Nghe thấy tiếng người kia rống trong điện thoại, thân thể Âu Dương Điệp run run, điện thoại trong tay cũng rơi xuống. Anh ta không cho mình cơ hội lên tiếng, chỉ gào thét rồi cúp điện thoại.
Nhếch lên một nụ cười cay đắng, mọi việc từ nay về sau chỉ còn một mình cô tự giải quyết.
Trong tay Vi Thừa An bưng một ly cà phê, vẻ mặt mang nụ cười bí ẩn đi vào phòng chủ tịch, ngồi đối diện nhìn chằm chằm anh.
“Cậu có phải quá nhàn rỗi hay không, mà trong thời gian làm việc lại chạy đến chỗ tôi uống cà phê, hay là thấy tiền của tôi dễ câm như vậy?”Tư Đồ Thác ngẩng đầu nhìn anh hỏi.
“Cậu thấy tôi rảnh rỗi sao? Tôi đương nhiên là có chuyện quan trọng muốn nói với cậu.”Vi Thừa An nhìn anh nói.
“Thật không?” Tư Đồ Thác buông văn kiện trong tay, dựa lưng vào ghế nói: “Vậy cậu nói xem có chuyện gì quan trọng mà Vi tổng giám đốc muốn uống cà phê nói chuyện?”Tư Đồ Thác ngước mắt hỏi, anh biết đây tuyệt đối không phải là chuyện gì đứng đắn.
“Vậy tôi có thể nói được chưa?”Vi Thừa An nghiêm túc nhìn anh hỏi: “Thật sự thì cậu với cái cô Âu Dương kia, thật ra có quan hệ gì?”
“Có quan hệ gì chẳng lẽ Vi đại nhân còn không biết sao? Đương nhiên là quan hệ nam nữ rồi.”Tư Đồ Thác nghĩ thầm anh đúng là thích xen vào chuyện của người khác.
“Quan hệ nam nữ sẽ không đơn giản như vậy. Tôi không tin, cậu đừng mong sẽ gạt được tôi, người có kinh nghiệm sa trường như tôi làm sao không nhìn ra. Nếu tôi nhớ không lầm thì vợ cũ của cậu, cũng mang họ Âu Dương.”Vi Thừa An nhìn anh nói, cô ấy không phải là người vợ trước của anh chứ.
“Vi Thừa An, cậu có phải rất nhàn rỗi hay không, nếu như vậy thì cậu đem phần văn kiện này sửa sang lại cho hoàn chỉnh, dự án này cũng giao cho cậu phụ trách luôn.” Đôi mắt Tư Đồ Thác đột nhiên trở nên lạnh lẽo, ném văn kiện trong tay cho anh.
“Coi như là tôi nhiều chuyện vậy.”Vi Thừa An nhìn mặt anh thì đã biết đáp án, cô gái kia chính là vợ cũ của anh nhưng quả thực trông rất xinh đẹp.
Lâm Vi vừa mở cửa ra thì đã thấy văn kiện ném thẳng về hướng mình, cô vội vã vươn tay bắt lấy: “Thác có chuyện gì vậy? Sao anh lại giận dữ như vậy?”Nhìn thấy Vi Thừa An ngồi một bên cô mỉm cười nói: “Thừa An, anh cũng ở đây à?”
“Cô đến rồi, vậy tôi không làm phiền hai người thân thiết, tôi đi trước, tạm biệt.”Vi Thừa An cười nói rồi đi ra ngoài.
“Anh ta luôn nói thẳng như vậy.”Lâm Vi cười cười đem văn kiện nhẹ nhàng đặt trước mặt anh, quan tâm hỏi: “Thác, anh sao vậy, có chuyện gì sao?”
“Không có gì, chỉ là cùng Thừa An đùa giỡn thôi, em đến đây có việc gì?”Sắc mặt Tư Đồ Thác dịu lại, nhẹ giọng hỏi.
“Không có gì, em chỉ muốn đến gặp anh thôi.”Lâm Vi yêu thương lấy tay ôm cổ anh, cô luôn muốn cùng anh ở chung một chỗ nhưng nếu cô không chủ động đến tìm anh thì anh cũng không bao giờ tìm cô, cho nên cô chỉ có thể bỏ qua xấu hổ đến gặp anh.
“Vậy tối nay anh đến nhà em ăn cơm, anh rất muốn ăn thức ăn do em nấu.”Tư Đồ Thác ôm lấy cô, anh nhận ra hình như mình đối với cô có phần lạnh nhạt.
“Thật vậy sao?” Đôi mắt Lâm Vi lộ ra vẻ vui mừng, bỗng chốc từ trong lòng anh nhảy xuống: “Vậy em về nhà chuẩn bị.”
“Không cần đâu, chúng ta cùng nhau trở về.”Tư Đồ Thác kéo cô vào lòng, chỉ là ăn một bữa cơm thôi đã khiến cho cô vui mừng đến vậy, xem ra chính mình đã quên không để ý đến cảm nhận của cô rồi.
“Được, vậy em đi siêu thị mua những thứ cần thiết, chờ anh tan sở chúng ta cùng về.” Trên mặt Lâm Vi dạt dào hạnh phúc, cô tưởng tượng cảnh cô và anh cùng nhau trong nhà bếp, chắc sẽ rất hạnh phúc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...