Trong rất nhiều năm sau khi chia tay với Đường Dịch Xuyên, tôi vẫn thường mơ thấy quãng thời gian chúng tôi còn học đại học, cũng nhờ đó mà tôi nhận ra một sự thật làm người ta rầu rĩ: Tất cả những hồi ức liên quan đến Đường Dịch Xuyên chẳng khác gì thủ dâm, nó khiến tôi phấn chấn tinh thần, huyết mạch sục sôi đột ngột, nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang, cảm giác trống rỗng và cô đơn vô tận lại cùng nhau ùn ùn kéo tới, không mơ mộng một đêm thì sẽ là thâu đêm trằn trọc.
Tôi quen Đường Dịch Xuyên vẫn là vì Ân Đát, nhưng nghe tới tên của cậu ta thì là từ trước đó rồi.
Hồi ấy Đường Dịch Xuyên cực kỳ nổi tiếng ở trường, thứ nhất là vì vẻ ngoài tuấn tú, sau đó là vì tính rất kiêu, cậu ta đi đường thì lưng thẳng tắp, chẳng để cái gì vào mắt, coi khinh chúng sinh.
Tất cả những chuyện này tôi đều nghe từ Chu Dương.
Chu Dương là bạn cùng phòng với tôi, một tên giàu đời hai cực tiêu chuẩn, ông già nó kinh doanh bất động sản, sau khi thị trường nhà đất bùng nổ, ông ta leo lên đứng trong top đầu trong danh sách những người giàu có ở đại lục, cũng cực kỳ chiều thằng con duy nhất của mình.
Chu Dương đẹp trai nhưng phong thái lại không đàng hoàng, vì sở hữu một chiếc Lamborghini màu cam xấu ỉn mà trở thành tiêu điểm của trường học.
Lamborghini của cậu ta thường xuyên chở mấy cô em xinh đẹp gầm rú vút qua tòa nhà dạy học, lốp xe ma sát với mặt đường đá của trường học vang lên tiếng ken két.
Đại học khoa chính quy không chia theo chuyên ngành, tôi được xếp ngẫu nhiên vào trường Tư pháp Hình sự*, nhưng có lẽ vì chịu sự ảnh hưởng từ anh trai mà tôi biết rõ sự gian nan của cái ngành tranh tụng án hình sự này, vì vậy chẳng hề hứng thú chút nào.
Tôi thường xuyên cúp các tiết luật hình sự, Chu Dương sẽ chịu trách nhiệm đối phó với mấy vụ điểm danh bất thình lình của lão già giảng viên và hệ thống lại mấy điểm cần lưu ý trước khi thi.
Thậm chí có một lần, khi tôi còn đang đàng điếm bướm ong với mấy cô gái thì tên này còn tìm người thi hộ tôi, vào khoảnh khắc ấy một nam thần thẳng tưng từ đầu đến chân cũng cảm thấy cong vì tên đó luôn được, tôi yêu tên đó chết mất.
*Ở Trung Quốc, một trường đại học sẽ chia làm rất nhiều học viện/đại học trực thuộc, trong mỗi đại học đó sẽ có các khoa riêng.
Hôm đó tôi với Chu Dương đi đánh tennis sau khi tan học, tên đó đột nhiên đập vợt vào cánh tay tôi, hô lên một cái tên nghe có vẻ kích động: “Mày xem kìa, Đường Dịch Xuyên!”
Nương theo ánh mắt của Chu Dương, tôi thấy bóng lưng của một sinh viên nam đang đứng quay nghiêng, người đó rất cao, dáng xấp xỉ tôi, dáng lưng thẳng tắp.
Ấn tượng đầu tiên của tôi là, vóc dáng như vậy mà mặc đồng phục kiểm sát chắc chắn sẽ rất đẹp.
Chủ tịch hội học sinh Trâu Oánh đang nói chuyện với Đường Dịch Xuyên.
Trâu Oánh mắt to mũi to mặt to, gương mặt na ná Triệu Vy hồi mới ra mắt, khi nói chuyện thì lớn tiếng, tốc độ nhả chữ rất nhanh, tác phong làm việc gọn gàng nhanh nhẹn hơn cả đàn ông.
Tôi không hứng thú gì với công việc trong hội học sinh, Trâu Oánh lại cương quyết túm tôi vào, còn thường xuyên chỉ thẳng vào mũi tôi và chửi ỏm tỏi: “Phó Ngọc Trí, hai ngày rồi mà còn chưa kéo được tài trợ? Phí phạm cái mặt này của cậu!”
Tôi đã từng có lần nghi ngờ Trâu Oánh là người theo chủ nghĩa hận đàn ông, hơn nữa còn ghét mấy thằng có vẻ ngoài bắt mắt như tôi đây, nhưng đối diện với Đường Dịch Xuyên, cô nàng lại e ấp rụt rè mỉm cười từ đầu đến cuối, còn xoắn tóc mấy lần.
Sau cuộc trò chuyện ngắn ngủi, Trâu Oánh chào tạm biệt Đường Dịch Xuyên, nhưng dường như lại nhớ ra chuyện gì đó chưa dặn nốt nên mới gọi tên cậu ấy lần nữa.
Đường Dịch Xuyên nghe tiếng quay đầu lại, gương mặt vừa khéo đối diện với tôi.
Lúc đó lòng tôi như sấm đánh, hình ảnh so sánh chẳng hiểu ở đâu đột nhiên nhảy ra trong đầu, chỉ nhớ là lúc mới so sánh thì cảm thấy hoang đường, đến khi hiểu rõ lại tuyệt không tả nổi, thật sự không ngờ rằng còn có người vừa vặn đến như vậy.
“Sao? Cảm thấy gì?” Chu Dương ghé mặt lại gần tôi, nháy mắt mấy cái ra vẻ ẩn ý.
Tự nhiên bị kéo ánh nhìn lại, lần đầu tiên tôi nhận ra mình không chịu đựng được gương mặt tuấn tú của Chu Dương, mày không ra mày mắt không ra mắt, quả thực làm người ta không chịu nổi.
“Sinh viên năm nhất chứ gì, lông còn chưa mọc hết, có thể cảm thấy gì?”
Tôi ra vẻ khinh thường, lúc quay đi lại không kìm được mà quay đầu nhìn lần nữa.
Đường Dịch Xuyên đã đi rồi, để lại một đám con gái thì thầm sau lưng cậu ấy: Cậu em mới tới đẹp trai quá đi…
Mùa đông khi tôi học năm hai, có một tin tức lan truyền huyên náo khắp cả trường, nghe bảo trường đại học 985 nào đó có một vụ “đường đảm bảo thạc sĩ*”, có một sinh viên nữ năm tư được dân công và nhân viên nhà trường dàn xếp để cô cùng toàn bộ đám con gái cùng phòng được lên thẳng cao học.
Khi đó, tòa nhà của trường Nhân văn đang được sửa sang lại, thượng vàng hạ cám, có rất nhiều người ngoài ra vào khuôn viên trường.
Vậy nên ngày nào Ân Đát cũng ăn mặc khoe màu đua sắc, lượn qua lượn lại ở khắp các ngõ ngách của trường.
Một mặt thì cô nàng bảo mình không kìm được tính tò mò, muốn thử xem lời đồn đó có thật hay không, mặt khác thì cô gái cũng muốn kiếm ít lợi ích cho bạn cùng phòng nữa.
*“Dự án 985” hay còn gọi là “Đề án các trường đại học hàng đầu thế giới” là dự án xây dựng các trường Đại học trọng điểm trong những trường trọng điểm của Trung Quốc và mang tầm cỡ quốc tế.
Các trường thuộc “dự án 985” có thể coi là những trường đứng đầu trong những trường thuộc “dự án 211”, bằng tốt nghiệp của các trường trong “dự án 985” được coi là danh giá của danh giá chính vì vậy để thi đỗ và tốt nghiệp tại các trường này đều rất vất vả.
*Đường đảm bảo thạc sĩ dùng để chỉ những con đường vắng vẻ và hẻo lánh của các trường cao đẳng và đại học, nơi các sinh viên nữ rất dễ bị quấy rối.
Một khi xảy ra sự cố nghiêm trọng, trường sẽ hứa hẹn bù đắp cho những cô gái này rất nhiều lợi ích để đảm bảo danh tiếng, ví dụ như được giới thiệu học lên thạc sĩ mà không cần phải thi.
Vậy nên cũng có hiện tượng sinh viên nữ cố tình đi vào đường này, sau đó tìm tới bộ phận liên quan của trường và đâm đơn kiện, nhà trường sẽ giới thiệu cho người đó lên thẳng cao học để bưng bít thông tin.
Ân Đát có vẻ ngoài nóng bỏng phóng khoáng, nhưng thực ra lại được hấp thụ tinh hoa mẫu mực của người cha công tố viên của mình, là mẫu người truyền thống từ cốt tủy, dù tôi bám riết theo đuổi cô nàng suốt một học kỳ, ẻm lại dùng dằng mãi không chịu bật đèn xanh cho tôi.
Thế nên cô ấy cũng không định thật sự hiến thân vì sự nghiệp học hành, thay vào đó là hi vọng tôi âm thầm bảo vệ, có thể cứu cô ấy vào thời điểm ngàn cân treo sợi tóc.
Tôi không vui, cô ấy tức điên, trừng mắt lạnh lùng bảo tôi không đủ trượng nghĩa.
Vậy nên tôi chỉ có thể đêm hôm đi lang thang trong sân trường với Ân Đát, dài cổ chờ một tên bại hoại nào đó xông ra xâm phạm ẻm.
Cuối cùng vào mùa xuân vạn vật đâm chồi, trong một đêm mưa phùn tí tách, Ân Đát lại cầu được ước thấy.
Ba tên du côn lôi thôi lếch thếch bao vây lấy cô nàng, sau khi phun ra mấy câu dơ bẩn thì định kéo cô ấy vào trong rừng cây nhỏ để hành sự.
Tôi và Ân Đát đã hẹn trước, chờ đến khi cô ấy kêu “Cứu mạng” lần thứ ba thì mới có thể xông ra cứu giúp, tránh để cho nhân viên trong trường ngửi được kẽ hở trong đó.
Nhưng Ân Đát chỉ vừa mới vờ vịt kêu hai tiếng thì Đường Dịch Xuyên đã nhận ra.
Cậu ấy đã vọt qua bên cạnh tôi như một mũi tên, không chờ tôi phản ứng đã đấm ngã một tên côn đồ.
Tôi vốn đã xắn sẵn tay áo, định sẽ làm anh hùng cứu mỹ nhân cùng với Đường Dịch Xuyên, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lại thu tay về.
Xuất phát từ một loại tâm lý khó nói thành lời, tôi bỗng muốn nhìn xem rốt cuộc “đàn ông số 1” trong mắt đám con gái trường này ra ngô ra khoai gì không.
Đường Dịch Xuyên một chọi ba mà hoàn toàn không bị ép vào thế thụ động, tư thế đánh nhau vừa hiểm vừa nhanh.
Cho tới tận khi thế thắng của cậu ấy đã xác định rồi, tôi mới vớ lấy một cái gậy gỗ rơi dưới đất, tiến lên bổ một gậy lên đầu tên côn đồ cuối cùng.
Đám du côn chạy hết.
Đường Dịch Xuyên kéo Ân Đát đã tê liệt ngã xuống lên, nhìn chiếc váy bị xé tan nát của cô nàng, cậu ta cởi áo khoác của mình choàng lên cho cô một cách đầy lịch thiệp.
Trong làn mưa phùn, tôi và Đường Dịch Xuyên đứng cách nhau chưa đầy nửa mét, bốn mắt đối diện.
Trên mặt cậu ấy có ít màu sắc, một chút máu đen lại khiến cho đường nét gương mặt trở nên tuấn tú nổi bật hơn, làn da cũng trắng như mỡ dê vậy.
Cậu ấy tùy tiện đút một tay vào trong túi quần, tay kia thì bị một tên côn đồ mang theo vũ khí sắc nhọn cứa rách, máu tươi đầm đìa chảy xuống dọc theo ngón tay mảnh khảnh.
Đường Dịch Xuyên vẫn nhìn tôi, sau đó gọi tên tôi rất chuẩn: “Phó Ngọc Trí.”
Trước giờ chúng tôi chưa bao giờ xuất hiện chung với nhau, tôi không khỏi ngỡ ngàng: “Sao cậu biết tên tôi?”
“Như sấm bên tai, không muốn biết cũng chẳng được.” Đường Dịch Xuyên mấp máy đôi môi, nhoẻn một nụ cười mỉa mai nhẹ tênh, cậu ấy nói, “Chỉ là không ngờ anh hèn như thế.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...