Tiếng chuông báo thức reo inh ỏi, Mật Di thò tay ra khỏi chăn để tắt nó đi, nằm trên giường mà cảm tưởng như bản thân đêm qua nằm dưới sàn nhà cứng ngắt kia, sáng nay có tiết dạy tiếng Pháp mà.
Trên ngực liền cảm giác như bị xoa nắn, Mật Di kéo chăn lên cao rồi giật bắn người khi thấy Doanh Suyễn đang nằm trong chăn ôm ngang hông của cô, tay anh thì đặt vừa khít trên ngực, vừa ngủ vừa làm trò vớ vẩn.
- Này...mau dậy đi, tôi còn phải đi làm...Doanh Suyễn...
-bLàm con mẹ gì...ồn ào chết đi được.
– Doanh Suyễn tăng lực tay, làm Mật Di nhăn mặt, muốn đẩy tay anh ra nhưng không được.
- Mau dậy đi, tối qua anh hứa sẽ cút khỏi tầm mắt của tôi rồi đấy, mau thực hiện đi.
– Mật Di đẩy mạnh lên vai của anh.
- Mẹ kiếp, em không im lặng thì chết đúng không?
Doanh Suyễn ngước mắt nhìn lên, anh chửi thề liên tục, Mật Di sốc thính giác vào buổi sáng sớm, không nghĩ là người như Doanh Suyễn lại có thể thốt ra mấy câu thô tục như thế.
- Mau rời khỏi nhà tôi...anh đã hứa rồi...!– Mật Di lúng túng nói.
- Em tin à? – Doanh Suyễn chậm rãi chống tay ngồi dậy.
- Anh muốn nuốt lời? – Mật Di vội kéo chăn che người lại, nhìn chằm chằm vào người bên cạnh.
- Phải đến chơi cùng Tiểu Tịnh khi con bé muốn, bất kể là ở đâu, yên tâm, anh sẽ tuyệt đối không làm gì em.
– Doanh Suyễn thấp giọng nói.
- Tôi không đến nhà anh...!– Mật Di đáp lấp lững.
- Vậy anh đến nhà em, vừa riêng tư vừa tự do.
Nói xong, Doanh Suyễn rời khỏi giường, cúi người nhặt lại trang phục để mặc vào, anh chạm tay vào những vết thương trên người rồi nhìn đến Mật Di đang ngồi quấn chăn trên giường.
- Đau đấy, Mật Di.
Vậy là thế nào, Mật Di gào thét trong suy nghĩ, sau khi nghe tiếng đóng cửa căn hộ truyền đến, Doanh Suyễn trước khi rời đi thì đã nói mấy câu ngắt nghĩa như vậy, rốt cuộc là giữ lời không cưỡng ép cô nữa hay là như thế nào, chết thật mà, Mật Di chửi thầm một câu rồi vội vàng rời khỏi giường, giờ tranh thủ đi làm trước, chiều về dọn dẹp mớ hỗn loạn này sau.
Khu Summer Palace Splendor
Chiếc Rolls Royce màu đen đặc biệt của Doanh Suyễn vừa dừng trước cửa chính, quản gia vội chạy ra mở cửa xe, sau đó là xe của Trí Cao và Việt Vũ cũng vừa xuất hiện ngay phía sau.
Hai người bọn họ vội vàng xuống xe để đuổi theo bước chân của ông chủ, vào đến thư phòng, Doanh Suyễn cởi áo vest ném lên ghế sofa trước, xong đi thẳng đến bàn làm việc, ngồi xuống ghế.
- Đẩy các dự án với Tề Thị lên chưa, dặn các phòng ban xử lý cho nhanh, không kéo dài thêm nữa.
- Vâng tiên sinh yên tâm, đã thực hiện gần như 95% rồi ạ, chiều nay ngài có chuyến công tác ở Thượng Hải để thương thảo các dự án mới với Faurecia, ngài muốn mấy giờ xuất phát.
– Trí Cao đặt tài liệu lên bàn làm việc rồi đứng lùi lại hai bước.
- Mười giờ xuất phát, cho người theo dõi cô gái này, không để người khác giới tiếp cận.
– Doanh Suyễn đặt thẻ giảng viên của Mật Di lên bàn, rồi căn dặn.
- Tôi sẽ cho người làm ngay, tiên sinh còn gì căn dặn không ạ.
– Việt Vũ vội lấy tấm thẻ cho vào túi trong của áo vest.
- Hai cậu ra ngoài chờ tôi.
Hai người kia vừa ra khỏi thư phòng, Doanh Suyễn mở khóa ngăn tủ cuối cùng, anh lấy tờ giấy thỏa thuận sống cùng Mẫn Hoa trong một năm đặt lên bàn, xem ra phải tách Mẫn Hoa và Duệ Khải càng xa càng tốt mới được, còn hai tháng nữa là hết thời hạn, Doanh Suyễn đắn đo suy nghĩ.
Vẫn như mọi khi, Mật Di mới đến trường đã nghe Du Nhiên và Thư Kỳ ngồi túm tụm lại nói chuyện gì đó, chưa kịp ngồi xuống ghế đã bị hai người kia nhào đến chất vấn.
- Mật Di, em có nghe vụ giết người gần trường vào khuya hôm qua không, là một sinh viên nữ ở trường dạy nghề đó, đáng sợ lắm, nghe sinh viên bàn tán sáng nay, còn có cả ảnh chụp nữa...
- Em...em không biết, nhưng có bắt được hung thủ chưa chị? – Mật Di hỏi thăm.
- Vẫn chưa, nạn nhân nghe nói là đi làm thêm về muộn, đi ngang con hẻm nhỏ thì bị tấn công, thật thương tiếc cho tương lai của em ấy.
– Thư Kỳ cảm thán.
- Hiệu trưởng sắp phát thông báo để sinh viên và các giảng viên phải kết thúc tiết học trước bốn giờ chiều để các bạn học được về sớm, chờ đến khi bắt được hung thủ.
– Du Nhiên nói tiếp.
- Vậy mọi người cũng cẩn thận nhé.
Xã hội giờ loạn lạc thật, thi thoảng chỉ nghe trộm cắp linh tinh vì khu vực này luôn nổi tiếng là an ninh bậc nhất mà, Mật Di nhìn sang bàn làm việc của Mẫn Hoa, hình như hôm nay chị ấy chỉ có tiết dạy buổi chiều.
Thấy mọi người đều đang lần lượt rời khỏi phòng làm việc, Mật Di cũng vội vàng chuẩn bị giáo trình để lên lớp.
Nhớ đến cuộc hẹn cuối tuần với Thục Tâm, anh em của Quân Hạo để đi bắt cá, Mật Di thấy tích cực hơn một chút, mong là không có chuyện gì xảy ra.
Thời gian đi dạy rất vui vẻ, truyền đạt hết tất cả những gì bản thân biết cho các bạn sinh viên cũng là một cách Mật Di giải tỏa căng thẳng.
Hôm nay được về sớm hơn mọi ngày, Mật Di đứng dưới bãi đậu xe, đi một vòng nhìn ngó chiếc xe rồi mở điện thoại kiểm tra lịch bảo dưỡng, trễ hai hôm rồi, lại quên khuấy việc quan trọng này.
Mật Di liền lái xe đến trung tâm bảo dưỡng, thấy đang có một hàng dài khoảng mười chiếc ô tô đang đợi tới lượt, Mật Di bước xuống xe trước, định tìm một cửa hiệu cà phê.
Nhìn thấy rồi, Mật Di căn dặn nhân viên bảo dưỡng xong mới chậm rãi đi đến cửa hiệu mua đồ uống.
Vừa bước chân liền nghe tiếng chuông reo leng keng, nhân viên phục vụ vội chào hỏi rồi chỉ tay vào thực đơn cho Mật Di chọn món.
- Mật Di...
- Ủa, chị Mẫn Hoa, sao chị lại ngồi ở đây, tài xế riêng của chị đâu ? – Mật Di giật mình quay lại nhìn khi bị gọi tên.
- À, nay chị cũng mới biết có thông báo được về sớm, nên tranh thủ bắt taxi ra đây ngồi uống cà phê một mình, em đi đâu đến đây? – Mẫn Hoa giơ ly cà phê lên nhìn cô.
- Em đang chờ bảo dưỡng xe ở gần đây, em nghe nói an ninh khu vực dạo này không tốt lắm, chị nên về sớm đi.
– Mật Di vừa thanh toán ly cà phê vừa nói.
- Ừm, bây giờ chị cũng quay lại cổng trường chờ xe đây, đi cùng nhau một đoạn nhé.
– Mẫn Hoa đứng dậy.
- Vậy đi thôi.
Cả hai cô gái đi cùng nhau trên vỉa hè, nói vài chuyện linh tinh về công việc giảng dạy, không đề cập đến chuyện cá nhân nữa.
Lúc sáng nghe chị Thư Kỳ và Du Nhiên cứ nhắc con hẻm gây án mạng nên tâm lý của Mật Di cứ đi ngang con hẻm nhỏ nào cũng phải quay sang nhìn.
- Em nhìn gì ở mấy con đường nhỏ vậy, Mật Di, em tìm gì sao? – Mẫn Hoa nhìn cô, thắc mắc.
- Không phải, tại lúc sáng cứ nghe các chị ấy nói con hẻm nên em bị ám ảnh một chút...!– Mật Di giải thích hơi lấp lững.
Đến trước cửa lớn của trung tâm bảo dưỡng, Mật Di mới vẫy tay tạm biệt Mẫn Hoa, vừa xoay người bước vào trong chưa được một phút thì Mật Di chợt nhớ ra chưa kịp nói chuyện thay đổi giờ dạy tiếng Đức ngày mai, do có một đồng nghiệp xin nghỉ phép và chuyển giờ dạy bù sang cho Mẫn Hoa, lúc sáng nhận được tin nhắn mà Mật Di lại quen béng.
Vội bước nhanh ra bên ngoài để gọi với theo, nhưng mà lại không thấy bóng dáng Mẫn Hoa đâu cả, đoạn đường này thẳng tắp như thế, không lẽ nào chị ấy lại đi nhanh vậy sao.
Mật Di thử đi lên thêm mọt đoạn, lại thấy có một ly cà phê nằm rơi trên vỉa hè, thùng rác thì ngay bên cạnh, không lẽ có ai vô ý thức vứt rác ra đây, Mật Di cúi người nhặt lên thì khựng lại, nhìn sang ly cà phê trên tay, giống nhau y hệt, lúc nãy Mẫn Hoa cũng cầm ly cà phê như thế này.
Mật Di vội nhìn quanh một lượt, tại sao lại có con hẻm ngay bên cạnh chứ, Mật Di không muốn đi vào đó chút nào.
Để yên tâm một chút, Mật Di liền lấy điện thoại ra bấm gọi vào máy của chị ấy, còn bản thân thì từ từ đi vào con hẻm, hết sức cẩn thận.
Không có ai nghe máy, tim Mật Di cảm giác như đập chậm đi vài nhịp, thử gọi lại một lần nữa, nhưng lần này thì tiếng chuông điện thoại của ai đó đang truyền đến từ phía trong con hẻm, Mật Di tắt cuộc gọi thì tiếng nhạc chuông cũng im bặt, cô gọi lần nữa thì tiếng chuông lại phát ra.
Ngay góc khuất cuối đường, Mật Di đứng nép sát vào tường, vì tiếng nhạc chuông đã sát bên tai, cô rón rén đưa mắt nhìn thử.
Một người mặc đồ đen từ đầu đến chân, đang đứng xoay lưng lại về phía Mật Di, trên hai tay là hai con dao bếp cỡ vừa và dài, dưới nền đất dơ bẩn kia là chị Mẫn Hoa đang ngồi thụp cầu xin tha mạng.
Dù đã từng học Karate, nhưng mục đích là để rèn luyện sức khỏe chứ không phải để đối đầu với kẻ giết người.
Mật Di vội gửi nội dung báo án và vị trí của cô qua tin nhắn đến 999 trước, sau đó nhìn quanh một vòng, muốn tìm thứ gì đó để phòng thân hoặc chí ít cũng có thể đánh lén từ phía sau.
Nhưng mà điện thoại của Mật Di lại đổ chuông khi bên trung tâm bảo dưỡng gọi đến thông báo đã làm xong.
Mật Di sợ hãi suýt hét lên, vội đặt điện thoại xuống nền đất xong lấy đà nhảy lên vách tường sau lưng.
Tên giết người cũng đã nhận ra sự có mặt của người khác, hắn xoay người nép sát vào tường để di chuyển.
Mật Di thì đi ở phía trên, vừa hẹp vừa khó đi quá, sau lưng, Mật Di vội thì thầm gọi nhỏ.
- Chị Mẫn Hoa...em ở trên đây...
- Mật Di...cứu chị với...!– Mẫn Hoa vừa khóc vừa hoảng sợ ngẩng đầu nhìn lên, cũng nhận thức phải nói nhỏ.
- Đưa em khúc gỗ sau lưng chị, nhanh lên.
– Mật Di chỉ ngón tay đến chỗ mấy thanh gỗ đang dựng sát góc tường.
Nghe vậy, Mẫn Hoa mới vội nhìn quanh, lúc nãy đang lúi cúi tìm điện thoại trong túi xách khi đi trên vỉa hè thì bỗng có ai đó từ trong hẻm nhỏ này lao ra kéo mạnh cô ấy lao vào trong này, dùng dao kề lên cổ uy hiếp dẫn đến góc khuất.
Đưa thanh gỗ lên cho Mật Di xong, Mẫn Hoa cũng tự lấy một thanh khác, nhờ sự có mặt của Mật Di nên cô ấy mới có thể bình tĩnh hơn.
Tên giết người kia chỉ nhìn thấy chiếc điện thoại bên cạnh một chiếc túi xách, hắn cầm lên xem xét một hồi rồi ném về chỗ cũ, miệng lầm bầm chửi thề.
Vừa quay lại góc khuất thì liền bị ăn ngay một gậy của Mẫn Hoa vào vai, hắn rú lên vì đau.
- Khốn kiếp, mày muốn chơi tao à, lũ đàn bà lăng loàn...!xem tao giết mày như giết con nhỏ hôm qua không đây...
- Không được qua đây...không được qua đây...!– Mẫn Hoa giơ thanh gỗ về phía hắn, run rẩy nói.
Thấy hắn chuẩn bị vung dao lên, Mật Di liền nhảy từ trên cao xuống, đá mạnh vào cổ tay phải của hắn, khiến con dao văng ra xa, nhưng vẫn còn một con trên tay trái, hắn càng điên tiết hơn.
- Giỏi lắm, không cần tao đi bắt thì lại có thêm một con tự mò vào, để tao cắt cổ từng đứa một ...!đến đây nào...!ha ha...
- Em báo cảnh sát rồi, giờ chúng ta cùng phản kháng trước...!– Mật Di đứng chắn trước Mẫn Hoa.
Tên này lập tức lao vào chém loạn khi nghe Mật Di nói đã báo cảnh sát, Mẫn Hoa sợ hãi run rẩy đến làm rơi cả thanh gỗ.
Con dao cứa trúng tay trái của Mật Di một đường, nhưng người hét ầm lên lại là Mẫn Hoa.
Đằng nào cũng phải tìm đường thoát thân, lúc này Mật Di nhớ lại lời của Doanh Suyễn từng mắng chửi cô là loại người thích lo chuyện bao đồng, thích rước rắc rối vào thân.
Mật Di lùi vài bước để lấy đà nhảy vọt lên mấy chiếc kệ sắt rỉ sét bên cạnh, cao hơn tên giết người rất nhiều, vung gậy đánh mạnh xuống ngay giữa mặt hắn.
Bị đánh trúng, hắn liền loạng choạng ngã phịch xuống đất, Mật Di vừa tiếp đất liền hét lớn.
- Chạy mau...chị...chạy mau...
Lập tức, Mẫn Hoa chạy vụt qua chỗ tên đó, Mật Di cũng vội chạy theo ngay phía sau, nhưng lập tức bị hắn túm lấy cổ chân, làm cô ngã nhào xuống.
Mẫn Hoa định quay lại giúp thì Mật Di hét lớn.
- Chị chạy ra ngoài trước...báo cảnh sát...nhanh lên...em sẽ xử lý tên khốn này...
- Nhưng...nhưng...!– Mẫn Hoa vừa hoảng loạn vừa chần chừ.
- ĐI MAU...!– Mật Di hét lớn hết mức, xong quay lại đạp mạnh vào cánh tay của tên kia.
Hắn với được con dao thứ hai rồi, Mật Di vội vàng bò dậy, vừa xoay người định bỏ chạy thì cảm thấy sau lưng truyền đến cảm giác đau đớn, mặc kệ, chạy trước đã.
- ĐỨNG LẠI CHO TAO...!CON KHỐN...!TAO SẼ GIẾT MÀY...
- Đến mà bắt bà đây...!– Mật Di chạy được một đoạn liền quay đầu lại trêu ngươi tên giết người.
Vừa lao ra khỏi con hẻm, Mẫn Hoa đã được Doanh Suyễn ôm chầm lấy, chiều nay anh vừa từ Thượng Hải bay về, liền đến đón cô ấy đi ăn tối, nhưng chờ một lúc không thấy người, gọi điện thì không ai nghe máy, nên kiểm tra định vị điện thoại thì thấy Mẫn Hoa đang ở đây.
Thấy cô ấy hoảng loạn và khóc nức nở, Doanh Suyễn vội ôm lấy và hỏi ngay.
- Mẫn Hoa, em làm sao thế, có chuyện gì xảy ra, bình tĩnh lại em...
- Có tên giết người...hắn...hắn bắt em lôi vào con hẻm đó...!mau vào giúp Mật Di...em ấy chạy theo cứu em...!– Mẫn Hoa sợ hãi, nói lấp lững vài từ xong lại ngất xỉu.
- Mẫn Hoa...Mẫn Hoa...mau đưa cô ấy đến bệnh viện.
Doanh Suyễn liền bế sốc Mẫn Hoa lên rồi đi nhanh vào trong xe, tài xế liền khởi động xe hướng đến bệnh viện gần nhất.
Mật Di vừa chạy ra khỏi con hẻm thì cũng là lúc nghe tiếng còi cảnh sát và tiếng tri hô của mọi người, tên giết người thấy thế liền vứt hai con dao xuống đất xong co giò bỏ chạy.
Mật Di ngồi thụp xuống, đau chết đi được, không biết sau lưng có bị sao không, thử đưa tay chạm vào lưng, liền thấy lưng áo bị rách một đường dài, còn dính nhiều máu nữa.
Nhân viên cảnh sát vội đỡ tay Mật Di đứng dậy trước.
- Mau đến bệnh viện kiểm tra vết thương, chúng tôi sẽ gửi lại đồ dùng cá nhân của chị sau, xin mời.
- À...vâng vâng...cảm ơn ngài cảnh sát.
Nhìn quanh thì không thấy chị Mẫn Hoa, nhưng Mật Di cũng đã sớm nhìn thấy Doanh Suyễn đưa chị ấy đi, phút chốc cô cũng muốn có một người quan tâm như thế.
Hai y tá đang đứng xử lý vết thương trên cánh tay và sau lưng của Mật Di, lúc rửa vết thương cảm giác đau rát còn nhiều hơn.
- Em nghe nói chị bị tên giết cô bé nữ sinh hôm qua tấn công ạ? – Một nữ y tá hỏi.
- Ừm, nhưng hắn bị bắt rồi, cũng yên tâm hơn một chút.
– Mật Di vừa nhăn mặt vừa nói.
- Vậy thì tốt quá rồi, làm các bạn nữ đều sợ đến mức không dám về trễ...!– Người y tá còn lại nói.
Mật Di đang ngồi nhịn đau, thì có vài điều tra viên bước vào, đưa lại điện thoại và túi xách cho cô, xong cũng hỏi những câu liên quan đến quá trình phát hiện tên giết người, trả lời sơ lược cho xong rồi Mật Di xin phép rời đi, không muốn người khác chú ý.
Ra đến sảnh bệnh viện thì cũng vừa lúc gặp Mẫn Hoa và Doanh Suyễn bước ra, nhìn chị ấy không sao, sắc mặt cũng hồng hào trở lại, Mật Di chỉ khẽ cúi đầu mỉm cười rồi đi nhanh ra bên ngoài.
Phần máu nhuốm trên tay áo và khắp cả lưng thật chói mắt, nên Mật Di chỉ muốn về căn hộ thật nhanh để thay đồ ra, tài xế taxi nhìn cô xong lại không dám chở.
- Không phải chứ, sao lại kỳ thị người bị thương...từ đây đến trung tâm bảo dưỡng lấy xe cũng hơn ba cây...
Tự lẩm bẩm một lúc, Mật Di đành cuốc bộ đi tiếp, trời đã tối như thế này sao, gió cũng thổi mạnh hơn rồi, Mật Di đi được một lúc thì đứng lại thở dốc, ngẩng đầu nhìn lên trời, xem ra chắc đầu tháng sau trời sẽ đổ tuyết đây, không khí cũng lạnh hơn, chắc phải quyết tâm tìm bạn trai thôi, có người che chở những lúc thế này thật tốt biết bao.
Lúc nhân viên bảo dưỡng gặp lại vị khách xinh đẹp lúc chiều, anh chàng há hốc không dám tin khi thấy Mật Di trở nên thê thảm đến đáng thương, thanh toán các chi phí bắt buộc xong, cô mới thấy nhẹ nhõm hơn, mở của xe rồi bước vào, sợ máu dính ra ghế nên Mật Di phải lấy chiếc khăn choàng mà cô hay để trên xe để khoác lên người, mệt mỏi lái xe trở về căn hộ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...