“Năm trăm vạn?” Ngoài trừ Mã Tiểu Dung, mọi người đều kinh ngạc thốt lên, nhìn cô với ánh mắt mang theo vài phần phức tạp.
Ánh mắt Âu Dương Điệp tràn ngập hận ý, anh dùng hết sức để nhục nhãcô như thế, làm cho mọi người hiểu lầm cô, cô muốn giải thích nhưng cô biết bất luận cô có giải thích như thế nào đi nữa thì anh vẫn có biện pháp làm cô nhục nhã.
“Tiên sinh, vun tay cũng thật hào phóng.” Giọng nói Mã Tiểu Dung mang theo chút thản nhiên và châm biếm, hận không thể thay Tiểu Điệp đánh anh một bạt tay, nhưng trước mắt cô cần phải nhịn.
“Đúng rồi, Âu Dương tiểu thư, tôi còn chưa biết tên của cô?” Cảm thấy không khí không ổn, Vi Thừa An lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngột ngạt, ngồi vào bên cạnh cô, lấy tay khoác vai cô, vui cười hỏi.
“Âu Dương Điệp.” Thân mình cô cứng ngắc, né tránh tay anh, cô cũng không cần giấu diếm.
“Âu Dương Điệp?” Vi Thừa An sửng sốt, nếu anh nhớ không lầm thì vợ cũ của Thác cũng tên là Âu Dương Điệp, chính là cô sao? Quên đi, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, dường như Thác vô cùng kiêng kị khi nhắc tới cái tên đó.
“Thừa An, chúng ta uống rượu.” Dương Nhất Minh cầm lấy ly rượu, anh sẽ không ngu ngốc đến nỗi không nhìn ra sự thay đổi của bọn họ.
“Được, uống rượu.” Vi Thừa An ôm lấy cô gái lúc nãy, chuyện không có liên quan đến mình thì mình cũng không nên quan tâm.
Âu Dương Điệp lúc này mới nhẹ nhàng đến ngồi giữa Dương Nhất Minh và Mã Tiểu Dung, chỉ có như vậy, cô mới có thể an tâm một chút.
“Người đẹp, uống rượu.” Tư Đồ Thác tỏ thái độ khác thường, ôm lấy Mã Tiểu Dung, làm bộ không kiềm chế được bưng ly rượu lên.
Tay Âu Dương Điệp không khỏi siết chặt, sắc mặt ảm đạm, lòng đang rất đau, nhưng cô biết mình không có tư cách để ý.
Trong lòng Mã Tiểu Dung cũng hiểu rõ ràng, thái độ anh thay đổi như vậy chẳng phải cố ý làm cho Tiểu Điệp xem sao? Được thôi, đây chính là cơ hội anh ta cho mình, sẵn tiện xem mình đối phó với anh ta ra sao?
“Tiên sinh, hay là chúng ta khiêu vũ một bản đi.” Mã Tiểu Dung nhẹ nhàng đứng dậy, đưa tay cho anh, muốn diễn cô sẵn sàng phối hợp.
“Được.” Tư Đồ Thác không nghĩ ngợi liền đáp ứng, đứng dậy ôm chặt thắt lưng của cô, ánh mắt quét qua người Âu Dương Điệp, sự lạnh lùng trong đôi mắt ấy làm cô ngồi đứng không yên.
“Khiêu vũ cũng tốt.” Dương Nhất Minh nói theo, vươn tay: “Âu Dương tiểu thư, không ngại nhảy với tôi một bản chứ?”
Âu Dương Điệp vốn định từ chối nhưng nhìn ánh mắt chờ mong của anh cũng không muốn làm anh mất mặt, miễn cưỡng đứng dậy đặt tay vào tay anh.
“Tôi cũng nhảy.” Vi Thừa An cũng lôi kéo cô gái gia nhập .
Bước nhảy xoay tròn, nhưng suy nghĩ của mỗi người lại khác nhau.
Khi ánh mắt chạm nhau, Mã Tiểu Dung nháy mắt với cô, không đợi Âu Dương Điệp phản ứng, chợt nghe tiếng kêu đau đớn nặng nề của Tư Đồ Thác “A….”
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tiên sinh, tôi không phải cố ý.” Mã Tiểu Dung cuống quýt giải thích, ánh mắt hoảng sợ, không biết làm thế nào cho tốt, làm ai nhìn cũng không thể nhẫn tâm trách cứ cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...