Cuối tuần tham dự lễ cưới của Ân Đát, tiện đường rẽ qua Ôn Du Kim Đình, hôm đó anh tôi đi công tác về, bảo tôi qua ăn cơm cùng, tôi bị cưỡng chế chỉ có thể bất lực tuân theo.
Dù cho cùng cha khác mẹ nhưng tình cảm anh em tôi rất tốt, người ngoài không ai tin nổi chuyện này, dù gì mẹ của chúng tôi một người là vợ cả một người là kẻ thứ ba, chưa kể còn y hệt như mấy câu chuyện máu chó ngày xưa, hai bà chí chóe túi bụi, khó coi cực kỳ.
Ba tôi tên Phó Phàm, nghe nói thời còn trẻ đẹp trai lai láng, lại thích phô bày vẻ tuấn tú của mình, yến oanh nườm nượp vây quanh.
Lúc sinh tôi thì đồng chí Phó Phàm đã tới tuổi trung niên, tôi chỉ có thể ngắm nhìn phong thái năm ấy của ông già từ những tấm ảnh ngày xưa, quả nhiên là gương mặt bạc tình trời sinh, biến tất cả những tên cùng giới trên đời này thành một đám chẳng khác gì bùn nhão chó lợn.
Vậy nên chẳng có gì khó hiểu khi mẹ tôi chẳng màng cái danh thiên kim, cứ khăng khăng quấn riết không rời mà rình mò theo đuổi.
Ban đầu đồng chí Phó Phàm vẫn còn chẳng mảy may rung động trước tình yêu rực lửa của bà bô, mất tiền là chuyện tốt, mẹ tôi đã dùng đủ mọi thủ đoạn tồi tệ để theo đuổi tình yêu đích thực, ngoài mặt thì quan tâm, sau lưng lại ngấm ngầm gây rối, cuối cùng cũng khiến cho công ty nhỏ bé của đồng chí Phó Phàm ngã ngựa.
Một bên là khoản nợ khổng lồ, một bên là vợ cả và con thơ, cuối cùng đồng chí Phó Phàm đành rớt nước mắt mà chọn vế sau.
Nghe thế chắc ai cũng cảm thấy mẹ tôi độc ác quá trời, thực tế thì cũng không đến nỗi.
Bà bô là chủ tịch hội thương nhân, đắm chìm vào sự nghiệp từ thiện và công ích, năm nào cũng phải ôm mấy đứa nhóc nhà nghèo bị down* chụp ảnh giơ tay chữ V, cứu vớt được rất nhiều gia đình đã cận kề tuyệt vọng.
*Hội chứng Down là tình trạng một người có thêm một nhiễm sắc thể.
Thường thì một em bé được sinh ra với 46 nhiễm sắc thể, nhưng những em bé mắc Hội chứng Down có thêm một bản sao của nhiễm sắc thể 21, hay ngành y gọi là Tam bội thể 21.
Bản sao dư thừa này thay đổi cách thức não và cơ thể bé phát triển, gây những vấn đề nặng nề về cả thể chất và tinh thần.
Nhưng với con trai tình địch thì đúng là vắt cổ chày ra nước.
Đêm ba mươi năm tôi bảy tuổi, theo sắp xếp có ý đồ của bà bô, lần đầu tiên tôi và anh trai Phó Vân Hiến mới ngồi chung bàn, ăn cơm tất niên.
Thực ra bữa cơm tất niên hôm đó là anh tôi tới để vay tiền.
Sau khi đồng chí Phó Phàm vứt vợ bỏ con, mẹ anh ấy mắc một chứng bệnh, tên khoa học là hội chứng xơ cứng teo cơ một bên*, cũng chính là hội chứng ALS mà mọi người hay nói.
Bệnh tình của bà ấy xấu đi rất nhanh từ năm anh tôi học lớp mười một, phấn hồng dần trở thành xương khô, người phụ nữ vốn thướt tha yểu điệu như thay đổi hoàn toàn chỉ sau một đêm, ba tôi lén đi thăm vợ cả bệnh nặng, sau khi trở về thì lặng lẽ khóc rấm rứt rất lâu, nhưng vừa thấy mẹ tôi thì đã lập tức lau sạch.
*Hội chứng xơ cứng teo cơ một bên hay còn gọi là bệnh Lou Gehrig hoặc bệnh neuron vận động là một căn bệnh teo cơ thần kinh kéo dài.
Nó tấn công tế bào của hệ thần kinh và các liên kết của tế bào trong não và tủy sống.
Neuron vận động là lớn nhất trong các tế bào thần kinh, kéo dài từ não đến tủy sống và từ tủy đến các cơ trên cơ thể.
Khi những neuron vận động này chết đi, não không thể khởi động và kiểm soát hoạt động của cơ trên cơ thể.
“Đáng nhẽ phải bảo mẹ cậu cũng tới xem, xem một nhà ba người chúng tôi hạnh phúc mỹ mãn thế nào, ấy chết không được, nếu mẹ cậu mà chết ra đấy thì sẽ dọa cho em cậu khóc mất thôi.”
Xét về mặt nào đó, bữa cơm này đã thỏa mãn lòng hư vinh quái dị của mẹ tôi, bà ấy và cậu tôi kẻ xướng người họa, nghĩ đủ mọi cách để khiến con trai của tình địch khó chịu.
Phó Vân Hiến vẫn chỉ cúi đầu, siết chặt nắm tay, đốt ngón tay bị ép nghe răng rắc, trong khi đó đồng chí Phó Phàm chỉ lặng lẽ ngồi một bên từ đầu đến cuối, không thả nổi một quả rắm.
Cuối cùng ngọn núi lửa áp lực suốt cả một buổi tối cũng bùng nổ, cậu trai mười sáu tuổi chẳng còn cần cái danh con cái, không thể tiếp tục chịu nhục nữa mà tức giận rời tiệc.
Nhưng cái thứ huyết thống này rất kỳ diệu, năm đó tôi mới bảy tuổi, chỉ quen biết qua loa với người anh trai không biết mọc ra từ đâu này nhưng lại tựa như cố nhân quay về.
Thế là tôi đã làm một việc mà từ trước tới giờ chính tôi cũng không tưởng tượng nổi, tôi chọn hai bao lì xì dày nhất từ họ hàng, tranh thủ lúc mọi người không để ý thì đuổi theo ra ngoài cửa, vừa hô anh hai vừa nhét lì xì vào tay anh ấy.
Tôi cười giảo hoạt, nói với anh ấy là mẹ tôi không để ý tiền nong, thiếu hai bao lì xì cũng chẳng phát hiện đâu mà.
Phó Vân Hiến ngồi xổm trước mặt tôi, nhìn thẳng vào tôi khi đó vẫn còn bé tí.
Ánh mắt anh ấy vừa kinh ngạc vừa tức giận còn xen lẫn hoài nghi, tóm lại là phức tạp cực kỳ.
Một lát sau, toàn bộ cảm xúc dữ dội đã lắng lại, anh ấy cười nói, em trai, em không cần phải làm thế.
Anh ấy đi, không lấy một xu.
Anh tôi và Hứa Tô mãi không xuất hiện, thấy tôi chán quá, bác gái bảo tôi có thể lên tầng đợi, tôi lập tức lắc đầu, hai người đó có thói quen ngủ trần, tình ái sôi trào là không thèm để ý thời điểm địa điểm, tôi còn lâu mới xem phim sếch trực tiếp của hai người đó thêm lần nữa!
Đợi khoảng nửa tiếng thì Hứa Tô mới lề mề ló mặt, cậu ta ăn mặc rất tùy ý ở nhà, áo phông rộng thùng thình, quần đùi cũn cỡn, tay ôm một con mèo tai cong màu cam, đi dép trong nhà loẹt quẹt xuống tầng.
Tôi không biết bọn họ nuôi mèo.
Trước kia Hứa Tô muốn nuôi mèo nhưng anh tôi không cho, dù gì thì nhà không cần phải nuôi tới hai con mèo, Hứa Tô muốn nhận nuôi một đứa con, anh tôi cũng không cho luôn, lý do y hệt.
“Đêm qua ngủ ngon không?” Nhận ra tư thế đi của cậu ta khác lạ, tôi cố tình hỏi.
“Cũng… ổn.” Hứa Tô vừa ngồi xuống đã đứng bật dậy như bị cả vạn mũi kim đâm vào mông, mặt mày khổ sở ấp úng đáp, “Không… không phải đêm qua ngủ…”
Nghe giọng tức tối này hẳn là bị anh tôi vật cho cả đêm, tôi thấy hơi hả hê, cố tình trêu chọc: “Trưa ăn thêm rau đi, salad dưa chuột được không.”
Hứa Tô đỏ bừng mặt, chửi liến thoắng: “Lão khốn nạn không biết xấu hổ, chỉ biết dồn sức vào người tôi.”
“Đau nhưng cũng sướng bỏ xừ, biết tỏng.” Nhân lúc Hứa Tô đứng ngồi không yên trước mặt, tôi tét một phát vào mông cậu ta, đánh cho cậu ta phải ôm mông nhảy lên nhảy xuống, kêu gào thảm thiết.
“Xí! Nếu không phải anh trai anh vẫn hỏi về đời sống tình cảm của anh thì tôi thèm vào mà quản.” Hứa Tô bị anh tôi chiều chuộng sinh hư, lúc dịu ngoang thì giống con mèo nhỏ dính người, chỉ trái ý cậu ta chút thôi là lập tức phì râu trợn mắt.
Cậu ta nheo đôi mắt đào hoa, lại bắt đầu ra cái vẻ chị dâu mà dạy dỗ tôi, “Suốt từng ấy năm chỉ thủ thân như ngọc cơ? Chẳng giống anh tí nào.”
Sau khi chia tay với Đường Dịch Xuyên, đến tận bây giờ tôi đã không có bất cứ mối tình lâu dài nào nữa, được vài mối hẹn hò thì cũng đều kết thúc bằng việc tôi đơn phương bỏ chạy.
Hứa Tô chửi tôi đần độn, nhưng chỉ là tôi cảm thấy duy trì một mối quan hệ thân mật với người khác quá mệt mỏi mà thôi.
“Dẹp ngay cái trò xem mắt nghiêm túc đi, nhưng tôi không phiền nếu cậu tìm cho tôi mấy người tới xoa dịu trống vắng đâu…”
Khi nói chuyện tôi đã nghĩ ra, dạo này Hứa Tô vẫn quay chương trình tên là “Tầm nhìn Đông Phương”, có vẻ rất thân với người dẫn chương trình Hình Minh, mà Hình Minh đó lại là mẫu người tôi thích.
Nhớ lại gương mặt trắng trẻo lại lạnh lùng đó, máu trong người tôi đã sôi lên, lập tức nói là tôi muốn ngủ với Hình Minh.
“Tôi chỉ nghĩ cho an nguy của anh thôi.” Hứa Tô lắc đầu lia lịa, tỏ ý không có cửa.
“Ý cậu bảo là giám đốc Ngu của Hoa Năng hả, làm gì đến mức đó.” Nghe nói CEO Ngu Trọng Dạ của Hoa Năng là người yêu của Hình Minh, cực kỳ quý phái cực kỳ tao nhã cực kỳ khí thế, không giống cái loại chỉ vì chút tình yêu mà muốn lật mộ tổ tiên người ta lên.
Nói một cách chính xác thì, không giống ông anh tôi.
“Ý tôi là Hình Minh cơ, anh không biết cậu ấy có biệt danh là Minh Khai Đao à…”
Bác gái vào phòng khách báo là quyết định sẽ làm thêm canh thịt viên bí ngòi cho bữa trưa.
Bác ấy đặt một quả bí trước mắt Hứa Tô, hỏi cậu ta có thích ăn không.
Anh của tôi hàng họ hùng vĩ, vậy nên khi nghe thấy hai chữ dưa chuột thì còn bình tĩnh, mà thấy bí ngòi thì lập tức kêu “áu” một tiếng rồi bỏ chạy.
Cà nhắc mà bỏ chạy..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...