Âu Dương Điệp mang theo một ít hành lý đơn giản rồi bắt xe đi đến biệt thự XX.
Cô lấy chìa khóa ra, không do dự mở cửa đi vào, vừa vào đã thấy Tư Đồ Thác ngồi ở bên trong, cô thoáng chốc ngẩn người: “Sao anh lại ở đây?”
“Cô không thấy câu hỏi của mình buồn cười lắm sao? Sao tôi lại ở chỗ này, đây là nhà tôi, tôi không ở đây thì ở đâu?”Tư Đồ Thác nhìn cô chằm chằm, thấy hành lý trên tay cô khóe môi lộ ra một nụ cười hài lòng.
“Tôi không có ý đó, ý của tôi là bây giờ chẳng phải là lúc anh phải đi làm sao?”Âu Dương Điệp giải thích, cô vốn tưởng rằng anh đi làm rồi sẽ dễ dàng cho mình hơn, không ngờ rằng anh vẫn còn ở nhà, thoáng cái anh đứng lên.
“Hôm nay tôi nghỉ ngơi.”Tư Đồ Thác nói một câu đơn giản, cô biết rõ trong mười ngày này anh sẽ khiến mỗi một ngày trôi qua đều không dễ dàng.
“Nghỉ ngơi?”Âu Dương Điệp lập tức khẩn trương, không phải anh cố ý ở nhà chờ mình đến đấy chứ?
“Cô lo lắng cái gì? Chẳng lẽ cô quên là cô đến đây làm gì rồi sao?”Tư Đồ Thác nhìn cô chằm chằm.
”Tôi….”Cô không biết phải nói gì nhưng nữ nô vốn là phải làm việc, cô hít một hơi thật sâu hỏi anh: “Tiên sinh, xin hỏi tôi bây giờ cần phải làm gì?”Mặc kệ là việc gì, chỉ cần nhẫn nại, mười ngày thôi mà, sẽ qua rất nhanh.
“Làm điểm tâm cho tôi, tôi còn chưa ăn sáng.”Tư Đồ Thác phân phó, trong trí nhớ của anh, hình như cô chưa bao giờ làm điểm tâm, anh sẽ lấy việc đó để nhục nhã cô.
“Được, tiên sinh chờ một lúc .”Âu Dương Điệp bước tới phòng bếp, khóe môi vung lên một nụ cười khổ, thì ra anh muốn mình hầu hạ anh.
Cô lấy ra từ tủ lạnh ra một cái trứng gà, một ly sữa, hai lát bánh mì cùng một ít gia vị, tất cả đều đầy đủ, xem ra anh đã chuẩn bị hết rồi.
Động tác của cô nhanh nhẹn thuần thục, anh tưởng rằng anh có thể làm khó mình sao? Năm năm qua cô đã thay đổi rồi, không còn là một thiên kim tiểu thư nữa, một bữa sáng với món Tây cô chỉ cần năm phút là có thể làm xong.
“Tiên sinh bữa sáng đã xong.”Cô đem trứng gà, sữa và sandwich đặt ở trước mặt anh.
Tư Đồ Thác nhìn thấy trứng rán vàng lóng lánh đặt trước mặt mình không một tia sốt ruột nhìn sang ngạc nhiên thốt lên: “Đây là do cô làm sao?”
Hỏi xong anh liền hối hận, không phải mình đang nói nhảm sao? Trong phòng chỉ có hai người, trừ mình ra chỉ có cô ấy, không phải cô làm thì là ai làm?
“Đúng.”Âu Dương Điệp gật đầu, việc này đối với cô chỉ là chuyện nhỏ.
Đôi mắt Tư Đồ Thác thản nhiên không mang ý cười đưa trứng gà vào miệng, uống một ngụm sữa rồi lại cắn một miếng sandwich, sắc mặt anh đột nhiên trầm xuống, hung hăng ly sữa đặt lên bàn.
Cạch một tiếng, sữa bên trong cũng văng ra tung tóe, Âu Dương Điệp bị hù dọa đến sửng sốt, làm sao vậy? Không thể ăn sao? Nhưng cô đã làm theo khẩu vị của anh trước kia mà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...