Yêu Thương Lạc Về Nơi Anh

Tuyền Tuyền còn chưa nói xong, Tưởng Chính Nam đã hiểu, với tình trạng lúc
này của Nhiếp Trọng Chi, nếu lại biến mất lần nữa, thì nhóm người bọn họ có lẽ chỉ còn cách ngồi đây chờ đi nhặt xác cậu ta mà thôi.

Trong nháy mắt, một người luôn làm việc quyết đoán như Tưởng Chính Nam lại không nghĩ ra được cách gì giải quyết cho thỏa đáng.

Tưởng Chính Tuyền nói ra quyết định của cô: “Anh, em… Em muốn ở lại Ninh Thành cùng anh ấy.”

Tưởng Chính Nam chưa bao giờ nghĩ tới em gái hắn lại có dự định này, hắn cho
rằng mình vừa nghe lầm: “Em ở lại Ninh Thành cùng với cậu ta?” Dù sao
năm đó gút mắc của Tuyền Tuyền và Nhiếp Trọng Chi hắn cũng biết rõ.
Tuyền Tuyền không hề thích Nhiếp Trọng Chi, nếu không năm đó con bé sẽ
không từ bỏ đứa bé.

Tưởng Chính Tuyền ‘vâng’ một tiếng: “Anh, bộ dạng anh ấy bây giờ, em… Em
không có cách nào rời đi được. Em muốn ở lại Ninh Thành thêm một thời
gian.” Tưởng Chính Tuyền hơi ngừng lại, sau mới nhẹ nhàng nói tiếp:
“Anh, em không biết mình làm sao, nhưng nhìn thấy bộ dạng anh ấy lúc
này, em lại thấy không chịu được…thấy rất đau lòng…”

Người duy nhất không hiện tại Nhiếp Trọng Chi không bài xích chính là cô. Sao cô có thể bỏ mặc hắn một mình lẻ loi ở nơi này?

Chính miệng Tuyền Tuyền đã nói con bé đau lòng Nhiếp Trọng Chi? Tưởng Chính
Nam ở đầu bên kia điện thoại kinh ngạc vài giây, trong lòng chợt dâng
lên một ý niệm mơ hồ. Hắn không nói gì thêm, chỉ dùng giọng điệu yêu
chiều ôn nhu nói: “Rất nhiều năm trước anh đã nói với em rồi, bất luận
em quyết định điều gì, anh đều ủng hộ em. Lần này cũng như thế.”

Tưởng Chính Tuyền ấm áp mỉm cười: “Anh, em cảm ơn anh. Chỉ là thân thể của mẹ vừa mới chuyển biến tốt đẹp, em lại……..”

Tưởng Chính Nam ngắt lời cô: “Tình trạng bệnh tình của mẹ anh nắm rõ hơn em.
Bệnh của mẹ vẫn đang trong tầm kiểm soát được, lần này là bởi vì chuyện
của ba nên mới đột nhiên phát tác. Trong khoảng thời gian qua mẹ đã bình phục hơn rất nhiều, chỉ cần chuyện của ba không có chuyển biến tiêu cực gì quá lớn, bệnh của mẹ tuyệt đối sẽ không bị phát tác nữa. Vả lại,
trong nhà còn có anh, tạm thời em cứ an tâm mà chăm sóc Nhiếp đi.”

Hai người lại hàn huyên trong chốc lát, Tưởng Chính Nam nói: “Như vậy đi,
anh sẽ sai người ở Ninh Thành tìm một bác sĩ tư nhân phục vụ thường
trực. Đến lúc đó em có thể liên lạc với người ta, tham khảo một vài đề
nghị chuyên môn mà người ta đưa ra, sau đó giúp Nhiếp cai nghiện. Nếu
Nhiếp chịu đồng ý, em cũng có thể thu xếp để cậu ta và bác sĩ gặp nhau.”


Tưởng Chính Tuyền: “Vâng.”

Tưởng Chính Nam trước khi cúp máy còn dặn dò thêm một câu: “Tuyền Tuyền, em
cố gắng chăm sóc cho Nhiếp thật tốt, bất cứ lúc nào cũng phải giữ liên
lạc với anh, nếu tình hình nghiêm trọng quá, không trì hoãn thêm được
nữa, thì phải cưỡng chế cậu ta đến trung tâm cai nghiện.”

Không thể tưởng được Nhiếp cư nhiên để bản thân mình trở thành bộ dạng này!

Tuyền Tuyền nếu vì Nhiếp Trọng Chi mà nguyện ý buông tha cho công việc mà con bé yêu thích, ở lại Ninh Thành thì tuyệt đối không chỉ đơn thuần là vì
thấy Nhiếp Trọng Chi đáng thương, dù sao trên đời này kẻ đáng thương
cũng không phải ít!

Nhớ lại năm đó sau khi Tuyền Tuyền ở bệnh viện kiểm tra phát hiện mình có
thai, mới đầu hắn còn tưởng là của Diệp Anh Chương, thiếu chút nữa đã
vung tay lên hỏi thăm cậu ta. Trong chớp mắt đó, Nhiếp Trọng Chi một
phen đẩy Diệp Anh Chương ra, lập tức nhận lấy một quyền của hắn. Nhiếp
Trọng Chi hết sức nghiêm túc nói cho hắn, đứa nhỏ trong bụng Tuyền Tuyền là của cậu ta!

Tưởng Chính Nam sau một giây kinh ngạc, liền nổi giận đánh tiếp: “Cái tên khốn kiếp này!”

Cái tên khốn Nhiếp Trọng Chi này có còn là người nữa không? Từ nhỏ cậu ta
đã nhìn Tuyền Tuyền lớn lên, ngoại trừ không có quan hệ huyết thống ra,
Tuyền Tuyền quả thực chẳng khác nào em gái của cậu ta. Vậy mà cậu ta lại dám xuống tay với Tuyền Tuyền! Nhiếp Trọng Chi có loại phụ nữ nào lại
không thể có, nhưng cậu ta cư nhiên đem móng vuốt của mình với đến chỗ
Tuyền Tuyền. Hắn không đánh cho tên khốn này tàn phế thì hắn không phải
là Tưởng Chính Nam!

Nhiếp Trọng Chi vốn dĩ mang đai đen cửu đoạn môn võ Teakwondo, trong đám anh
em bọn họ ngoại trừ Chúc An Bình ra, thì không còn một ai là đối thủ của hắn. Nhưng Nhiếp Trọng Chi lúc đó vì trong lòng cảm thấy mình có lỗi
nên không muốn đánh trả, chỉ vài cú đấm giáng xuống đã khiến Nhiếp Trọng Chi nằm bẹp trên mặt đất.

Nếu không phải đúng lúc đó Tưởng Chính Tuyền được đưa ra khỏi phòng cấp cứu, hắn chắc chắn sẽ đánh cho tên kia tàn phế.

Cách một ngày sau, Nhiếp Trọng Chi mặt mũi bầm dập đến tìm hắn, nói với hắn: “Tưởng, bất luận cậu có tin hay không, tôi thật lòng yêu thương Tuyền
Tuyền.”

“Tưởng, tôi rất yêu cô ấy.”


“Tưởng, chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, tôi chưa từng cầu xin cậu lấy một lần. Lần này, xem như tôi cầu xin cậu, Tưởng, cậu khuyên Tuyền Tuyền để cô ấy giữ đứa nhỏ trong bụng lại được không?”

Nếu Tuyền Tuyền và cậu ta yêu nhau, Tưởng Chính Nam đương nhiên là vỗ hai
tay nhiệt liệt hoan nghênh Nhiếp Trọng Chi trở thành em rể của mình,
nhưng hôm nay Tuyền Tuyền đã có thai rồi, lại không muốn có nó, điều này chứng tỏ cái gì? Chẳng phải chứng tỏ Tuyền Tuyền không hề muốn đến với
cậu ta sao?

Tưởng Chính Nam còn nhớ lúc ấy chính hắn mặt không chút cảm xúc ngẩng đầu
lên, chỉ về phía cửa phòng làm việc của mình: “Nhiếp Trọng Chi, từ nay
về sau tôi không muốn nhìn thấy cậu nữa, cậu cút ra ngoài cho tôi!”

Nhiếp Trọng Chi: “Tưởng…” Lúc đó Tưởng Chính Nam như ngọn núi lửa bùng phát,
ánh mắt rét lạnh, từng chữ một sắc bén như dao: “Nhiếp Trọng Chi, sau
khi trải qua chuyện này, cậu cảm thấy chúng ta còn có thể làm bạn bè với nhau nữa sao? Chúng ta còn có thể trở lại như trước kia được sao? Cậu
nằm mơ đi!”

Nhiếp Trọng Chi: “Tưởng, là tôi không đúng, hết thảy đều là lỗi của tôi.
Nhưng đứa bé kia vô tội…” Tưởng Chính Nam cầm xấp văn kiện đang để trên
bàn hung hăng ném mạnh qua, lạnh lùng quát lớn: “Cút, cút ra ngoài. Tôi
không muốn nhìn thấy cậu nữa.”

Nhiếp Trọng Chi không hề tránh né, để mặc cho xấp văn kiện bay đến đập ngay
lên trên người mình: “Tưởng, tôi cũng không muốn mọi chuyện trở thành
như thế này. Chính tôi cũng không biết tại vì sao…tại vì sao mình lại
yêu Tuyền Tuyền. Tôi đã kiềm chế, nhưng rồi lại bất lực. Tưởng… Xin lỗi… Tưởng, cậu giúp tôi được không?”

Tưởng Chính Nam giận dữ phẫn nộ quát: “Nhiếp Trọng Chi, cậu không chịu cút đi có phải không?” Hắn bấm nút gọi nội bộ: “Gọi mấy nhân viên bảo vệ lên
cho tôi.”

Nhiếp Trọng Chi: “Tưởng, đừng như vậy, Tưởng…”

Tám nhân viên bảo vệ lập tức gõ cửa đi vào, đứng thành hai hàng hai bên
người Nhiếp Trọng Chi. Tưởng Chính Nam cũng không ngẩng đầu lên, cất
giọng phân phó: “Mời Nhiếp tiên sinh đi ra ngoài.”

Người đứng đầu nhóm bảo vệ nhận lệnh: “Dạ.” Liền xoay người cực kì khách khí
nói với Nhiếp Trọng Chi: “Nhiếp tiên sinh, mời anh.” Hắn vốn cũng biết

vị Nhiếp tiên sinh này là bạn tốt của ông chủ hắn, không thể đối cứng
được, thái độ cực kỳ mềm mỏng: “Nhiếp tiên sinh, chúng tôi chỉ là nhận
lệnh làm việc, xin ngài đừng bắt chúng tôi phải mạnh tay.”

Nhiếp Trọng Chi thấy Tưởng Chính Nam vùi đầu vào xem văn kiện, không thèm để
mắt vào sự tồn tại của hắn, biết lúc này có nói thêm cũng vô dụng, bất
đắc dĩ đành phải xoay người đi về. Mới đi được mấy bước, lại nghe giọng
nói của Tưởng Chính Nam truyền đến: “Đúng rồi, nhân viên phòng bảo về
các anh chú ý, về sau người lạ không phận sự nếu không có hẹn trước thì
tuyệt đối không cho vào đây. Nếu người nào dám cẩu thả sao lãng, tùy
tiện để người khác đi vào đây, thì về sau không cần đến đây làm việc
nữa.”

Tưởng Chính Nam đã ngỏ ý như vậy, rõ ràng đang nói Nhiếp Trọng Chi là người
lạ. Người đứng đầu nhóm bảo vệ vội vàng đáp lời: “Đã rõ.”

Tình cảm anh em hơn hai mươi năm của hai người sau chuyện kia xảy ra đã bị
đẩy xuống điểm băng giá, từ đó về sau, Nhiếp Trọng Chi hoàn toàn biến
mất khỏi giới xã giao quanh Tưởng Chính Nam.

Tuy rằng Tưởng Chính Nam còn giận Nhiếp Trọng Chi, nói không muốn gặp nữa,
nhưng vẫn âm thầm để ý nhất cử nhất động của cậu ta. Dù sao cũng là anh
em bao nhiêu năm, tình như thủ túc*, xương dù gãy thì vẫn còn gân. *anh
em như thể tay chân.

Nửa năm trước khi Nhiếp Trọng Chi bị phá sản, đám người Sở Tùy Phong, Chúc
An Bình, Lộ Địch Chu còn hẹn Tưởng Chính Nam đi ăn cơm. Sở Tùy Phong đợi mọi người đã ngồi xuống đông đủ, mới tuyên bố mục đích của buổi hẹn hôm nay: “Tình hình của Niếp bên kia rất không ổn, các công ty quảng cáo
lớn đều rút lui, bây giờ lượng người xem và lượt truy cập đã rớt xuống
mức thê thảm. Căn cứ vào nguồn tin đáng tin cậy của tôi, về mặt sổ sách
của công ty cậu ta tiền chi ra đã vượt quá số thu vào, nếu cứ tiếp tục
thế này, tuyệt đối không cầm cự được quá nửa năm. Nếu không, mấy anh em
chúng ta giúp cậu ta mua một ít cổ phần công ty, nếm thử mùi vị làm bên
lĩnh vực công nghệ thông tin xem thế nào.”

Tất cả mọi người không hề phản bác mà đều đồng loạt nhất trí. Lộ Địch Chu
không biết ngọn nguồn, bỗng cảm thán một câu: “Không biết mấy năm qua
cậu ta chịu kích thích từ ai, tự mình sa ngã, hoàn toàn bỏ mặc hoạt động của công ty. Thằng nhóc này đang tự đùa chết mình đây mà!”

Chúc An Bình là người từng trải, khẽ nhấp một ngụm rượu, trầm giọng nói: “Có thể khiến một người đàn ông sa ngã như vậy, nếu không phải là sự nghiệp thì chỉ còn chuyện tình cảm. Nhiếp Trọng Chi từ khi còn trẻ lại có hoàn cảnh như thế thì tuyệt đối không chịu thua người khác, loại trừ sự
nghiệp ra, vậy thì…” Chúc An Bình khẽ nhướng cặp lông mày đen rậm của
mình, tỏ ý không nói thêm gì nữa.

Lộ Địch Chu nghe vậy liền cất tiếng cười ha ha thật to: “Chúc, cậu đang kể chuyện tiếu lâm đấy à? Tôi còn chưa bao giờ nghe Nhiếp nói đến mấy
chuyện yêu đương đứng đắn gì đâu.” Chúc An Bình nhún nhún vai: “Cậu
không tin thì tôi cũng hết cách. Nói thế nào đi nữa thì tôi cũng là
người từng trải mà.” Dứt lời, ánh mát hắn lại nhìn Lộ Địch Chu một cách

thương hại: “Lộ, đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma. Cậu cũng nên ổn định đi thôi, nghiêm túc tìm lấy cho mình một người phụ nữ tử tế đi.”

Lộ Địch Chu cười tà, khóe miệng sắp ngoặc ra hai bên má, một bộ đùa giỡn:
“Được. Nếu thật sự có ngày đó, người anh em tôi sẽ tự mang ba đồng để
lên bàn, xin nhờ cậu tận tình chỉ giáo.”

Sở Tùy Phong liếc liếc Chúc An Bình, miễn cưỡng nói: “Thói đời bây giờ,
phụ nữ bên ngoài kia so ra còn nhiều hơn châu chấu. Thế nhưng để thích
hợp làm vợ chúng ta, không phải quá ít, mà là căn bản không có người
nào. Cậu cho rằng người nào cũng đều giống như cậu sao, con bà nó, hai
lần kết hôn, cô dâu vẫn là một người. Chúc, cậu chính là bông hoa hiếm
có trong đám anh em chúng ta. Nào, các anh em, chúng ta hãy vì đóa hoa
quý bên cạnh này mà làm một cái gốc cây đi.”

Ngay sau ngày anh em tụ hội đó, Sở Tùy Phong liền đi tìm Nhiếp Trọng Chi để
nói chuyện đầu tư, thế nhưng Nhiếp Trọng Chi lại quả quyết cự tuyệt. Sau đó không lâu, công ty của Nhiếp Trọng Chi liền xin làm thủ tục phá sản. Có thể nói, mấy anh em bọn họ chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn Nhiếp Trọng
Chi từng bước một đi vào con đường phá sản.

Khi công ty của hắn tuyên bố phá sản, cũng là lúc Nhiếp Trọng Chi ủy thác
cho người có thẩm quyền bán đấu giá tất cả tài sản dưới danh nghĩa của
hắn, ấn theo tỉ lệ bồi hoàn các khoản nợ của công ty mà vốn dĩ không cần cá nhân đứng ra chi trả. Sau đó, Nhiếp Trọng Chi liền tựa như bọt biển
mà biến mất khỏi Lạc Hải, không một ai hay biết hành tung của hắn.

Không thể ngờ tới vậy mà hắn lại ở Ninh Thành, còn vừa khéo bị Tuyền Tuyền gặp được.

Tưởng Chính Tuyền ra ban công nhỏ thu quần áo vào, để lên trên sô pha, ngồi
xuống bắt đầu sắp xếp lại gọn gàng. Thỉnh thoảng cô lại ngẩng đầu lên
liếc trộm vào trong phòng bếp xem Nhiếp Trọng Chi đang rửa chén dọn dẹp, động tác của hắn vô cùng thuần thục, như thể trước kia hắn đã làm vô số lần rồi, trong lòng chợt cảm thấy buồn bực không thôi. Hắn đã làm mấy
chuyện đó khi nào vậy?

Mấy việc lặt vặt gấp quần áo này, thoạt nhìn thì rất đơn giản nhưng khi làm rồi thì mới thấy không dễ dàng chút nào. Tưởng Chính Tuyền từ nhỏ đến
lớn chưa từng phải gấp quần áo cho đàn ông, cho dù quần áo của anh trai
Tưởng Chính Nam cũng không có, vì thế cô đã thử đủ kiểu trên trời dưới
đất.

Nhiếp Trọng Chi từ phòng bếp đi ra, liền nhìn thấy cảnh tượng này. Tưởng
Chính Tuyền khom người lại gấp tay áo dài áo sơmi của hắn, cực kì chuyên tâm vào lật chỗ này, gấp chỗ kia, vừa gấp vừa nghiên cứu, có lẽ là vì
làm không quen, cho nên động tác rất vụng về. Phát hiện nho nhỏ này, làm cho Nhiếp Trọng Chi không hiểu sao lại chợt cảm thấy thật vui vẻ.

Nếu có thể, hắn nguyện cả đời này cứ như vậy, được nhìn cô giúp hắn gấp quần áo, để thời gian quanh mình lặng lẽ trốn đi.

Thấy Nhiếp Trọng Chi đứng ngẩn người giửa phòng khách, Tưởng Chính Tuyền
nghĩ rằng hắn lại đang lo lắng cô sẽ bất chợt rời đi, vì thế ngẩng đầu
nói với hắn: “Nhanh đi ngủ đi, tôi sẽ không đi. Gấp xong chỗ quần áo
này, tôi cũng phải đi ngủ bù nữa.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui