Nhiếp Trọng Chi trầm mặc không lên tiếng, ngồi nghe mọi người nói chuyện hồi
lâu, lúc sau hắn ung dung mỉm cười: “Dì Khanh, dì Diệp, hai người nói
chuyện phiếm đi ạ. Cháu còn có việc nên xin phép về trước.”
Tưởng Chính Tuyền nhìn Nhiếp Trọng Chi sau khi cúi người chào liền rời đi.
Bóng dáng cao ngất chậm rãi biến mất sau hai cánh cửa ra vào.
Cô có ngốc cũng biết Nhiếp Trọng Chi sẽ không dễ dàng buông tay như vậy.
Quả nhiên, mấy phút đồng hồ sau cô liền nhận được một tin nhắn: “Tôi chờ em ở du thuyền.”
Hắn rốt cuộc muốn thế nào mới có thể buông tha cho cô đây?
Khi Tưởng Chính Tuyền xuống taxi đi tới du thuyền thì trời đã khuya muộn,
di động chợt vang lên một âm thanh nhỏ. Cô trượt mở màn hình, liền nhìn
thấy mấy chữ: “Em rốt cục định khi nào mới tới đây?!!!!!!” Một chuỗi dấu chấm than, biểu thị Nhiếp Trọng Chi đã mất kiên nhẫn đến cực độ.
Trên du thuyền ánh đèn mờ mờ ảo ảo, Nhiếp Trọng Chi tay cầm một ly rượu, nét mặt không thể nhìn rõ, cả người tựa trên boong thuyền, từ xa nhìn cô:
“Em thật sự sắp kết hôn cùng Diệp Anh Chương?”
Tưởng Chính Tuyền im lặng không lên tiếng, quay mặt đi nơi khác.
Không trả lời cũng chính là một câu trả lời! Trong lúc nhất thời, không gian
trên boong thuyền yên tĩnh không một tiếng động, xung quanh im lìm đến
mức có thể nghe thấy tiếng thở lúc nhanh lúc chậm của nhau.
Ánh mắt lẳng lặng của Nhiếp Trọng Chi nhìn động tác của cô lập tức trở nên
sắc bén như dao, tay cầm ly rượu bỗng nhiên nâng lên hung hăng ném mạnh
xuống mặt sàn “choang” một tiếng liền vỡ vụn, chất lỏng màu đỏ và những
mảnh thủy tinh trong suốt hòa lẫn vào nhau.
Nhiếp Trọng Chi cắn chặt răng, chỉ cảm thấy trên mỗi chiếc răng đều tràn ngập vị chua sót, hắn quát: “Tôi không cho phép em kết hôn với hắn. Tôi
không cho phép. Tưởng Chính Tuyền, em có nghe thấy không?”
Tầm mắt Tưởng Chính Tuyền bình tĩnh nhìn ra màn đêm xa xa: “Không, tôi muốn gả cho Diệp đại ca, tôi sẽ gả cho anh ấy.”
Cô sẽ không cùng hắn dây dưa thêm như vậy nữa! Cô muốn kết hôn!
Nhiếp Trọng Chi bước từng bước một đi về phía cô: “Tưởng Chính Tuyền, tôi
không đồng ý. Giữa chúng ta đã dây dưa không rõ như vậy, sao em còn gả
cho hắn được. Hơn nữa, em cảm thấy hắn yêu em sao?”
Có lẽ hắn đã uống không ít rượu, hơi thở hắn ập tới, nồng nặc men say.
Tưởng Chính Tuyền bị hắn làm vậy, chỉ cảm thấy mình dường như cũng muốn
say theo. Cô lui về phía sau hai bước: “Sao anh ấy lại không yêu tôi?”
Nhiếp Trọng Chi ngơ ngẩn nhìn theo động tác lui về phía sau của cô, đột nhiên cười, từng chữ từng chữ một, lạnh như ngọc vỡ: “Hắn yêu em? Nếu hắn yêu em sao đến bây giờ hắn vẫn chưa chạm vào em? Hắn cũng không phải gay.
Hắn rõ ràng là một thằng đàn ông kia mà! Tưởng Chính Tuyền, em tỉnh lại
đi!”
Tưởng Chính Tuyền giận dữ ngẩng đầu: “Anh nói bậy! Anh nói bậy! Diệp đại ca
sao có thể không yêu tôi? Bây giờ có phải anh đang định nói rằng Diệp
đại ca yêu người khác, anh còn có bằng chứng chứng minh với tôi nữa,
phải không? Anh đừng uổng phí tâm cơ nữa. Kế châm ngòi ly gián như vậy
không thực hiện được đâu. Mặc kệ anh nói lung tung gì về Diệp đại ca,
tôi sẽ không bao giờ tin tưởng! Nhiếp Trọng Chi, tôi nói cho anh biết,
tôi không quan tâm anh nói gì, tôi vẫn sẽ kết hôn với Diệp đại ca.
Chuyện mà tôi muốn làm nhất đời này, chính là gả cho anh ấy.”
Đôi mắt Nhiếp Trọng Chi bỗng dưng nghiêm lại, giây lát lại biến mất, sâu
thẳm nơi đáy mắt chứa đựng một nỗi cảm xúc lạ kỳ, nhìn cô nhưng lại
không nói ra lời nào hết.
Nếu có thể, Nhiếp Trọng Chi thật muốn bóp chết cô cho xong! Nhưng hắn không làm, hắn chỉ nhẹ nhàng cất tiếng hỏi: “Diệp Anh Chương thật sự tốt vậy
sao? Khiến em yêu hắn đến như vậy?”
Đến mức này rồi, Tưởng Chính Tuyền chỉ còn cách cứng rắn tới cùng: “Đúng vậy. Tôi yêu anh ấy như thế đó!”
Đúng vậy, cô yêu Diệp Anh Chương, yêu đến mu muội! Chính hắn chẳng phải cũng đã biết sao? Còn ngu ngốc đi hỏi! Kẻ ngu có khi còn thông minh hơn hắn
vài phần!
Nhiếp Trọng Chi chậm rãi cười lạnh, nói không lựa lời: “Đáng tiếc, cho dù em
yêu hắn thế nào, đêm nay em vẫn phải ở đây với tôi.”
Hắn bất chấp một phen kéo cô lại phía mình, mạnh mẽ hôn xuống, kịch liệt cùng cô tai áp má kề.
Trên người hắn mùi rượu nồng đượm, Tưởng Chính Tuyền xoay mặt đi như muốn
tránh sự đụng chạm của hắn: “Nhiếp Trọng Chi, buông ra, chúng ta dừng ở
đây! Buông…. Buông ra.”
Trong lòng Nhiếp Trọng Chi đau đớn như sắp mất cảm giác, không hề phản ứng lại, mặc cho cô đấm đá khóc lóc om sòm.
Hai người dây dưa kịch liệt cùng nhau, Nhiếp Trọng Chi ngang ngược che kín
môi cô, Tưởng Chính Tuyền lấy hết sức đẩy hắn ra, thế nhưng… Trên người
cô bao nhiêu nhược điểm Nhiếp Trọng Chi đều biết rõ, không chuyện ác nào không làm… Tưởng Chính Tuyền “Ah..” một tiếng, không kiềm chế được
tiếng nức nở, quay mặt qua hung hăng cắn mạnh vào vai hắn, thân mình yếu mềm tựa như lông chim mà từ từ trượt xuống.
Cuối cùng, xung quanh dường như cả gió biển cũng chậm rãi tĩnh lặng…
Nhiếp Trọng Chi ôm Tưởng Chính Tuyền đang mê man ngủ siết chặt vào lòng mình, ghé vào bên tai cô khẽ nói: “Mỗi lần em hung dữ lên, tóc tai bù xù,
giống như một người phụ nữ chanh chua… Nhưng mà, nhưng mà… Cho dù em
thành bộ dạng đó, anh vẫn thích em như vậy…”
Chữ “thích” kia nói ra rất nhỏ, rất nhẹ, giống như gió thoảng qua tai.
Nhưng Tưởng Chính Tuyền dù đã mệt rã rời, gần như tiến vào giấc ngủ, vừa nghe được bỗng sửng sờ tại chỗ, trong lúc nhất thời cô nghĩ rằng có lẽ
tai mình có vấn đề.
“Em mỗi một lần không vui liền hung hăng đánh anh, hung hăng đá anh… Tuyền
Tuyền, anh cũng là con người làm bằng xương bằng thịt. Em không nghĩ đến rằng anh cũng sẽ đau sao?” Tiếng nói của hắn trầm lắng mà khàn khàn,
tựa như đã mệt mỏi tới cực điểm: “Anh cũng sẽ rất đau mà.”
Tưởng Chính Tuyền có một loại cảm giác kỳ lạ vô cùng, nhưng rốt cuộc kỳ lạ thế nào, chính cô cũng không thể hiểu nổi.
Không biết Nhiếp Trọng Chi hắn làm sao, giọng điệu bỗng mềm nhẹ hẳn: “Tuyền Tuyền, em đừng gả cho hắn, gả cho anh, được không?”
Tưởng Chính Tuyền lại hít một hơi thật sâu! Tên này chắc hẳn đã say đến hồ đồ!
Nhiếp Trọng Chi chậm rãi buông lỏng cô ra, đầu hắn hơi cúi xuống, môi phủ
trên môi cô. Hắn lại hôn cô một lần nữa! Mới đầu chỉ là nhẹ nhàng mơn
man trên cánh môi, sau đó càng lúc càng thêm sâu, càng lúc càng thêm
nồng nàn, giống như một chú ong mật quấn quýt bám vào đóa hoa, một khắc
cũng không muốn chia lìa.
Dịu dàng như vậy, trân trọng như vậy, tựa như cô chính là một món bảo vật quý giá duy nhất trên thế gian của hắn.
Tưởng Chính Tuyền chỉ cảm thấy mặt mình như phát sốt, trong đầu như bị hắn
trút đầy men rượu, choáng váng mê man… Giữa cơn lốc xoáy hỗn loạn, cô
chợt cảm thấy mình cũng không chán ghét nụ hôn này như trước, cô thậm
chí còn quên đi cả Diệp đại ca, quên rằng cô sắp kết hôn, cô đã quên tất cả…
Thật lâu về sau, trong màn đêm đen như mực không thể nhìn thấy tay mình,
Tưởng Chính Tuyền dần dần thả lỏng xuống, hô hấp đều đều, bất giác chìm
vào giấc ngủ.
Nhiếp Trọng Chi vươn tay, dùng đầu ngón tay trong bóng đêm từng chút một vuốt ve theo đường nét trên gương mặt cô. Lông mi của cô, vừa dài vừa cong,
vừa văn xinh đẹp. Cái mũi của cô, không cao không thấp, hài hòa xinh
xắn. Khuôn mặt của cô, không lớn không nhỏ, vừa vặn xinh đẹp. Vành tai
của cô, thịt mềm mềm, cũng thật tuyệt.
Hết thảy của cô, đều đẹp đẽ, tinh tế.
Có lẽ trên đời này sẽ không tìm được một người nào như cô!
Nhiếp Trọng Chi chậm rãi tới gần cô, lại hôn nhẹ hết lần này đến lần khác lên mặt cô, hắn cảm thấy dù hôn bao nhiêu cũng không đủ. Trong lúc ngủ mơ,
Tưởng Chính Tuyền cảm giác có gì đó đang quấy nhiễu mình, nâng tay lên
như đuổi muỗi, “bẹp” một cái đánh vào má hắn.
Không nặng cũng không đau, Nhiếp Trọng Chi lôi kéo tay cô nhẹ nhàng mà vuốt
ve mặt mình. Sau một lúc lâu, hắn thở hắt ra một hơi thật dài, ghé sát
vào tai cô, thì thào nói: “Tuyền Tuyền, đừng gả cho Diệp Anh Chương,
được không? Tuyền Tuyền, đối xử với anh tốt một chút, được không? Cho dù chỉ một chút đó thôi, anh…. dù thế nào anh cũng sẽ cam nguyện…”
Hắn cầu xin, hèn mọn như vậy, hạ thấp mình như vậy, thấp đến cùng cực,
dường như thế gian này bất cứ ai một khi đã yêu say đắm đều giống hắn,
đem con tim chân thành của mình nâng niu đưa đến trước mặt người mình
yêu, trân trọng thâm tình rồi lại sợ hãi bị người mình yêu cô phụ thương tổn.
Người bên cạnh đã muốn ngủ say, vô tri vô giác.
Nhiếp Trọng Chi mở mắt nhìn vào bóng đêm hồi lâu, nội tâm không ngừng đấu
tranh rồi lại thỏa hiệp, thanh âm thở dài khe khẽ: “Tuyền Tuyền, cho dù
em không đối tốt với anh cũng không sao. Nhưng em đừng kết hôn với Diệp
Anh Chương, được không? Được không? Được không?”
Bên trong phòng ngủ trong khoang thuyền một mảnh tối đen, giống như có thể
ngưng kết thành một vật rắn chắc, một chút tiếng động cũng không hề có.
Chỉ có tiếng hắn không ngừng “Được không?” nhẹ như khói trắng, lượn lờ
phiêu đãng trong không gian.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...