Arthur bắt đầu chầm chậm di chuyển theo sự điều khiển của Ảnh Quân.
“ Hai chân em áp sát vào để giữ cân bằng cơ thể, tay cầm chắc dây cương.
Nếu muốn nó dừng lại thì em kéo dây cương về phía sau, làm cho dây căng ra.
“
Anh vừa nói vừa làm cho Trương Mỹ xem.
Cô khẽ rùng mình khi giọng nói trầm khàn đầy quyến rũ của Ảnh Quân thì thầm sát bên tai cô, làm Trương Mỹ chẳng thể nào tập trung được.
Ảnh Quân dường như cũng để ý thấy cô đang ngượng ngùng, vì thấy tai Trương Mỹ đỏ ửng cả lên, anh lại nhìn mặt cô thì mặt cũng đỏ như cà chua, hai mắt nhắm tịt lại.
Ảnh Quân nhếch mép khẽ cười, trong đầu nảy lên ý đồ trêu chọc cô.
" Này, em có nghe anh chỉ gì không đấy? Một lát nữa em phải tự cưỡi đấy.
Ngựa mà hất em xuống là anh không chịu trách nhiệm đâu.
"
Ảnh Quân dùng chất giọng như mê hoặc người nghe của mình, đây chính là chất giọng mà anh thường dùng mỗi khi anh muốn "ăn" mà Trương Mỹ không chịu.
Chỉ cần Ảnh Quân nói vài lời, là cô đã mê điếu đổ rồi.
Trương Mỹ giật bắn người, hai mắt tròn xoe, cúi đầu nhìn xuống bộ lông trắng tinh của Arthur, mặt lại càng lúc càng đỏ hơn.
“ Em biết rồi.
“
Cô ngượng ngùng trả lời.
Ảnh Quân phì cười khi thấy sự đáng yêu đó của Trương Mỹ.
Sau một lúc thì anh thấy cô đã làm quen được một chút rồi.
Thế nên Ảnh Quân từ từ buông tay Trương Mỹ ra, để cho cô tự mình cưỡi Arthur.
Ban đầu, Trương Mỹ hơi hoảng loạn, vì anh đột nhiên buông tay, nhưng cũng nhờ lời nói của anh, đã giúp cô nhanh chóng bình tĩnh lại để điều khiển Arthur.
“ K… khoan, sao anh bỏ tay ra? “
Cảm nhận được cô đang hoảng loạn, làm cho Arthur cũng bắt đầu lo sợ và hơi phản kháng.
“ Em bình tĩnh, nó có thể cảm nhận được sự sợ hãi của em đấy.
Con ngựa này mà vùng vẫy là chúng ta rớt xuống đất đấy.
Cứ bình tĩnh lại nào, anh vẫn luôn ở sau em mà.
“
Giọng nói ấm áp của Ảnh Quân đã khiến Trương Mỹ bình tĩnh.
Sau khi đã ổn định tinh thần, cô cúi nhẹ người xuống, vỗ về, vuốt ve bộ lông mềm mượt của Arthur để trấn an chú ngựa xinh xắn kia.
Được một cô gái xinh đẹp như thế dỗ dành thì dĩ nhiên “giống đực” nào cũng thích thú cả, Arthur cũng chẳng ngoại lệ.
Nó ngay lập tức dụi dụi vào tay cô, bắt đầu di chuyển theo sự điều khiển của Trương Mỹ.
“ Em đang làm tốt lắm đấy.
“
Ảnh Quân mỉm cười hài lòng, động viên cô.
Khi Trương Mỹ dường như đã hoàn toàn quen được cách cưỡi, anh mới để cho cô thử tự cưỡi một mình.
Ảnh Quân đưa mắt nhìn theo bóng lưng của Trương Mỹ, rồi đi đến chỗ của Liam, con ngựa anh sẽ cưỡi.
Liam thấy Ảnh Quân chạy tới thì “hí” lên vài tiếng, anh vuốt ve nó một lúc để Liam có thiện cảm với anh hơn một chút, rồi mới trèo lên lưng chú ngựa ấy.
Ảnh Quân cưỡi đến chỗ của Trương Mỹ, chạy song song với cô.
“ Đúng là nàng thơ của anh nhỉ? Em học nhanh lắm đó.
Nếu cứ tiếp tục tiến bộ như thế này, thì không chừng em và anh sẽ đua một trận đấy.
“
Ảnh Quân cười nói.
“ Làm gì có chuyện đó.
Chưa đua nhưng em đã biết trước kết quả rồi.
“
“ Thôi nào, chủ yếu là vui mà.
Nhưng biết đâu trong lúc đua thì chúng ta tìm thấy chỗ có cảnh đẹp thì sao? Em thích những nơi có cảnh đẹp mà thơ mộng, yên bình như thế mà.
“
Mình mới biết cưỡi thôi, vậy mà anh ấy đã muốn đua rồi.
Chỉ sợ mình té lộn cổ xuống ngựa, vừa xấu hổ lại vừa bị thương nữa.
Tưởng tượng thôi là cũng đủ thấy nó đáng sợ tới mức nào rồi, Trương Mỹ lo lắng thầm nghĩ.
“ Nhưng lỡ như chúng ta lạc thì sao? “
Cô gượng cười nói.
“ Không cần phải lo chuyện đó, trên đường có bảng chỉ dẫn.
Với cả, chúng ta đi cũng không xa.
“
Trương Mỹ vẫn kiếm cớ để không đua với Ảnh Quân.
Nói qua nói lại một lúc thì cô cũng đành nghe theo lời anh.
Trương Mỹ định cưỡi chầm chậm thôi, nhưng có vẻ như anh đã nhìn thấu ý đồ của cô nên đã nói ra một câu khiến Trương Mỹ muốn rơi xuống ngựa mà chưa bắt đầu cuộc đua.
Tốt nhất là mình nên đi chậm thôi.
Ảnh Quân bảo thắng thua không quan trọng mà? Vậy chắc đi chậm cũng không sao nhỉ? Trương Mỹ ngẫm nghĩ.
“ Điểm bắt đầu sẽ là chỗ đống rơm kia… “
Ảnh Quân lên tiếng, cắt đứt dòng suy nghĩ của cô.
“ Còn nơi kết thúc? “
“ Cái cây đằng kia, nhưng phải đua hai vòng đấy.
“
Anh nhếch mép cười nói.
“ Cái gì?! Em mới biết cưỡi ngựa thôi mà! Sao anh làm khó em dữ vậy? “
Trương Mỹ trợn tròn mắt, khẽ nhíu mày nhìn Ảnh Quân, vì cô không nghĩ anh lại chiêu trò đến thế.
“ Anh làm như thế thì em mới đua đàng hoàng chứ.
Anh nói trước là thua có phạt đấy.
Để mang tính công bằng, anh sẽ cho em đi trước một phần ba đoạn đường.
“
Ảnh Quân vừa nói vừa nở nụ cười ranh mãnh.
Khi nhìn thấy nụ cười ấy của anh, chẳng hiểu sao trong lòng Trương Mỹ lại nổi lên cảm giác bất an.
Sao mỗi lúc Ảnh Quân cười như thế là mình lại thấy có điềm vậy? Xem ra chuyến này lành ít dữ nhiều rồi, cô lo lắng thầm nghĩ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...