Thấy vậy, trong nháy mắt, Mục Long liền hiểu được mọi chuyện, hắn nhìn Kim Bá Thiên đầy kinh ngạc, tại sao lúc trước hắn lại không phát hiện ra được người này vô liêm sỉ như vậy chứ, hơn nữa còn vô cùng xảo quyệt, về sau hắn ta nhất định sẽ trở thành một kẻ tàn nhẫn.
“Khụ khụ, đúng vậy, Kim huynh nói rất đúng, hơn nữa, ta nhớ rõ là trong tổ huấn của nhà Kim huynh còn có một điều nữa là nồi còn thì người còn, nồi mất thì người chết, có đúng hay không?”, Mục Long đứng bên cạnh bồi thêm vào.
“À, đúng vậy, nồi mất thì người chết có nghĩa là nếu ai dám làm hỏng cái nồi này của ta thì ta nhất định sẽ giết chết hắn, chính xác là như vậy, cho dù là bạn đồng tu thì cũng phải chết thôi, trừ điều đó ra, tổ huấn của nhà ta còn có một điều nữa, đó là phá môn phái của người khác, cũng giống như là giết cha mẹ của họ vậy…”
“Ta đền, ta sẽ đền tất…”
Tống Lăng Kiệt nằm trên mặt đất càng nghe càng sợ hãi, thật sự không thể nghe nổi nữa, liền lấy hết tất cả đan dược trên người ra, đặt ở trước mặt, sau đó cùng Mạnh Phi Hàn bỏ trốn mất dạng.
Hắn không bao giờ...!dám đến nơi này nữa, nơi này không phải Đạo Lư, mà là ổ quỷ.
Hai người sống trong cái viện này, kẻ thì tàn nhẫn, kẻ còn lại mưu mô xảo quyệt, hai người hợp tác với nhau, có thể khiến cho người khác sống không bằng chết.
“Haiz… cuối cùng thì bọn họ cũng chịu đi rồi, làm ta sợ chết đi được, như thế nào, ta diễn hay chứ?”, nhìn thấy hai người kia đều đã đi, Kim Bá Thiên mới dám vỗ ngực thở dài, trong lòng hắn ta vẫn còn sợ hãi.
Nghe hắn ta nói vậy, Mục Long bị làm cho bất ngờ, không kịp đề phòng, chân lảo đảo suýt thì ngã quỵ.
“Hay, diễn rất hay…”
Quả nhiên, tên mập này chính là một kẻ kỳ quái, nhìn dáng vẻ mưu mô, xảo quyệt khi nãy, Mục Long còn tưởng rằng hắn ta thật sự là một kẻ tàn nhẫn, không ngờ tên này chỉ đang diễn kịch mà thôi, chỉ có điều hắn ta cũng không cần phải cố tình diễn cho ra vẻ gian xảo làm gì, bản chất của tên Kim Bá Thiên này vốn đã gian xảo sẵn rồi.
“Vậy… bây giờ, chúng ta phải làm sao đây, hôm nay chúng chịu thiệt thòi lớn như vậy, nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ, chúng chính là người của hội Thiên Vũ”, tên mập nhìn chằm chằm vào đống đan dược mà Tống Lăng Kiệt bồi thường, mặt mày ủ rũ, lúc nhắc tới ba chữ “hội Thiên Vũ”, dường như trong giọng nói của hắn ta tràn ngập sự kiêng kị.
“Hội Thiên Vũ? Rốt cuộc nó là thứ gì vậy?”, Mục Long ngập ngừng, hỏi Kim Bá Thiên.
Nghe thấy vậy, ban đầu Kim Bá Thiên còn sửng sốt, nhưng sau đó hắn ta nói: “Ở ngoại môn, có thể nói rằng không ai không biết đến cái tên hội Thiên Vũ, cũng đúng thôi, dù sao thì ngươi cũng là người mới đến, không biết đến cũng là chuyện bình thường”.
Sau đó, Kim Bá Thiên liền kể một mạch về tình hình hiện nay của ngoại môn cho Mục Long biết.
Sau khi nghe hắn ta nói xong, Mục Long cũng đã hiểu ra.
Cái này được gọi là nơi nào có người thì nơi đó có giang hồ, ở trong ngoại môn cũng giống như vậy, đa số đệ tử đều sống vì lợi ích của bản thân, vì thế nên mới sinh ra các đoàn thể nhỏ, tuy vậy nhưng trong số đó, chỉ có năm thế lực là có quy mô lớn nhất, hội Thiên Vũ là một trong số đó.
Ngoài ra, còn có hội Lăng Vân, hội Thiên Long, hội Hàn Tinh và hội Linh Lung.
Tuy rằng việc kết bè phái này có thể sẽ gây mất đoàn kết trong tông môn nhưng nếu nhìn ở một khía cạnh khác thì nó lại giúp tăng mạnh tính cạnh tranh giữa các đệ tử, nếu tính về lâu về dài sẽ rất có lợi cho sự trưởng thành của các đệ tử, bởi vậy nên đối với vấn đề này, tông môn cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Hội Thiên Vũ lấy cái tên này là bởi vì nó được một người đệ tử ngoại môn tên Giang Thiên Vũ sáng lập, hơn nữa, nghe đồn là chỉ trong vòng một đêm, hội Thiên Vũ nhanh chóng thành danh, nổi tiếng khắp cả ngoại môn.
Trước đó, ở ngoại môn chỉ có bốn đại thế lực, vậy mà Giang Thiên Vũ chỉ cần một đêm để khiến cho hội Thiên Vũ trở thành đại thế lực thứ năm, điều đó nói lên thế lực đứng sau Giang Thiên Vũ không hề kém cạnh so với người đứng đầu của bốn thế lực còn lại.
Trải qua hai năm phát triển, bây giờ, hội Thiên Vũ đã lớn mạnh hơn trước rất nhiều, những đệ tử ngoại môn tầm thường đều không dám trêu chọc bọn họ.
“Binh đến thì tướng ngăn, nước lên thì đất chặn, nếu bọn họ đã muốn ra tay với chúng ta rồi, không cần biết có mưu hèn kế bẩn gì, ta sẵn sàng tiếp đãi một cách chu đáo”, Mục Long rũ mi, giọng hơi chùng xuống.
Từ giây phút Mục Long đồng ý cái ước hẹn ba tháng kia, tiến vào ngoại môn, hắn đã quyết tâm phấn đấu, quyết không thể sống mờ nhạt, cho Tống Lăng Kiệt và Mạnh Phi Hàn một bài học nhớ đời, đó cũng chỉ mới là sự khởi đầu mà thôi.
Tuy rằng Kim Bá Thiên đã nhìn thấy được lực chiến của Mục Long, nhưng vẫn có chút lo lắng, hắn ta thở dài nói với Mục Long: “Tên Tống Lăng Kiệt kia chính là cường giả có tiếng tăm lừng lẫy ở trong hội Thiên Vũ và cả ngoại môn, ngươi lại có thể dùng hai quyền để đánh bại hắn ta, đủ để chứng minh rằng ngươi có chiến lực bất phàm, chỉ tiếc là cảnh giới hiện tại của ngươi mới chỉ là Bích Cung cảnh tầng một thôi”.
“Nếu không thì sao?”, Mục Long cười hỏi.
“Nếu không phải như vậy, nếu cảnh giới của ngươi cao hơn một chút, thì thực lực của ngươi nhất định sẽ mạnh hơn nhiều, đến lúc đó chúng ta sẽ cùng nhau lập ra một cái hội gì đó, ngươi làm lão Đại, ta làm lão Nhị, chiêu binh mãi mã, sau đó xưng vương xưng bá ở ngoại môn”, Kim Bá Thiên nói tiếp, trong đôi mắt bị híp lại vì béo của hắn ta ánh lên những tia sáng mạo hiểm.
Nghe thấy vậy, mắt Mục Long sáng ngời, cười nói: “Đúng là một ý tưởng tuyệt vời, cuối cùng thì ngươi cũng có chút mục tiêu để theo đuổi rồi”.
“Aiz, ta cũng chỉ nói khoác thôi, có mục tiêu để theo đuổi thì có ích lợi gì chứ, điều quan trọng là không đủ thực lực, bây giờ còn trêu vào hội Thiên Vũ nữa, thủ lĩnh Giang Thiên Vũ của hội chính là một tên sát tinh đích thực, trong cả cái ngoại môn này, những kẻ dám trêu chọc người của hắn ta, đều đã chết sạch cả rồi”, mặt Kim Bá Thiên đầy vẻ kiêng kỵ, nói.
Nghe vậy, Mục Long hơi kinh hãi, nghe Kim Bá Thiên giải thích, hắn mới biết được rằng tên Giang Thiên Vũ này cũng có chút thủ đoạn.
Cùng lúc đó, tại ngoại môn, hội Thiên Vũ.
Một thanh niên tuổi tầm hai mươi, mặc bộ quần áo màu đen đang ngồi trên chiếc ghế gỗ được điêu khắc từ tử đàn linh mộc.
Trong ánh mắt của hắn ta dường như trời sinh đã có chứa một loại hơi thở hung ác và nham hiểm, khiến cho những người nhìn vào đôi mắt ấy đều phải cảm thấy sợ hãi.
Người này chính là thủ lĩnh của hội Thiên Vũ, Giang Thiên Vũ, có hai người đang đứng ở phía dưới, bọn họ chính là hai người vừa bị Mục Long dạy cho một bài học khi nãy, Tống Lăng Kiệt và Mạnh Phi Hàn.
“Phế vật!”
“Tống Lăng Kiệt, ngươi cũng được coi như nhân vật có uy tín và danh dự ở bên trong ngoại môn, vậy mà ngươi lại thua một kẻ mới chân ướt chân ráo, vào chưa được bao lâu, hắn ta lại mới chỉ là Bích Cung cảnh tầng một, đúng là nhục nhã!”
Nghe Giang Thiên Vũ quát lớn, Tống Lăng Kiệt cúi đầu, không dám thở mạnh, chỉ có thể khúm núm trước mặt hắn ta, về phần Mạnh Phi Hàn, ngay cả tư cách để được Giang Thiên Vũ răn dạy cũng không có.
“Thôi, dù sao thì ngươi cũng là người của hội Thiên Vũ, tuy rằng việc này cực kỳ mất mặt, nhưng dù sao đi nữa thì nó cũng liên quan đến thể diện của hội, nếu như bị người khác bắt nạt mà không đánh trả thì ai cũng nghĩ rằng hội Thiên Vũ của chúng ta yếu đuối, dễ bắt nạt!”
“Truyền lệnh của ta xuống, nói tên Mục Long kia quỳ ba ngày ba đêm trước cửa hội để chịu đòn nhận tội, đợi ta ra khỏi tháp Tụ Linh rồi sẽ xử lý hắn sau”, Giang Thiên Vũ tuy còn trẻ tuổi, nhưng mỗi khi giơ tay nhấc chân đều toát ra khí chất vương giả tự nhiên, giống như hắn ta sinh ra đã có sẵn.
Hắn ta nói xong, trực tiếp phất tay áo bỏ đi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...