Rượu trên bàn rất nhanh đã được uống sạch trơn. Mặc dù đầu Mã Tiểu Dung và Âu Dương Điệp có chút choáng váng nhưng thần trí vẫn rất minh mẫn.
“Sao rồi? Thấy ổn chứ?” Dương Nhất Minh nhịn không được chạy lại quan tâm cô.
“Ừ.” Âu Dương Điệp nhẹ gật đầu một cái, đột nhiên cảm thấy một trận choáng váng không tự chủ được mà ngã vào lòng anh.
“Cẩn thận.” Dương Nhất Minh ôm lấy cơ thể ấm áp thơm mát của cô mà hưởng thụ.
Tư Đồ Thác nhìn thấy khuôn mặt ửng hồng mê ly của cô ngã vào trong vòng tay ôm ấp của người khác, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm họ, cô là muốn quyến rũ người khác sao?
Mặc dù Mã Tiểu Dung uống nhiều hơn cô vài ly nhưng trước đây đã từng uống qua nhiều rượu, nên mặc dù có chút say nhưng cũng còn có thể trụ được, ngồi ở một bên nghỉ ngơi.
“Cảm ơn.” Âu Dương Điệp giãy dụa đứng dậy muốn tìm chỗ ngồi, nhưng cô cảm thấy đầu ngày càng choáng váng, thân thể ngày càng không nghe theo sự sai bảo của cô.
“Tiểu thư, cô uống say, không bằng để tôi đưa cô về.” Mã Tiểu Dung vừa nâng cô dậy vừa nói, đã đến lúc chính mình và cô nên nhanh chóng rời khỏi nơi này.
“Được.” Âu Dương Điệp gật đầu đồng ý, cô đã sớm muốn rời khỏi chỗ này.
“ Đứng lại.” Tư Đồ Thác đột nhiên ở phía sau gọi lại, giọng điệu khinh miệt, lạnh như băng. “Tiểu thư, cô cứ như vậy mà đi sao? Cô hình như đã quên mình đến đây để gì?”
“Tôi đương nhiên không quên mình đến đây làm gì. Nhưng tôi có thể lựa chọn cự tuyệt bởi vì tôi vẫn chưa nhận thù lao của anh.” Mã Tiểu Dung lạnh lùng nói, nhân tiện lại muốn rời đi.
“ Mỗi nơi đều có quy tắc riêng, cô cho rằng không nhận thù lao thì có thể muốn đi là đi hay sao?” Vi Thừa An đứng một bên không nhanh không chậm mở miệng nói, nếu Thác cố tình muốn làm khó các cô thì mình đương nhiên phải giúp anh.
“Vậy tiên sinh muốn thế nào?” Mã Tiểu Dung một tay dìu Âu Dương Điệp, sắc mặt dõi theo anh.
“Cô không nên hỏi tôi muốn như thế nào? Mà là cô nên làm gì thì phải làm cái đó? Cô cũng không phải còn nhỏ, nếu cô không thận trọng cân nhắc, tôi nghĩ không cần chúng tôi phải làm thế nào, chị Liễu nhất định sẽ làm tốt tất cả mọi chuyện.” Giọng nói của Vi Thừa An mặc dù rất lãnh đạm, nhưng sự uy hiếp bên trong ai cũng cảm nhận được.
Mã Tiểu Dung hơi biến sắc, cô đã từng làm việc này, cô đương nhiên biết quy tắc ở đây, bản thân không cần thù lao là chuyện nhỏ, nhưng đắc tội với khách lại là chuyện lớn.
“Cảm ơn cô, không cần đâu, tôi tự mình về là được rồi.” Đầu Âu Dương Điệp mặc dù hơi choáng váng nhưng cô biết bọn họ đang nói mình, cô đẩy Tiểu Dung ra rồi tự mình hướng ra cửa, nhưng trước mắt có nhiều cánh cửa cô không biết nên đi cửa nào.
Dương Nhất Minh không yên lòng đứng dậy nói: “Tư Đồ chủ tịch, tôi xin lỗi vì hôm nay không thể uống rượu cùng ngài, hẹn hôm khác chúng ta gặp mặt nói chuyện.” Nói xong anh bước tới đỡ cô.
“Dương tổng rời đi như vậy sao? Tôi vốn đang định nhân dịp này cùng anh cẩn thận xem xét về bản hợp đồng kia, nhưng nếu anh có việc thì thôi quên đi.” Lời nói của Tư Đồ Thác có ý uy hiếp rõ ràng, ‘nếu như bây giờ anh rời đi thì bản hợp đồng kia chắc chắn không được ký kết’, anh cũng tin rằng trong mắt đàn ông tiền vĩnh viễn quan trọng hơn so với phụ nữ.
Quả nhiên bước chân Dương Nhất Minh dừng lại một chút, anh đương nhiên hiểu lời uy hiếp của Tư Đồ Thác nên bất đắc dĩ phải dìu cô trở về chỗ ngồi.
Vi Thừa An liếc mắt một cái liền phát hiện Thác hôm nay có điểm kì quái, anh luôn là người công tư phân minh nhưng hôm nay anh lại mang chuyện làm ăn và chuyện phụ nữ lẫn lộn với nhau, đây rõ ràng không phải tác phong của anh.
Mỗi người đều có một suy nghĩ riêng, Âu Dương Điệp ngồi tựa vào ghế sô pha, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
“Tư Đồ chủ tịch, bây giờ chúng ta có thể nói chuyện một chút được chứ?” Mặc dù trong lòng Dương Nhất Minh có chút khó chịu nhưng giọng điệu lại rất tôn kính, ai bảo anh ta nắm giữ của mình mấy ngàn vạn làm chi.
“ Dương tổng gấp cái gì chứ? Hợp đồng này tôi giao cho Thừa An toàn quyền phụ trách, anh cứ đến tìm anh ấy để nói chuyện cụ thể.” Tư Đồ Thác uống một ngụm rượu không nhanh không chậm nói.
Vi Thừa An nhất thời sửng sốt nhưng lập tức hiểu ra ý tứ của Tư Đồ Thác, anh cuời nói: “Nhất Minh, chúng ta cứ từ từ nói chuyện.”
“ Được.” Dương Nhất Minh gật đầu, không hiểu chuyện gì đang xảy ra? Trong lòng mỗi người đều biết rõ ràng, chỉ là anh không ngờ đường đường là một chủ tịch nhưng lại vì một người phụ nữ mà uy hiếp mình, chẳng lẽ Âu Dương Điệp có sức quyến rũ lớn đến vậy sao? Anh đối với thân phận của cô càng thêm kỳ quái.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...