Yêu Thần Thái Cổ Hắc Long


Ngay sau đó, chỉ thấy Kim Bá Thiên vung cái nồi lớn lên, đập mạnh vào đầu một người trong số đó.

Miệng còn buông lời mắng mỏ: "Ánh mắt của ngươi là gì đấy? Ngươi dám dùng ánh mắt đó nhìn đại ca của chúng ta, có phải không phục hay không?"
"Ta thấy ngươi rõ ràng không phục, đại ca của ta có thể nhịn được, nhưng lão nhị là ta đây không thể nhịn được!"
...!
Rầm rầm rầm!
Kim Ba Thiên quăng tiếp hai cái nồi, lại một trận đánh đập không nương tay, những kẻ có tu vi không đủ tốt đều bị đập đến hoa mắt chóng mắt, con ngươi xoay tròn, còn những đệ tử có tu vi vững chắc kia lại càng bi thảm hơn.

Ngay lúc này, trong lòng bọn họ dâng trào sự hối hận.

Tại sao thực lực của ta lại cao cường như vậy chứ? Tại sao sức lực lại mạnh như vậy? Tại sao đều là bị đập như nhau, mà người khác có mỗi một cái, còn ta thì không mà phải đến tận bốn năm sáu bảy cú là sao hả?
Nhưng khổ nỗi bọn họ không thể đánh trả, đến cả cơ hội chạy trốn còn không có nữa là.

Bọn họ hận chết tên mập kia, bởi lẽ tên này khi nào cũng mang theo một loại bột gọi là "Ma Tiêu Phấn", thấy tên nào giả vờ bất tỉnh là rải thẳng lên, nếu không dùng chân nguyên để phòng ngự thì khi hít vào, cả lục phủ ngũ tạng đều nóng bừng tựa như bị hỏa thiêu, nếu dám ho khan thì ắt là đang giả vờ, thế là sẽ bị nồi đen phục vụ tận tình, chỉ đập thôi là chưa đủ, mà còn phải đập đến ngất xỉu mới vừa lòng dừng tay.


"Đây mới chính là lòng dạ độc ác..."
Bàn tay đã từng chạm vào Ma Tiêu Phấn quả thật đủ cay!
Vẻ mặt đám đệ tử đứng vây xem đều hết hồn, vốn dĩ, bọn họ đang sững sờ trước thực lực kinh khủng của Mục Long, nhưng sau khi nhìn thấy kết cục của những người rơi vào tay Kim Bá Thiên, bọn họ lại có chút tiếc thương.

Trên đầu những kẻ đó chẳng biết đã mọc bao nhiêu cục u rồi, nhất là những kẻ có sức lực dẻo dai kia, cục u đã sưng cao chót vót, còn có cái gọi là Ma Tiêu Phấn kia nữa, dù đứng xa nhưng tất cả mọi người đều cảm nhận được hương vị cay nồng độc hại.

"Tên mập này chắc chắn là một kẻ độc ác, một tên ác nhân béo..."
"Sao một người có thể xấu xa đến mức đó chứ".

"May mắn thật, trước kia ta muốn gia nhập hội Thiên Vũ nhưng lại bị từ chối..."
...!
Trong lúc mọi người trò chuyện với nhau, sự e dè đối với Kim Bá Thiên lại càng thêm sâu sắc, trước kia, bọn họ rất hâm mộ đệ tử của hội Thiên Vũ, nhưng bây giờ, bọn họ lại đồng tình với đệ tử của hội, thật bực bội làm sao.

"Đại ca, xử lý xong cả rồi, tiếp theo, huynh xem còn gì sai bảo không ạ?", Kim Bá Thiên dùng hai cái nồi lớn đập đám đệ tử của hội Thiên Vũ bất tỉnh xong, chạy lon ton tới xin ý kiến của Mục Long.

"Khụ khụ, làm tốt lắm, đi thôi, chúng ta vào đó xem sao".

Đầu tiên, Mục Long phá hủy biển hiệu của hội Thiên Vũ, rồi lại lại hành hung đệ tử, ấy là để lập uy trước.

Nhưng mà, Kim Bá Thiên lại ra tay quá đỗi tàn nhẫn, mặc kệ có phải là đóng kịch hay không, Mục Long đều cảm thấy rất hài lòng.

Tâm tư đen tối của tên này thường sẽ có công dụng gì đó.

Bởi vì, trước khi Kim Bá Thiên ra tay, ánh mắt mọi người nhìn vào Mục Long chỉ có sững sờ, nhưng bây giờ lại có thêm sự e dè và sợ sệt.

Tổ đội hai người này, một tên tùy tiện mà mạnh mẽ, một tên thì đen tối nhưng nham hiểm, cả hai đều không phải dạng dễ trêu.


Nhưng đây cũng chỉ là bắt đầu mà thôi.

"Bây giờ còn sợ không?", Mục Long từng bước vào hội Thiên Vũ, bất chợt cười hỏi Kim Bá Thiên.

"Vẫn còn hơi sợ một chút, dù sao đó đều là người của hội Thiên Vũ, ta tuổi trẻ xúc động, lúc nãy hơi nôn nóng, chậc chậc...", tên mập mạp vừa nói xong, quay đầu nhìn về phía đám người hắn ta vừa đánh ngất, thở dài, dường như hơi hối hận.

May mắn là những kẻ đó đều bị đánh đến bất tỉnh, nếu không, bọn họ mà nghe được mấy lời này của Kim Bá Thiên chắc phải liều mình đứng dậy đòi công bằng mất.

Mục Long cũng hơi sửng sốt trước những lời này, đây là lần thứ hai rồi đấy, biểu cảm sợ hãi của tên này chắc chắn là giả vờ, bản chất của hắn ta trời sinh đã là kẻ tàn nhẫn rồi.

"Nói thừa, không xúc động sao còn gọi là tuổi trẻ? Ngươi lên trước khiêu chiến đi, hôm nay không làm cho hội Thiên Vũ hối hận đời không nể!", Mục Long nói xong, nhìn chằm chằm vào sâu bên trong hội Thiên Vũ, cơn tức giận ẩn trong đáy mắt vẫn chưa tiêu tan.

Bọn họ dám bắt hắn quỳ xuống chịu đòn nhận tội, đã làm thì phải trả cái giá thật lớn!
Nghe vậy, Kim Bá Thiên lập tức trở về dáng vẻ ban đầu, sau lưng và trước ngực đều mang cái nồi lớn, tay vung vẩy hai cây dao phay màu vàng, bước vọt vào trong.

"Đám rùa rụt cổ của hội Thiên Vũ nghe đây, các ngươi đã bị đại ca của ta bao vây rồi, đại ca ta hạ lệnh hôm nay phải tấn công hội Thiên Vũ, cho các ngươi cơ hội làm con rùa rụt cổ đấy, ngàn lần đừng ló đầu ra đây, nếu không..."
Lời của Kim Bá Thiên còn chưa dứt, trong hội liên tiếp vọng ra tiếng rống giận.

"Đồ đốn mạt này từ đâu tới, khinh người quá đáng rồi đấy!"
"Kẻ nào dám đến hội Thiên Vũ dương oai tác quái!"

Từng lời nói của Kim Bá Thiên tựa như một cây pháo chọc vào một tổ ong vò vẽ, chỉ trong nháy mắt, cả hội bùng nổ, các đệ tử ồ ạt chạy ra, khoảng chừng hơn sáu mươi người.

"Mục Long, là hắn, sao hắn ngông cuồng như thế!", Tống Lăng Kiệt và Mạnh Phi Hàn đều ở đó, thấy cảnh tượng ấy, bọn họ bỗng tức giận.

Chỉ với hai kẻ này mà dám ăn nói xằng bậy tấn công hội Thiên Vũ, còn bảo đã bao vây hội, đây là luyện công tới mức tẩu hỏa nhập ma, rối loạn thần kinh rồi hay sao?
"Không ổn!"
Nhưng đúng lúc này, đệ tử của hội từ bên ngoài xông vào, mặt đầy kinh hoàng nói: "Hai người này xuống tay độc ác với hơn mười đệ tử của hội chúng ta, đến giờ vẫn còn đang hôn mê".

"Cái gì?"
Vừa nghe được những lời đó, cả hội Thiên Vũ khiếp sợ, theo sau, từng tên đệ tử được nâng vào trong, tình trạng của bọn họ bây giờ rất bi thảm, quả thật khiến kẻ khác phải hết hồn.

Bọn họ vừa phẫn nội vừa có chút kiêng dè, hai tên này dũng mãnh như vậy ư.

"Giang Thiên Vũ đâu? Nghe nói hắn ta muốn ta quỳ trước cửa hội Thiên Vũ, quỳ đến tận ba ngày, rồi còn chịu đòn nhận tội nữa, hôm nay ta đến đây, chỉ để mở mang tầm mắt, xem thử hắn ta có cách gì khiến ta quỳ xuống!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui