Lấy túi xách từ tay người giúp việc, Mật Di mở ra lấy chìa khóa xe, cô định về căn hộ giữa thời tiết này, tuyết rơi nhiều hơn lúc chiều.
Tiếng cửa thư phòng mở ra, đồng thời Doanh Suyễn cũng xuất hiện.
Biểu cảm trên mặt khá thờ ơ, ánh mắt rất đẹp, dáng vẻ mặc thường phục cũng rất thu hút.
- Vào đây.
- Trễ rồi, em còn phải về căn hộ...
Muốn nói thêm nhưng lại thấy đầu của Doanh Suyễn hơi nghiêng nhẹ một chút theo kiểu có ngon thì nói thêm đi, xem thử cái cổ còn nguyên hay không.
Đó là suy diễn của Mật Di, xoay người đi về phía cửa thư phòng, chờ cô bước vào trước rồi anh cũng vào theo và đóng cửa lại.
Ngước mắt nhìn một vòng trước, căn phòng lớn thật, rất nhiều kệ đựng sách và tài liệu, bộ bàn ghế giữa phòng theo phong cách của biệt viên này, bàn làm việc thì lại theo lối hiện đại.
Màn hình máy tính khá lớn vẫn đang mở, Mật Di cũng khá tò mò không biết một ông chủ như Doanh Suyễn sẽ làm việc như thế nào, bản thân cô đi dạy thì cao lắm mỗi lớp học khoảng năm mươi sinh viên là cùng, còn một tập đoàn như DJI thì lên đến hàng nghìn.
- Ngồi xuống đi.
- Em không có nhu cầu tâm sự về công việc hay cuộc sống với anh lúc này đâu, em phải về để nghỉ ngơi để mai còn đi dạy.
– Mật Di vừa ngồi xuống ghế vừa nói.
- Còn đau không? – Doanh Suyễn đứng gần bàn làm việc, quay sang nhìn cô rồi hỏi.
- Mới tối hôm qua thì tất nhiên là vẫn còn đau chết đây này, anh hỏi thừa.
– Mật Di ngồi bắt chéo chân, biểu cảm có chút bất mãn.
- Ở lại đây đi, tuyết rơi nhiều khó thấy đường để lái xe.
Nghe được câu này, Mật Di liếc mắt nhìn sang người đàn ông ngạo mạn đó, giữa việc phải căng mắt ra lái xe với vận tốc rùa bò để về căn hộ và việc nán lại đây một đêm để chờ tuyết ngừng rơi, thì Mật Di không do dự chọn việc thứ nhất.
Thấy Mật Di đang mấp máy môi chuẩn bị nói mấy câu khó nghe, nên Doanh Suyễn chặn họng ngay.
- Đừng có nói mấy chuyện tào lao.
Biết ngay mà, Doanh Suyễn cười nhếch môi một chút khi thấy Mật Di không còn muốn mở miệng nói gì nữa, cô nàng này sẽ phải suy ngẫm chuẩn bị khoảng ba mươi giây trước khi tuôn ra mấy lời gây nhức nhối.
Mật Di im bặt, nhưng mắt vẫn nhìn Doanh Suyễn kiểu sắp mắng chửi người đến nơi.
Sau đó, người giúp việc đã dẫn Mật Di lên lầu một, vào căn phòng gần cuối hành lang, cách khá xa phòng ngủ của Tiểu Tịnh.
Càng tốt, không ở cùng tầng với phòng của Doanh Suyễn thì có ngủ ở phòng tắm hay cái góc tối nào cũng được.
- Cô La, chúng tôi không nhận được thông báo cô đến, nên chỉ vừa lúc chiều mới có thể chuẩn bị một ít trang phục để cô sử dụng, mong cô không thấy bất tiện.
Người giúp việc vừa cúi thấp đầu vừa đẩy cửa phòng thay đồ ngay bên trái chiếc giường ngủ đi vào vừa giải thích.
Mật Di khẽ nhướn mày, ít mà cô giúp việc nói là nữa tủ lớn.
- Được rồi, cảm ơn chị đã giúp đỡ, cứ để tôi tự nhiên.
- Vâng ạ, vậy tôi xin phép ra ngoài, cô La cần gì thì gọi nhé.
Chờ người giúp việc ra khỏi phòng ngủ trước, Mật Di mới dành vài phút để ngắm nghía căn phòng, biệt viên của Doanh Suyễn theo kiểu Địa trung hải, cũng từng vào vài phòng rồi, nên Mật Di cũng khá ngạc nhiên khi thiết kế và bố trí tất cả trong các phòng đó hoàn toàn không giống nhau, chỉ cùng cách phối màu đồ dùng được bày trí trong phòng.
Khác xa hình tượng các tổng tài ngầu ngầu trong truyện hay phim ảnh, nhưng mà căn biệt thự ở Phong Đài thì đúng chuẩn đó.
Mật Di quay vào phòng thay đồ, đặt túi xách lên kệ, xong chọn đại chiếc váy để đi tắm.
Lần đầu tiên ngủ ở nơi khác, không có cảm giác thân thuộc cũng như mùi hương đặc trưng, cũng không nghe tiếng meo meo, Mật Di nằm ngửa mặt nhìn lên trần nhà, đăm chiêu không thể ngủ.
Cũng thấp thỏm không yên tâm vì sợ bị Doanh Suyễn phục kích lúc ngủ say, giảm bớt ánh sáng chiếc đèn ngủ xuống thật tối, Mật Di nghe thấy tiếng tuyết rơi, tiếng gió thổi xào xạc rất nhỏ truyền đến.
Rồi lại ngủ lúc nào không hay, còn tưởng tượng đến chiếc váy cưới mà chị Thục Tâm chuẩn bị cho cô chiêm ngưỡng sẽ trông như thế nào, chắc chắn rất xinh đẹp, mà cô thì vẫn chưa mua sắm gì cho sự kiện sắp tới, cứ chuẩn bị làm thì lại bị làm phiền, quyết tâm tối chủ nhật sẽ thực hiện cho bằng được.
Đến gần sáng, Mật Di cứ cảm thấy bản thân đang bị vật gì đó rất nặng đè trên người, vừa mệt mỏi vừa khó thở, nên thử nhíu mày mở hé một mắt để xem thử chuyện gì.
Trước mắt là lồng ngực trần trụi của đàn ông, một tay thì chống xuống giường gần vai phải của Mật Di, tay kia thì giữ eo của cô, rất nhẹ nhàng và chậm rãi.
Cảm giác dễ chịu như đang ở trên mây...!khoan đã, Mật Di mở trừng hai mắt nhìn gương mặt của Doanh Suyễn, thấy anh đang thở hổn hển bằng miệng.
- Bỏ em ra...!anh đang làm gì vậy hả...!này...a...
- Anh không làm mấy vết thương trên người em đau, nên đừng giãy nảy lên như thế...!– Doanh Suyễn đẩy nhanh thắt lưng hơn.
- Anh...chậm lại...chậm lại...ư...!– Mật Di vội bấu mạnh vào thắt lưng của người trước mặt.
Định không vào phòng Mật Di, nhưng không hiểu sao lại muốn nhìn thử, thấy cô nằm ngủ rất thoải mái nên Doanh Suyễn đã chậm rãi mò lên giường, nhẹ nhàng kéo váy của cô qua khỏi đầu xong ném sang bên cạnh.
Mật Di lúc nào đi ngủ cũng chỉ mặc như thế này, cơ thể nhỏ nhắn đầy các vết đánh còn đỏ chói, nên Doanh Suyễn đã cố nhịn hành vi mạnh bạo bình thường lúc làm tình với Mật Di.
Xong hết, Doanh Suyễn chậm rãi chống tay ngồi dậy trước, huơ lấy trang phục rồi lần lượt mặc vào.
- Sáng rồi đấy, em còn ngủ là sẽ trễ giờ đi dạy.
- Em không phản đối việc này, nhưng mà anh dùng bao đi.
– Mật Di kéo chăn lên tận cổ, nằm trên giường bực bội.
- Yên tâm, anh không có bệnh lây truyền.
– Doanh Suyễn đứng dậy xong quay sang nhìn cô rồi nói.
- Em cũng không bị gì hết...anh ngang ngược thật đấy.
Mật Di quát nhẹ rồi đuổi Doanh Suyễn mau ra khỏi phòng để cô còn thay đồ, quan hệ kiểu này không an toàn, mà thuốc tránh thai dùng thì sợ ảnh hưởng đến sinh con, Mật Di quyết định đến bệnh viện để áp dụng một số phương pháp phòng ngừa khác.
Tạm biệt Tiểu Tịnh ở trước cửa chính xong, Mật Di mới bước vào trong xe để đi làm, Doanh Suyễn sẽ đưa con bé đi học sau.
Hai ngày liên tiếp phải đến biệt viên của Doanh Suyễn, nhưng lại không thấy anh ở đây, hỏi ra thì mới biết đã đi Thượng Hải công tác.
Tuyệt vời, chỉ cần ăn tối với Tiểu Tịnh xong liền chờ đến chín giờ dỗ con bé đi ngủ xong Mật Di liền quay về căn hộ ngay, lấy vài thứ cần thiết xong, Mật Di lái xe về biệt thự ở Thông Châu.
Dừng xe trước cửa biệt thự, người giúp việc vội chạy ra mở cửa xe, đi vào trong phòng khách thì thấy mẹ Tôn đang ngồi cắm hoa.
- Trễ lắm rồi mà mẹ không ngủ đi, việc này ngày mai làm cũng được mà?
- Con mới là người cần được nhắc nhở đấy, gần mười một giờ đêm mà dám chạy xe về đây, để ngày mai về không được hay sao? – Mẹ Tôn nói.
- Tại con muốn về luôn mà, chị Thục Tâm đâu ạ...nãy giờ không nghe giọng chị ấy...!– Mật Di ngó xung quanh tìm.
- Ở trên phòng nói chuyện điện thoại với cậu Quân Hạo từ lâu rồi, chắc ngủ quên không chừng...con ăn tối chưa, Mật Di? – Mẹ Tôn đứng dậy.
- Rồi ạ, mẹ nghỉ ngơi đi, con lên lầu tìm chị ấy.
Đẩy cửa phòng ngủ của chị Thục Tâm bước vào, thấy chị đang ngồi nói chuyện điện thoại rất vui vẻ, Mật Di nhẹ nhàng đi đến gần rồi mới ngồi xuống ghế.
Thục Tâm nói thêm vài câu nữa mới tắt máy, đặt điện thoại lên bàn xong quay sang nhìn em gái.
- Em về muộn thật đấy, trời còn đang rơi tuyết, không an toàn đâu đấy.
- Yên tâm, em mới bảo dưỡng toàn bộ chiếc xe, không có chuyện gì đâu, ngày mai mấy giờ anh em Quân Thụy về đến sân bay vậy chị? – Mật Di cười cười hỏi.
- Sáng khoảng chín giờ về đến sân bay, mai em và chị đi đón nhé, còn ba mẹ anh ấy thì về sau.
– Chị Thục Tâm vừa nói vừa đứng dậy.
- Ừm, mà váy cưới của chị đâu, cho em xem đi...em nôn nóng muốn được nhìn chị mặc thử quá đi.
Nghe em gái nói, Thục Tâm mỉm cười có chút xấu hổ, ngoắc tay ra dấu cho em gái đi theo sau, vào trong phòng ngủ, nhìn chiếc giá y cô dâu màu đỏ tươi, từng đường nét họa tiết thêu trên phần thân váy rất tinh xảo.
Mật Di chạm tay vào để cảm nhận, thật sự rất mềm mại, có lẽ vì như thế mà bất kỳ cô gái nào cũng muốn khoát lên người giá y xinh đẹp này và gả cho người mình yêu thương.
- Đẹp thật, em có thể tưởng tượng ra dáng vẻ đẹp như tranh vẽ mỹ nhân khi chị mặc nó lên người rồi.
- Chỉ mới có váy thôi, những thứ còn lại thì hai ngày nữa mới được chuyển đến, mà Mật Di này, chị nghe Quân Hạo nói lại rằng em từ chối anh Quân Thụy rồi sao? – Thục Tâm nhìn em gái, vẻ mặt đầy thắc mắc.
- Ừm, thật ra không phải em không thích anh ấy, nhưng mà đang có một số vấn đề xảy ra với em trong thời gian này...!– Mật Di hơi ngập ngừng.
- Có chuyện khó khăn gì thì cứ nói với chị, chúng ta cùng giải quyết, em toàn giữ chặt trong người thế kia...thì khi nào mới bình yên để tìm ai đó yêu thương em chứ? – Thục Tâm nói, ánh mắt đầy lo lắng.
- Chắc một thời gian nữa thôi...em cũng không muốn để ai phải đợi, nên cứ từ chối trước...nếu có duyên thật sự thì lo gì không gặp lại.
– Mật Di cười xòa, xua tay rồi nói.
- Ngốc nghếch thì có, có người quan tâm em những lúc mệt mỏi sẽ giúp em tích cực hơn đấy.
Những lời chị Thục Tâm nói không phải là sai, chỉ là không áp dụng được với Mật Di thôi, đến khi trở về phòng ngủ, mà tâm trạng có chút buồn chán không biết từ lúc nào lại xuất hiện.
Trước đây từng sống như thế nào nhỉ, Mật Di tự ngẫm nghĩ lại, thì ra là đã sống trầm lặng như thế, lâu như thế, cho đến khi gặp phải người thô lỗ như Doanh Suyễn.
Hơi khựng lại một chút, Mật Di cảm thấy có gì đó không đúng, đang nằm suy tư trên giường thì liền ngồi dậy ngay.
Cái Doanh Suyễn muốn cô thay thế chị Mẫn Hoa là lên giường với anh ta, nếu như hôm đó không phải cô nhìn nhầm thì khuôn mặt người đó chính là chị ấy.
Nếu có thể là người giống người thì thật tốt quá, Mật Di cô không ngại trả thật nhiều tiền để đưa người đó đến trước mặt Doanh Suyễn, xong cô sẽ được thoát khỏi mớ rắc rối hiện tại, còn người giống chị Mẫn Hoa kia thì nhất định sẽ được anh ta chiều chuộng lên tận trời xanh.
Sáng hôm sau, hai chị em Mật Di đã đến đợi ở Sân Bay nội thành Triều Dương, nhìn đoàn người ra vào tấp nập trong sảnh, vẫn chưa thấy hai người cần đón ở đâu.
Nhìn đồng hồ thì thấy đã hơn chín giờ một chút, chị Thục Tâm liền đẩy cửa xe bước xuống, định đi vào bên trong xem thử.
Cũng vừa kịp lúc nhìn thấy hai dáng người quen mắt, thật sự hai anh em Quân Thụy rất điển trai, đường nét khuôn mặt trầm ổn, lại khá cao nhưng không phải kiểu vai u bắp thịt, cả hai đều diện áo phông quần jeans đậm chất bụi bặm của mấy chàng Âu Mỹ, vì thời tiết ở Bắc Kinh đang rét nên cả hai đều nhanh chóng ngồi vào trong xe.
- Em còn định vào tìm xem hai anh khi nào đến đây, gọi thì không được...mau ra xe đi, Mật Di đang chờ.
– Thục Tâm nói.
- Lấy hành lý hơi chậm một chút, làm phiền hai người đến đón bọn anh quá.
– Quân Hạo vừa kéo hành lý vừa choàng tay qua vai Thục Tâm, vẻ mặt rất vui mừng.
- Hai em lên xe trước đi, để anh đưa hết hành lý vào cốp xe.
– Quân Thụy với tay lấy hành lý của em trai.
- Cảm ơn anh.
– Quân Hạo đáp.
Hai người đàn ông đều gợi ý để cầm lái, nhưng Mật Di xua tay nói không cần, hai người họ đi mấy bay mười mấy tiếng cũng đã đuối sức lắm rồi, việc lái xe đơn giản này cứ để cô.
Thục Tâm ngồi bên ghế phụ, cạnh Mật Di, để hai người kia ngồi ở hàng ghế sau, cùng nhau trò chuyện rất vui vẻ trong suốt chặng đường.
Về đến biệt thự, người giúp việc liền giúp mang hành lý của hai anh em Quân Hạo lên phòng, ban đầu cả hai anh em định về căn hộ ở Hải Điến nhưng chị Thục Tâm giữ lại đây hôm nay để cùng nhau ăn bữa cơm.
Sau bữa trưa, Mật Di và Quân Thụy cùng nhau đi dạo ở trong vườn, trời hôm nay khá âm u nhưng cũng may không có tuyết rơi.
Lần này gặp lại, thấy Quân Thụy có vẻ hơi gầy hơn một chút, sắc mặt cũng hơi buồn, chắc có thể do bị từ chối, Mật Di nhìn anh ấy rồi nhẹ giọng hỏi.
- Công việc anh thế nào rồi, chỉ hai tháng hơn không gặp nhìn anh hốc hác đôi phần rồi đấy?
- Do anh hay di chuyển qua lại giữa các bang để xử lý công việc nên thần sắc hơi tệ, còn em, mọi chuyện vẫn tốt chứ? – Quân Thụy cúi đầu nhìn cô.
- Cũng bình thường thôi...em định hẹn anh chị đi ăn tối ở AZUR, tối qua em đã đặt bàn xong...nhưng chưa nói với hai người kia, muốn hỏi ý anh trước? – Mật Di hơi ấp úng.
- Để anh mời các em, thay cho lời cảm ơn vì đã ra sân bay đón.
– Quân Thụy mỉm cười nhìn cô.
- Vậy...vậy để em vào nói với anh Quân Hạo và chị gái em...bảy giờ tối nay...
Thấy Mật Di đang định xoay người rời đi, Quân Thụy liền giữ tay kéo lại, rất nhẹ nhàng và tự nhiên đã khiến cô dựa sát vào người anh.
Mật Di lúng túng ngẩng đầu nhìn anh ấy, nụ cười rất trìu mến, đầy tình ý.
- Thật sự lúc nghe em nói từ chối, anh đã rất hụt hẫng, nên mới phải nhanh chóng xử lý công việc để bay về Bắc Kinh.
- Em...em xin lỗi...vì đã từ chối anh...!– Khuôn mặt nhỏ của Mật Di đỏ bừng nhìn anh ấy.
- Có thể nói với anh rắc rối của em không, Mật Di...dù thế nào anh cũng sẽ giúp em, nếu em đã có đối tượng để dành tình cảm thì anh sẽ không tiến thêm.
– Quân Thụy ôm nhẹ lấy cô, giọng nói rất ấm áp.
- Em...em chưa có đối tượng nào cả...nhưng thật sự rắc rối này chỉ có em tự xử lý được...em nghĩ sẽ mất một thời gian...nên mới không muốn để anh chờ đợi...!– Mật Di lúng túng giải thích rất vụng về.
- Anh từng phạm sai lầm một lần, bây giờ chỉ cần là em cho phép, bao lâu anh cũng chờ.
– Quân Thụy lại mỉm cười.
- Quân Thụy...em...em...anh đừng đợi người như em...chỉ khiến anh mệt nhọc thêm thôi...
Chưa nói hết câu sau thì Mật Di đã bị Quân Thụy ôm lấy, cái ôm rất nhẹ cho người ta cảm giác được tôn trọng và nâng niu.
Chỉ đơn giản là một cái ôm, không có một chút quá đáng nào, Mật Di chưa từng cảm nhận được loại cảm xúc này, trái tim của cô đang đập loạn lên.
Áp mặt và tai lên lồng ngực của Quân Thụy, nghe được nhịp tim của anh ấy, cũng như cô.
- Đừng nói như thế, em cứ tập trung giải quyết rắc rối đó đi, anh ở phía sau chờ em, Mật Di.
- Quân Thụy...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...