Doanh Suyễn đang ngồi trên ghế sofa cởi trần đưa lưng về phía Mật Di, cảm nhận sự dễ chịu khi bàn tay của cô cứ mơn trớn khắp lưng anh.
Mật Di phải quỳ gối để thoa thuốc cho người đã đỡ giúp cô vật cứng kia, sau khi đã cho anh uống thuốc giảm đau và tan máu bầm, đề xuất đi bệnh viện kiểm tra lại nhưng Doanh Suyễn không nghe, còn tự tin khẳng định cơ thể của anh thì người biết rõ nhất chính là anh.
- Rồi đấy, tối anh nhớ nhờ người giúp việc thoa thêm để mau hết đấy, lúc trước em toàn bôi thuốc này mới nhanh hết bị bầm tím...
- Nên trong tủ thuốc của em có rất nhiều loại này, dự trữ để dùng cả đời hay gì vậy? – Doanh Suyễn vừa mặc áo sơ mi vừa hỏi.
- Không được đánh em nữa, nếu không thì chia tay, đường ai nấy đi.
- Mật Di ngồi xuống ghế và nói.
- Để anh suy nghĩ.
Gì chứ, đánh người mà cũng phải suy nghĩ sao trời, Mật Di nhìn chằm chằm vào sau đầu của Doanh Suyễn, lúc trước thì không nói làm gì, nhưng việc đàn ông đánh phụ nữ tàn bạo như thế thì gặp người bình thường đã đi báo án và lo tìm cách trốn càng xa càng tốt rồi.
Còn hiện tại thì cũng tạm xem như hai người họ là người yêu của nhau, không lẽ mỗi lần làm gì không vừa ý thì lại bị bạo hành, Mật Di vừa nghĩ xong liền mở miệng hỏi tiếp.
- Em nói thật đấy, còn dùng bạo lực thì sẽ không ai dám dành tình cảm cho anh đâu, như lần anh đánh em ở Phong Đài đấy...anh không thấy bản thân rất ác sao?
Quay lại đối diện với Mật Di, thấy dáng vẻ nhỏ nhắn đang bất mãn và tủi thân khi nhắc lại chuyện đấy, thật ra là khuya hôm đó Doanh Suyễn cũng có nói xin lỗi nhưng là trong lúc Mật Di đang ngủ say như chết vì tác dụng của thuốc.
- Không.
- Uổng công em thích anh, còn quan tâm anh nữa...đúng là đồ không có lương tâm mà...!– Mật Di nhíu mày, bĩu môi nhìn anh.
Đang định đứng dậy rời khỏi ghế sofa thì lại bị Doanh Suyễn kéo tay giữ lại, thuận thế làm cô ngã nhào vào vòng tay của anh, nhìn thẳng vào mắt đối phương, rồi lại không biết phải nói gì tiếp theo.
Ngoài trời, mưa đã bắt đầu tạnh, nhưng vẫn còn rất âm u, cả hai cùng nằm trên ghế sofa, Doanh Suyễn nằm nghiêng, đang chống một tay dưới đầu, tay kia đặt lên ngang người của Mật Di và cúi đầu thấp giọng nói vào tai cô.
- Hôm đấy, anh đã xin lỗi, nhưng do em ngủ nên không nghe thấy thôi, nên lương tâm anh rất bình yên.
- Vậy cũng tính là xin lỗi sao...anh trơ trẽn hơn em nghĩ đấy Doanh Suyễn...!– Mật Di nheo nheo mắt nhìn anh.
- Không phải em là người gây sự trước sao, bây giờ liền làm như kiểu tất cả là do anh gây ra cho em gánh? – Doanh Suyễn cười khẩy nhìn cô.
- Sao lại chắn cho em thế, lỡ bị thương nặng hơn thì sao...anh dại dột thật đấy...!– Mật Di ấp úng hỏi lại.
- Anh không biết, chỉ nghĩ là nếu em bị vỡ đầu chết thì khó coi lắm...ha ha...!– Doanh Suyễn chợt cười rất vui vẻ.
- Cái tên này...nói năng như thế mà nghe được hả, rồi lỡ người vỡ đầu là anh thì sao chứ?
Lúc thấy Doanh Suyễn cười đến run cả vai, Mật Di thấy tim vừa đập nhanh hơn vài nhịp vì biểu cảm trên khuôn mặt của anh, chưa từng nhìn thấy...!Không lẽ Doanh Suyễn lúc nói chuyện với người anh thích thì sẽ như thế này sao...!Mật Di điên thật rồi.
Nhưng bản thân Doanh Suyễn cũng khá bất ngờ vì chưa khi nào anh nói chuyện phiếm như thế này cùng phụ nữ, ở gần Mật Di thật sự rất thoải mái.
- Sốt nữa hay gì mà mặt em đỏ bừng thế kia, vừa uống thuốc rồi mà?
- À...à...Không phải sốt...chắc do trời nóng...trời nóng...!– Mật Di vội lấy tay che mặt, xấu hổ nhìn anh.
- Trời nóng, em có bị gì không đấy, hay muốn anh giúp em thoát bớt nhiệt? – Doanh Suyễn vừa nói vừa luồn tay vào váy của cô.
- Không cần...không cần...em hết nóng rồi...em đang ốm đấy...anh không được làm em mệt hơn...!– Mật Di vội nói, không quên giữ tay anh lại.
- Đụng chạm chút thôi, anh không làm gì đâu...
Để mặc cho Doanh Suyễn muốn làm gì làm trước ngực, Mật Di phải đánh vào tay anh để giảm bớt lực tay đang càn quấy.
Nhiều cảm xúc mới mẻ trong mối quan hệ này quá, Mật Di vẫn chưa thể nào thích ứng kịp, hai người bọn họ đi ngược lại quá trình của những người bình thường yêu thích nhau, song cũng không khác biệt gì bao nhiêu khi bây giờ đã quay lại theo quy trình đó.
Chỉ là còn rất nhiều khúc mắc mà Doanh Suyễn đang giữ kín trong suy nghĩ, chưa thể thoát ra khỏi hoàn toàn, dù biết bản thân thích Mật Di nhưng anh vẫn chưa thể tin tưởng vào cô, không biết vài ngày nữa có khi lại quay sang chạy trốn không chừng.
Bão qua đi, trời quang mây tạnh rất đẹp, cũng đã bắt đầu bước vào tháng hè đầu tiên của năm, hôm nay là ngày dạy học cuối cùng ở trường đại học Bắc Kinh, các sinh viên hào hứng đứng dậy cúi đầu chào tạm biệt giảng viên rồi lũ lượt kéo nhau chạy nhanh ra khỏi giảng đường để về ký túc xá hoặc phòng trọ để chuẩn bị hành lý trở về nhà cho kỳ nghỉ hè một tháng rưỡi.
Mật Di vừa cầm máy tính bước ra khỏi lớp thì bắt gặp chị Thư Kỳ cũng vừa đi tới, cả hai liền cười rồi đi tiếp về phòng làm việc.
Vào đến nơi lại thấy Armin đang hí hửng khoe lịch trình du lịch trong thời gian nghỉ hè của thầy ấy với chị Du Nhiên.
- Hè này nên đi đâu thì được nhỉ, năm rồi đã đi du lịch các nước lân cận chúng ta, thấy cũng không có gì đặc biệt quá...!– Chị Thư Kỳ vừa ngồi xuống ghế, liền nói ngay.
- Hay chị định đi nghỉ mát ở mấy vùng biển, em thấy thời điểm này rất phù hợp để nghỉ dưỡng ở những nơi như thế? – Mật Di vừa nói vừa rót một ly cà phê để uống.
- Chị định đi Châu Âu, nhưng mà ngán vụ ngồi máy bay quá, ước gì chỉ cần bay hai ba tiếng thì tới nơi nhỉ...!– Chị Thư Kỳ thở dài.
- Nếu như thế thì anh sẽ không cần đến Trung Quốc định cư nữa rồi...ha ha...!– Armin đứng gần đó, bật cười khi nghe như thế.
Dạo gần đây Doanh Suyễn đã đi công tác, phải liên tục di chuyển qua lại giữa các thành phố lớn nên không tiện gọi điện thoại cho nhau, Mật Di có để lại tin nhắn nhưng đến nữa đêm hoặc có khi gần sáng anh mới trả lời.
Đúng là muốn đứng đầu một tập đoàn lớn như DJI thì phải chịu nhiều áp lực công việc hơn trăm lần người bình thường như cô.
Lúc nào rảnh thì lại đến biệt viên ở Summer Palace thăm Tiểu Tịnh, con bé cao lên thấy rõ, cũng đã nghe lời hơn rất nhiều, không còn mè nheo như lúc trước nên Mật Di cũng dễ thở hơn mỗi lần tạm biệt để về lại căn hộ.
Mất khá lâu để sửa chữa lại phần đuôi xe bị hỏng do va chạm lần đó, Doanh Suyễn đưa chiếc Rolls Royce cũng kiểu với xe anh nhưng là màu trắng đến, làm Mật Di hơi hoảng vì không dám lái chiếc xe có giá gấp bốn chiếc Lexus của cô, Doanh Suyễn nói...à không, đe dọa thì đúng hơn mới có thể làm Mật Di chịu sử dụng xe.
Lúc mang trả lại thì anh chỉ nhíu mày rồi có ý không muốn lấy lại, Mật Di suýt cãi nhau vì chuyện này nên mới có thể bình yên trả xe.
Biết là Doanh Suyễn nhiều tiền, nhưng không cần phải làm như thế, Mật Di không thiếu thốn gì cả, sống rất thoải mái.
QUÁN BAR JANES AND HOOCH
Tầng ba dành cho khách VIP, Tố Cẩn vừa bước ra khỏi cửa thang máy, chiếc váy hai dây màu đỏ chói được thêu hoa hải đường bên trên, bó sát làm nổi bật tất cả đường cong trên cơ thể, tóc búi cao gọn gàng theo kiểu của Mẫn Hoa thường búi.
Cử chỉ và dáng đi đều phải tuân theo lời của Doanh Suyễn yêu cầu, nếu làm sai một chút khiến anh ta không vừa mắt liền bị đuổi ra ngoài, thư ký riêng cũng đã đưa một bản thỏa thuận cho Tố Cẩn để xác nhận, điều này làm Lâm Hàn gần như là tức sôi máu vì không được tiếp cận với bạn gái.
Căn hộ ở Phong Đài được chuẩn bị để Tố Cẩn chuyển vào ở ngay khi ký kết, nhưng vì số tiền hàng tháng nhận được quá lớn nên Lâm Hàn cắn răng chấp nhận, người của Doanh Suyễn gần như là theo sát mọi hành động của bọn họ.
Đẩy cửa phòng rượu dành riêng cho khách hàng đặc biệt bước vào, Tố Cẩn liền xuất hiện ngay sau đó, nhìn người đàn ông ngạo mạn và lãnh đạm đang ngồi trước mặt mà thấy lo lắng trong lòng, tuy đã gặp vài lần ở căn hộ riêng nhưng Doanh Suyễn không làm gì cả, chỉ bắt cô ấy đứng trước mặt và mỉm cười, nói chuyện dịu dàng theo đúng ý anh ta.
- Xin lỗi, em bị kẹt xe nên đến muộn...
- Đến đây.
– Doanh Suyễn chỉ liếc mắt nhìn một chút rồi thôi.
Tố Cẩn đi đến bên cạnh và chậm rãi ngồi xuống, định rót thêm rượu thì bị Doanh Suyễn giữ chặt cổ tay lại, lại quên mất yêu cầu này, tuyệt đối không được rót rượu như những hạng gái tiếp khách.
Vội rút tay lại ngay, Tố Cẩn vội cúi đầu, không dám nhìn người đàn ông này.
- Xin lỗi...xin lỗi...
- Anh muốn em cười, không phải tiếp rượu, Mẫn Hoa.
– Doanh Suyễn nhìn sang người bên cạnh, thanh âm giọng nói rất lạnh.
- Em...em biết rồi...xin lỗi anh...
Muốn lấy được tiền sao lại áp lực và khó khăn như thế này, cứ nghĩ đơn giản là lên giường thôi là sẽ được...nhưng không phải như thế, Tố Cẩn phải bắt chước cách đi đứng, mỉm cười, cách ăn mặc của người khác nên rất không thoải mái.
Số tiền hàng tháng Doanh Suyễn chu cấp nếu chỉ một mình Tố Cẩn dùng để mua sắm, ăn chơi thì dư sức tiêu xài hoang phí, nhưng do phải gánh thêm cả Lâm Hàn rồi thêm thói cờ bạc của anh ta, bao nhiêu cũng không đủ.
Xem ra phải sớm đá bay Lâm Hàn thì mới mong được sống sung sướng.
Biết rõ gương mặt của Tố Cẩn là được phẫu thuật chỉnh sữa, một cách vô tình lại giống Mẫn Hoa như đúc, Doanh Suyễn biết tất cả, nhưng chấp niệm về thời gian ở bên Mẫn Hoa vẫn chưa bỏ qua được, anh đành dùng cách này để rũ bỏ mọi thứ về cô ấy.
Thêm cả việc bỏ trốn kia, như giáng một đòn vào tâm lý chiếm hữu cao ngất của Doanh Suyễn, lúc nào cũng khiến anh tức tối khi nhớ lại.
Nhìn cách Tố Cẩn cười, nói chuyện về những thứ Doanh Suyễn muốn nghe lại khiến anh cảm thấy rất xa lạ, nhưng cũng phải thừa nhận là “Mẫn Hoa giả” này diễn rất tròn vai.
BIỆT VIÊN SUMMER PALACE
Nhìn đồng hồ trên tay thấy đã hơn mười giờ đêm, người giúp việc mang tách trà thứ hai đến rồi cẩn thận đặt xuống trước mặt của Mật Di, sau đó lấy chiếc ly thứ nhất đặt lại lên khay rồi xoay người trở vào bếp.
Lúc chiều có đến thăm và chơi cùng Tiểu Tịnh suốt cả buổi, đến tận khi con bé đi ngủ mà vẫn chưa thấy Doanh Suyễn về, cũng không nghe điện thoại.
Chờ lâu quá, Mật Di mới cầm túi xách đứng dậy và đi ra bên ngoài, định mở cửa xe để bước vào thì thấy ánh đèn xe của Doanh Suyễn cũng vừa lúc xuất hiện ở xa chiếu đến.
Lúc anh bước ra khỏi xe và bước đến gần thì Mật Di nghe được mùi rượu trên người anh.
- Anh uống rượu mà còn chạy xe?
- Chỉ uống một chút thôi, mau vào nhà đi, muộn rồi em còn định về à? – Doanh Suyễn nói.
- Em chờ anh từ chiều đến giờ rồi, gọi anh còn không nghe máy nữa...
Chưa phàn nàn xong thì đã bị Doanh Suyễn nắm tay dẫn vào bên trong, đi thẳng lên lầu hai, vào căn phòng cuối hành lang, là phòng ngủ của anh.
Từng vào một lần, nhưng khi vào thêm lần nữa Mật Di vẫn rất choáng ngợp vì diện tích rất lớn của căn phòng.
- Anh có việc riêng, em không cần ngồi chờ đâu, mệt thì lên phòng mà nghỉ.
- Cái tên này...không mảy may quan tâm bạn gái luôn thì phải...hời hợt quá đấy...!- Mật Di ngồi xuống ghế, nhìn theo bóng lưng của anh.
- Em nghỉ hè rồi đúng không? – Doanh Suyễn vừa cởi áo vest vừa hỏi.
- Ừm, em nghỉ được hơn một tháng, không như người kinh doanh như anh...làm cả năm không được nghỉ ngơi như em.
- Mật Di trả lời.
- Ở lại đây đi, ngày mai anh ở nhà cùng em.
Nói xong, Doanh Suyễn liền ném áo vest lên ghế rồi cúi người ôm chầm lấy Mật Di, nhấc bổng lên cao rồi bắt đầu hôn, chậm rãi đi vào phòng tắm.
Mật Di không từ chối, đặt hai tay lên vai anh rồi hôn trả, thái độ của Doanh Suyễn rất khó đoán, đôi khi lại khá dửng dưng nhưng không phải vì thế mà Mật Di bắt bẻ gì.
Nhưng tại sao lại có mùi nước hoa của phụ nữ bám trên trang phục của Doanh Suyễn, rất nhẹ nhưng nếu áp sát và khứu giác nhạy cảm thì sẽ nghe ra, mùi hương gỗ mộc rất nhanh át đi.
Mật Di lại tự cười bản thân trong suy nghĩ, Doanh Suyễn làm kinh doanh, tất nhiên phải tiếp xúc với các đối tác rồi, có gì lạ khi nghe mùi nước hoa khác trên trang phục của anh.
Nhìn mấy con ngựa đang đi chậm rãi phía sau, người dẫn ngựa cũng rất thong thả, thảm cỏ cũng thật là xanh mướt, Doanh Suyễn mặc trang phục chuyên dụng cho việc cưỡi ngựa rất bắt mắt, điều khiển một con ngựa màu đen to lên vô cùng thuần thục.
Mật Di cũng mặc trang phục chuyên dụng nhưng mà là đứng sau phần hàng rào, giương mắt nhìn mấy chú ngựa ở phía xa, từng bị ngựa làm bị thương nên sinh ra tâm lý sợ đến gần mấy con ngựa.
Người dẫn ngựa hết sức thuyết phục nhưng vẫn không lay chuyển được Mật Di, phải đến khi Doanh Suyễn cưỡi con ngựa của anh chạy đến gần chỗ cô.
- Em không biết cưỡi thì vào đây anh hướng dẫn, cứ đứng đấy không giải quyết được vấn đề gì đâu.
- Không được...em sợ ngựa...!lúc trước ở Chicago từng bị ngựa đá gãy xương...Á...!- Mật Di hoảng hốt lùi lại khi con ngựa quay sang thở phì phò gần chỗ cô đứng.
- Thế thì càng phải khắc phục nó đi, dao chém bị thương không sợ, đi sợ mấy con ngựa, em cũng lạ lùng thật.
– Doanh Suyễn nhìn cô rồi cười.
- Thôi...thôi...!em không tập đâu...!anh đừng có ép ...
Thấy Mật Di ngoan cố không chịu vào trong sân để tiếp xúc cũng như tập cưỡi ngựa, Doanh Suyễn liền nhảy xuống khỏi lưng con ngựa và vươn tay nhấc bổng Mật Di lên cao, qua khỏi hàng rào, cô sợ nên giữ chặt cánh tay của anh.
Nhưng mà Doanh Suyễn thì gỡ bàn tay cô ra và đặt lên đầu con ngựa, thấp giọng hướng dẫn các bước để làm quen.
Người dẫn ngựa đưa đến một con ngựa màu nâu khác, vóc dáng hơi nhỏ so với ngựa của Doanh Suyễn, nhưng mà vẫn rất đáng sợ đối với Mật Di.
Phải mất cả tiếng đồng hồ thì Mật Di mới có thể tự chạm vào chú ngựa nâu kia, hơi dè dặt một chút nhưng đã bớt lo lắng trong lòng hơn.
- Bám tay vào đây, còn chân thì chỗ này, dùng sức lấy đà leo lên lưng ngựa, anh giúp em.
– Doanh Suyễn vừa giữ dây cương của con ngựa vừa hướng dẫn cô.
- Tại sao em phải học cưỡi ngựa chứ...anh không có bộ môn nào khác để chơi cùng em sao? - Mật Di nhìn con ngựa rồi lại ngẩng đầu nhìn anh.
- Sợ cái gì thì học cái đấy, mau làm theo lời anh nói nào, em đừng có câu giờ, Tiểu Tịnh đi học chiều mới về.
– Doanh Suyễn nhìn cô.
- Từ từ...em ngã là do anh xúi giục cả đấy.
Tuy phải chật vật khá lâu để leo lên được lưng ngựa, song Mật Di vẫn không dám làm gì thêm, cứ hét ầm cả lên vì sợ ngựa hất ngã cô.
Mấy người dẫn ngựa xung quanh đấy cũng được một phen cười đau cả bụng, còn Doanh Suyễn thì cũng không kém cạnh, quát ầm lên chỉ để hướng dẫn Mật Di phải để chân ở đâu, để tay ở đâu.
- Thẳng lưng em lên, ai đời cưỡi ngựa mà như đi rình rập khom lưng như thế chứ?
- Anh mắc cười vừa thôi...em đã biết cưỡi đâu mà anh so sánh kiểu đấy...mau giữ con ngựa lại...Doanh Suyễn...giúp em...!- Mật Di lúng túng hoảng hốt khi con ngựa bắt đầu di chuyển qua lại.
- Giữ chặt dây cương, anh dẫn ngựa để em ngồi cho vững, thẳng cái lưng lên...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...