Trả lời xong, Ninh Trĩ mới ý thức được, cô cư nhiên muốn cùng người này trò chuyện qua lại.
Cô mở avatar của 0929, giới tính đương nhiên không cần phải nói.
Ứng dụng này có cơ chế đăng ký tên thật, một khi phát hiện giới tính trên chứng minh thư là nam giới liền không thể được thông qua đăng ký.
Về phần trạng thái tình cảm, giống như cô, cũng đã kết hôn.
Ninh Trĩ: "..."
Cô có chút tự hỏi, khi đăng ký cũng không hiểu tại sao phần mềm hẹn hò này lại có thiết lập trạng thái tình cảm.
Mặc dù trước đây chưa từng chơi, nhưng đã nghe nói rất nhiều, phần mềm hẹn hò không phải là muốn phát triển quan hệ mập mờ cho người dùng hay sao? Vậy làm sao để phát triển khi người dùng đã kết hôn a.
Cô tò mò tìm kiếm thông tin của người dùng khác để xem thử.
Phát hiện có đủ loại tình trạng, mập mờ trong tình yêu, trong chiến tranh lạnh, v.v.
đều có, tình trạng kết hôn tuy ít hơn một chút nhưng cũng có, ngược lại là người độc thân thì tương đối khiêm tốn.
Được rồi, cô đã hiểu, có lẽ hẳn là một số loại sở thích kỳ lạ.
Khi Ninh Trĩ lướt một vòng trở lại thanh tin nhắn, 0929 vẫn chưa trả lời cô.
Cuộc trò chuyện dừng lại ở câu nói "Vậy cũng không được gọi là chó con" của cô.
Ninh Trĩ cảm thấy có chút không thú vị, liền vứt điện thoại di động ra một bên, cầm kịch bản xem đi xem lại.
Kịch bản cũng đã sắp bị cô lật nát rồi, mà thông qua một ngày quay hôm nay, Ninh Trĩ cũng phát hiện ra, kịch bản căn bản là vô dụng, mấu chốt vẫn phải dựa vào sự giác ngộ của bản thân mà ra.
Nhưng chỉ ngộ ra thôi còn chưa đủ, còn phải biết diễn.
Và diễn xuất là một điều khó khăn.
Ngày mai sẽ quay một vài cảnh ở đầu phim.
Đạo diễn Mai Lan có một thói quen, cô ta thích bắt đầu lại từ đầu, dựa theo thứ tự cốt truyện của bộ phim mà quay xuống.
Thói quen này đã bị chỉ trích rất nhiều trong những năm đầu tiên.
Một mặt các đạo diễn khác vì muốn phối hợp với thời gian của diễn viên, sẽ đem phân cảnh của nhân vật tích góp lại một chỗ, diễn viên vừa đến liền sẽ đem những phân cảnh này một hơi quay xong là có thể thông báo đi nơi khác.
Nhưng Mai Lan thì không, bộ phim này của cô phải quay bao lâu thì diễn viên cũng phải ở lại trường bao lâu, có việc rời đi đều phải xin nghỉ.
Mặt khác địa điểm cũng là một vấn đề, rất nhiều địa điểm quay phim đều cần phải thuê, bối cảnh cũng phải tự mình dựng, mà những thứ này đều cần tiền.
Bình thường đạo diễn đều sẽ đem phân cảnh trong cùng một địa điểm tích góp cùng một chỗ quay, như vậy có thể tiết kiệm được không ít kinh phí.
Nhưng Mai Lan mặc kệ những thứ này, cô ta chỉ dựa theo ý nghĩ của mình mà đến nơi đó quay.
May mắn là cô ta có năng lực mạnh mẽ, liên tục có mấy tác phẩm đạt chất lượng cao, đem bản thân ở độ tuổi ba mươi có thể nói là "người trẻ có tài" này cả đời thành đạo diễn nổi tiếng quốc tế.
Vì thế thói quen ngày xưa bị diễn viên và truyền thông chỉ trích, cũng liền biến thành phong cách làm việc đậm màu sắc cá nhân của đạo diễn Mai, ai nhắc đến cũng phải khen ngợi hai ba câu.
Cho nên ngày hôm qua đạo diễn Mai nói cho cô biết, trước tiên xách cái cảnh giường chiếu này ra quay cô còn có chút kinh ngạc.
Bất quá hôm nay quay xong, cô liền hiểu được dụng ý của đạo diễn Mai.
Là muốn để cho người mới vào như cô cảm thụ một chút cái gì gọi là biểu diễn, cái gì gọi là nhập diễn.
Hôm nay cảnh quay này được lựa chọn phi thường xảo diệu, ngay từ đầu phải tự mình lĩnh hội tâm tình lúc ấy của Trì Sinh, diễn ra loại khí chất ngây thơ của tuổi trẻ lại không biết sầu lo, đây là phân đoạn khó khăn nhất.
Biểu tình, thần thái đều phải ngây thơ tự mình nắm chắc, nên cười như thế nào, phải dùng loại ngữ khí gì, trên mặt nên như thế nào để thể hiện ra phần ngây thơ lại kiêu ngạo kia đều phải điều chỉnh từng li từng tí, từng chút từng chút đến gần hơn với bộ dáng mà trong lòng Mai Lan mong muốn.
Mà đợi đến khi cô hoàn thành được cửa ải khó khăn này, sau đó hết thảy đều vì không thể để tình cảm của bản thân mình đối với Thầm Nghi Chi tồn tại mãnh liệt hơn mà cực khổ đè nén.
Nụ hôn của nàng, đôi môi và thân thể mềm mại của nàng, nàng như nước xuân có đôi mắt xoáy vào vô tận, tóc tai các nàng cọ xát vào nhau, đặt biệt lại không thể tách ra.
Không thể không ngây thơ không động tâm, cũng không thể để bản thân mình trầm luân hòa vào.
Trang sinh hiểu mộng mê hồ điệp, có biết mình ở trong mộng cũng không quan trọng, bởi vì đều là diễn, cũng là bởi vì đều khó kiềm chế.
Ninh Trĩ suy nghĩ đến nhập thần, kìm lòng không đậu sờ sờ môi dưới của mình, khô khốc mà lại nóng bỏng.
Khi cô ở trong thang máy đã muốn làm động tác này, chỉ là Thẩm Nghi Chi có mặt ở đó nên cô chỉ có thể nhịn xuống.
Cô đứng lên cầm một bình nước đá, một hơi rót uống hơn phân nửa bình mới coi như bình ổn lại.
Nhất định phải phân biệt rõ ràng trong diễn xuất, Thẩm Nghi Chi không phải Nguyễn Nhân Mộng, cô cũng không phải Trì Sinh.
Cô tự nói với mình rất nhiều lần, hơn nữa may mắn là ngày mai không cần phải đối diễn với Thẩm Nghi Chi.
Nàng lúc lạnh lúc nóng, nhưng ngàn vạn lần không thể để bản thân bị cuốn vào bên trong.
Ngày mai đối diễn với cô là một diễn viên kỳ cựu.
Diễn viên kỳ cựu kia là một bà nội khoảng bốn mươi đến năm mươi tuổi, có ngoại hình hiền lành, thường xuyên đóng vai chính trong các bộ phim truyền hình, được cư dân mạng trìu mến gọi là bà nội quốc dân.
Lần này cùng Ninh Trĩ đóng vai hai bà cháu.
Ninh Trĩ ở trong đầu nhớ lại hiện cảnh trên trường quay một chút, sau đó đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, ý đồ tự mình cùng mình diễn thử.
Mấy cảnh mở đầu đều là cảnh hàng ngày, cuộc sống hằng ngày bình thản, gần như chính là để giới thiệu bối cảnh, quan hệ nhân vật, để mở màn cho câu chuyện tiếp theo.
Ninh Trĩ tự mình diễn thử nhiều lần cũng cực kì không chịu nổi.
Bất luận là cô điều chỉnh biểu tình hay ngữ khí như thế nào, đều cảm thấy diễn không được tự nhiên.
Cô tự so diễn với mình, vẫn miệt mài đến hơn mười hai giờ nhưng cũng không thể hài lòng.
Ủ rũ nhào tới trên giường, điện thoại di động bị ném ở một bên rung lên một chút, Ninh Trĩ thở dài một hơi, hứng thú cầm tới xem.
Là tin nhắn mà 0929 vừa rồi gửi tới, chỉ có một câu.
"Đi ngủ sớm một chút, đừng thức khuya."
Sáu chữ ngắn ngủi, trong bóng tối đêm khuya yên tĩnh này cư nhiên lộ ra vài phần quan tâm.
Cần nàng quản hay sao, Ninh Trĩ tức giận lẩm bẩm, lại không quen với nàng.
Cô không trả lời lại, ném điện thoại sang một bên, đắp chăn nhắm mắt lại.
***
Ngày hôm sau cô buồn ngủ, mơ mơ màng màng đi đến trường quay, thẳng đến khi trang điểm xong mới tỉnh táo lại một chút.
Đi tới địa điểm chụp ảnh hôm nay, Mai Lan đang đứng bên cửa ban công, ánh mắt nhìn ra bên ngoài, không biết đang nhìn cái gì.
Gian phòng này không phải là gian phòng hôm qua, gian phòng hôm qua là nhà của Nguyễn Nhân Mộng, mà gian phòng này lại là nhà của Trì Sinh cùng bà nội.
Căn nhà này tổng cộng có năm tầng, mỗi tầng có hai hộ gia đình, Trì Sinh cùng bà nội ở tầng hai, Nguyễn Nhân Mộng ở tầng ba.
Loại cầu thang của tòa nhà này rất bức bách, hai người đi song song liền sẽ vai đụng vai.
Trì Sinh chỉ cần đi ra khỏi nhà, ngửa đầu nhìn lên là có thể xuyên qua khe hở giữa cầu thang mà nhìn thấy cửa nhà Nguyễn Nhân Mộng phía trên.
Ninh Trĩ đoán rằng đạo diễn Mai đã khảo sát thực địa ở tòa nhà này, bởi vì xây dựng cho phân cảnh nên đã được khôi phục làm mới đi.
Đó là ngôi nhà mà cô sống khi còn nhỏ.
Sau khi cô đến gần, cô mới thấy rõ một hàng hoa mà Mai Lan đã bày trên lan can ban công.
Nhìn sơ qua có năm sáu bụi, đều được trồng trong chậu hoa gốm rất bình thường, mà bụi cuối cùng là trồng trong một cái chén men màu trắng, loại chén men này trước kia rất phổ biến, toàn thân tuyết trắng, không có hoa văn gì.
Bởi vì rất lớn, vì vậy khi đáy chén bị hư hỏng để rò rỉ nước, có mốt số người tiết kiệm sẽ không nỡ ném đi, thay vào đó cứ để như vậy rồi bỏ vào một ít đất, trồng một ít hoa cỏ có thân cây không lớn là được.
Ninh Trĩ tỉ mỉ nhìn hai cái.
Trên vách chén men trắng như tuyết dùng sơn vẽ hoa văn, là một ngọn đèn đường, phát ra ánh sáng màu cam, trên mặt đất còn vẽ bóng dáng gầy gò của đèn đường.
Trong chén là cỏ xấu hổ.
Ánh mắt Mai Lan đang nhìn chính là nhìn cỏ xấu hổ này.
Cô ta nhìn có chút nhập thần, ngay cả Ninh Trĩ đi tới bên cạnh cô ta cũng không phát hiện ra.
Cho đến khi Ninh Trĩ kêu lên: "Đạo diễn."
Cô ta mới chớp chớp mắt như bị đánh thức, đem ánh mắt rơi xuống người Ninh Trĩ, khẽ mỉm cười một chút: "Đến rất sớm a, tôi nói về cảnh quay hôm nay cho em nghe."
Vừa nói vừa đi vào trong phòng.
Khi đi ngang qua lịch treo tường bên cửa phòng ngủ, Mai Lan dừng lại, di chuyển lịch treo tường sang phải vài xăng ti mét.
Ninh Trĩ đi theo phía sau cô ta, làm sao cũng nhìn không ra vẻ mặt lúc nãy bên ngoài lan can và vẻ mặt hiện giờ có chút khác biệt.
Nhưng khi cô đi đến cửa, lại nhìn ra được sự khác biệt đó.
Sau khi bị di chuyển lại, bên cạnh cửa vừa quay đầu nhìn qua, vừa vặn có thể thấy rõ ngày tháng trên lịch treo tường.
Nếu là vị trí trước khi được di chuyển, thoạt nhìn sẽ có chút mơ hồ.
Ninh Trĩ không hiểu sao cảm thấy đạo diễn Mai giống như đã từng tận mắt nhìn thấy căn phòng trong phim vậy.
Ngay cả những chi tiết như vậy cũng phải quan tâm đến.
Khó trách cô ta có thể làm đạo diễn nổi danh như vậy, cô âm thầm thán phục, cái này cũng quá lợi hại đi.
...
Họ ngồi trên hai băng ghế dự bị đặt trong góc.
Ninh Trĩ nhân cơ hội đem những vấn đề mà cô đã gặp phải khi mình thử vai tối hôm qua kia đều mang ra thỉnh giáo, Mai Lan lại luôn luôn trả lời.
Trả lời xong câu hỏi cuối cùng, Mai Lan không tự chủ được lấy một điếu thuốc từ trong hộp thuốc lá ra, không châm lửa, chỉ cầm trong tay thỉnh thoảng cà một cái.
"Diễn xuất là môn chậm, phải học tập và làm việc tỉ mỉ, em vừa mới đến được điểm đầu tiên của môn này, đừng vội vàng nản chí.
Cảm thụ, cảm nhận nhiều hơn, chỉ cần cảm thấy qua mỗi lần quay đều có thể tiến bộ được một chút, vậy chính là thành công."
Trong lời nói của Mai Lan mang theo ý tứ chỉ điểm trấn an.
Ninh Trĩ gật gật đầu, rất cảm kích được cô ta chỉ điểm, chân thành nói: "Em sẽ không kéo chân đoàn làm phim lại."
Mai Lan ngẩn ra, vừa định nói em không hiểu ý của tôi thì vị diễn viên kỳ cựu diễn vai bà nội kia đã tới.
Đây chính là lão tiền bối, tuổi so với Ninh Trĩ cùng Mai Lan hai người cộng lại còn lớn hơn.
Tất cả bọn họ đều đứng dậy chào hỏi lão diễn viên kia.
Cuộc nói chuyện vừa rồi cũng dừng lại.
Người đến đông đủ, nhân viên các tổ đều đã vào vị trí, Ninh Trĩ tìm vị trí đứng tốt chờ đạo diễn hạ lệnh bắt đầu.
Bỗng nhiên, dư quang của cô nhìn thấy Thẩm Nghi Chi đang tiến vào cửa.
Hôm nay cũng không có phân cảnh của chị ấy, tại sao lại đến a?
Ánh mắt của cô luôn nhịn không được mà bị Thẩm Nghi Chi hấp dẫn, cô không khỏi quay đầu nhìn lại.
Vừa vặn đối diện với ánh mắt của Thẩm Nghi Chi.
Thẩm Nghi Chi cười cười, mặt mày sáng sủa.
Ngày thường cũng có lúc nhìn thấy nàng cười, nhưng phần lớn thời gian cười kia đều rất nhàn nhạt, mang theo cảm giác khoảng cách rõ ràng.
Mà ý cười hôm nay của nàng lại đặc biệt sâu sắc, phảng phất ra tâm tình rất tốt.
Chị gặp chuyện gì tốt lắm sao? Ninh Trĩ vừa nghi hoặc, lại có chút mờ mịt.
Địa vị như Thẩm Nghi Chi, phải có chuyện tốt gì mới có thể làm cho nàng đem biểu tình vui vẻ kia treo ở trên mặt đây.
***Hết Chương 9***.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...