Lâm Vi khẽ hát lẩm bẩm trong miệng, tay thì lần lượt bày những món ăn đã được chuẩn bị tốt lên trên bàn, trên môi không dấu được nụ cười tươi..
Đinh linh linh đinh linh linh chuông cửa vang lên .
Cô vội vàng chạy tới mở cửa, cửa vừa mở ra liền thấy Tư Đồ Thác trong bộ âu phục vô cùng đẹp trai, đang đứng ở đó, lấy tay ôm cổ anh hôn nhanh một cái nói:“Thác, mau vào đi, em đã chuẩn bị xong rồi”.
Tư Đồ Thác bị cô lôi kéo ngồi vào ghế, nhìn thấy thức ăn có không khí rất gia đình trước mặt mỗi lần nhìn thấy vậy đều làm cho anh nhớ về người mẹ đã mất, có lẽ chính là vì vậy mình mới có thể quyết định cưới cô.
“Thác, nếm thử chút xem món nào anh thích nhất”. Lâm Vi gắp một miếng chả cuốn đưa vào trong miệng anh.
“Ngon lắm”. Trong mắt Tư Đồ thác mang theo một tia cảm động vươn tay ôm cô vào trong lồng ngực mình nhẹ nhàng vuốt ve tay của cô nói: “Về sau không cần vất vả như vậy, có lòng làm cho anh ăn là được rồi, chúng ta có thể đi ra ngoài ăn.”
“Đây là tấm lòng của em, không vất vả chỉ cần anh thích, em đồng ý cho dù có làm cả đời”. Lâm Vi ở bên tai anh nói, trên mặt nụ cười hạnh phúc.
“Lâm Vi, anh sẽ mang đến hạnh phúc cho em”. Tư Đồ Thác ôm chặt cô, đây là điều duy nhất anh có thể hứa hẹn với cô.
“Em biết.” Lâm Vi ở trong lồng ngực anh, thật ra cô càng hy vọng anh nói cả đời anh sẽ yêu em, nhưng cho tới bây giờ anh đều không có nói từ yêu, nhưng cô trấn an chính mình, anh thuộc loại người không nói yêu ra miệng, nhưng anh yêu mình.
“Được rồi, ăn cơm đi, hôm nay anh cần phải có một bữa cơm no đủ.” Tư Đồ Thác buông ra cô nói.
“Vâng vậy anh ăn nhiều một chút.” Lâm Vi ngồi một bên nhìn anh ăn ngon lành, miệng cười trộm, hóa ra chị hai nói rất đúng, nếu muốn giữ trái tìm người đàn ông thì phải giữ dạ dày của anh ta trước.
“Nhìn cái gì vậy? Em không cần ăn sao?” Trong đôi mắt Tư Đồ Thác mang theo ý cười nhè nhẹ.
“Em không đói bụng, em nhìn anh ăn.” Lâm Vi lấy tay chống cằm, hóa ra nhìn anh ăn cơm do tự tay mình nấu lại hạnh phúc như vậy.
“Đứa ngốc.” Tư Đồ Thác lấy tay vuốt nhẹ cái mũi nhỏ của cô, anh chính là thích cô đơn thuần như vậy, gắp một miếng thịt đưa vào trong miệng của cô: “Cùng nhau ăn đi”.
“Được”. Lâm Vi hạnh phúc giống như bay lên không trung, cô tưởng tượng sau này bọn họ ở một chỗ nhất định sẽ rất hạnh phúc.
Lúc nhìn thấy lông mày của cô lộ ra ý cười. Khóe môi Tư Đồ Thác cong lên một nụ cười tươi, cô luôn dễ dàng thỏa mãn như vậy, cho dù là mình chỉ cho cô một nụ cười, trước mắt đột nhiên hiện lên một khuôn mặt khác, mặt sắc mặt lập tức trầm xuống sao anh lại nhớ tới cô ta chứ?
“Thác làm sao vậy? Không thể ăn sao? Hay không hợp khẩu vị của anh?”Nhìn thấy sắc mặt anh đột nhiên thay đổi trong lòng Lâm Vi hồi hộp một chút cẩn thận hỏi.
“Không phải, ngon lắm, đồ em nấu sao lại không ngon, chỉ đột nhiên nhớ tới chuyện ở công ty thôi.” Sắc mặt Tư Đồ Thác dịu lại một chút giải thích .
“Vâng”. Lúc này Lâm Vi mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm dịu dàng nói: “Thác, ăn cơm trước, sau đó nghỉ ngơi một chút không chừng vấn đề có thể giải quyết dễ dàng .”
“Ừ”. Tư Đồ Thác gật gật đầu, anh thật sự không hiểu sao trước mắt có người con gái ôn nhu lương thiện hiểu biết như vậy mà anh lại đột nhiên nhớ tới cô ——– Âu Dương Điệp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...