa rồi, em phải đi thay đồ đây, buổi chiều hãy ra biển chơi.
– Mật Di vừa lấy chiếc váy hoa vừa đứng dậy đi về phía phòng tắm.
- Ừ, em mau thay đồ đi, chị gọi mấy người kia xem chuẩn bị xong chưa.
– Chị Du Nhiên đáp.
Dù là quang cảnh vô cùng đẹp, thức ăn thì rất ngon, khách sạn tiện nghi hiện đại nhưng Mật Di vui không nổi khi nghĩ đến vài hôm nữa cũng phải quay lại Bắc Kinh, lúc đấy có chạy đằng trời.
Vụ có quen biết Tố Cẩn thì không dám nói ra, vừa ăn trưa cùng mọi người vừa mãi mê suy nghĩ tìm cách giải quyết chuyện này, Mật Di bị chị Thư Kỳ vỗ vào trán rồi hỏi.
- Này, mọi người đang hỏi chuyện em kìa, sao cứ nghệch mặt ra thế hả, ngồi kế bên mà để chị gọi tên tận bốn lần, em bị gì thế Mật Di?
- À...em xin lỗi...tại em đang nghĩ về con mèo ở nhà...chứ không có gì đâu ạ...mà mọi người hỏi em chuyện gì sao? – Mật Di giật thót tim, vội tỉnh táo lại.
- Đang bàn nhau xem tối nay đi uống rượu ở quán bar nào đây, có vài quán rất nổi tiếng nằm trong khu vực gần khách sạn, đang hỏi ý em xem thế nào? – Chị Thư Kỳ hỏi.
- Em theo ý của mọi người mà, ở đâu cũng được, càng gần càng tốt.
Không nghĩ lang man nữa, Mật Di tập trung vào bữa trưa và trò chuyện cùng mọi người xem nên tham gia các hoạt động nào vào mấy ngày nghỉ dưỡng này, thường thì cô không có ý kiến nên luôn để những người kia chọn lựa địa điểm cũng như các vấn đề liên quan khác.
Đến chiều, mọi người lại kéo nhau ra bãi biển để vui chơi, tụ tập cùng một số nhóm du khách khác để chơi bóng cũng như các trò giải trí khác.
Mật Di không diện đồ bơi nên bị mấy người kia phàn nàn, nhưng thay vì nghe theo lời dụ dỗ để khoe đường cong cơ thể thì Mật Di chọn ngồi ở quầy bar ở bãi biển để uống một chút nước trái cây, nhìn ngắm biển.
- Người đẹp, ngồi một mình buồn vậy?
Sau lưng truyền đến một giọng nói hơi khàn, cùng nhiều tiếng cười khúc khích, Mật Di quay lại nhìn thì thấy một đám thanh niên tầm năm bảy người đang đứng phía sau.
Nhân viên pha chế liền tằng hắng giọng rồi chỉ tay về phía đám thanh niên này.
- Không làm phiền khách hàng của tôi, mấy cậu ra ngoài kia mà chơi với mấy đứa con gái chung nhóm đi kìa.
- Từ từ, để bọn này mời một ly cho người đẹp này đã, ngồi một mình chắc cô đơn lắm.
– Tên thanh niên này khá cợt nhã.
Mật Di không nói gì, cũng không hứng để tâm, quay lại kêu nhân viên thanh toán xong đứng dậy rời khỏi quầy bar.
Đám thanh niên này vẫn mặt dày đi theo phía sau, buông mấy lời trêu ghẹo làm Mật Di khó chịu ra mặt nhưng nếu mở miệng nói chuyện thì lại dây dưa vớ vẩn, lờ đi cho nhanh.
Chị Thư Kỳ đang ngồi cách đó không xa, thấy Mật Di bị một đám choai choai đi theo cười ghẹo nên liền đứng phắt dậy, đi đến chỗ cô.
- Chuyện gì thế em?
- À, chị...hết nói nổi mấy cậu thanh niên này, kệ họ đi.
– Mật Di khoác tay chị Thư Kỳ liền kéo đi ngay.
- Hai người đẹp, nhìn không giống người ở đây, ở đâu đến thế...tối nay đi uống rượu rồi vui vẻ không? – Cả đám hùa theo cười cợt phía sau lưng.
- Mấy cái thằng trẻ trâu này...để chị mắng cho một trận...đúng là hỗn láo mà.
– Chị Thư Kỳ phát cáu, định quay lại mắng.
- Đừng chị, chúng ta ở xa đến đây, bỏ đi cho êm chuyện, hơi sức đâu để ý...mau đến chỗ các thầy cô khác là bọn chúng không làm phiền nữa đâu.
Kéo tay chị Thư Kỳ đi nhanh hơn, vì Mật Di biết tính chị ấy khá cọc trong những trường hợp này, dù gì cũng là giảng viên không thể có những lời nói hoặc hành động không phù hợp ở nơi công cộng, nếu quấy rối quá đáng thì gọi báo cảnh sát là xong.
Sau đó cùng nhau rời khỏi bãi biển, về lại khách sạn để nghỉ ngơi để tối nay còn đi ăn tối và đến quán bar để uống rượu.
BAR MOJO ROOFTOP
Từ khu nghỉ dưỡng Sheraton Bắc Hải đến đây chỉ mất năm phút đi taxi và mười phút đi bộ, để tiện ngắm nhìn phố xá cũng như cảnh đẹp về đêm nên nhóm người của Mật Di đã chọn đi bộ cùng nhau.
Quán bar nằm trên tầng cao nhất của một tòa cao ốc cùng tên, chuyên về nhà hàng ẩm thực và khách sạn năm sao, chia nhau đi về phía hai thang máy bên cạnh và tụ họp lại trên tầng cao nhất, nhân viên quán bar liền hướng dẫn bọn họ đi vào khu vực dành cho nhóm nhiều người ở phía gần ban công.
- Ở đây đẹp quá, nhìn thấy tất cả những chỗ mà chúng ta đã ghé qua trong ngày hôm nay luôn, còn thấy cả biển kìa...!– Chị Thư Kỳ vừa ngồi xuống ghế sofa vừa nói.
- Mau chọn món và đồ uống đi nào, rồi chúng ta cùng chơi trò quay chai giống năm ngoái, ai thua phải thanh toán hóa đơn.
– Chị Du Nhiên liền nói.
- Thôi, cứ để bốn người đàn ông các anh thanh toán, mấy cô đừng uống say rồi quậy tưng bừng nữa là đủ rồi.
– Một giảng viên nam khác lên tiếng.
- Nhất trí...!ha ha...!– Mấy giảng viên nữ khác liền đồng thanh trả lời xong cười rất hào hứng.
Ngồi chơi chưa được bao lâu thì lại có chuyện rắc rối tìm đến, chiếc chai rỗng vừa quay đến trước mặt chị Thư Kỳ thì chị ấy đã nhăn mày không chịu chơi sau khi bị quay trúng ba lần liên tiếp, mọi người cười trêu ghẹo nhiều quá nên chị ấy liền kéo tay Mật Di đứng dậy.
- Chờ đó đi, tôi và Mật Di sẽ quay lại xử lý mấy người, dám quay vào mỗi mình tôi liên tiếp bốn lần hả.
- Để em vào nhà vệ sinh với chị...!lúc nãy em hỏi nhân viên phục vụ, họ hướng dẫn ở bên lối này.
– Mật Di liền nói.
- Ừm, chị hơi chóng mặt, làm phiền em nữa rồi.
– Chị Thư Kỳ vừa khoác tay cô vừa nói.
Nhưng chưa kịp quay người rời đi thì đã bị đám thanh niên lúc chiều gặp ở bãi biển đứng chặn, cách ăn mặc cũng đứng đắn hơn, nhưng vẫn nhìn ra được sự non choẹt trên khuôn mặt.
- Lại gặp hai người đẹp lúc chiều nè, người gì đâu mà đẹp và gợi cảm quá trời, đừng ngồi với mấy người đeo kính quê mùa đó nữa...đi với bọn anh đi nào...!– Vẫn là tên thanh niên cợt nhã lúc chiều.
- Nói gì đấy cậu kia...!– Một giảng viên nam trong nhóm của Mật Di đứng dậy, quát mắng.
- Thôi, đừng chấp nhất mấy thanh niên này...!– Armin liền đứng dậy giữ vai thầy ấy lại.
- Mấy thằng nhóc con này, dám ăn nói với người lớn như thế hả, không được cha mẹ dạy dỗ sao? – Chị Du Nhiên liền đứng dậy, chỉ tay vào mặt bọn người này rồi mắng.
- Đừng cãi nhau...khoan đã...này này...!– Mật Di vội can ngăn nhưng lại bị tên thanh niên kia giật cổ tay kéo về phía hắn ta.
- Bọn đây chỉ cần bà chị này, mấy người đúng là muốn gây chuyện đúng không?
Tên thanh niên cợt nhã quát lớn, mấy đứa sau cũng vội hùa theo, làm ồn ào gây chú ý, Mật Di vội hất tay hắn ta ra rồi quay lại với nhóm của cô, chưa đi được hai bước liền bị tóm sau gáy kéo ngược lại.
Chị Thư Kỳ thấy vậy liền bước nhanh đến kéo tay Mật Di lại.
- Muốn cãi nhau thì ra ngoài, đừng có đụng chạm đến người trong nhóm của chúng tôi, mau thả cô ấy ra.
- Bỏ tay ra...cái tên này...gọi bảo an đi chị...!– Mật Di nghiến răng muốn thoát ra, không quên nhắc gọi bảo an đến xử lý.
Bảo an chưa kịp chạy đến thì đã nghe tiếng la hét của đám thanh niên đang muốn quấy rối nhóm người của Mật Di, đi kèm là tiếng va đập khá lớn, tiếng thủy tinh rơi vỡ loảng xoảng trên sàn.
Đám đông hiếu kỳ liền vây quanh, nhân viên phục vụ cùng bốn người bảo an chỉ vừa chạy đến ngay sau đó.
Ai cũng há hốc nhìn theo bóng dáng cao lớn trong bộ suit đen của người đàn ông vừa xuất hiện ngay sau lưng tên thanh niên đang tóm sau gáy của Mật Di, một tay liền tóm lấy sau gáy của cậu ta và nhấc lên một khoảng, giọng trầm thấp lạnh lùng.
- Buông tay hoặc gãy cổ.
Lập tức tên thanh niên nhăn mặt vì đau đớn, buông vội Mật Di ra, mấy đứa phía sau thì bị mấy người bảo an chặn lại không cho làm bậy.
Doanh Suyễn ném mạnh tên này vào phía dưới bàn chỗ nhóm giảng viên đang đứng vây quanh, làm đổ hết những chai rượu trên bàn xuống sàn, xong anh xoay người đi thẳng ra khỏi quán bar cùng Trí Cao và Việt Vũ, không nhìn đến Mật Di một lần.
Sau đó, tất cả chi phí thanh toán đền bù đều không cần phải trả vì đó là lệnh của ông chủ MOJO.
Quay lại khu nghỉ dưỡng, mọi người tạm biệt nhau rồi về phòng ngủ, Mật Di thì thất thần như người mất hồn, mò lên giường liền kéo chăn trùm kín đầu, lúc nãy chỉ kịp nghe giọng nói của Doanh Suyễn liền khiến cô hoảng hốt không dám quay đầu lại nhìn, không nghĩ lại xui xẻo đến mức bay tận đến Quảng Tây rồi vẫn còn phải gặp.
Đang muốn ngủ thì điện thoại đang nằm trên tủ đầu giường lại thông báo có tin nhắn đến, Mật Di vội thò tay ra lấy rồi mở ra đọc, không cần đoán cũng biết là ai gửi đến.
“Ra ngoài.” – Doanh Suyễn.
“Không.” - Mật Di.
“Vậy thì anh đạp cửa.” – Doanh Suyễn.
“Chờ một chút.” - Mật Di.
Kéo chăn ra khỏi đầu, trong phòng khá tối, chỉ có chiếc đèn ngủ bên giường của Mật Di còn sáng, nhìn sang thấy hai người kia đều đã ngủ, hơn mười hai giờ đêm rồi còn đi đâu nữa chứ.
Mật Di nhẹ nhàng rời khỏi giường, mở hé cửa phòng rồi đưa đầu nhìn ra bên ngoài, Doanh Suyễn liền tóm lấy sau gáy cô kéo ra, ép sát vào tường, cúi đầu nhìn cô.
- La Mật Di.
Cửa phòng tự động đóng lại, Mật Di bị kéo ra ngoài đột ngột quá nên hơi hoảng, chưa kịp hình dung tình huống gì thì đã bị Doanh Suyễn vây chặt, vội ngẩng đầu nhìn lên, thấy biểu cảm trên khuôn mặt đang tức tối nên cô cũng nảy sinh trong lòng sự sợ hãi.
- Doanh...Doanh...Suyễn...!sao anh biết em ở đây...
- Nói cho rõ ràng, em đang làm cái trò gì trong thời gian vừa qua? – Doanh Suyễn nghiến răng nhìn cô, giọng rất trầm.
- Em...em đã nói rồi...em muốn chia tay...!em hết thích anh...!- Mật Di vừa sợ vừa ấp úng trả lời.
- Có muốn anh bẻ cổ em không?
Hành lang vắng lặng, tiếng hai người bọn họ nói chuyện nghe rõ mồn một, chỉ sợ lỡ ai nghe thấy thì không hay, phòng của những người kia cũng ở san sát nhau.
Biết Mật Di đang ngại sợ người khác nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ, Doanh Suyễn liền kéo tay cô đi vào thang máy rồi ấn lên tầng cao nhất, đẩy cửa một căn phòng bước vào, là phòng hạng sang ở khu nghỉ dưỡng Sheraton.
Bị lôi vào đây thì thế nào cũng bị Doanh Suyễn bắt ép lên giường, Mật Di kháng cự không muốn nhưng chỉ như sức muỗi.
Bị ném lên giường không thương tiếc, Doanh Suyễn đứng nhìn cô rồi hỏi.
- Suy nghĩ thật kỹ trước khi mở miệng nói chuyện.
- Nói...nói chuyện gì chứ...!em chỉ muốn vậy thôi...!anh nghe không hiểu sao? – Mật Di vội ngồi dậy và lùi sát lên đầu giường.
- Lý do ? - Doanh Suyễn bắt đầu cởi áo vest.
- Hết...hết tình cảm...em không thích anh nữa...!chỉ vậy thôi...!thêm nữa...anh cũng chỉ muốn chị Mẫn Hoa...!- Mật Di vội im bặt, không dám nói nữa.
- Thích đào sâu vào tâm trí của anh?
Mọi thứ ngay trước mặt đấy thôi, cần gì phải đào sâu, Mật Di nhìn chằm chằm vào người đang đứng đối diện, trong đầu không ngừng mắng nhiếc bản thân, bị Doanh Suyễn tóm được thì chỉ có hai phương án, hoặc là bị đánh hoặc là làm chuyện đó, không có cuộc nói chuyện nào ra hồn lúc anh tức giận.
- Anh...anh rõ ràng có người phụ nữ khác...
- Thì sao? – Doanh Suyễn đáp.
- Không phải anh từng bảo không sống kiểu bầy đàn ??? - Mật Di cực sốc khi thấy sự thản nhiên của anh.
- Anh chỉ làm tình với em.
Rất sai...rất sai, Mật Di bàng hoàng ngơ ngác nhìn chằm chằm vào mắt Doanh Suyễn, hay là khái niệm về mối quan hệ tình cảm nam nữ của anh ta có vấn đề, Mật Di vừa nghĩ xong liền đặt câu hỏi ngay.
- Anh từng nói thích em, nhưng anh lại sẵn sàng qua lại cùng người phụ nữ khác, vậy em là cái gì trong mối quan hệ này ?
- Người anh thích.
– Doanh Suyễn đáp.
- Không, nếu em thích anh nhưng em vẫn qua lại với người đàn ông khác thì anh thấy thế nào? - Mật Di hỏi lại.
- Em dám.
– Doanh Suyễn đáp.
- Vậy sao anh làm thế với em, nếu không muốn xây dựng tình cảm với duy nhất một mình em thì đừng có đến làm phiền em.
- Mật Di vẫn rất sốc.
- Anh thích em, nhưng không yêu em, dù có qua lại với đàn bà khác thì anh cũng chỉ có duy nhất em để lên giường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...