“Có chuyện gì vậy?” - Thanh Hoa thấy tình trạng Trương Mỹ như thế thì tím tái mặt mày, vội ngồi xuống ôm cô vào người rồi quay sang nói với mọi người - “Nhanh đi gọi cấp cứu nhanh lên! Tôi đưa em ấy đến bệnh viện, mọi người ở đây làm việc, không được bàn luận về vấn đề này.”
_________________________
Rất may cho Trương Mỹ, xe cấp cứu chẳng mấy chốc đã đến nơi.
Thanh Hoa từ lâu đã cùng Tử Văn đưa Trương Mỹ xuống dưới sảnh, chỉ cần nghe tiếng còi xe thôi là hai người sẽ ngay lập tức đưa cô đi ra ngoài.
“Xe cấp cứu đến rồi, ta đi thôi.
Em sẽ đi cùng với Trương Mỹ đến bệnh viện, anh ở lại đây nhé.”
Thanh Hoa quay sang nghiêm mặt nói với Tử Văn.
“Ừm, anh biết rồi.”
Khi cả hai người họ đưa Trương Mỹ ra ngoài, một nữ y tá cũng từ trong xe bước xuống, vội vàng chạy xuống chỗ cô và anh.
“Hai người gọi cấp cứu có phải không? Đây là bệnh nhân có phải không?”
“Phải phải, nhanh đưa cô ấy lên xe giúp tôi.” - Thanh Hoa gấp gáp vừa nói vừa giúp y tá đưa Trương Mỹ lên xe, khi đã yên vị vào chỗ ngồi, cô ấy quay sang hỏi nữ y tá đang xem xét tình hình của Trương Mỹ - “Tôi thấy cô ấy bị co giật, bị như thế là bị bệnh gì thế ạ?”
“Bệnh nhân có bị bệnh động kinh không?”
“Tôi nghĩ là không.”
“Bị co giật có rất nhiều nguyên nhân, có thể là bị nhiễm trùng não, rối loạn chuyển hoá,...!Cô cũng đừng lo lắng quá, chúng tôi sẽ cấp cứu cho cô ấy và đưa ra kết quả sớm nhất có thể.”
Mặc dù bảo Thanh Hoa không nên lo lắng quá, nhưng vẻ mặt của cô y tá ấy khá nghiêm trọng, làm cho Thanh Hoa càng thêm sốt sắng, lo sợ.
Tưởng chừng như chuyện này sẽ qua một cách êm xuôi, nhưng không may Ảnh Quân lại vô tình chứng kiến cảnh tượng vừa rồi.
Anh cũng chỉ mới vừa thức dậy thôi, tóc tai còn bù xù, chỉa lên chỉa xuống, tay thì cầm ly cà phê đang bốc khói nghi ngút, ngáp ngắn ngáp dài, khuôn mặt cũng bắt đầu mọc lởm chởm vài sợi râu sau một đêm dài ngủ dậy.
Vậy là đi tong luôn hình tượng vị tổng tài lạnh lùng với khí chất vương giả ấy rồi.
Tối hôm qua thức đến tận sáng, ngủ được mỗi ba tiếng lại theo thói quen mà thức dậy vào giờ này, khổ quá đi, Ảnh Quân cau mày khó chịu, đứng nhìn những tòa nhà cao chót vót qua tấm kính.
“Oáp, buồn ngủ quá.”
Anh lại ngáp thêm một lần nữa và dời tầm mắt xuống dưới nhìn dòng người tấp nập đang vội vã đi trên đường để kịp giờ làm hoặc giờ học.
Từ phía xa, Ảnh Quân nghe thấy còi xe cứu thương đang lao băng băng trên đường và dừng trước cửa công ty của anh.
Thấy thế, trong lòng Ảnh Quân liền nổi lên một sự bất an.
Gì vậy? Trong công ty có người bị gì à? Mới sáng sớm mà? Hi vọng là người đó không sao, Ảnh Quân ngẫm nghĩ.
Khi xe cấp cứu đến, anh có thể dễ dàng nhận ra Thanh Hoa và Tử Văn đang chạy ra bên ngoài, trên tay là một gái rất quen thuộc đối với anh, Trương Mỹ.
Khi thấy cô đang được Tử Văn bế trên tay, Ảnh Quân trợn tròn mắt, tỉnh luôn cả ngủ, ly cà phê trên tay anh cũng suýt bị rơi xuống, nhưng may là anh giữ lại được nên nó chỉ bị đổ ra ngoài một chút.
Cái gì thế này?! Mình nhìn có nhìn lầm không vậy, em ấy mới vừa ra viện chưa được hai tháng nữa mà, sao giờ lại bị cái gì mà phải vào đấy nữa rồi? Anh vừa lau chỗ cà phê bị đổ vừa cố gắng định thần lại sau khi thấy cảnh vừa rồi.
Dọn xong, Ảnh Quân tức tốc chạy đi vệ sinh cá nhân, thay đồ rồi đi xuống phòng làm việc của Trương Mỹ để hỏi chuyện.
Trong lúc mọi người đang làm việc thì thấy anh tiêu sái bước vào, bọn họ ngay lập tức dừng công việc đang làm lại và chào anh.
“Chào chủ tịch.”
Bọn họ nói.
“Trương Mỹ bị gì?”
Ảnh Quân không vòng vo mà lạnh giọng hỏi vào vấn đề chính.
Khi nhận được câu hỏi như thế, bọn họ dè đặt đưa mắt nhìn nhau, vì Thanh Hoa đã nói là không được nói gì về chuyện này.
“Chủ tịch hỏi kìa, cô nói đi.”
“Không, quản lý đã bảo là không được nói gì về chuyện này mà?”
“Nhưng chủ tịch là người hỏi đấy.”
Bọn họ đứng huých nhẹ vào tay nhau, thì thầm to nhỏ, chẳng ai dám trả lời câu hỏi của Ảnh Quân.
Chính sự im lặng ấy đã khiến cho anh càng nổi điên lên, Ảnh Quân không nói gì cả, mà chỉ trợn mắt nhìn đám người trước mắt mình.
Những người đó lập tức cảm nhận được luồng khí lạnh đến thấu xương từ cái nhìn của anh.
“T… Trương Mỹ đột nhiên ngất xỉu và bị co giật khoảng chừng năm phút n… nên chị Thanh Hoa đã đưa cô ấy đến bệnh viện rồi.”
Một trong số đó lấy hết can đảm, lắp bắp lên tiếng để cứu sống mọi người.
“Bệnh viện nào?”
Ảnh Quân thu lại ánh mắt chết người ấy nhưng vẫn giữ nguyên khuôn mặt lạnh băng.
“B… bệnh viện XX.”
Sau khi nhận được câu trả lời khiến anh hài lòng, Ảnh Quân liền tức tốc chạy đi xuống hầm lấy xe, phóng vụt trên đường với vận tốc ánh sáng, thậm chí còn vượt cả mấy cái đèn đỏ, “tặng kèm” là vài chiếc xe cảnh sát đuổi theo sau… Nhưng bằng một cách nào đó, cũng có thể là do may mắn, anh đã thoát khỏi những chiếc xe cảnh sát kia.
Bình thường phải mất đến mười hoặc mười lăm phút để đến bệnh viện đó, nhưng Ảnh Quân chỉ mất có năm phút.
Đến nơi, anh thắng gấp xe khiến cho mặt đường in rõ cả vết dấu xe của anh, tạo nên thứ âm thanh chói cả tai.
“Có người nào mới nhập viện tên Đặng Trương Mỹ không?”
Ảnh Quân chạy vội đến bàn lễ tân, gấp gáp hỏi.
Cô y tá có chút giật mình xen lẫn bất ngờ khi thấy anh.
Vì khi nãy cô ấy đang có chút mất tập trung, rồi đột nhiên Ảnh Quân xuất hiện, khuôn mặt đẹp đến tạc tượng của anh đã khiến nữ y tá ấy như được tiếp thêm năng lượng.
“À ừm… anh chờ chút.” - Cô ta lật tìm danh sách bệnh nhân một lúc rồi lắc đầu nói - “Không có người nào tên Đặng Trương Mỹ hết ạ, với cả từ lúc mở cửa đến giờ chúng tôi chưa tiếp nhận ca cấp cứu nào của nữ cả, chỉ có đàn ông thôi.”
“Tch…”
Ảnh Quân tặc lưỡi khó chịu khi nghe nữ y tá đó nói thế, anh định mở miệng nói thêm điều gì đó thì bên ngoài vang lên tiếng còi xe cấp cứu.
Ảnh Quân vừa định quay sang nhìn thì thấy bóng dáng của Trương Mỹ đang nằm trên băng ca được mọi người đẩy nhanh qua mắt anh.
Ảnh Quân ngay lập tức chạy theo nó.
“Em ấy bị gì?”
Anh vừa đẩy phụ bọn họ vừa hỏi Thanh Hoa.
“Ơ, chủ tịch… tôi cũng không rõ, khi tôi đến thì đã thấy em ấy ngất và bị co giật rồi.”
Cô có chút giật mình khi nghe thấy giọng của Ảnh Quân ở phía sau lưng.
Nghe thế, anh trầm mặc nhìn khuôn mặt đang tái đi của Trương Mỹ.
Đến phòng cấp cứu, dĩ nhiên y tá và bác sĩ không cho Thanh Hoa và Ảnh Quân vào, nên hai người họ chỉ có thể ngồi ở bên ngoài thấp thỏm chờ đợi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...