Yêu Thê

Thấy Ôn Thanh Huyền nhẹ nhàng lướt đi, Hương Hương đang ru rú trong lòng Hạ Mạt gẩy gẩy móng vuốt, tò mò hỏi: “Đại sư tỷ, Hỏa Phượng Thanh Loan là cái gì?”

“Hỏa Phượng Thanh Loan, là một đôi Thần Điểu thượng cổ, trăm ngàn năm tuổi, như hình với bóng, sống chết không rời, là tượng trưng tối cao của tình yêu trong nhân gian. Dân gian có một truyền thuyết, nếu hai người yêu mến nhau cùng nắm tay đứng trước mặt Hỏa Phượng Thanh Loan nói lời thề ước, sẽ nhận được chúc phúc tốt đẹp nhất, đời đời kiếp kiếp được ở bên nhau, không rời không bỏ”.

Hương Hương cảm thán nói: “Oa, dùng Hỏa Phượng Thanh Loan làm sính lễ, thật lãng mạn!”

Hạ Mạt tiện tay túm một đám lông trên người Hương Hương, cười nói: “Nghĩ thì đương nhiên rất đẹp, nhưng nếu có thể dễ dàng có được như vậy, Thiển Thiển sẽ không dùng cái này để gây khó dễ Thanh Huyền sư đệ rồi”.

“A, khó lắm hả?” Hương Hương sửng sốt hỏi.

“Tất nhiên. Đó là Thần Điểu thượng cổ mà, không phải ai cũng có thể có được”. Hạ Mạt nói: “Có một năm trên sông Minh Loan bên ngoài Hoàng Thành, vào ngày rằm tháng tám trăng tròn, Hỏa Phượng Thanh Loan cùng nhau bay tới, lượn quanh trên mặt sông, một phút sau thì sải cánh bay đi. Nhưng mấy năm gần đây không thấy xuất hiện nữa”.

Hương Hương khẩn trương hỏi: “Bị người ta bắt đi sao?”


“Có người nói vậy, nhưng cũng có lời đồn nói Hỏa Phượng Thanh Loan đi lầm vào rừng ma, vì trong rừng có nhiều ma lực trói buộc, nên bị nhốt ở bên trong, không cách nào thoát ra”.

“Vậy không phải rất đáng thương sao, không ai đi cứu chúng nó à?”

“Đồn đãi thôi, cũng đâu chắc là đang bị vây nhốt trong rừng ma, dù sao thì mấy năm nay đám người ở Kinh thành không nhìn thấy Hỏa Phượng Thanh Loan, các loại đồn đãi nhiều không đếm hết, đâu ai biết lời đồn nào mới là thật. Nói cho cùng thì bây giờ Thanh Huyền Sư đệ coi như bận rộn rồi. Thiển Thiển, muội thật đúng ngoan độc”.

“Tự hắn rước lấy, không trách ai được”. Vẻ mặt Kỷ Thiển Trần luôn không có biểu cảm, nhàn nhạt vứt xuống một câu rồi xoay người rời đi.

“Tại sao Thiển Thiển Sư tỷ lại không thích Thanh Huyền Sư huynh, ta thấy Thanh Huyền Sư huynh rất tốt mà, dáng vẻ rất thành khẩn”.

Hạ Mạt buồn cười, xoa xoa đầu Hương Hương nói: “Con thỏ nhỏ này, biết cái gì là không tốt không?”


“Đây là chuyện của Thiển Thiển, tùy ở chính muội ấy thôi, tự muội ấy có suy nghĩ riêng, sẽ không nghe theo lời khuyên của ai khác. Hương Hương vẫn nên lo chuyện tu luyện của bản thân cho tốt đi, đừng bị Vụ Nguyệt bỏ xa quá. Đến lúc đó, hắn qua Tứ Trọng Thiên cung của Tử Vân Phong tu hành rồi, chỉ còn lại một mình ngươi ở đây học Ngự Kiếm Thuật”.

“A, ta không muốn! Ta không muốn ở một mình đâu, ta muốn cùng luyện với Vụ Nguyệt thôi!”

Từ lúc biết chuyện tu vi khác biệt sẽ phải tu hành ở Đạo Trường khác nhau, Hương Hương vì không muốn bị bỏ lại một mình liền khắc khổ học tập gấp bội. Nhưng hình như do thiên phú có vấn đề, bất kể Hương Hương khắc khổ nỗ lực thế nào, tu vi vẫn cứ chậm chạp không tiến tới. Qua ba tháng, Vụ Nguyệt đã học xong trận thức phòng ngự sơ cấp, mà việc xuất kiếm thu kiếm của Hương Hương thì vẫn không quá lạc quan.

Mới đầu Lam Thiên Sách tưởng Thôi Phượng Vũ dạy không đúng cách, liền bỏ ra vài ngày tự mình chỉ điểm cho Hương Hương, cũng dần dần phát hiện chỗ không đúng. Cho dù là người có tư chất kém, một khi chăm chỉ luyện tập cũng đâu đến mức không có khởi sắc gì như vậy. Hương Hương thật sự rất cố gắng, Lam Thiên Sách cũng không nhẫn tâm đả kích nàng, nên thường thường nói với nàng người và yêu khác biệt, phương pháp tu hành cũng không giống nhau, bảo nàng cứ chậm rãi chờ đến ngày Hội Nghị Luận Văn. Đến lúc đó Luyện yêu sư ở các nơi đều tề tựu về Tam Bích, bọn họ ngày thường gặp phải nhiều loại yêu quái, đối với phương pháp tu hành của yêu quái, có lẽ hiểu rõ hơn.

Đây không khác nào ánh sáng bình minh soi rọi bóng đêm, Hương Hương lại từ trong đau buồn tự ti mà phấn chấn lên, cõi lòng tràn đầy hi vọng chờ đợi ngày các Luyện yêu sư đến.

Luyện yêu sư tu hành vô cùng gian khổ, ngày thường còn hay tiếp xúc gặp gỡ yêu ma, bản thân có thể nói là nguy cơ tứ phía, cho nên trên dưới Tam Bích, người lựa chọn tu Luyện yêu sư rất ít, người có thể thành công tu thành chính quả đã ít lại càng ít. Hương Hương hỏi thăm từ chỗ Đại sư tỷ Hạ Mạt mới biết, ngay cả trong Tam Bích, nơi đứng đầu Ỷ Thiên, hiện thời cũng chỉ có ba vị Luyện yêu sư là Mộng Hoa sư thúc, Gia Vân sư thúc, và Kính Minh sư huynh. Hiện thời đều đang vân du bên ngoài, trảm yêu trừ ma khắp nơi, giữ gìn trật tự trong nhân gian, nhưng nhất định sẽ trở về tham gia Hội Nghị Luận Văn. Hương Hương ngày ngày bấm ngón tay đếm, mong chờ đến ngày Hội Nghị Luận Văn diễn ra.


Còn ba ngày nữa là đến ngày Hội Nghị Luận Văn, trên Ỷ Thiên đã có không ít người lục tục kéo về. Hương Hương ngồi xổm trước Nhị Trọng Thiên cung, mỗi ngày nhìn ngắm muôn hình muôn vẻ người theo gió mà đến, từ các cổng Thiên Môn khác nhau đi vào, điều tiếc nuối nhất là vẫn không nhìn thấy vị Luyện yêu sư mặc pháp bào trắng đen rõ ràng nào đấy trở về.

Mặt trời sắp lặn, mắt thấy một ngày nữa sắp trôi qua. Hương Hương đang định quay đầu đi tìm Vụ Nguyệt, bỗng nhiên khóe mắt nhìn thấy một bóng dáng, Hương Hương theo bản năng quay người lại, liền nhìn thấy một người trẻ tuổi mặc áo bào của Luyện yêu sư cưỡi Bạch Hổ chạy như bay thẳng về phía này.

“A, đó là… Bạch Hổ!”

Hương Hương vui mừng quá đỗi, là Luyện yêu sư! Là vị Luyện yêu sư đại nhân ngày đó đến núi Linh Sơn tìm kiếm tọa kỵ!

Trong lúc Hương Hương đang đơn độc đứng đó vui mừng, ánh mắt Luyện yêu sư xoay qua, dường như phát hiện sự tồn tại của Hương Hương. Hương Hương kích động vung mạnh móng vuốt vẫy vẫy với hắn, thuận tiện cũng chào hỏi Bạch Hổ luôn, ít nhất mọi người đã từng qua một thời gian lâu sống chung ở Linh Sơn, hiện giờ có thể coi như tha hương gặp cố tri rồi.

Thế nhưng, ánh mắt Luyện yêu sư chỉ dừng lại trên người Hương Hương ba giây, sau đó liền thản nhiên thu hồi trở về. Bạch Hổ càng là hoàn toàn không thèm nhìn đến sự tồn tại của Hương Hương, một phát nhảy vọt lên không trung, cứ thế vèo một cái phóng thẳng qua đỉnh đầu của nàng, theo phía trên cổng Thiên Môn mà vào.

Hương Hương giật mình đứng tại chỗ ngây người, lấy lại tinh thần, quay đầu một đường chạy như điên đi tìm Thôi Phượng Vũ, vừa chạy vừa cao giọng gọi: “Nhị sư huynh, Nhị sư huynh, Luyện yêu sư đại nhân đã về! Mau dẫn Hương Hương đi cầu kiến Luyện yêu sư đi!”

“Tới rồi à, ta hỏi sư phụ xem sao”.


Thôi Phượng Vũ ngồi trên chiếu, trên người hiện lên vòng hào quang nhàn nhạt, nói với Hương Hương: “Người tới là Nhiên Hương sư huynh của Tử Đài Thương Bích, ý Sư phụ là, đợi thêm hai ngày nữa, chờ mấy người Mộng Hoa sư thúc đến luôn”.

Hương Hương đợi lâu như vậy, vất vả lắm mới có một Luyện yêu sư đến, trong lòng sốt ruột hận không thể lập tức bay qua, giờ bảo nàng chờ thêm mấy ngày, nàng hiển nhiên không chờ được nữa rồi. “Tại sao, Nhiên Hương sư huynh chẳng phải cũng là Luyện yêu sư sao, tại sao không thể hỏi huynh ấy?”

“Chuyện này…” Vẻ mặt Thôi Phượng Vũ lúng túng. “Đây là ý của Sư phụ, Tiểu sư muội không cần…”

Vụ Nguyệt cũng giúp khuyên nhủ: “Chỉ vài ngày thôi mà, Hương Hương không cần sốt ruột. Sư phụ đã nói chờ Sư thúc, vậy chờ Sư thúc đi”.

“Ta đã chờ rất lâu rồi”. Hương Hương gấp đến độ nước mắt sắp rơi ra. “Vụ Nguyệt học được nhanh như vậy, Hương Hương thì cái gì cũng học không thành, Hương Hương sắp bị bỏ lại một mình ở đây rồi!”

Vụ Nguyệt vội vàng nói: “Không đâu, ta sẽ không bỏ Hương Hương lại. Hương Hương không đến Đạo Trường cao cấp học, ta đây cũng sẽ không đi, một mực ở nơi này bồi Hương Hương”.

“Không được! Hương Hương tới đây là để chiếu cố Vụ Nguyệt, trợ giúp Vụ Nguyệt, chứ không phải tới làm gánh nặng!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận