Đứng trước cửa công ty Âu Dương Điệp do dự không biết có nên đi vào hay không, cô biết một khi bước vào nhất định là tự rước nhục, nhưng vì Tiểu Dung, cô không thể không làm vậy.
Hít một hơi thật sâu, cô lấy hết dũng khí bước vào cửa.
“Tiểu thư, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho cô?” Nhân viên lễ tân vui vẻ cười nói.
“Tôi muốn tìm Tư Đồ chủ tịch.”Âu Dương Điệp nhẹ nhàng nói.
“Vậy xin hỏi tiểu thư có hẹn trước không?”Nhân viên lễ tân mỉm cười hỏi.
“Không có.”Âu Dương Điệp lắc đầu.
“Nếu tiểu thư không hẹn trước Tư Đồ chủ tịch sẽ không gặp hay là hôm khác cô quay lại.”Nhân viên lễ tân khách sáo nói.
“Tôi đang có việc rất gấp, hay là cô giúp tôi điện thoại cho chủ tịch, nếu anh ấy biết tôi là ai nhất định sẽ chịu gặp.” Âu Dương Điệp khẳng định, dù đã biết trước nhưng cô cũng không khỏi khẩn trương.
Nhìn thấy cô khẳng định như vậy nhân viên lễ tân có phần do dự, chẳng lẽ cô cùng chủ tịch có quan hệ đặc biệt gì, hay cô vốn là người tình của chủ tịch? Vì chén cơm chính mình không thể đắc tội với người này, nghĩ đến đấy nhân viên lễ tân mỉm cười nói: “Vậy xin hỏi tiểu thư, cô họ gì?”
“Âu Dương, tôi tên Âu Dương Điệp.”Cô giới thiệu tên mình.
“Âu Dương tiểu thư, xin cô chờ một lát.” Nhân viên lễ tân gọi điện cho thư ký chủ tịch.
Đang xem văn kiện Tư Đồ Thác đột nhiên nghe thấy tiếng chuông điện thoại tiện tay cầm lên hỏi: “Chuyện gì?”
“Chủ tịch bên dưới có một cô gái họ Âu Dương muốn gặp ngài, không biết ngài có quen cô ấy không? Ngài có muốn tôi dẫn cô ấy lên không?”Thư ký hỏi trong điện thoại,
“Âu Dương Điệp?” Đôi mắt Tư Đồ Thác sáng rỡ, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, cô ta rốt cuộc đã tới, anh lập tức phân phó: “Cô nói cô ấy chờ tôi ở quán cà phê đối diện công ty, tôi lập tức xuống ngay.”
“Vâng, thưa chủ tịch.”Thư ký nói.
Âu Dương Điệp đứng chờ ở dưới, quả thật trong lòng đã có chút bất an, anh ấy sẽ chịu gặp mình sao?
Tiếng chuông điện thoại trên bàn lễ tân vang lên, lòng cô không khỏi hồi hộp, nhân viên lễ tân nghe điện thoại rồi nhìn cô gật đầu
“Âu Dương tiểu thư, chủ tịch nói cô đến quán cà phê đối diện công ty chờ ngài, ngài lập tức đến ngay.”Nhân viên lễ tân cung kính dẫn cô đến quán cà phê đối diện.
Trong lúc ngồi chờ tâm trạng Âu Dương Điệp có chút khẩn trương, trái tim đập loạn xạ, cô không biết phải nói với anh cái gì. Cô làm cách nào để thuyết phục anh giúp cô?
Tư Đồ Thác vừa tiến vào quán cà phê đã nhìn thấy cô ngồi không yên, sắc mặt trắng bệch tiều tụy, tâm trạng rối rắm, xem ra một tuần qua cô đã phải chịu không ít dày vò.
“Tìm tôi có việc sao?”Anh đi đến ngồi phía đối diện cô, bên trong nhân viên phục vụ đã mang đến một tách cà phê, xem ra anh là khách quen của nơi này.
“Anh đã đến rồi.”Âu Dương Điệp nhìn thấy anh thì ngẩn người ra, không biết phải mở miệng làm sao
“Có việc gì thì mau nói đi, tôi không có thời gian.”Tư Đồ Thác uống cà phê, chân mày nhíu lại, cố tình đưa tay xem đồng hồ.
“Tôi, tôi có chuyện muốn nhờ anh giúp đỡ.” Giọng nói Âu Dương Điệp nhẹ nhàng kiên định.
“Giúp đỡ?”Tư Đồ Thác giả vờ ngạc nhiên nhìn cô, tráo phúng cười: “Bản thân tôi không hề nghĩ tới Tư Đồ Thác tôi lại có thể giúp đỡ cho Âu Dương Điệp.”
“Anh có thể cười nhạo tôi, châm chọc tôi, thậm chí sỉ nhục tôi, nhưng tôi cầu xin anh hãy giúp Tiểu Dung.”Âu Dương Điệp ăn nói khép nép, cô đến cầu xin anh nên bất luận anh nói gì, làm gì cô cũng sẽ yên lặng thừa nhận, chỉ cần anh đồng ý cứu Tiểu Dung.
“Sỉ nhục cô, hành hạ cô, tôi có cần làm việc vô ích đó không?” Giọng điệu Tư Đồ Thác trở nên lạnh lẽo, đây là thái độ cô cầu khẩn anh sao?
“Vậy anh muốn thế nào mới chịu giúp tôi?”Âu Dương Điệp đột nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh, nếu không đến bước đường cùng cô cũng sẽ không đến cầu khẩn anh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...