Sau khi trở về nhà, Ảnh Quân tắm rửa rồi đi làm việc, trong lúc làm việc thì Minh Triết gọi đến.
Anh kết nối vào tai nghe rồi tiếp tục vừa làm vừa nói.
“ Alo? Có việc gì không? “
* Chỉ muốn hỏi giữa cậu và Tương Mỹ sao rồi? Thấy hai người ở ban công lâu lắm, có làm chuyện gì không đấy? *
* Với tính cách của cậu thì tôi biết một trăm phần trăm là cậu sẽ hôn cô ấy, hoặc những hành dộng đại loại thế.
*
“ Thì đúng là tôi có hôn.
“
* Đấy, biết ngay.
Cậu định khi nào tỏ tình? Chẳng lẽ cứ mập mờ như vậy hoài à? *
“ Tôi định ngày mốt sẽ tỏ tình… “
* Hả?! Sao đột ngột thế? *
“ Trời ơi khổ quá, tỏ tình cũng nói, mà chưa tỏ tình cũng nói.
“
* Rồi rồi, tôi xin lỗi.
Vậy cậu sẽ làm gì để tỏ tình? *
“ Thì chắc là đưa cô ấy đi ăn rồi sau đó đưa đến chỗ nào đó lãng mạn chút.
Tôi sẽ tự tay làm một bó hoa để tặng Trương Mỹ.
“
* Ôi trời ơi, bạn tôi lãng mạn thế.
*
“ Chứ sao nữa, tôi lãng mạn từ đó đến giờ.
“
Ảnh Quân cười nói.
* Vậy thì chúc cậu may mắn nhé! *
“ Ừm, cảm ơn.
“
“ Nếu không có gì nữa thì tôi cúp máy đây.
“
* Gì chứ, cái đồ cuồng công việc, đồ phũ phàng.
*
“ Cũng biết tôi đang làm việc mà vẫn gọi à? “
* Xì, vậy thì làm việc đi, không làm phiền nữa, làm cho đã đi.
*
Minh Triết vừa nói xong thì ngay lập tức cúp máy, không để cho Ảnh Quân kịp đáp lại lời nào.
Anh cũng đã quen với bản tính này của Minh Triết rồi, nên cũng chẳng để tâm mấy.
[.
.
.]
Ở bên Trương Mỹ, cô đang nằm trên giường nói chuyện với Vũ Đình.
“ Này Vũ Đình, cậu với Minh Triết sao rồi? Mau mau kể cho mình nghe với.
“
Cô háo hức muốn nghe "chuyện tình" của bạn mình sẽ như thế nào.
* Ừm...nói sao nhỉ? Cũng tạm ổn thôi, nhưng mình cũng đã có phương thức liên lạc của anh ấy rồi.
*
“ Thật á? Vậy thì tốt quá rồi còn gì nữa.
“
* Ừm, nhưng sao mình cứ có cảm giác là anh ấy khó ‘xơi’ kiểu gì ấy nhỉ.
*
“ Thôi nào, chưa tấn công mà đã bỏ cuộc là sao chứ.
Bộ cậu tưởng Ảnh Quân ‘dễ xơi’ à, cực kỳ khó luôn đấy, khó hơn cả Minh Triết.
“
“ Cậu ráng nắm bắt cơ hội đi.
Mời đi ăn hay đâu đó.
Cậu có số điện thoại rồi mà.
"
* Nhưng theo kinh nghiệm quan sát trai lâu năm của mình, mình nhận thấy Minh Triết là kiểu người khá nghiêm túc trong công việc.
Thân thiện, tốt bụng với bất cứ ai, nên cũng có thể rất nhiều người thích anh ấy.
*
* Với lại, chính vì nhiều người thích nên họ sẽ tỏ tình, tỏ tình thì anh ấy biết sự dịu dàng đó đã khiến họ tưởng chừng như bản thân đặc biệt, Minh Triết sẽ từ chối.
Mình sợ lần này anh ấy sẽ nghĩ mình giống như bọn họ.
*
“ Sao cậu bi quan quá vậy? Nếu anh ấy nghĩ như thế thì cậu hãy thử nói hết tấm lòng của bản thân cậu ra, chắc hẳn là Minh Triết sẽ hiểu và cảm động đấy.
“
* Mình không chắc...!*
Qua điện thoại cũng có thể cảm nhận thấy giọng nói của Vũ Đình có chút ủ rũ, buồn bã.
Cô thật sự không muốn bạn mình muốn như thế này chút nào.
“ Thôi nào, cố gắng lên chứ, sự tự tin ban đầu đâu rồi.
Mau nạp năng lượng rồi tấn công thôi! “
Trương Mỹ động viên cô.
Trước đây, khi cô vẫn còn là vợ của Cửu Mạnh, đối mặt với sự thô lỗ và tàn bạo của Cửu Mạnh, Trương Mỹ đã từng có một khoảng thời gian bị bệnh trầm cảm.
Dĩ nhiên là cô chẳng thèm nói cho Vũ Đình biết, nhưng vì do nào đó, chắc hẳn là vì cô luôn để ý đến Trương Mỹ nên Vũ Đình đã biết được.
Cô lúc nào cũng hỏi han, quan tâm, lo lắng và động viên Trương Mỹ suốt một thời gian, Vũ Đình còn sẵn lòng đưa cô đi trị liệu để hết căn bệnh kia.
Nhờ lòng nhiệt tình và sự cố gắng của cả hai, Trương Mỹ đã vượt qua được căn bệnh trầm cảm.
Thế nên bây giờ, khi Vũ Đình suy sụp tinh thần như thế, cô cũng muốn an ủi và động viên Vũ Đình.
* Ừm, cảm ơn cậu nhiều lắm, mình đã có thêm động lực rồi.
*
* Lần trước cậu đã bỏ rơi mình để đi theo cái thằng tệ bạc đó nên mình vẫn còn ghim đấy.
*
“ Ha ha...xin lỗi mà, mình bị ép thôi.
“
* Nhưng cậu cũng thích thấy mồ.
Lần này mình nhất định sẽ có được Minh Triết trước cậu.
*
“ Được, mình chờ đấy.
“
* Cũng trễ rồi, cậu ngủ đi.
“
“ Ừm, cậu ngủ ngon “
* Ngủ ngon.
*
Trương Mỹ vừa cúp máy, đặt điện thoại lên bàn và đắp chăn lại thì có người nhắn tin.
Cô sợ là có việc gấp gì của công ty nên liền mở lên xem.
* Tôi biết là giờ này nhắn tin có hơi trễ, nhưng mà cuối tuần này em gặp tôi được không? *
Nhìn thấy tin nhắn của Ảnh Quân, Trương Mỹ mừng đến mức tỉnh cả ngủ.
Nhanh chóng nhắn lại.
* Để tôi xem lại lịch đã nhé, chờ một lát...!*
Cô nhắn xong thì đặt điện thoại xuống, nhìn đông ngó tây khoảng hai ba phút gì đấy rồi lại nhắn cho anh.
* Tôi rảnh nhé! *
* Vậy hẹn em lúc ba giờ chiều nhé! Tôi sẽ đến đón em.
“
* Vâng.
*
* Em ngủ ngon.
*
* Cảm ơn, anh cũng vậy.
*
“ Yeah! Tuyệt vời! “
Trương Mỹ vứt điện thoại sang một bên, bước xuống giường mà nhún nhảy quanh phòng.
“ Là lá la, vui quá đi, không biết anh ấy hẹn mình có việc gì không nhỉ? Nóng lòng quá, mong đến cuối tuần ghê.
“
“ Đến lúc đó nên mặc gì cho đẹp đây nhỉ? “
Sau khi tung tăng đã rồi thì cô nằm phịch lên giường, lăn qua lăn lại.
“ Thôi để bữa khác tính vậy, giờ lên giường ngủ thôi.
“.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...