“Cởi quần áo ra.”Tư Đồ Thác không thèm nhìn khuôn mặt sững sờ của cô, trực tiếp ra lệnh, bây giờ anh đang rất muốn cô.
Âu Dương Điệp run rẩy cởi từng chiếc nút áo sơ mi trước ngực, cô rất muốn không cần quan tâm đến thứ gì, quay đầu bỏ chạy, nhưng bây giờ cô không thể, cô chỉ còn cách biến mình thành người không có tôn nghiêm để tùy ý anh vũ nhục.
Quần áo từng cái từng cái một rơi xuống mặt đất, cô vội lấy tay che vùng da thịt trước ngực lại.
Tư Đồ Thác nhanh chóng kéo cô vào trong lòng ôm chặt lấy thắt lưng của cô, làm cho thân thể hai người tiếp xúc với nhau, đôi mắt nóng bỏng như muốn thiêu đốt cơ thể cô, đôi môi bá đạo hôn lên môi cô rồi từ từ di chuyển xuống ngực cô, và dừng lại nơi nụ hoa anh đào của cô, hai chân anh mạnh mẽ tách hai chân cô ra, ngón tay chậm rãi dò xét.
“Không được, đừng…..”Theo bản năng Âu Dương Điệp kẹp chặt hai chân, hơi thở gấp gáp, ánh mắt mê ly mang theo nồng đậm dục vọng, thậm chí khoái cảm cứ từng đợt từng đợt đánh tới……
“Không được sao, nói cho tôi biết cô có muốn hay không?”Tiếng Tư Đồ Thác khàn khàn, ngón tay gia tăng tốc độ.
“Không được.”Âu Dương Điệp ngày càng thở gấp, lý trí cô vừa muốn cự tuyệt nhưng lại vừa muốn nghênh đón anh, cánh tay gắt gao ôm cổ anh, thân thể vô thức vặn vẹo.
“Chết tiệt.”Tư Đồ Thác mắng lên một tiếng, thân thể nhức nhối khó chịu, không chần chờ anh động thân một cái dễ dàng tiến vào nơi nhỏ hẹp của cô.
Hai thân thể mãnh liệt va chạm trong nước, không ngừng phát ra âm thanh kiều mị.
Không biết qua bao lâu, sau khi lên đỉnh khoái cảm, cơ thể chậm trãi phục hồi, cả người Âu Dương Điệp bủn rủn vô lực tựa vào thành bồn tắm.
Tư Đồ Thác chỉ lạnh lùng nhìn cô một cái, mái tóc dài phía sau lưng rối loạn, khuôn mặt đỏ ửng, chỗ nào trên cơ thể cũng nhìn ra vừa hoan ái.
“Đing linh linh đinh linh linh.”Trong phòng ngủ đột nhiên truyền đến tiếng chuông điện thoại.
Tư Đồ Thác đi ra ngoài nhận điện thoại.
Âu Dương Điệp nhân cơ hội đó vội vã lấy lại tinh thần, đứng dậy tẩy rửa sạch sẽ cơ thể mình.
“Lâm Vi, có việc gì không?”Tư Đồ Thác cầm điện thoại di động đi đến bên cửa sổ hỏi.
“Thác hôm nay có chuyện gì mà anh không đi làm?”Lâm Vi dè dặt hỏi, cô biết anh không thích cô hỏi chuyện riêng của anh nhưng cô vẫn không nhịn được muốn quan tâm anh,muốn biết anh đang ở đâu.
“Ừ có một chút chuyện, ngày mai anh quay lại công ty, có việc gì em đến công ty chúng ta nói chuyện sau.”Giọng điệu Tư Đồ Thác rõ ràng cự tuyệt trả rời.
“Vâng, vậy tạm biệt anh.”Lâm Vi không ngu ngốc đến nỗi không hiểu anh không biết mình đang hỏi cái gì, cô không thể làm gì khác ngoài việc phiền muộn gác điện thoại.
Tư Đồ Thác quay người lại thì thấy Âu Dương Điệp đã đi ra khỏi phòng tắm, cô cuống quýt lấy quần áo ra mặc vào người, anh thản nhiên nhìn cô rồi xoay người đi vào phòng tắm.
Âu Dương Điệp thở dài, mở to mắt nhìn chiếc giường, cô thật sự phải ngủ ở đây sao?
“Cô không dám ngủ sao?”Tư Đồ Thác vừa ra khỏi phòng tắm đã nhìn thấy cô đừng trước giường ngủ ngẩn người.
“Anh cảm thấy tôi không dám sao? Anh đừng quên chúng ta đã từng cùng chung chăn gối một năm, một năm, 365 ngày, đó cũng không phải thời gian ngắn.”Âu Dương Điệp quay đầu liếc nhìn anh một cái rồi xoay người đi, cô không phải sợ mà cô vốn không nghĩ anh sẽ nói trúng tim đen của mình.
“Cùng chung chăn gối?”Giọng nói Tư Đồ Thác không mang ý cười: “Vậy cô có nhớ hay không? Trong 365 ngày đó, chúng ta có mấy ngày là không quay lưng về phía nhau mà ngủ?”Trên chiếc giường to như vậy bọn họ đưa lưng về phía nhau, mỗi người một góc giường ngủ, hoàn toàn giống như hai người xa lạ, cô không còn có mặt mũi nào nói câu cùng chung chăn gối.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...