Vừa đến trước cổng khu nhà, lại nhìn thấy chiếc Rolls Royce màu đen đang dừng gần đó, Mật Di không muốn vào nhà, nên đã lái thẳng xe đến bờ hồ đối diện nhà hát lớn quốc gia Bắc Kinh, chiếc Rolls Royce đó cũng theo sau.
Mật Di đẩy cửa xe bước xuống, dù đã choàng khăn nhưng vẫn kéo cao cổ áo khoác để giữ ấm, đi đến trước đầu xe và đứng dựa vào, nhìn về phía nhà hát.
Doanh Suyễn cũng vừa xuống xe, anh chỉ mặc bộ suit đen, áo sơ mi trắng, chậm rãi đi đến chỗ Mật Di.
- Sao không vào nhà, sợ anh à?
- Tôi không phải người yếu vía, chỉ không muốn để anh vào làm vấy bẩn không gian sống của tôi thôi.
– Mật Di trả lời, nhưng ánh mắt thì rất u uất.
- Em có cần nói chuyện khó nghe như thế không? – Doanh Suyễn vừa châm điếu thuốc vừa nói.
Liếc mắt nhìn sang người bên cạnh, thấy phần cổ đã đỏ lên vì lạnh, Mật Di hơi cúi đầu xong lại đưa tay rút chiếc khăn choàng trên cổ xuống.
- Đến đây.
Miệng thì ngậm điếu thuốc, nghe Mật Di nói xong, Doanh Suyễn cúi đầu nhìn sang.
Chiếc khăn choàng khá dày và rất ấm cũng vừa được đặt lên cổ anh, quấn thêm hai vòng, Mật Di mới thu tay lại.
Đã gần mười giờ, mà thời tiết thì đã vào đông, hôm nay không rơi tuyết song nhiệt độ vẫn rất thấp, gió lạnh thổi qua từng đợt rét buốt.
- Cảm ơn em.
– Doanh Suyễn thấp giọng nói.
- Tôi không thích cuộc sống này, nếu được chọn giữa việc làm người hay làm cây cối, tôi sẽ chọn cái thứ hai.
– Mật Di nhẹ nhàng nói.
- Lý do? – Doanh Suyễn hỏi.
- Con người có quá nhiều rắc rối và ham muốn, lại ích kỷ nữa, anh biết không Doanh Suyễn, chỉ cần nín thở dưới nước ba phút là sẽ chết đấy.
– Mật Di nói xong lại cười khẽ.
- Em từng làm chưa? – Doanh Suyễn vẫn nhìn cô.
- Tôi biết bơi và lặn rất tốt.
Nói đến đây, Mật Di chợt cười rất mãn nguyện, ánh mắt cũng trở nên sáng rực, dù hay suy nghĩ linh tinh nhưng chưa khi nào Mật Di làm chuyện tổn hại bản thân một cách vô lý.
Miệng lúc nào cũng nói là căm ghét người khác, nhưng trong lòng chẳng thể giữ được cảm xúc đó quá hai tiếng.
- Em không thắc mắc về cách anh hành xử với em sao?
- Tôi không muốn biết, vì tôi không muốn liên quan đến anh.
– Mật Di cúi mặt nhìn xuống mũi giày cao gót của cô.
- Lần đầu tiên của em chắc rất sốc nhỉ? – Doanh Suyễn vừa nói xong liền nhả khói thuốc ra từ miệng.
- Ừ, anh làm tôi sốc chết đi được.
Nhớ lại lần đầu tiên đó, Mật Di liền cảm thấy ớn lạnh sóng lưng, sống từng ấy năm nhưng đó cũng là lần đầu cô bị đàn ông đánh, thêm vài lần nữa, nếu lúc đó đi báo cáo với cảnh sát thì sao nhỉ.
- Em không dịu dàng thì phải nhận hậu quả thôi.
– Doanh Suyễn trả lời rất thản nhiên.
- Anh sẽ không bao giờ biết yêu là gì đâu, Doanh Suyễn.
– Mật Di cười khẩy, ngẩng đầu nhìn anh.
- Điều đó không quan trọng, chỉ cần anh muốn thì sẽ dùng mọi cách để có được.
– Doanh Suyễn thẳng thừng đáp.
- Doanh Suyễn, chúng ta không thể tiếp tục, em không muốn làm tình với anh nữa.
Lần này, Mật Di tự nguyện quyết định thay đổi cách xưng hô, nhìn thẳng vào mắt của người bên cạnh.
Anh muốn dịu dàng, được thôi, nếu điều này làm mọi chuyện dừng lại thì cô sẵn sàng giả vờ.
Thấy được sự lung lay trong đáy mắt của Doanh Suyễn, xem ra cách này có hiệu quả thật.
- Tại sao?
- Em sẽ chuyển đi, thật xa Bắc Kinh, ra nước ngoài cũng được.
– Mật Di trả lời.
- Trốn anh? – Doanh Suyễn nhìn chằm chằm vào cô.
- Anh đề cao bản thân quá rồi, em không yêu thích loại người như anh.
– Mật Di cười khẩy.
- Vậy còn Tiểu Tịnh, nó rất quý em? – Doanh Suyễn hỏi tiếp.
- Trẻ con mà, một thời gian liền quên ngay thôi, mà trễ rồi, em phải về đây, anh đừng đến tìm em nữa, hãy tôn trọng em như một người bạn của Tiểu Tịnh.
Mỉm cười một chút cùng Doanh Suyễn xong, Mật Di quay lại vào trong xe, khẽ thở dài một hơi, tiếng gõ tay lên kính xe truyền đến làm cô giật mình nhìn sang.
Là Doanh Suyễn vừa gõ nhẹ lên kính, Mật Di hạ hết cửa kính xuống rồi hơi nghiêng đầu nhìn anh.
- Còn gì nữa không anh?
- Có thể hôn anh không, Mật Di? – Doanh Suyễn cúi người, nhìn cô.
Lúc này, Mật Di đã muốn chửi thẳng mặt Doanh Suyễn lắm rồi, phiền chết đi được, nhưng mà lỡ phóng lao rồi, diễn thêm một chút xong lại được yên thân thì cũng không mất mát gì.
Mật Di gật đầu, rồi đưa tay chạm vào khuôn mặt của Doanh Suyễn, ngẩng đầu hôn nhẹ lên môi anh, rất lạnh và đậm mùi thuốc lá.
Đang muốn dừng thì lại bị bàn tay của Doanh Suyễn ghì lại, tiếp tục nụ hôn này.
Phải chờ đến lúc Mật Di đánh nhẹ lên vai thì Doanh Suyễn mới chậm rãi rời đi, nhưng đầu mũi cả hai vẫn đang chạm vào nhau, môi cũng như có như không lướt gần, hơi thở thật ấm.
- Em phải về đây, lạnh lắm.
- Ừ, lái xe cẩn thận.
Đứng nhìn xe của Mật Di rời đi, Doanh Suyễn lại thấy có gì đó hụt hẫng, nhưng không thể nhận ra là điều gì, anh quay vào trong xe ngồi, kéo chiếc khăn choàng trên cổ xuống rồi lại đưa lên mũi, đúng là mùi nước hoa của Mật Di, rất nhẹ nhàng.
Cuối tuần, Mật Di vừa ra khỏi căn hộ để đi mua sắm ở trung tâm thương mại THE PLACE, tháng sau lễ cưới của Thục Tâm sẽ được tổ chức ở biệt thự Thông Châu trước, sau đó sẽ phải sang Mỹ để cử hành thêm một lần nữa, nên giờ Mật Di chuẩn bị trước một ít đồ dùng cần thiết, để khi sang đó đỡ phải lăng tăn.
Còn phải tìm một trung tâm chăm sóc thú cưng trong thời gian cô vắng mặt nữa, để Tiểu Mi ở nhà một mình quá lâu cũng không được.
Vừa đến bãi đậu xe trước trung tâm thương mại, Mật Di với tay lấy túi xách rồi bước xuống xe, đi thẳng vào bên trong.
Tính ra những lúc căng thẳng quá thì đi mua sắm chính là cách giải tỏa nhanh nhất, trước khi lên tầng trên, Mật Di đi vào nhà vệ sinh trước để rửa tay cũng như kiểm tra lại mái tóc xem có bị tuyết rơi làm dính bẩn hay không.
Đang đứng phủi tuyết trên vai áo thì lại bị ai đó giữ chặt lấy hai bên vai và xoay lại, lảo đảo suýt chút nữa là ngã ra nền gạch rồi.
- Mật Di...Mật Di...
- Chị...chị Mẫn Hoa...làm em giật cả mình...!– Mật Di ngớ người nhìn chị ấy, vẻ mặt đang rất hoảng hốt.
- Mau giúp chị với, Mật Di...xin hãy giúp chị...!– Mẫn Hoa vừa nói vừa nhìn về phía cửa ra vào nhà vệ sinh, bộ dạng rất lo lắng.
- Có chuyện gì mới được chứ, chị không bình tĩnh thì làm sao em hiểu được chị muốn nói gì?
Vừa nói, Mật Di vừa giữ chặt hai vai của Mẫn Hoa lại, mới thấy cả người chị ấy đang run rẩy đến tội nghiệp.
Chỉ hơn hai tháng không gặp mà trông gầy yếu đi rất nhiều.
- Doanh Suyễn ép chị kết hôn, còn không cho chị ra khỏi nhà mà không có anh ta đi cùng...cả điện thoại cũng không thể dùng...anh ta sắp bức điên chị rồi...cứu chị với Mật Di...làm ơn...
- Anh ta ép chị kết hôn??? – Mật Di bất ngờ vô cùng.
- Đúng đúng...nếu không sẽ hủy hoại công ty của gia đình chị, cả Duệ Khải cũng bị vạ lây...anh ấy biết chuyện này nên có đến DJI, xong bị người của Doanh Suyễn đánh đập...!– Mẫn Hoa kể lại trong hoảng loạn.
- Anh ta điên rồi sao, thế khi nào lễ cưới được tổ chức? – Mật Di giữ chặt vai chị ấy và hỏi.
- Tháng sau, làm ơn giúp chị với...!Mật Di...chị không muốn kết hôn với anh ta...chị...chị có thai với Duệ Khải rồi...!nếu Doanh Suyễn biết chắc chắn sẽ đánh chị đến chết mất...!– Mẫn Hoa run rẩy nói.
Thật sự chuyện này quá mới mẻ và gây sốc với Mật Di, không muốn dính líu gì hết, tưởng thoát được Doanh Suyễn là yên tâm rồi, thế quái nào giờ lại gặp Mẫn Hoa, còn đang mang thai với Duệ Khải, xong lại chuẩn bị kết hôn với Doanh Suyễn.
Giờ mà để hiểu được những tình tiết ngược đời thế này, Mật Di chắc chắn sẽ đốt hết mấy quyển truyện ngôn tình lãng mạn mà thời sinh viên từng đọc rồi ngưỡng mộ.
- Chị có thai với anh Duệ Khải, nhưng anh ấy biết chưa, chị có chắc không?
- Duệ Khải chưa biết, gần ba tháng rồi, chị trễ chu kỳ gần ba tháng nay...lần trước em chỉ cho chị mượn điện thoại mà đã bị đánh đến như thế, lần này chị còn mang thai thế này...!Doanh Suyễn sẽ làm gì với mẹ con chị đây? – Mẫn Hoa run rẩy, khóc đến run cả vai.
- Chị đến đây với ai, Doanh Suyễn đi cùng phải không?
Mẫn Hoa gật gật đầu, vì giọng chị ấy đang nghẽn lại do không dám khóc lớn.
Mật Di dở khóc dở cười trong lòng, trời ơi, tự hét lên trong suy nghĩ vì phiền phức cứ lần lượt tìm đến.
Lần nào cũng tự nhủ là không được lo chuyện bao đồng, nhưng mà nhìn Mẫn Hoa thế này, dù không thân thiết gì cả, Mật Di có chút dao động.
- Để em tìm cách giúp chị liên lạc với anh Duệ Khải, có gì em sẽ đến thăm Tiểu Tịnh rồi nhắn cho chị biết, chị nên ra ngoài trước đi.
- Cảm ơn em nhiều lắm Mật Di...vậy chị ra ngoài đây...thật may mắn vì gặp em...
Nhìn bộ dạng sợ hãi của Mẫn Hoa lúc đi ra bên ngoài, Mật Di liền thấy thật đáng thương, đúng là chẳng có nữ chính ngôn tình nào như trong truyện cả, toàn là những câu từ hoa mỹ và dối trá người đọc.
Tuy là nói giúp, mà giúp kiểu gì chứ, không lẽ đi báo cảnh sát là Doanh Suyễn giam giữ người bất hợp pháp, làm thế có mà anh ta điên tiết lên rồi xử lý luôn công ty của gia đình cô.
Tên điên đó, xem ra là hết thuốc chữa, lần trước đóng kịch dịu dàng một xíu mới được tha, giờ mà lù lù xuất hiện không biết có ổn không.
Mất cả hứng mua sắm, Mật Di quay trở ra ngoài xe trước, cũng sợ đụng mặt Doanh Suyễn ở đâu đó trong trung tâm thương mại, rồi anh ta suy ra cuộc gặp chóng vánh giữa cô và Mẫn Hoa nữa thì chắc bị bẻ cổ mất.
Lái xe rời khỏi đây trước, Mật Di mới yên tâm lấy điện thoại ra, lục tìm số điện thoại của Duệ Khải trước, may quá vẫn còn lưu trong nhật ký cuộc gọi.
Ấn gọi thử xem còn liên lạc được không, rất nhanh thì giọng nam bên đầu dây truyền đến.
- Xin chào.
- À, chào anh Duệ Khải, em là Mật Di đây...xin lỗi vì đường đột gọi đến.
– Mật Di ấp úng nói.
- Chào em Mật Di, có chuyện gì em mới gọi cho anh đúng không? – Duệ Khải hỏi lại.
- Anh có đang ở Bắc Kinh không, nếu có thì hãy ra bờ hồ đối diện nhà hát Bắc Kinh.
– Mật Di nói.
- Được, vậy ba mươi phút anh sẽ đến đó.
Hẹn gặp mặt rồi nói trực tiếp sẽ thuận tiện hơn, dù gì cũng nên truyền đạt hết những lời của chị Mẫn Hoa, còn lại thì để bọn họ tự giải quyết.
Nhưng mà với tính cách đó của hạng người như Doanh Suyễn thì sẽ làm gì chị Mẫn Hoa nếu biết chuyện mang thai nhỉ, Mật Di hơi rùng mình khi nghĩ tới những tình huống có thể xảy ra.
Vừa đến bờ hồ, Mật Di chưa bước xuống thì đã thấy chiếc Audi màu đen của Duệ Khải cũng vừa dừng lại bên cạnh, nhìn bộ dạng thật là tàn tạ, mặt bị đánh rất nhiều, tay thì quấn băng, chắc bị chấn thương.
- Chào anh, Duệ Khải.
- Chào em, đừng cười chê bộ dạng này của anh.
– Duệ Khải giơ cánh tay đang bị băng bó lên.
- Em vừa gặp được chị Mẫn Hoa ở trung tâm thương mại, vô tình gặp thôi, chị ấy đi cùng Doanh Suyễn.
– Mật Di nói.
- Thật không...cô ấy thế nào rồi, vẫn khỏe mạnh chứ...anh không thể liên lạc được? – Duệ Khải mừng rỡ ra mặt khi nghe cô nói.
- Anh biết chuyện chị ấy bị ép kết hôn với Doanh Suyễn rồi, sao không làm gì cản lại? – Mật Di hỏi.
- Anh biết, nhưng anh hết cách rồi, không thể đến gần hoặc ít nhất là nhìn thấy Mẫn Hoa trong hai tháng nay...anh tìm đến công ty DJI thì bị tên khốn đó cho người chặng đường.
– Duệ Khải cúi đầu nói trong sự bất lực.
- Chị ấy đang mang thai, gần ba tháng rồi, nhờ em nói lại với anh, mau tìm cách cứu chị ấy khỏi nơi đó, đừng cho Doanh Suyễn biết chuyện này, vì anh ta điên khùng thế nào, anh hiểu mà.
– Mật Di nói.
- Mẫn Hoa có thai, chết tiệt, tên khốn Doanh Suyễn sẽ đánh hai mẹ con cô ấy mất...Mật Di...làm ơn...em có thể đến gặp Mẫn Hoa không...!– Duệ Khải vội giữ hai vai của Mật Di, cúi đầu nhìn chằm chằm vào cô.
Đúng là Duệ Khải rất yêu chị Mẫn Hoa, ánh mắt khi vừa biết chuyện chị ấy mang thai sáng rực lên, nhưng cũng vụt tắt đi rất nhanh khi nhớ đến tình cảnh bây giờ.
Bị giữ chặt vai, Mật Di hơi nhíu mày vì đau, cô trả lời.
- Em không chắc có thể đến biệt viên của Doanh Suyễn, nhưng nếu anh muốn nhắn nhủ gì thì cứ nói với em, em sẽ thử tìm cách nhắn lại cho chị ấy.
- Em có thể đưa Mẫn Hoa ra ngoài không...Ý anh là lén lút...? – Duệ Khải vội hỏi.
- Không được đâu, biệt viên đó rộng lắm, an ninh gắt gao nữa, với lại Doanh Suyễn là ai chứ, anh nghĩ dễ qua mặt anh ta sao?
Lần này người hoảng hốt là Mật Di, đề nghị này có cho cô cả cái khách sạn Pangu Residences để làm công thì cũng không dám nhận đâu.
Còn công ty của chị Thục Tâm, lỡ mà liên lụy cả công ty của Quân Hạo thì có chết mấy kiếp Mật Di cũng không trả hết tội lỗi.
Huống chi, mấy người này và cô đâu có liên quan gì, làm vớ vẩn có mà mang họa vào thân.
- Xin em ...!Mật Di...!chỉ cần em giúp anh đưa Mẫn Hoa ra ngoài thôi...!xin em...
- Không được, em rất muốn giúp anh chị, nhưng em còn gia đình nữa...!Doanh Suyễn không phải người nói chạm là chạm được, em không muốn gặp rắc rối...!- Mật Di vội giải thích.
- Đúng là anh điên rồi...sao lại đề cập chuyện kinh khủng này với em...xin lỗi em...
Buông vai của Mật Di ra, Duệ Khải bước lùi lại vài bước rồi ngồi lên đầu chiếc Audi của anh, cúi gầm mặt, bật khóc trong sự bất lực.
Mật Di đứng gần đó càng lúng túng hơn, sao chuyện oái oăm gì cũng để cô chứng kiến thế này, Mật Di tự hoài nghi số phận của bản thân trong năm nay, phải đi xem bói mới được, xem năm sau nên bước chân nào ra khỏi nhà vào ngày đầu tiên của năm mới, tránh gặp hạn xui xẻo.
Nếu mà ví dụ đưa được Mẫn Hoa ra ngoài khuôn viên nơi đó đi, xong cô ấy sẽ cao chạy xa bay với Duệ Khải, rồi hậu quả còn lại khi bị Doanh Suyễn phát hiện thì...tự nhiên thấy rùng mình quá.
- Nhưng để em thử tìm cách, anh đừng làm loạn trước DJI nữa, em sẽ liên lạc cho anh sớm nhất nếu có thể lừa Doanh Suyễn đưa chị ấy ra ngoài.
- Được...được...anh sẽ không đến đó, cảm ơn em rất nhiều Mật Di...!- Duệ Khải mừng như bắt được vàng, vội ngẩng đầu nhìn cô.
- Quyết định thế nhé, còn lại có thoát được hay không thì phải trông chờ anh thôi, em xin phép.
Quay lại xe, Mật Di thở dài đầy lo lắng, không lẽ giờ phải đến thăm Tiểu Tịnh thật sao, để xem lịch dạy học thế nào đã, rồi mới tính tiếp được.
Chắc không dễ dàng gì Doanh Suyễn mới đưa Mẫn Hoa ra ngoài như hôm nay.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...