Mỗi lần kết thúc việc này, nếu không phải vì mệt quá không thể rời khỏi giường rồi ngủ quên lúc nào không hay thì chắc có lẽ đây là lần đầu tiên cả hai người họ nằm ngủ chung giường khi vẫn còn tỉnh táo.
Lúc Doanh Suyễn gần như là nghiến răng để đẩy mạnh thắt lưng hơn thì Mật Di cũng phải chịu đựng điều đó cùng anh, không gian trong phòng ngủ tràn ngập dục vọng và hơi thở gấp gáp.
Tự nhiên thấy không thoải mái lắm, Mật Di kéo chăn trùm kín đầu, xấu hổ nghĩ lại mấy lời nũng nịu khi ở thang máy, rồi trong phòng tắm, thầm hét lên trong đầu, tại sao lúc đó lại có thể quên béng đi việc bị Doanh Suyễn áp đặt.
- Nói đi, em đang tính làm trò gì đúng không?
Thấy người bên cạnh trùm chăn kín đầu, Doanh Suyễn xoay người về phía cô rồi kéo tấm chăn xuống, khuôn mặt của Mật Di đang đỏ bừng, đôi mắt như có nước, không phải là sắp khóc.
Nhìn chằm chằm vào anh, kiểu như rất oan ức, hay đại loại là thế.
Mật Di muốn kéo chăn lên đầu, nhưng không được vì Doanh Suyễn đang ghì chặt phần chăn trước ngực cô, ánh mắt hoài nghi quan sát.
- Em...em có làm gì được anh đâu...chỉ là không muốn bị anh thô bạo thôi...như thế cũng không được sao?
- Đừng dại dột làm mấy trò anh không thích.
– Doanh Suyễn đưa tay miết nhẹ như đang mơn trớn lên mặt cô.
- À...tối mai em muốn đến AZUR ăn tối...có thể...mời anh đi cùng...được...được không?
Phải ép buộc miệng phun ra mấy chữ này, Mật Di cũng sốc lắm, không có chút tự nhiên như lúc hẹn Quân Thụy cùng hai người kia đi ăn tối.
Dù nói như thế, Mật Di cũng thấp thỏm lo lắng vì không biết Doanh Suyễn có chịu đi cùng không, mà hai người họ cũng không đủ gọi là quan hệ bạn bè nữa.
- Mấy giờ? – Doanh Suyễn chợt ho khan vài tiếng, cơ mặt cũng giãn ra, nhìn như đang cười, mà cũng không cười.
- Tám giờ tối...em không có ý gì đâu...chỉ là ngày mốt em phải đi Mỹ dự đám cưới của chị gái...nên...nên...!tất nhiên là em sẽ không làm gì khiến anh không vừa ý...!- Mật Di ấp úng giải thích vì sợ bị hiểu lầm.
- Ừ, vậy ngày mai anh đón em.
– Doanh Suyễn đáp.
Từ từ, bỗng thấy người đàn ông cọc cằn thường ngày lại trở nên ôn nhu bất thường làm cho Mật Di hơi sợ hãi, tâm lý chung thì là như vậy, Mật Di nhìn chằm chằm vào Doanh Suyễn, trên vai vẫn còn vết sẹo mờ do bị gót giày cao gót của cô đạp lần trước, cơ thể này đẹp mắt đến nhức nhối.
Nhưng phải nói cho xong chuyện đã, rồi mới yên tâm đi ngủ được.
- Còn chuyện em đi Mỹ vài ngày...anh có thấy khó chịu khi em sẽ đi chung với...ừm thì anh cũng biết em đang muốn nói đến ai rồi đấy...
- Giữ khoảng cách phù hợp là được.
– Doanh Suyễn thấp giọng đáp, tay thì miết lên môi cô đầy âu yếm.
- Em xin lỗi trước...nhưng anh là ai vậy...không giống Doanh Suyễn mà em biết...!– Mật Di vội nhích người ra xa khỏi tầm tay của anh, hoang mang tột cùng.
- Em ngoan thì sẽ được đãi ngộ tốt từ anh và ngược lại.
Chết thật, lại bị nụ cười như có như không của Doanh Suyễn làm cho ngây người, đây rốt cuộc là ai chứ...!Mật Di vẫn không dám tin Doanh Suyễn cũng có lúc nói chuyện kiểu nuông chiều với cô, tuyệt đối không bao giờ dám nghĩ tới.
Doanh Suyễn vươn tay kéo Mật Di nằm sát vào người anh, đắp chăn xong nhắm mắt, một tay anh kê dưới đầu, tay kia đặt trên eo của cô.
Tỉnh táo lại đi, sao lại để bị thao túng như thế chứ, Mật Di thở hắt ra một hơi nhẹ rồi xoay lưng về phía Doanh Suyễn để ngủ.
Liền cảm nhận được môi của anh đang áp lên vai, nhịp tim của Mật Di trở nên dồn dập hơn, khuôn mặt đỏ bừng từ nãy giờ, cơ thể cứng đờ không dám nhúc nhích.
Mật Di đã xin nghĩ phép hẳn mười ngày để dành thời gian nhiều hơn cho hôn lễ của chị Thục Tâm, cũng đã nhờ các anh chị trong khoa Ngoại Ngữ thay cô dạy học nếu còn trống lịch, còn lại thì sau khi về Bắc Kinh thì tính tiếp.
Mới sáu giờ sáng mà Doanh Suyễn thức dậy, anh nhẹ nhàng kéo tay của Mật Di ra khỏi thắt lưng và đặt xuống giường, xoa nhẹ lên đầu cô xong mới kéo chăn lại.
Hôm nay anh có cuộc họp quan trọng vào bảy giờ, không thể nán lại thêm.
Lúc Mật Di tỉnh dậy thì đã gần chín giờ sáng, vội nhảy khỏi giường lấy trang phục đi vào phòng tắm, còn phải thông báo cho Tố Cẩn tối nay chuẩn bị.
Vừa dọn dẹp cát và thay thức ăn lẫn nước uống cho Tiểu Mi xong, Mật Di liền ngồi xếp bằng trên ghế sofa ngoài phòng khách, mở danh bạ điện thoại lướt tìm số của Tố Cẩn, xong nhấn nút gọi.
Mà không biết cô gái này làm việc gì nhỉ, nhớ lại hôm qua mới thấy trang phục lẫn hành động có chút gì đó hơi mạnh bạo, lời nói cũng khá thoải mái.
Phải gọi đến cuộc thứ hai thì mới được giọng nói đang ngái ngủ của Tố Cẩn truyền đến.
- Tôi nghe...ai vậy...mới sáng sớm...muốn đòi tiền thì đừng có gọi...
- Tố Cẩn, là tôi đây, La Mật Di...cô tỉnh ngủ đi...tôi cần nói chuyện.
– Mật Di hơi sốc khi nghe mấy lời này.
- À...!cô La hai vạn tệ, xin lỗi...xin lỗi để tôi rửa mặt đã...Chờ chút...
Huầy, gặp trúng kiểu người gì đây trời, Mật Di vừa giữ điện thoại vừa chờ Tố Cẩn đi rửa mặt, tự hoài nghi không biết cô gái này có thể làm được gì không nữa, phải chi mà thuận lợi thì khả năng được Doanh Suyễn nới tay là rất đáng để thử.
- Xin lỗi cô La, tôi ngủ trễ nên giờ không dậy nổi, cô có chuyện gì cứ nói đi.
– Tố Cẩn nói.
- Tối nay, tám giờ ở nhà hàng khách sạn AZUR, tôi sẽ dẫn người đó lên phòng 409, trang phục cho cô mặc tối nay khi xuất hiện trước cửa phòng thì tôi sẽ đưa người chuyển cho cô.
– Mật Di đáp.
- Vậy tôi sẽ giả vờ gõ cửa nhầm phòng 409 nhé, xuất hiện xong tôi sẽ chuồn đi ngay khi đã nhận được tiền công.
– Tố Cẩn trả lời, giọng nghiêm túc vì số tiền hai vạn kia, đủ để trả tiền lãi hai tháng.
- Nhất định phải chạy thật nhanh, không được để người đó giữ lại, nếu làm được thì tôi sẽ gửi cô thêm tiền công.
– Mật Di trả lời.
- Yên tâm đi cô La, mấy trò này tôi giỏi lắm, cô cứ chờ tôi thể hiện nhé, cần gì nhớ gọi cho tôi nhé.
Đúng là Mật Di không nghĩ sai về con người Tố Cẩn, chỉ cần vung tiền ra liền có thể điều khiển được, cũng khá tò mò không biết cô ấy ở đâu và làm nghề gì, khuôn mặt xinh đẹp đó mà làm việc không đứng đắn chắc phí phạm lắm.
Bên này, Tố Cẩn vung chân đá mạnh vào lưng của người bạn trai đang khỏa thân nằm bên cạnh, trong một căn chung cư cũ và xuống cấp ở trong một con hẻm nhỏ và tối giữa trung tâm quận Phong Đài.
- Dậy đi thằng kia, mau thu dọn chuẩn bị tối nay giúp em làm một phi vụ ba phút kiếm hai vạn coi nào...
- Gì mà ba phút hai vạn, em làm tình nhân với mấy thằng cha già kia cả mười ngày mới được số tiền đó...em đùa anh à...!– Lâm Hàn vừa nằm ngửa lại vừa cười khẩy.
- Thật đấy, có con nhỏ nó nhờ em giả làm bạn nó để xuất hiện trước mặt gã nào ý...Không cần ba phút đâu, lướt qua thôi là trả em hai vạn...tối qua còn chuyển ba nghìn làm tin này.
Nghe thấy thế, Lâm Hàn vội vàng ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào Tố Cẩn đang mặc lại trang phục.
Từ sau khi phẫu thuật thì công việc cặp kè làm tình nhân bí mật của mấy tay nhà giàu của Tố Cẩn cũng thuận lợi hơn rất nhiều, nhưng do cả hai nghiện cờ bạc nên bao nhiêu tiền cũng đổ sông đổ biển hết, còn đang mắc nợ bọn cho vay nặng lãi một số tiền rất lớn, hàng tháng phải trả hơn một vạn tiền lãi.
- Nghe ngon thế, vậy khi nào em đi đến đó, ở đâu để anh đưa đi? - Lâm Hàn vội hỏi.
- Nhà hàng khách sạn AZUR, tám giờ tối nay, anh nhớ canh chừng đường để em chuồn nha, nếu để bị giữ lại thì cô ta không trả tiền đâu.
- Tố Cẩn nói.
- OK em yêu, cứ có tiền là anh chơi tới cùng, mà giờ để anh chơi em đã...ha ha...!– Lâm Hàn nói xong liền nhào qua chỗ Tố Cẩn.
- Thằng điên này, anh không đi giao hàng à...
TẬP ĐOÀN DJI
Nữ trợ lý của phòng giám đốc vừa mang bữa trưa vào phòng làm việc cho Doanh Suyễn, nhẹ nhàng đặt lên bàn xong cúi đầu về phía giám đốc, xoay người ra khỏi phòng.
Trí Cao với tay lấy tập tài liệu trên bàn làm việc vừa được giám đốc thông qua, kiểm tra xem còn sót không mới lên tiếng.
- Tiên sinh, Duệ gia đã chấp thuận chuyển nhượng tất cả cổ phiếu hiện có sang cho Vệ gia, cũng xin được giảm ba mươi phần trăm thiệt hại mà họ đã vi phạm và gây ảnh hưởng đến DJI, ngài thấy thế nào ạ?
- Duệ tổng cũng đã già yếu, nên lần này cho qua, chuyện kia vẫn tiếp tục truy cứu.
– Doanh Suyễn trầm tư một lúc mới lên tiếng.
- Vâng thưa tiên sinh, Việt Vũ sẽ cử đoàn luật sư đến đó tiến hành các thủ tục liên quan...vậy còn Vệ tiểu thư...chúng tôi đã tra được lộ trình di chuyển của cô ấy, nếu ngài muốn thì sẽ tiến hành vây ngược lại? – Trí Cao ngập ngừng hỏi.
- Cứ theo dõi, cậu ra ngoài đi.
– Doanh Suyễn phẩy nhẹ bàn tay.
- Vâng, tôi xin phép.
Kéo ngăn tủ cuối cùng của bàn làm việc ra, Doanh Suyễn lấy bức ảnh của Mẫn Hoa ra nhìn, nụ cười này lúc trước anh thấy rất đẹp và vừa mắt, nhưng hiện tại thì không còn cảm giác như thế nữa.
Hoàn toàn trống rỗng trong tiềm thức mà anh từng cố chấp khi nghĩ về cô ấy, thật kỳ lạ.
Doanh Suyễn đặt bức ảnh về lại chỗ cũ, xong lại nhìn đến chiếc điện thoại đang nằm bên cạnh bàn phím máy tính.
Xong lại không tự chủ được suy nghĩ mà bấm số của Mật Di để gọi, rất nhanh thì giọng nói có phần dịu dàng có phần bất mãn truyền đến.
- Em nghe đây...
- Đang làm gì? – Doanh Suyễn từ tốn hỏi.
- Con mèo nó lôi gói thức ăn chạy khắp nhà...em sắp điên lên đây...!– Mật Di trả lời.
- Ừ, bắt nó dọn dẹp đi.
Nghe giọng Mật Di xong, Doanh Suyễn cười nhẹ một chút xong tắt máy, đi đến bàn để ăn trưa, tối nay còn cuộc hẹn ăn tối cùng cô nàng.
Còn ở căn hộ của Mật Di, thì cô đang đuổi theo Tiểu Mi để lấy lại gói thức ăn vặt, miệng liên tục mắng con mèo ngốc, vì hết chui góc này lại chui kẹt kia, tạm thời quên đi sự kiện chuẩn bị diễn ra vào tối nay.
NHÀ HÀNG KHÁCH SẠN AZUR
Đọc xong tin nhắn của Tố Cẩn gửi đến, đã thay xong đồ mà cô đã chuẩn bị từ trước, giờ đang ở nhà vệ sinh tầng bốn khách sạn AZUR chờ đợi.
Mật Di đặt điện thoại vào trong túi xách, sau đó mở cửa phòng đi xuống dưới trước cổng chung cư chờ Doanh Suyễn đến.
Hiện tại cô muốn xem thử phản ứng của anh khi nhìn thấy người có gương mặt giống Mẫn Hoa, sau đó sẽ phán đoán tình huống tìm cách thoát khỏi uy hiếp.
Nếu chỉ yêu thích gương mặt thì dễ xử lý, còn nếu muốn có được chị Mẫn Hoa thật sự thì cô sẽ phải dây dưa mãi cho đến lúc đó sao.
Vừa đi ra khỏi thang máy, Mật Di suýt nữa là đâm sầm vào người của Doanh Suyễn, khi anh định đi lên lầu tìm cô.
- Em đi đứng thì cũng ngẩng đầu lên nhìn phía trước chứ? – Doanh Suyễn đang ôm cô, giọng trầm thấp nhắc nhở.
- Tại...tại em mãi suy nghĩ linh tinh về chuyến bay ngày mai thôi...xin lỗi anh...!- Mật Di ngẩng đầu nhìn anh.
- Không sao chứ?
Được quan tâm nhẹ nhàng kiểu này, thấy không quen lắm, Mật Di vội đứng xa ra một chút để rời khỏi vòng tay của Doanh Suyễn, ngước mắt nhìn anh thêm một chút xong mới đi ra bên ngoài.
Doanh Suyễn mở cửa xe để cô bước vào trước, sau đó anh đi vòng đầu xe về bên cửa xe ghế lái.
Đúng là phong thái tự tin, ngạo mạn, khí thế hơn người, nếu mà không làm mấy trò làm kinh hãi người khác thì chắc chắn sẽ có rất nhiều người sẵn sàng bám lấy anh.
- Em vẫn chưa biết tuổi của anh? - Mật Di quay sang nhìn anh.
- Ba mươi sáu.
– Doanh Suyễn đáp.
- Ừm, thế anh có thể nói cho em hiểu về cách vận hành của một công ty không? - Mật Di gợi chủ đề nói chuyện.
- Em cứ hình dung như một sân chơi đi, em chơi giỏi thì em là kẻ được chọn.
– Doanh Suyễn cười khẩy.
- Nói chuyện với anh chỉ khiến em nhức đầu thêm...
Mật Di phàn nàn một chút rồi im lặng nhìn ra bên ngoài kính xe, tuyết đang rơi lất phất rất đẹp, quanh quẩn cũng sắp hết một năm, mong năm sau sẽ bình yên và gặp nhiều chuyện tốt, tránh xa được Doanh Suyễn.
Khoảng hai mươi phút thì đến trước cửa chính AZUR, nhân viên bảo an vội chạy đến mở cửa xe để Mật Di bước xuống trước, tự nhiên thấy hồi hộp quá, không biết Tố Cẩn đang tránh mặt ở đâu.
Cả hai đi vào trong khu vực nhà hàng, nhân viên phục vụ hướng dẫn vào bàn đã được đặt trước, sau chị chọn món xong, Mật Di định đưa thực đơn cho Doanh Suyễn nhưng anh không lấy, chỉ nói với nhân viên phục vụ là như cũ.
- Anh có bị dị ứng gì không?
- Không, còn em? – Doanh Suyễn hỏi lại.
- Cũng không...
Không khí lại trở nên gượng gạo, không biết phải tìm lý do gì để thuyết phục Doanh Suyễn lên phòng 409 nữa, trong khi nhân viên mang thức ăn lên thì điện thoại của Mật Di có thông báo tin nhắn đến, vội mở ra để kiểm tra.
Tố Cẩn muốn gặp mặt trong nhà vệ sinh, để trao đổi thêm vài chuyện linh tinh.
Ngước mắt nhìn Doanh Suyễn, thấy anh chỉ ngồi đấy, thái độ không có gì đặc biệt, bắt chéo chân và hai tay đặt trên đầu gối.
- Em vào nhà vệ sinh một chút nhé.
Nói xong, Mật Di liền nhẹ nhàng rời khỏi ghế, giữ nét mặt tự nhiên nhất rồi mới xoay lưng đi về phía ngược lại.
Vào trong liền gặp ngay Tố Cẩn đang đứng lấp ló ở cửa phòng cuối cùng, dáng vẻ lúc này giống Mẫn Hoa vô cùng.
- Cô mau dụ người đó lên phòng 409 đi...tôi chờ hơn mười phút rồi đấy, mà lúc nãy thấy mặt anh ta nhìn cứ gây ra cảm giác sợ sợ...cô có chắc chắn là không sao chứ?
- Yên tâm, anh ta thích khuôn mặt này, nhưng mà nếu cô không chạy nhanh thì lúc bị tóm là tôi không chịu trách nhiệm đâu đấy nhé...!- Mật Di vội nói.
- Yên tâm, tôi kiếm tiền chứ không kiếm rắc rối...cô mau ra ngoài đi...!- Tố Cẩn liền xua tay.
- Nhớ diễn nét dịu dàng vào lúc thấy anh ta, xong còn lại thì để tôi giữ chân, nhớ đấy nhé.
Nhìn thái độ nữa tự tin nữa thấp thỏm của Tố Cẩn càng làm Mật Di thấy hoang mang hơn, xoay lưng rời khỏi nhà vệ sinh trước, không biết nếu Doanh Suyễn giữ được Tố Cẩn lại thì sẽ làm gì nhỉ...Mật Di tự thắc mắc, thì cùng lắm là người giống người thôi, chắc không có vấn đề gì to tát.
Quay lại bàn ăn, nhìn các món đã được nhân viên đưa lên, Doanh Suyễn đẩy những món chính về phía Mật Di xong hối thúc cô ăn nhiều vào, còn anh thì chỉ ăn một chút.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...