“Em gây sự thế đã đủ chưa? Có phải em muốn cho tất cả những người đàn ông trong quán bar đều nhìn thấy em liếc mắt đưa tình phải không?” Đôi mắt thâm thúy của Tư Đồ Thác tràn ngập phẫn nộ.
“Đúng thì sao? Tôi làm gì thì có liên quan gì đến anh chứ? Bây giờ nếu như anh muốn liếc mắt đưa tình với các mỹ nữ ở đây thì tôi cũng chẳng quan tâm, mà trái lại tôi còn đồng ý cả hai tay”.
Âu Dương Điệp nhìn anh khiêu khích.
“Em thật là không thể nói lý.” Tư Đồ Thác bị cô chọc cho điên lên rồi.
Anh biết cô tức giận trong lòng, nhưng cũng không nên cố ý chọc giận anh như vậy.
“Anh mới là không thể nói lý.
Buông tôi ra, tôi muốn ra nhảy”.
Âu Dương Điệp không cam lòng quay lại đấm vào ngực anh.
Vi Thừa An cùng Mã Tiểu Dung liếc mắt nhìn nhau, để xem ai sẽ là người thỏa hiệp.
“Buông em ra, em cảm thấy có khả năng đó sao?” Tư Đồ Thác đột nhiên từng bước tiến gần đến cô.
“Anh làm gì vậy?” Âu Dương Điệp lập tức lùi về sau vài bước, không đợi cô kịp phản ứng đã bị anh ôm vào trong lòng.
“Thừa An, cậu cầm áo giúp tôi.” Nói xong Tư Đồ Thác ôm cô rồi xoay người đi.
“Yên tâm đi bạn thân.” Vi Thừa An ra dấu OK cho anh.
“Tư Đồ Thác, anh đang làm cái gì vậy? Mau buông tôi ra.” Âu Dương Điệp dùng hết sức giãy giụa.
“Âu Dương Điệp, em ngoan ngoãn lại cho tôi, nếu không ngoan em có tin tôi sẽ lột quần áo của em ra không?” Tư Đồ Thác vừa uy hiếp cô vừa ôm cô biến mất khỏi cửa quán bar.
Mã Tiểu Dung trừng mắt không thể tin được, Tiểu Điệp đã bị anh ta ôm đi rồi.
“Tiểu Dung, cô thua rồi.” Vi Thừa An dạt dào đắc ý nói.
“Không tính, Tiểu Điệp bị anh ta bắt ép.” Mã Tiểu Dung vội vã phản bác lại.
“Nhưng cô đừng quên là chúng ta đã đánh cược.
Chúng ta chỉ quan tâm đến kết quả chứ đâu có quan trọng gì bắt buộc hay tự nguyện.
Dù sao Tiểu Điệp cũng đã bị Tư Đồ Thác mang đi rồi.” Vi Thừa An có chút gian xảo nói.
Mã Tiểu Dung nhận ra đã bị anh gài bẫy, đôi mắt khẽ nheo lại thoáng có chủ ý nói: “Được, thua thì thua, tôi chịu thua.”
“Đã nói như vậy thì hãy làm bạn gái của tôi một tháng đi.
Dù sao gần đây cuộc sống của tôi cũng quá nhàm chán rồi.” Vi Thừa An đối với cô có một chút tán thưởng.
“Được.” Mã Tiểu Dung đắc ý nói: “Vậy Vi tiên sinh, anh hãy cố gắng chờ đi, gần đây tôi không rảnh.
Có lẽ hẹn năm sau, nếu như tôi có thời gian thì….”
“Cô có ý gì?”Vi Thừa An sửng sốt.
“Vi tiên sinh.” Mã Tiểu Dung cười ngọt ngào.
“Chúng ta đánh cược nhưng không nói rõ thời gian, thế nên việc làm bạn gái anh, anh hãy ráng chờ đi.” Tiểu Dung cười đắc ý, anh ta có thể đùa cợt cô thì cô không thể chơi xấu anh ta sao?
“Cái gì?” Vi Thừa An đột nhiên cười ha hả.
Đúng là rất thông minh, vậy thì cứ chờ N năm sau, “Cùng đi uống rượu đi.” Kì thật, anh cũng không phải thật lòng muốn cô làm bạn gái của mình, lúc ấy đánh cược chỉ cho vui thôi.
“Uống rượu đi.” Mã Tiểu Dung cũng nâng ly rượu lên, trong lòng thầm nghĩ thật ra anh ta cũng không phải người kém cỏi.
“Tư Đồ Thác, anh thả tôi ra, tôi muốn xuống.” Bị anh ôm ra khỏi quán bar, Âu Dương Điệp lấy tay không ngừng đấm vào người anh.
“Âu Dương Điệp, em ngoan ngoãn cho tôi.” Tư Đồ Thác cảnh cáo buông cô ra.
“Ai cần anh quan tâm.” Âu Dương Điệp trừng mắt liếc anh một cái rồi xoay người định quay lại quán bar thì cánh tay lại bị anh bắt được, anh dùng sức lôi cô làm cả người cô xoay tròn một vòng rồi ngã vào lòng anh.
Không đợi cô nói lời nào anh đã hung hăng hôn lấy đôi môi đỏ mọng đang hé mở của cô.
Âu Dương Điệp dùng sức đẩy anh ra nhưng tay đã bị anh gắt gao bắt lấy làm cho cả người cô dính sát vào thân thể anh không có một khe hở.
Anh dùng sức hấp dẫn cánh môi anh đào của cô, hàm răng khẽ cắn dường như đang trừng phạt cô.
Tay cô dần dần không còn giãy dụa phản kháng nữa, thậm chí còn bắt đầu đáp lại anh, lúc này cô mới hiểu được chính mình không có cách nào cự tuyệt anh.
Hai người hấp dẫn đối phương, khiến cho nhau cảm nhận được người yêu của mình vốn luôn tốt đẹp.
Rốt cuộc cả người cô xụi lơ tựa vào lòng anh.
“Chúng ta về nhà đi.” Tư Đồ Thác ôm cô đi đến xe.
“Thác.” Âu Dương Điệp đột nhiên kêu tên anh.
“Sao vậy?” Tư Đồ Thác dừng bước nhìn cô.
Âu Dương Điệp lấy tay nhẹ nhàng chỉ vào đôi môi anh, báo đạo mang theo một chút ghen tuông nói: “Cái này là của em, em không cho anh sau này dùng nó đi âu yếm người phụ nữ khác.” Cô cũng giống anh, chỉ muốn một thứ gì đó hoàn toàn thuộc về mình.
Cô ghen, cô đang ghen, khóe môi Tư Đồ Thác lộ ra một nụ cười tươi, hôn lên mặt cô một cái, nói: “Yên tâm, nó là của em.”
Mới vừa ngồi vào xe thì điện thoại di động của anh vang lên, là số điện thoại nhà Lâm Vi, anh nhìn sang Âu Dương Điệp một chút rồi nhận điện thoại.
“Xin chào tiên sinh, tôi là dì giúp việc đây, tiểu thư hình như không được thoải mái, cậu mau trở về xem một chút đi.” Trong điện thoại giọng nói của dì giúp việc có vẻ cấp bách.
“Sao vậy, đã xảy ra chuyện gì? Đã đưa đến bệnh viện chưa?” Tư Đồ Thác cũng lo lắng hỏi.
“Tiểu thư không chịu đi, cô ấy nói không có việc gì, cho nên tiên sinh anh mau trở về đi.” Dì giúp việc nói.
“Được, dì chờ tôi, tôi về ngay.” Tư Đồ Thác ngắt điện thoại, anh cũng không biết phải nói với cô thế nào.
“Thác, anh có việc bận thì cứ đi đi, em xuống xe đây.” Ngay từ khi anh nhận điện thoại, Âu Dương Điệp đã đoán trước được là chuyện gì rồi, trong lòng cô dâng lên một cảm giác thê lương, đặc biệt là khi nhìn thấy sắc mặt lo lắng của anh.
Cô mở cửa xuống xa, cô ích kỉ hy vọng anh sẽ không đi, anh sẽ ở lại bên cạnh cô, nếu như anh ở lại thì cô sẽ bỏ qua tất cả chuyện cũ.
“Tiểu Điệp, anh sẽ nhanh chóng đến chỗ em.” Trên mặt Tư Đồ Thác có chút áy náy.
“Không sao đâu, anh bận thì cứ đi đi, bye bye.” Âu Dương Điệp rộng lượng cho anh một nụ cười tươi, anh có đến hay không thì có quan hệ gì đâu.
Tư Đồ Thác nhìn thấy một tia đau xót trong ánh mắt cô thì thở dài thật dài, anh cũng không có biện pháp gì, anh quay xe rời đi.
Qua lớp kính xe nhìn thấy cô lẳng lặng đứng ở đó nhìn theo anh thì trong lòng anh không đành lòng nhưng bây giờ anh phải trở về.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...